Trùng Trùng chờ mong mà thở dài một hơi, “Kinh doanh tập trung là
phương pháp thương mại tốt nhất, á, không nói cái này. Ta chỉ muốn cho
Mã đại nhân biết, cả Khoái Hoạt Lâm đều do ta xây, chỉ cần cho các nhà
buôn thuê cửa tiệm của ta thì tiền tài sẽ vào như nước thôi.
Ta điều tra rồi, cơ sở kinh tế của Tụ Quật châu khá là yếu, nhưng nhu
cầu tiêu dùng lại vô cùng lớn. Và đây lại hoàn toàn là một ngọn núi vàng đào mãi không hết, nhưng ta phải cho các nhà buôn khất trước chi phí,
để họ có chút ưu đãi thì về sau mới có lời được.”
Từ ngữ hiện đại của Trùng Trùng làm Mã Hữu Hỉ nghe nửa hiểu nửa không,
nhưng hắn quản lý thương gia của toàn quốc đã nhiều năm rồi, nên hắn
cũng hiểu được ý của Trùng Trùng, hơn nữa nghe nàng nói mà hắn thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Vậy bổn quan phải phối hợp với Thất cô nương thế nào đây?”
Sẽ không có chuyện tốt thế chứ? Chẳng phải là cái bánh trời cho sao!
Hắn biết ở Tụ Quật châu có không ít bá tánh, nhưng lại phân bố rải rác, chớ nói tới sản vật của bên ngoài, ngay cả những thứ ở tại Tụ Quật châu cũng lưu thông không được suôn sẻ, rất nhiều người có tiền cũng không
mua được, thế nên nhà buôn phải đi lại mới kiếm được tiền.
Nếu thật sự có người tập trung các nhà buôn lại với nhau thì những
người bán sẽ tiết kiệm được phí tổn và sức lực, mà người của cả châu đều đến đây mua đồ, vậy chắc chắn là lời gấp bội rồi.
Bá tánh lời càng nhiều thì thuế nộp cũng càng nhiều, qua đó ích lợi
quan thuế vơ được cũng càng nhiều, xem ra hắn phải tấu lên Bắc Sơn
Vương, cho điều hắn đến Tụ Quật châu này nhậm chức.
Chỗ này bần hàn, lại là địa bàn của Ma đạo, trong triều không ai chịu
đến đây, nếu hắn tự đề cử mình thì chắc chắn Bắc Sơn Vương sẽ rất vui,
như vậy thì ngày được thăng quan phát tài cũng không còn xa nữa.
Nhưng mà, Thất cô nương với gương mặt rất biết tính kế này, tốt nhất chớ phải đào sẵn hố chờ hắn nhảy xuống là được.
“Còn phối hợp làm sao nữa, chỉ dựa vào quyền uy của đại nhân là được
rồi. Chỉ cần Mã đại nhân nhắn nhủ quan phủ địa phương một tiếng rằng
đừng gây khó dễ thì việc gì cũng thành. Ta sẽ rút một phần nhất định
trong thu nhập mỗi năm làm tiền thuế, còn về số tiền cụ thể thì――”
Trùng Trùng không nói gì mà chỉ ném một ánh mắt ngầm ra hiệu qua.
Lúc này im lặng thắng tiếng động!
Mã Hữu Hỉ rạng rỡ mặt mày, đã sớm định nghĩa luồng sát khí vây lấy người hắn thành phúc khí (may mắn) rồi.
Thất cô nương này rất thông minh, không cần hắn chỉ dẫn đã biết việc quan thương (quan lại và thương nhân, nhà buôn) liên kết nhau sẽ giúp cả đôi bên đều được lợi.
Quyết định rồi, nhất định phải xin điều đến Tụ Quật châu!
“Đây chắc chắn là phương pháp tốt vì nước vì dân, vẹn cả đôi đường, nhưng mà thuế đất phong của quý phái――”
“Đại nhân đây có ánh mắt nhìn xa trông rộng, tất nhiên sẽ biết phái
Thiên Môn không có tiền mặt, nhưng không lâu sau sẽ bổ sung lại được,
còn đem lại được phúc cho bá tánh. Đại nhân là khâm sai, tuần dân thay
trời, gia hạn thuế thêm một hai năm vẫn được chứ?”
Tất nhiên là Mã Hữu Hỉ làm được, ý chỉ của Bắc Sơn Vương sau khi vào
tay hắn thì đương nhiên có thể giở rất nhiều trò, dù sao Bắc Sơn Vương
cũng chỉ dùng tiền thuế để đắp vào quốc khố mà thôi, bên dưới làm thế
nào thì mặc kệ.
Nhưng, để chứng tỏ ân huệ vĩ đại, hắn nhất định phải giả vờ khó xử và do dự mới được.
Ngoài mặt thì Trùng Trùng ngoan ngoãn chờ Mã Hữu Hỉ trả lời, trong lòng lại sớm mắng tên tham quan dối trá này một trăm lần rồi.
Nàng vốn không hề muốn nộp cái thuế vô lý này, thậm chí đã từng nghĩ sẽ rút trước một vạn kim nguyên bảo từ Nhã Tiên Cư và Có Một Tiền Trang
nộp cho Mã Hữu Hỉ trước mặt Bạch Trầm Hương, sau đó hóa trang tiếp thành thổ phỉ cướp về lại.
Nhưng về sau nàng nhanh trí nghĩ ra, thấy cướp nhỏ chi bằng cướp lớn luôn.
Thế là nàng quyết định lợi dụng tên tham quan ăn thịt bá tánh uống máu
dân lành này, đợi hắn như con muỗi đã hút đầy máu rồi lơ là cảnh giác,
nàng mới làm một chiêu cướp của giàu chia cho người nghèo.
Đây mới gọi là lấy của dân, dùng cho dân[1].
[1] Lấy của dân, dùng cho dân: gốc 取之于民, 用之于民, nghĩa là chính phủ, nhà nước thu thuế của nhân dân để xây dựng, phát triển đất nước, qua đó cuộc
sống của nhân dân cũng trở nên tốt hơn.
Những ngày qua nàng lên kế hoạch cho Khoái Hoạt Lâm, người của Ma đạo
ngược lại chẳng có làm gì, mà quan địa phương đã đến gây rối hết mấy
lần, thuế má nặng nề với đủ loại tên gọi đã không nói rồi, còn cứ hay
chọc gậy bánh xe, làm nàng khá là tốn sức và tâm tư, tiến độ công trình
cũng chậm đi.
Nàng nghĩ, thay vì để cho người ta vơ vét tiền của, chẳng thà đưa Mã
Hữu Hỉ lấy lãi nặng đi, để hắn giúp nàng mở rộng đủ các mối nối, như vậy thì nàng sẽ không phải đút lót quá nhiều tiền cho quan phủ, mà còn giảm được nhiều chuyện nữa.
Về sau ―― hê hê ――
Về sau bắt con chuột lớn thì mục tiêu đã tương đối cố định và tập trung rồi. Một đao hạ xuống là thấy máu ngay, quả là hả hê lòng người. Diêu
Trùng Trùng nàng cũng coi như là phần tử gián điệp đánh được vào lòng
địch rồi chứ.
Tụ Quật châu là phạm vi thế lực của Ma đạo, núi Loạn Thạch càng là địa
bàn của bọn chúng. Nhưng dù sao nơi đây cũng nằm dưới sự thống trị của
Bắc Sơn Vương, nếu Ma đạo không lập tức trở mặt với Nhân đạo thì tốt xấu gì cũng phải nể mặt quan địa phương chút đỉnh.
Cũng giống như xã hôi đen vậy, mặc cho vị thế trong giang hồ có cao đến đâu đi nữa thì cũng sẽ không trực tiếp trở mặt với cảnh sát.
Mà nàng gây rối ở dưới chân núi của xã hội đen, tất nhiên phải tìm một
chỗ dựa rồi. Một mình nàng thì chẳng sợ, nhưng nếu đã muốn cho các nhà
buôn thuê Khoái Hoạt Lâm, tạo phúc cho dân thì nàng phải suy nghĩ cho sự an toàn của người ta.
Nói như vậy, lấy quan phủ làm hậu thuẫn là tiện nhất, mà Mã Hữu Hỉ chính là người thích hợp nhất.
Chính vì cân nhắc cho phương diện này mà nàng mới khách sáo với Mã Hữu
Hỉ như vậy, không thì với tính cách cẩu thả của nàng, cho dù Bạch Trầm
Hương có uy hiếp nàng đi nữa thì ngoài mặt nàng tuân theo chứ cũng sẽ âm thầm gây rối, chắc chắn không để Mã Hữu Hỉ được yên.
Bây giờ, nàng nhịn!
Đây gọi là: Ác giả ác báo[2]!
[2] Gốc là 别看现在闹得欢,小心将来拉清单, nghĩa là những kẻ làm chuyện ác chớ tưởng rằng
mình có quyền thế mà muốn làm gì thì làm, trong tay dân ai cũng có quyển sổ nợ, chúng bây làm chuyện ác gì thì sau này sớm muộn cũng phải trả
lại thôi. B không biết nên chuyển sang Việt thế nào, đành để ác giả ác
báo.
Quả nhiên chưa tới thời gian một phần tư chén trà (thời gian một chén trà = 10 phút, ¼ chén trà = 2.5 phút), Mã Hữu Hỉ đã làm ra vẻ khó xử mà đồng ý, giống như là để bảo vệ cho
phái Thiên Môn, hắn đã hy sinh rất nhiều, chịu mạo hiểm rất lớn, sau khi hắn chết rồi phải lập một bài vị cho hắn ở núi Vân Mộng vậy.
Trùng Trùng cũng diễn theo hắn, trưng ra vẻ cảm động đến rơi lệ, bảo
tiểu nhị đưa Mã đại nhân và thủ hạ lên lầu, nói rằng đã sắp xếp sẵn vài
căn phòng hảo hạng và tiệc rượu, để đại nhân nghỉ ngơi cho tốt, đợi chốc lát quan địa phương của Tụ Quật châu sẽ đến tiếp kiến khâm sai đại nhân vân vân.
Mã Hữu Hỉ đoán phái Thiên Môn sẽ làm không ra trò trống gì, lát nữa lại có thể nghe ngóng chút tình hình từ đồng liêu địa phương, vậy nên hắn
đã vui vẻ đi lên lầu.
Hắn định sang hôm sau sẽ về Tổ châu, Vương đình của Bắc Sơn Vương ở tại đó, hắn phải xin chỉ thị để mau chóng được điều tới Tụ Quật châu nhậm
chức.
Nhưng mà khi hắn vừa rời khỏi, Trùng Trùng lập tức đã trông thấy vẻ mặt u ám và hàng mày cau chặt hết sức của Bạch Trầm Hương, ngay tức khắc
nàng biết mình lại phải nghe dạy dỗ rồi.
“Mã Nghị, con giải được nguy cho phái Thiên Môn, xem như là trở thành công thần của phái Thiên Môn rồi.”
Xem như? Vốn đã là thế rồi! Mà này, đây là giọng điệu nói chuyện với
công thần hay sao, nàng đoán chắc chắn phía sau sẽ có hai chữ “nhưng
mà”.
“Nhưng mà ―― con phải về núi Vân Mộng với vi sư, không được ở đây quấy rối nữa.”
“Vì sao chứ? Sự nghiệp của con vừa mới bắt đầu, huống chi cả phái của
Dương sư bá đều hận con, con quay về chẳng phải là sẽ trở thành bia ngắm sao? Sư phụ muốn con chết thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo đâu.”
Hừ, chưa tìm được Hoa Tứ Hải, có đánh chết ta cũng không về núi Vân Mộng.
Tuy Uông tiểu nhị và phu thê Người Vượt Biển rất kín miệng, nàng có
dùng đủ kiểu ngược đãi và dụ dỗ ra sao đi nữa, họ cũng không chịu nói
tung tích của Hoa Tứ Hải ra. Nhưng quán trọ vốn đã là nơi tung tin tức,
đặc biệt là quán trọ tiêu thụ vé thuyền, bao ăn ở ngay bến thuyền.
Nghe đám Ma đạo và đám hàng rong tám chuyện tới lui nói rằng Hoa Tứ Hải đã tới Lưu châu, vừa mới tới thì bảy mươi hai Địa Sát đã có tới năm
mươi mốt đầu hàng, vậy nghĩa là chắc chắn hắn đã đi tiến hành sự nghiệp
thống nhất rồi.
Nhưng mà, bảy mươi hai trừ năm mươi mốt, vẫn còn hai mươi mốt Địa Sát
chưa hàng phục, dựa vào tính cách của ma đầu chết tiệt ấy thì chắc chắn
sẽ dùng võ lực để trị phục thôi.
Hắn hùng mạnh vô địch, nhưng chỉ cần có đánh nhau thì sẽ có thương
vong, điều này làm nàng rất lo lắng, lo một cách vô duyên vô cớ, chàng
bị thương thì làm sao đây?
Thật muốn chạy đến Lưu châu xem cho ra lẽ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT