Gần đây nàng đã huấn luyện cho Vạn Sự Tri dùng mỏ chấm mực để viết chữ, rồi giao hết các công việc tính toán và ghi chép sổ sách cho nó.
Không phải nàng bủn xỉn không muốn thuê người đến giúp, mà là nàng
không tin tưởng được ai, vì dù sao nàng cũng đang ở trên địa bàn của Ma
đạo làm một chuyện mà trước nay nàng chưa từng làm qua.
Tiền bên mình đã sớm tiêu sạch, dự kiến xây dựng Khoái Hoạt Lâm vượt xa tưởng tượng của nàng, may mà chưởng quầy béo quản lý Nhã Tiên Cư rất
tốt, ông chủ của Có Một Tiền Trang cũng là người có chí tiến thủ lại đôn hậu, nàng chuyển được không ít tiền qua từ hai chỗ này.
Nhưng nàng thấy vận may sẽ không đến với nàng nữa, cho nên trước mắt
phải đề cao cảnh giác, trừ ba con thú ở bên người, nàng không yên tâm
với bất kỳ ai.
Dụ Cửu Mạng ra sảnh chính xem có chuyện gì hay không, Trùng Trùng tự
mình ra hậu viện dạo. Nàng đi xem tảng đá đó, tảng đá bình thường làm
chứng cho nụ hôn Tiên Ma, đây là chuyện bắt buộc mà ngày nào nàng cũng
làm.
Đứng bên tảng đá, cảnh tượng hôm ấy phảng phất được chiếu lại, vòng ôm
của hắn, bờ môi của hắn, nhiệt độ tản ra trong vẻ lạnh lùng của hắn.
Nàng tỉ mỉ nhớ lại từng giây từng phút của đêm ấy, cơ thể tuy cứng đơ,
nhưng biểu cảm trên mặt lại phong phú, lúc thì cười mỉm, lúc thì nghiến
răng. Nếu như lúc này đây có ai đang đứng cạnh bên nhìn nàng, chắc sẽ
tưởng não nàng có vấn đề.
“Mã Nghị!” Một giọng nói vang lên.
Ủa? Ai quấy nhiễu màn tưởng nhớ của nàng?
Sống chán rồi, muốn chết phải không? Thời khắc đáng yêu đến vậy mà!
Còn nữa, ở đây ai dám không gọi nàng là Trùng đại tiểu thư, mà lại gọi
Mã Nghị? Cái tên này là tượng trưng cho sự sỉ nhục nàng.
Nhưng mà, nghe giọng sao giống của Bạch Trầm Hương thế chứ?
Nghe nhầm rồi, chắc chắn là do áp lực tâm lý quá lớn, dẫn đến nghe nhầm!
Nàng vô thức quay đầu nhìn, ập vào mắt là bộ áo xám thoải mái, lên tiếp nữa là gương mặt gầy gò của Bạch Trầm Hương, nhưng trông vẫn rất nho
nhã, như một văn sĩ kinh thư đầy mình.
Nhưng đôi mắt của ông ta có chút dữ dằn, hoặc có thể nói là tức giận, không quá thân thiện.
Á, mắt cũng nhìn nhầm luôn rồi, có thể thấy sự hãm hại của phái Thiên
Môn dành cho nàng nghiêm trọng biết bao, như từng giọt máu lệ mà lên án!
“Đừng làm phiền ta!” Nàng vẫy vẫy tay, muốn đuổi ảo ảnh trước mắt đi, tất nhiên là không được như ý muốn.
Lại đưa mắt đi, nhìn thấy Yến Tiểu Ất tao nhã lễ độ, có thể hấp dẫn
trăm ngàn thiếu nữ đang đứng sau Bạch Trầm Hương cố gắng đưa mắt ra hiệu với nàng.
Nàng ngẩn ra, sau đó giật mình hoảng sợ tột cùng.
Nhiều ngày qua, nàng cứ luôn buông rèm chấp chính, hoạt động ở sau màn, những công việc trả tiền nhận hàng vân vân đều giao hết cho Cửu Mạng,
trừ Uông tiểu nhị, chưởng quầy béo, ông chủ của Có Một Tiền Trang ra thì chưa ai thấy được mặt nàng.
Tuy nữ anh hùng đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, ai ai cũng gọi
nàng là Trùng đại tiểu thư, nhưng nàng đoán chắc truy binh của phái
Thiên Môn sẽ không đến tận tiệm do hai đạo Yêu Ma mở để mà bắt người
đâu.
Nàng chắc chắn rằng ngoài Ha đại thúc ra thì không ai biết Cửu Mạng,
nhưng nàng đã quên rằng Dung Thành sư tỷ và nhị sư huynh cũng đã gặp qua y. Lúc bọn họ chạy khỏi Tụ Quật châu đã từng đánh nhau một trận, khi ấy Cửu Mạng vẫn thuộc về bên Ma đạo.
Tình cảnh hiện giờ không còn gì rõ ràng hơn, những gì nàng trông thấy
không phải là ảo giác, mà là Bạch Trầm Hương đã đích thân đến đây lùng
bắt kẻ giết người là nàng đây, bởi có nhị sư huynh đi theo nên rất dễ
dàng tìm thấy nàng.
Nàng thật là quá cẩu thả, quá bất cẩn!
Chạy, là lựa chọn bản năng duy nhất của nàng.
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh[1]!”
[1] Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh: là câu chú ngữ trong Đạo
giáo, thường được các pháp sư và đạo sĩ sử dụng khi thi triển đạo thuật. Ví dụ thường gặp nhất trong các bộ phim cổ trang, khi lập đàn, thông
thường pháp sư/đạo sĩ sẽ bắt đầu với câu lệnh và kết thúc bằng câu trên.
Trong lúc nguy cấp, nàng quên mất rằng phải dùng khẩu quyết của phái
Thiên Môn để dẫn gọi luồng chân khí lớn mạnh mà quái lạ trong cơ thể,
ngược lại lại đi niệm câu khẩu quyết thường gặp trong truyện tranh.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, Bạch Trầm Hương vươn tay túm vào
khoảng không là Trùng Trùng đã bị một luồng lực mạnh hút trở về. Nàng
hoài công giãy cả tứ chi, nhưng vẫn như chú rùa con bị lật mai lại, giãy dụa một cách buồn cười.
Sớm biết thì đã không mặc loại áo đan bằng vải thô này rồi, quá bền, xé không rách, không thì nàng đã có thể sử dụng kế ve sầu lột xác, Trùng
Trùng thoát y để bỏ chạy rồi, bây giờ nàng hoàn toàn không làm được, chỉ đành cứng không được thì dùng mềm thôi.
“Sư phụ, sư phụ tốt, sư phụ tốt nhất trên thế gian này, người cho con một con đường sống đi!”
“Liệt đồ, cái ngươi niệm là cái gì!”
Bạch Trầm Hương tìm thấy Trùng Trùng dễ dàng như vậy, trong lòng rất
vui mừng, nhưng mặt thì vẫn bày vẻ nghiêm khắc, “Ở bên ngoài một mình
thì có thể xao nhãng việc tu luyện rồi sao?”
Hả? Yếu đuối không dùng được, xem ra Bạch Trầm Hương sẽ không tha cho
nàng rồi, vậy thì chẳng thà nàng khí thế một chút, chết cũng chết cho
anh hùng.
Nói không chừng nàng chọc cho ông ta dở sống dở chết, mình sẽ có cơ hội bỏ chạy. Đáng thương cho đế quốc thương mại của nàng, vừa mới đào móng
đã bị hãm hại.
“Luyện thì có ích lợi gì? Vẫn là bị ông nói bắt là bắt, nói giết là giết!”
Dù sao cũng tránh không thoát, Trùng Trùng dứt khoát giở trò, “Thầy trò như cha con, hổ dữ cũng không ăn thịt con mình, người không tha cho con là hành vi đạo trời bất dung, nói không chừng sẽ bị sét đánh nữa!”
Nàng nói như cây ngay không sợ chết đứng, Bạch Trầm Hương lại tức tới
suýt nữa cho nàng một chưởng, kết liễu nàng đi cho yên tĩnh.
Một giây trước còn nói ông ta là sư phụ tốt nhất trên thế gian, bây giờ thì sao? Vừa chớp mắt đã rủa ông ta bị trời đánh rồi? Liệt đồ này, đúng là không phân lẽ phải bậc nhất thiên hạ!
“Vi sư thanh lý môn hộ[2] trước rồi nói sau!”
[2] Thanh lý môn hộ: Người trong một bang phái, một hội xử trí, tiêu diệt
người đồng môn đã phạm phải tội ảnh hưởng đến chính bang phái của mình.
Bạch Trầm Hương vừa mới ném Trùng Trùng xuống đất, nào ngờ đâu nàng
chân vừa chạm đất thì đã trở tay ôm ngang hông ông ta, trông như muốn
đấu vật vậy.
Phái Thiên Môn trước nay luôn tuân thủ nề nếp, thầy hiền trò hiếu, tuy
rằng yêu thương lẫn nhau, nhưng làm gì đến mức có hành vi thân thiết,
không giữ lễ đến vậy, Bạch Trầm Hương trong phút chốc trở nên luống
cuống.
“Liệt đồ buông tay!”
Ông ta không mang theo trượng Vô Song, chỉ mang kiếm Thanh Phong, nhưng lúc này đây cả kiếm lẫn hai tay đều bị nha đầu này ôm chặt, muốn dọa
nàng một chút cũng rút không được kiếm, muốn giằng khỏi nàng lại sợ mình nặng tay, tổn hại đến nàng!
“Không buông! Hừ, người làm thì trời xem. Giữa ban ngày ban mặt, ta
phải cho ông trời tận mắt nhìn thấy hành vi ác ôn giết đồ đệ mình của
ông!”
Nàng sợ chết, bởi thế nên mới phải dùng đến chữ “khóa” (tức phải khóa chặt Bạch Trầm Hương lại), miệng tuy nói rất dõng dạc, nhưng trong lòng thì lại run rẩy.
Nàng liều chết ghìm chặt Bạch Trầm Hương, đợi qua một lúc, thấy ông ta
đã hết cách không còn giãy nữa, nàng mới thả phào một hơi, bên tai vang
lên giọng nói dở khóc dở cười của Yến Tiểu Ất: “Thất sư muội, buông sư
phụ ra đi, sư phụ không phải muốn tìm muội hỏi tội, mà là chúng ta đã có cách giải quyết rồi.”
Hả? Có cách giải quyết? Nghĩa là nàng không cần đền mạng cho Dương lão đầu nữa! Vậy thì chuyện gì cũng dễ thương lượng rồi.
Thật ra những ngày qua nàng thường hay gặp ác mộng, thấy lão họ Dương
đến tìm nàng đền mạng, tuy nàng không nói ra, cũng không biểu hiện ra,
nhưng thật ra nàng rất sợ.
Nàng không nghĩ tới việc phải giết người, chỉ là lỡ tay, gánh nặng tâm
lý không nhẹ, nếu không phải do đeo Thủy Tâm Bán của đại ma đầu trước
ngực, như có hắn ở bên cạnh nàng thì chắc chắn nàng sẽ không yên ổn qua
được ngày tháng.
Hiện giờ tội giết người đã chứng thực, đưa ra hình phạt tương ứng cũng có thể chấp nhận được, trừ việc lấy mạng đổi mạng.
Nàng buông tay, thấy Bạch Trầm Hương giận dữ trừng nàng. Nhưng nàng đã
quen rồi, nên hoàn toàn không để tâm, ngược lại giả như một ngày nào đó
lão Bạch ôn hòa nhã nhặn với nàng, nàng mới không quen.
“Sư phụ tốt, muốn xử phạt tiểu đồ ra sao ạ?”
Nàng cười nịnh nọt, Bạch Trầm Hương trợn trừng mắt, trong chốc lát
không thể xác định được người trước mắt có phải là cùng một người hay
không.
Làm sao mà nàng có thể trở mặt nhanh đến vậy được? Thuận nàng thì nàng
sẽ ngoan ngoãn như dê con, nghịch nàng thì nàng sẽ lập tức vung móng
vuốt nhỏ bé sắc bén ra.
“Vào nhà rồi nói đi.” Yến Tiểu Ất nhìn hai sư đồ đang mắt to trừng mắt
nhỏ trong bầu không khí căng thẳng kia, đành đứng ra hòa giải tiếp, lòng thầm hối hận vì sao lại muốn theo sư phụ đến đây.
Hai người họ không có vé thuyền của Người Vượt Biển, chỉ đành bay trên
Biển Chết, pháp lực của y không cao, mà sư phụ thì chỉ mang được một
người đi, cho nên y đã đi theo, các đệ tử bát kiếm còn lại vẫn ở lại bên Phụng Lân châu.
Trùng Trùng gật đầu, đưa sư phụ và sư huynh vào phòng trong, suốt đường đi đều nghiêng người, sợ Bạch Trầm Hương sẽ đột ngột “thanh lý môn hộ”.
Bạch Trầm Hương nhìn đến mà tức.
Ông ta cũng là tông sư một đời, sao có thể âm thầm ra tay được, nha đầu này phòng ông ta như phòng trộm vậy, làm gì có chút kính trọng sư phụ
nào, thật là đáng giận cực kỳ mà.
Nhưng vừa ngồi trong phòng, thấy nàng niềm nở dâng trà, lại bưng vài
món điểm tâm lên, cuối cùng còn ngồi xổm xuống đấm chân cho ông ta, cơn
tức của ông ta lại giảm đi hơn nửa.
Ông ta không hề để tâm những món ăn uống này, nhưng lúc nàng mà phân lẽ phải thì thái độ nhận tội vẫn không tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT