Giọng y to như chuông đồng, tràn đầy tự tin, mạnh mẽ oai phong hệt như Yểm Nhật kiếm của y, Trùng Trùng cảm thấy như trần nhà mới cũng bị giọng nói của y chấn động tới tro bụi ào ào rơi xuống, nàng không khỏi ho lên hai tiếng, lách ra khỏi sau lưng Bạch Trầm Hương, gian nan chen nửa người ra khỏi cơ thể của các sư huynh đệ.
Bên ngoài gian phòng, khách nhân đều giật mình bởi tiếng nổ đột ngột này, đại sảnh trong phút chốc lặng ngắt như tờ, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào nơi cách cửa phòng một tấc.
Nơi đó, có một chiếc bàn vuông đối diện với cửa lớn của căn phòng, vốn nó nằm ở khúc rẽ của cầu thang nên là một nơi khá là yên tĩnh, nhưng lúc này đây lại thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Ở giữa chiếc bàn và cửa phòng, có một khe rãnh dài đến mấy mét nhưng chỉ rộng một thước, đất đá xanh vỡ vụn, rõ ràng Bạch Trầm Hương xuất một chưởng, đối phương cũng xuất lực chống lại, kết quả tuy hai bên không ai bị thương, nhưng tổn hại đến mặt đất, chấn động đến khách nhân.
Cạnh bàn, một nam nhân đang ngồi đó.
Một tay hắn chống cằm, nửa nằm trên bàn, trọng lượng cả người gần như là đổ cả vào đó, trên gương mặt vừa xinh đẹp lại vừa đàn ông treo một nụ cười đùa cợt.
Trên người mặc bộ trang phục truyền thống màu trắng thêu cẩm tú, mái tóc dài buộc tự do sau lưng, trước trán có vài sợi tinh nghịch rũ xuống, tăng thêm chút ít tà ác cho đôi mắt ánh đầy sự nghiền ngẫm nọ.
Tóm lại, cả người hắn cực kỳ lười nhác, từ quần áo, kiểu tóc đến động tác đều rất tùy ý, nhưng có thể biến đổi loại tùy ý này thành quý phái khéo léo, vừa hờ hững thờ ơ vừa quyến rũ người khác muốn phạm tội này, ngoại trừ Tây Bối Liễu Ty ra thì chẳng còn ai.
“Đá phiến của ta!” Trùng Trùng gần như khóc lên.
Nàng vừa lên tiếng thì tất cả mọi người trong sảnh đều phục hồi tinh thần, sau đó cuống quít hô hào bỏ chạy, toàn bộ đều tập trung ở ngoài nơi không bị ngộ thương, lại có thể thấy rõ chuyện xảy ra bên trong.
Mọi người đều là người vào Nam ra Bắc, đã quen với loại tình cảnh mưa gió bão bùng, cỏ cây tàn úa rồi, hai đạo Tiên Ma người ta phải “bàn nhau cho đàng hoàng”, dân chúng bình thường như họ không thể dây vào, chỉ cần chốc nữa thuyền vẫn rời bến đúng giờ là được.
Vừa chạy mà đám người còn bảo nhau đừng bỏ quên hành lý, tiện tay còn vơ thêm chút ít thức ăn nữa.
Phải biết là lệ cũ khi xảy ra đánh nhau, sau khi khách chạy khỏi tiệm thì các bữa ăn đều xem như là miễn phí, không vơ một chút thì quả thật rất đáng tiếc.
Mà các tiểu nhị trong tiệm thì không có chạy, vẻ mặt trông rất có tình nghĩa, nhưng thực tế là vì chưa phát tiền công, lúc này mà chạy thì đồng nghĩa với việc tự động từ bỏ.
Người ta hay nói người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn. Vì tiền thì cho dù có trốn dưới gầm bàn hay trốn sau cửa lớn cũng không sao!
“Bạch chưởng môn, hai đạo Tiên Ma vẫn luôn bình yên vô sự, vì sao chưởng môn bỗng nhiên ra tay đánh ta?” Tây Bối Liễu Ty hỏi.
Đồ hồ ly chết dẫm! Thân là nam nhân mà sao giọng nói lại nghe hay như vậy, quyến rũ như vậy?
Nhưng mà, vì sao mỗi lần gặp hắn nàng đều tránh không khỏi có chút chật vật vậy?
Thật muốn nhốt hắn vào trong chiếc lồng, giày vò hiếp đáp, muốn S thì S, muốn M thì M[1], để xem hắn còn cười thích thú được như vậy nữa hay không!
Dáng vẻ này của hắn rõ ràng là kiểu tự cho mình hơn hẳn người khác đến mức không thể chấp nhận được, giống như là cả chúng sinh trong mắt hắn đều là bụi cát không đáng một đồng, và cõi trần này chẳng qua chỉ là một trò đùa của hắn vậy.
Cảm giác bị chi phối và đơn độc này cứ làm Trùng Trùng thấy không thoải mái. Nhưng lại không thể không thừa nhận hắn quả thật rất mê người, nếu không phải trong tim nàng đã dành chỗ cho tên đại ma đầu đẹp đến ngây người, cool đến chết người kia thì suýt nữa đã bị hắn câu cả hồn mất rồi.
“Tên Ma đạo vô sỉ, dám nghe lén phái Thiên Môn bọn ta, ngươi có xấu hổ hay không!” Đại sư huynh Thượng Đế Ất quát lên.
Trùng Trùng đứng ngay cạnh y, cảm thấy như mới bị sét đánh ngay bên tai vậy, lỗ tai cứ bị ù ù, không khỏi đi lên trước vài bước: “Tên hồ ly chết dẫm, người tới làm gì?”
“Cô nương mở cửa làm ăn, lẽ nào không muốn có người ghé sao?” Vẫn là nụ cười dịu dàng mà buồn tẻ đó.
Trùng Trùng cố gắng đi qua, chỉ chiếc hố và những mảnh gỗ vụn đầy đất, “Đền sàn nhà với cửa cho ta trước, còn cả chi phí ăn uống của thực khách ngươi cũng phải thanh toán.”
Ánh mắt của gã này như mang theo chiếc móc vậy, chỉ trong chớp mắt đã trên dưới đánh giá nàng hết ba lần, làm nàng thấy cả người rất không tự nhiên, cứ cảm thấy như mình có chỗ nào không phải vậy, mong biết bao tên núi băng Tiểu Hoa ấy có mặt.
Ở trước mặt đại ma đầu ai ai cũng kiêng dè, cả mặt cũng không dám nhìn ấy, ngược lại nàng lại thấy tự nhiên. Lúc hắn ở bên cạnh nàng, nàng cũng không cảm thấy Tây Bối Liễu Ty có sức hấp dẫn tràn lan bốn phía như bây giờ.
Dưới hoàn cảnh này, như một chuyện rất tự nhiên vậy, bóng dáng của Hoa Tứ Hải từ từ hiện lên trong lòng Trùng Trùng.
Trùng Trùng không hề để ý rằng khi mình gặp nguy hiểm hay đụng phải tình huống khó giải quyết nào, người nàng nghĩ đến không phải là sư phụ, không phải là các sư huynh sư đệ hòa thuận, mà là tên Ma Vương Ma đạo vốn là không đội trời chung ấy.
Nàng chẳng qua chỉ là không trói buộc, dựa theo ý muốn của mình mà ỷ lại vào người nàng thật tâm muốn ỷ lại.
“Chà, hình như là có hơi vô lý, rõ ràng là lệnh sư ra tay trước, khách nhân cũng vì thế mà bỏ chạy, có liên can gì đến ta?”
Tuy Trùng Trùng đã đến gần, nhưng Tây Bối Liễu Ty vẫn giữ nguyên tư thế lười nhác đó.
“Phái Thiên Môn bọn ta đang mật nghị, ngươi chạy tới ló đầu ló cổ, cả một dáng vẻ mật thám, sư phụ ta không đánh chết ngươi thì đã xem như là suy nghĩ cho toàn cục rồi. Nói đến cùng, vẫn là lỗi của ngươi!”
Trùng Trùng vừa đưa tay ra, một tiểu nhị nhanh nhảu đã sớm bò khỏi gầm bàn, đưa cho nàng một chiếc bàn tính.
“Cho ngươi hai con đường, một là đền tiền, hai là rời khỏi.” Nàng đánh bừa vài cái trên bàn tính, nhưng thật ra nàng vốn chẳng hề biết sử dụng.
Cuối cùng Tây Bối Liễu Ty đã cử động, nhưng lại là vươn vai, cười khẽ: “Xem ra là cô nương đây thật sự muốn đuổi ta đi, chứ không phải giở thủ đoạn để làm ăn.”
“Mặc kệ ta, đây là quán của ta, bổn tiểu thư không muốn tiếp ngươi, không được sao?”
“Được được được, mọi chuyện theo nghe theo Trùng cô nương, bao nhiêu cô cứ nói. Ta cũng phải đợi thuyền, tất nhiên phải để mình ở thoải mái chút rồi, ngoài kia trời lạnh gió rét, làm sao bì được với quán trọ ấm áp ngát hương của Trùng cô nương chứ.”
Trùng Trùng biết hắn là kẻ giàu có nên cố tình nói cái giá cao, không ngoài dự đoán là Tây Bối Liễu Ty đã đồng ý, sau đó lại hỏi: “Ta phí nhiều tiền như vậy, cô nương có món ăn nào đặc sắc không.”
Trùng Trùng vốn đã quay người định đi, sau khi nghe Tây Bối Liễu Ty nói thì lại dừng lại, bởi do trước nay cứ mãi không chiếm thế thượng phong với tên hồ ly chết tiệt này nên nàng có hơi cáu, nên mở miệng thốt ra: “Có đó, ta đã chuẩn bị bốn món ngon chuyên để tiếp đãi đại quan nhân, chỉ không biết ngươi có dám ăn hay không thôi.”
Thái độ nàng tồi tệ, không chút ý thức phục vụ, như là đang cố ý chọc giận khách vậy, rồi mau chóng bịa lung tung ra bốn món ăn tủ đặc sắc.
“Được thôi, nói nghe xem nào.” Ánh mắt của Tây Bối Liễu Ty sáng như sao, thấy rất tò mò.
“Gà tiềm ba đậu, trứng chiên đại hoàng, cá chép chiên ấu tàu, bò xào thạch tín ngũ hương, cộng một bát canh trứng hạc đỉnh hồng, ta cho thêm ngươi chút dầu vừng!”
Tây Bối Liễu Ty ngẩn ra, sau đó cười ha hả, cười rất thoải mái.
Hắn có quá nhiều nữ nhân, nhưng cộng lại cũng không thú vị bằng nha đầu này. Hắn không biết mình có phải là có khẩu vị nặng hay không, thích chọc cho nàng tức tới nổi sấm, sau đó nhìn dáng vẻ chau mày tức tối của nàng mà trong lòng lại dâng lên một thứ gì đó êm ái nói không rõ.
Nàng sao mà nghĩ ra được? Lại dám độc[2] như vậy! Ha ha, nha đầu này, biến hóa thất thường, lúc thì một con ngựa hoang khó thuần phục, lúc lại dịu dàng ngọt ngào như chú thỏ con.
[2] Ba đậu, đại hoàng, ấu tàu, thạch tín, hạc đỉnh hồng đều là những dược liệu có độc tính rất cao.
Thảo nào! Thảo nào!
“Xem ra Tây Bối đại quan nhân rất thích, ta sẽ dặn phòng bếp đi làm, cho ngươi cái này để mua thuốc giải độc.”
Trùng Trùng thò tay lần mò trong chiếc túi hoa bên hông, hồi lâu sau mới lấy một đồng tiền ra, đặt lên bàn.
Hai người cách nhau rất gần, Tây Bối Liễu Ty lật tay nắm lấy tay Trùng Trùng, ngón cái khẽ ma sát lòng bàn tay mềm mịn của nàng, giọng nói bỗng trở nên trầm thấp và nghiêm túc: “Lâu ngày không gặp, có nhớ ta không?”
Ngay tức khắc, Trùng Trùng có hơi kinh ngạc, bởi do thay đổi quá dữ dội nên nàng tưởng mình đang nằm mơ.
Tên nam nhân tà ác lại mị hoặc này ngay lúc này đã không còn ý trêu chọc nữa, trong mắt hắn tràn đầy ân cần và dịu dàng.
Hắn có ý gì? Sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT