Lần đầu tiên cậu giặt đồ cho anh rồi đem phơi phong, thấy anh mới tắm xong, tóc còn ẩm ướt, nửa thân trên để trần, nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ dị.
Cậu cũng không hiểu ánh mắt anh là ánh mắt gì, lúc ấy cậu chỉ có một suy nghĩ là anh đẹp trai quá đi, khi không mặc quần áo cơ thế ướt át mà cũng đẹp nữa, khó trách cơ man là nữ sinh tương tư anh, thần tượng anh...
Mục tiêu của Lộ Tiểu Phàm, từ trở thành một người bạn cùng anh ngang vai ngang vế, nay đã đổi sang thiết thực hơn là một tâm phúc hữu dụng với anh. Bối Luật Thanh gần như không cần lo thiếu thứ gì, bởi lẽ chỉ cần gọi điện thoại, hoặc có khi không cần gọi, miễn là Lộ Tiểu Phàm nghĩ anh thiếu cái gì là sẽ không ngại vất vả chạy về nhà lấy, rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy mang cho anh.
Trong thời gian này nhà Lộ ôi thôi là đủ chuyện vặt vãnh, ví dụ như ba Lộ lên làm trưởng làng việc gì cũng muốn nhúng tay, đi họp tác xã cung tiêu nhập về một lô lớn thuốc trừ sâu giả, hại cả làng suýt nữa náo loạn vì sâu bệnh. Lại ví dụ như, em gái của ba Lộ sống ở làng khác, kêu trưởng làng của bả xây nhà máy lấn chiếm đất. Tiếp nữa là em thứ ba của ba Lộ, em thứ tư của ba Lộ xảy ra chuyện, chuyện lớn chuyện bé, cuối cùng đều do Bối Luật Thanh giải quyết.
Giả sử là ngày trước, họ cũng chỉ đành khịt mũi, việc ai người ấy gánh, song giờ thì khác rồi, họ có cháu trai là con rể ông lớn, dẫu cho chuyện của họ là chuyện thực mất mặt.
Gọi điện cho Lộ Tiểu Phàm xin giúp đỡ. Trời mới biết cậu có thể làm gì. Cậu đương nhiên chỉ có thể cậy nhờ Bối Luật Thanh.
Mỗi lần Bối Luật Thanh giải quyết dứt điểm, cậu lại càng tôn sùng anh hơn, tò tò bám đuôi như chỉ sợ không thể báo đáp công ơn anh.
Về những đề tài hàn lâm của hội Lâm Tử Dương, cậu không tham gia, nói với cậu, cậu sẽ giả đò không nghe thấy, hoặc giả ngu hỏi anh Tử Dương, các anh nói gì em chả hiểu, em mang bít tất cho anh em thôi, sự vụ Iran anh cứ hỏi anh ấy ý.
Đôi khi Lâm Tử Dương không kiềm được hỏi, sao trên đời có người như Lộ Tiểu Phàm? Robot biến hình cũng chẳng biến một trăm tám mươi độ được như cậu.
Bối Luật Thanh trả lời bâng quơ: “Có ai bỉ ổi như cậu không? Người ta thảo luận thì cậu chê, không thảo luận cậu lại nhớ nhung!”
Lâm Tử Dương cười khửa khửa: “À há, mồm miệng tôi bỉ ổi, ra là Bối gia đang bất bình thay người ta. Chậc chậc, tôi sang chỗ khác tránh hạn vậy, được chưa?”
Bối Luật Thanh cười nói: “Thấy bãi cỏ bên kia không?”
“Làm sao?”
“Chuẩn bị cho Dương gia đấy, qua đó mà tránh hạn!”
Lâm Tử Dương cười ngất: “Tôi nói nè Bối gia, từ bao giờ cậu đi nói đỡ cho loại bình dân ấy hả? Không phải cậu ghét nhất đám sinh vật trèo cao, chỉ biết vơ vét ích lợi, sống ti tiện tầm thường đến chết vẫn ti tiện đó sao?”
Bối Luật Thanh lật một trang sách mới, đủng đỉnh nói: “Đã bảo do thấy mới mẻ rồi mà!”
Lâm Tử Dương cười nói: “Chậc, hiểu rồi, bao giờ Bối gia hết thấy mới mẻ nhớ báo một tiếng cho bọn này khỏi phải đau răng nữa nha.”
Lộ Tiểu Phàm hoàn toàn không biết mình bị thành món khai vị cho tầng lớp thượng lưu. Cậu đang ôm sách vở đi học tiết công cộng.
Cậu sinh viên luôn đến lớp sớm giành chỗ ngồi, ngồi học là phải nhìn giáo viên không chớp mắt, một chữ cũng ghi không sót vào vở, lại chẳng được giáo viên nhớ, chính là Lộ Tiểu Phàm.
Cậu vào lớp, phát hiện có người ngồi chỗ mình. Cậu mở to mắt, quả thật đã có người ngồi, lại còn là một nam sinh tương đối cao. Thoáng trù trừ, thôi cũng chỉ là một cái ghế, nhưng cốc nước cậu để đó thì phải lấy về, lần sau còn phải dùng nó để giữ chỗ ngồi.
Cậu đi qua hỏi lịch sự: “Xin hỏi bạn có thấy cốc nước của mình đâu không?”
“Giề?” Nam sinh nọ quay phắt đầu lại, hai nam sinh ngồi cạnh y cũng trừng trộ với cậu.
Cậu lập tức bị sáu cái lông mày dựng đứng, sáu con mắt trợn trừng chĩa thẳng vào người, biết ngay mình hết duyên với cái cốc, bèn xoay lưng toan bỏ đi, lại thình lình bị ai đó chìa chân ngoắc ngang, cậu ngã dúi dụi xuống cầu thang.
Lóp ngóp bò dậy lại bị ăn đạp, cậu chỉ nghe có người hăm dọa sau lưng: “Nhìn mày suốt ngày chạy sang khu đại học ôm đùi các học sinh nhà giàu, mất hết mặt mũi cao đẳng chúng tao!”
Cậu bị đá đau quá hét ầm lên, cũng may giáo viên vào lớp thấy cậu nằm úp mặt ở cầu thang chỉ lấy làm bất mãn: “Về chỗ đi, cãi nhau còn ra thể thống gì?”
Sinh viên cao đẳng nhập viện còn đỡ hơn sinh viên đại học, trong trường có một bộ phận sinh viên đút tiền vào học nên đánh nhau xảy ra như cơm bữa, giáo viên có thấy cũng kệ thây.
Lộ Tiểu Phàm đứng dậy khỏi sàn nhà, cà nhắc ngồi ở hàng ghế sau. Ba nam sinh ở hàng ghế kia chốc chốc ngoái đầu lừ cậu không có ý tốt gì cho cam.
Nam sinh cao đẳng hay đố kỵ và thù hằn nam sinh đại học đã thành thiên địch. Cái đám nam sinh đại học đã chiếm hết nữ sinh đại học thì chớ, lại còn mê hoặc 90% mắt xanh của nữ sinh cao đẳng, nam sinh cao đẳng đã chịu hết nổi từ lâu, tới lúc bộc phát, Lộ Tiểu Phàm quả là đối tượng trút giận từ trên trời rơi xuống.
Chúng xì lốp xe cậu, khóa trái cửa nhốt cậu trong khi cậu đi vệ sinh, lén vứt chăn đệm cậu ở ký túc xá đi, còn tè vào bát cơm của cậu.
Cậu không khỏi ủ rũ nghĩ, hay là xin nghỉ mấy hôm tạm tránh. Hồi bé đọc truyện về năm vị anh hùng núi Lang Nha hy sinh oanh liệt để giữ vững trận địa(*), cậu cũng thực cảm động, nhưng cậu không có ý định giữ vững trận địa cao đẳng trong đầu, vì cậu không thể làm anh hùng cũng ứ muốn làm thằng ngốc.
(*) Câu chuyện kinh điển của Trung Quốc thời kỳ chiến tranh. Năm 1941, Nhật Bản xâm lược đến vùng núi Lang Nha thuộc Hà Bắc, lớp trưởng Mã Bảo Ngọc, lớp phó Cát Chấn Lâm, chiến sĩ Tống Học Nghĩa, Hồ Đức Lâm, Hồ Phúc Tài đã yểm hộ cho dân chúng và bộ đội chủ lực rút lui, cố tình dụ địch lên đỉnh núi Lang Nha lởm chởm không đường thoát, kiên cường giữ vững trận địa đến tận phút cuối cùng. Cuối cùng, dưới sự chỉ huy của lớp trưởng Mã Bảo Ngọc, năm anh hùng đã nhảy xuống núi hy sinh anh dũng.
Lộ Tiểu Phàm xin nghỉ học, vác túi lớn túi bé về nhà tránh nạn, nào ngờ vừa ra khỏi sân trường đã đụng mặt Lâm Tử Dương. Hắn ta vồn vã khoác vai cậu, cười bảo: “Hí hí, Tiểu Phàm, đi, anh Tử Dương dẫn em đi xem trò hay nhá.”
Lộ Tiểu Phàm không muốn đi lắm nhưng không chống cự được sức Lâm Tử Dương bá cổ cậu kéo đi, kéo đến bãi cỏ sau trường.
Từ xa cậu đã thấy không ít người tập trung ở đó, đến gần mới nhận ra Bối Luật Thanh đang ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh, xung quanh đứng toàn các thành viên hội salon. Nếu cho tất thảy sinh viên đại lục mặc đồng phục hệ đại học của họ, chắc chắn bạn không nhìn ra họ là sinh viên đến từ nhiều nơi khác nhau mà sẽ lầm tưởng đó là một đại hội thể thao hú họa nào đó, bởi lẽ họ mặc đủ loại mẫu mã đồng phục thể thao xấu òm.
Đồng phục đại học R cũng là đồng phục thể thao siêu xấu, không hợp với dáng vóc cao lớn, giò dài, khí chất mạnh mẽ của các sinh viên chút nào, thêm phù hiệu đại học R lấp lánh trước ngực áo cũng đủ khiến cho cùng một bộ đồng phục mặc trên người họ khác hẳn với những sinh viên hệ cao đẳng đang rúm ró e sợ đối diện.
Lộ Tiểu Phàm thấy cả một số người lớn vận đồ thường đứng vây chung quanh, mà dồn giữa vòng vây của họ chính là mấy nam sinh đã bắt nạt cậu quá đáng, tên cao to tít trong cùng còn đang bị hai thanh niên ngăm đen túm tóc, bịt mồm, tẩn tới tấp.
Những thanh niên ấy đi đứng thẳng lưng và khí thế, nhìn là biết người đã tham gia quân ngũ, Lộ Tiểu Phàm trộm đoán không biết lính cảnh vệ nhà ai.
Lâm Tử Dương cười khì khì kéo Lộ Tiểu Phàm qua, anh cũng không nâng tầm mắt nhìn cậu. Bãi cỏ rõ ràng nhiều người như vậy, nhưng ngoài tiếng đấm đá nện vào xương thịt và tiếng tên nam sinh cao to kia rên đau, không còn âm thanh nào khác.
Tên cao to bị đánh, những tên khác bị bắt xem. Những người thích hẹn hò hay nhẩm bài tiếng Anh ở bãi cỏ hôm nay không biết mất hút đâu rồi, cũng không thấy có bảo vệ hay giáo viên đi ngang.
Chỉ có duy nhất nhóm bọn họ và thứ âm thanh này, đánh từ lúc xế chiều tan học đến tận khi sẩm tối, cậu đứng cạnh anh nghe tiếng đấm đá nặng nề mà hai chân cũng run rẩy theo.
Có phần gì đó trong cậu không thể dung nhập hình ảnh các cử nhân tương lai nghiêm trang thảo luận vấn đề quốc gia và các sinh viên lạnh nhạt đứng trên cỏ xem lính cảnh vệ sử dụng hình phạt riêng này làm một. Song tựa hồ cậu ý thức được, đặc quyền trong khái niệm của cậu là ra cửa có người xu nịnh, đến Toàn Tụ Đức mua vịt quay không cần xếp hàng... Nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá thấp về đặc quyền rồi.
Ý nghĩa hai chữ “đặc quyền” không vượt trên trật tự cộng đồng mà vượt trên cả pháp luật. Tại thời điểm họ muốn, họ không chỉ dễ dàng đòi hỏi một con vịt, mà còn dễ dàng đòi hỏi một mạng người y như vậy.
Thấy tên cao to đã hít vào ít mà thở ra thì nhiều(*), Bối Luật Thanh vẫn lạnh mặt còn Lâm Tử Dương cười đến hòa nhã, Lộ Tiểu Phàm mới nói run run: “Anh... Anh à, đừng đánh nữa, đánh nữa chết người mất!”
(*) Dấu hiệu của suy kiệt sức lực và sắp chết.
Cậu cất tiếng, cuối cùng Bối Luật Thanh mới chậm rãi phun ra một câu: “Đủ chưa, Tử Dương?”
Lâm Tử Dương cười hì hì: “Tiểu Phàm nói đủ rồi thì đủ rồi!” Đoạn, hắn phất tay, nhóm người vận đồ thường lập tức dừng động tác.
Bấy giờ Bối Luật Thanh chậm rãi đứng dậy, đạp chân lên đầu tên cao to đang ngắc ngoải, cười nhe răng với đám sinh viên hệ cao đẳng đương run bắn: “Nói cho chúng mày hay, đùi tao không phải đứa nào cũng có tư cách ôm, đừng có để tao biết chúng mày bắt nạt Tiểu Phàm nữa, rõ chưa? Cút!”
Đám sinh viên như nhận được lệnh ân xá, cong đít chạy mất cả bóng dáng. Bối Luật Thanh quay lại bình thản nhìn cậu, hỏi: “Em xách đống đồ đó làm gì?”
Lộ Tiểu Phàm ngập ngừng: “Em... đi tránh nạn.”
Anh không mảy may có ý khen Lộ Tiểu Phàm thông minh, thậm chí chả buồn nói thêm câu nào, quay lưng dẫn người bỏ đi.
Cậu ở phía sau anh, vừa sùng bái vừa kính nể, lưng cũng cong cong. Xách hành lý, cậu hỏi Lâm Tử Dương cười hớn hở bên cạnh: “Anh Tử Dương nè, sẽ không đánh chết người đấy chứ?”
Lâm Tử Dương vỗ vai cậu: “Yên tâm, lính cảnh vệ của ông già nhà anh đều xuất thân từ điều tra tội phạm, đừng nói hai giờ, đánh thêm hai giờ nữa, thằng đó cũng không chết được đâu.”
“Em về cất đồ nha!”
Lâm Tử Dương vẫy tay rồi chạy hai bước, bắt kịp Bối Luật Thanh.
Cậu đứng tại bãi cỏ nhìn họ đi xa dần, mới xách đổng hành lý chạy hồng hộc về chỗ cũ.
Bãi cỏ vắng hoe, chỉ có tên nam sinh cao to đang nằm sống dở chết dở nơi đó. Cậu lật cái khổ người bự con đó dậy, y hình như đã mất ý thức, im re như chết rồi.
Cậu sợ quá bỏ ngay hành lý xuống, chạy đi tìm bảo vệ, gọi to: “Đằng kia có bạn bị thương.”
Bảo vệ ngồi trong ngẩng đầu ừ một tiếng, chả thèm cục cựa, cậu đành phải bổ sung: “Họ đi rồi, chỉ còn bạn ấy thôi.”
Bảo vệ chửi đổng, cầm đèn pin đứng lên: “Lũ ranh con chúng mày, rỗi hơi quá kiếm chuyện đánh nhau! Tao báo cho giáo vụ giờ!”
Cậu khuyên nát nước, bảo vệ mới chịu cõng tên cao to đến phòng y tế giúp Lộ Tiểu Phàm. Chắc vận may của y còn chưa cạn, hên sao giáo viên y tế vẫn còn ở trường, Lộ Tiểu Phàm mừng rỡ để tên cao to lại rồi chuồn luôn.
Cuối tuần gặp lại Lâm Tử Dương, hắn cười tươi rói bá cổ cậu thân thiết lắm: “Sao hửm, anh xả giận cho em, xả xong dễ chịu không? Anh nói em nghe, mấy năm nay Luật Thanh ở đại học R còn chưa từng nặng tay như vậy. Anh Tử Dương mượn mấy gã lính cảnh vệ cho em, về bị ông già đánh đòn nè...”
Cậu nhìn nụ cười mím chi của hắn cũng không thấy dấu vết hắn bị “ông già” nhà hắn đánh đòn, nhưng âm thanh nắm đấm của lính cảnh vệ nện trên da thịt vẫn còn khắc sâu trong cậu, cậu bèn chân thành và lễ phép nói: “Em cảm ơn anh Tử Dương!”
Lâm Tử Dương cười bảo: “Cảm ơn anh em ý!”
Cậu ngoảnh đầu, thấy Bối Luật Thanh đang ngồi đọc sách trên sô pha. Anh thực thích đọc sách, hễ rỗi là đọc, cũng tương tự như cậu hễ rỗi là lôi phim Hồng Kông ra xem.
Bối Luật Thanh đặt sách trên đầu gối, quần bò bao lấy cẳng chân thon dài gác lên nhau, ngón tay dưới màu nắng trắng xóa có chút chói mắt đương thong thả lật trang giấy, bất kế một ai ngắm nhìn cảnh này, hẳn đều tự nhủ rằng, người con trai này đẹp trai làm sao.
Thật ra đầu cậu không bật ra câu này. Bởi đầu cậu đã chật ních những tôn sùng, những mến mộ dành cho anh, nay nhét thêm cả kính nể, quả thật không còn chỗ để nghĩ thêm một nhận định nào nữa.
Vết thương của tên cao to không biết thế nào rồi, nói chung cậu biết y độ một tháng không đi học.
Đến khi y đi học, cậu toan nói lại thôi. Cậu đương nhiên không vị tha đến mức biến địch thành bạn.
Lộ Tiểu Phàm đã ngỡ việc này đến đó là hết, từ sau mọi người sống yên ổn với nhau là được. Nào ngờ tiếp mấy hôm nữa không còn gặp nam sinh đó, cậu nghe phong thanh hình như y bị nhóm Bối Luật Thanh buộc phải thôi học.
Cái gọi là giết gà dọa khỉ, con gà phải chết rất thảm.
Thực ra gia cảnh tên cao to đó không tồi, bản thân y cũng có sức ảnh hưởng trong trường, cho nên sau khi y bị đánh, lời ra tiếng vào bất bình vẫn hằng hà sa số, nhưng sau khi y bị đuổi học, quả nhiên hiệu quả nhanh chóng, tất cả đều tự động ngậm miệng.
Cũng không còn ai đến sinh sự với Lộ Tiểu Phàm nữa, nhưng cứ cậu xuất hiện ở đâu, người ta lại hú nhau dạt ra cả một khoảng lớn cho cậu đi. Không chọc được vào thì chả lẽ không tránh được sao?
Lộ Tiểu Phàm hay chống hàm ngồi lẻ loi giữa cả một khoảng trống, thầm nghĩ muốn giết gà dọa khỉ, ra là có hai con gà, một con giết, một con bày đó cho bàn dân thiên hạ xem.
Cậu chỉ thấy được khúc sau của câu chuyện, không được thấy khúc trước, mãi lâu sau mới biết thì ra tên cao to hồi đầu khá là khí phách, đòi đấu tay đôi với Bối Luật Thanh. Anh dùng một cú đấm hạ gục y xuống đất, sau đó mới giao cho lính cảnh vệ đánh, chứ không ai dám cam đoan đánh một người suốt mấy tiếng đồng hồ mà người đó chưa chết?
Điều này cho thấy một quan điểm khác của Bối Luật Thanh, đó là chuyên môn hóa phương pháp. Anh thích giao chuyện chuyên môn cho người chuyên môn làm, dùng người cũng phải dùng người giỏi.
Trong nhiều năm tuy Bối Luật Thanh chỉ ra tay một lần đó, song đã đủ để lại ấn tượng sâu sắc cho Lộ Tiểu Phàm.
Có điều, khác hẳn sự đối xử dành cho cậu, Bối Luật Thanh không hề hết hot vì chuyện này, ngược lại còn được tung hô hơn. Bao nhiêu nữ sinh đều khen thực là chẳng gặp được ai “men lỳ” như anh, vân vân vũ vũ.
Cũng tạm xem như cậu được hưởng sái vụ này, vì thảng hoăc có người trong trường phản ứng với cậu, người ấy chắc chắn là nữ sinh, tới hỏi thăm về Bối Luật Thanh.
Lắm người bên hệ cao đẳng hỏi quá, đâm ra cậu đến là cần mẫn chạy tới chỗ Bối Luật Thanh suốt.
Thỉnh thoảng khi anh ra ngoài trường cũng sẽ dẫn cậu đi theo.
Ban đầu thì có Lộ Tiểu Phàm, Bối Luật Thanh, Lâm Tử Dương và Trác Tân, nhưng đi được hai bữa, Trác Tân đen mặt nói không sao chịu nổi Lộ Tiểu Phàm nữa. Thế là sau đó, anh có ra ngoài đi đâu, cũng chỉ còn ba người cậu, anh và Lâm Tử Dương.
Mà lần nào ra ngoài cậu cũng mang theo đủ loại túi tắm nhặt nhạnh đồng nát rồi lại vác cả bao to về. Ăn cơm? Ăn thừa, mang về! Chơi bida? Người ta uống hết bia, cậu nhặt chai lon! Đi bơi? Người ta bơi, cậu vào nhặt mũ bơi loại dùng một lần, thậm chí lượn quanh siêu thị một vòng, cậu cũng lượm được cả mấy cái bìa các tông đem về.
Lần nào về, Lâm Tử Dương cũng trưng vẻ mặt như sắp thăng thiên tới nơi, gào với Bối Luật Thanh: “Bối gia, Bối gia, ngài mới mẻ đủ chưa?”
Bình thường Lộ Tiểu Phàm cũng mặc kệ Lâm Tử Dương vì bọn cậu đi đâu đều do Lâm Tử Dương chủ kiến nhưng tiền là do Bối Luật Thanh bỏ. Lộ Tiểu Phàm tranh thủ thôi. Cậu thấy địa vị Lâm Tử Dương chẳng cao bao nhiêu so với cậu, nhưng xét tố chất hầu hạ, hắn còn thua cậu xa. Một là hắn không biết chạy việc đôn đáo hai là hắn không biết hỏi han quan tâm, chỉ biết đưa ra mấy cái chủ ý vớ vẩn.
Phải nói là riêng phương diện này, Lộ Tiểu Phàm rất có ý chí nỗ lực và ý thức cạnh tranh nghề nghiệp.
Sắc mặt Bối Luật Thanh thực chất cũng không đẹp là bao. Anh thu hút người ta là thế, thêm một Lộ Tiểu Phàm thì thành một quả cầu ánh sáng chói lọi lăn về đằng trước. Người ta thấy anh thì mắt thành tròn xoe, thấy đến Lộ Tiểu Phàm thì mồm cũng tròn xoe nốt.
Thiếu gia con nhà giàu mà có chí giống Bối Luật Thanh, đều luôn nhiệt tình khách sáo với người ngoài nhưng chỉ chấp nhận bạn bè có gia cảnh tương đồng họ, nói gì cũng phải có đường sống, làm gì cũng phải chừa đường lui. Họ luôn mang lại cảm giác kín kẽ, thành thử tiếp xúc với họ rất dễ sinh hảo cảm, nhưng khi nghĩ kỹ lại cảm thấy họ còn bộ mặt khác hết sức khó dò.
Họ hiểu rõ quyền lực là gì, cho nên số đông bọn họ sẽ quan tâm tình hình chính trị đương thời hơn mọi thanh niên bình thường khác. Họ ghét thứ tệ nạn đã bắt rễ sâu nhưng tận dụng đặc quyền của mình, bởi vì họ vừa không thể làm anh hùng lại cũng không muốn làm thằng ngu. Cho nên, dù họ tỏa đầy khí chất của thanh niên Ngũ Tứ nhưng đều giống Mai Tư Bình(*), tổ chức phong trào Ngũ Tứ(**) để rồi cuối cùng vẫn phải quy phục Uông Tinh Vệ(***).
(*) Người đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng của chỉnh quyền Uông Tinh Vệ.
(**) Phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quổc nổ ra ngày 04/05/1919, có ảnh hưởng rất sâu rộng trong lịch sử Trung Quổc, thúc đẩy việc phát triển khoa học và dân chủ.
(***) Chính trị gia thời Trung Hoa Dân Quốc, thành lập chính quyền bù nhìn mang tên Trung Hoa Dân Quốc năm 1940 được Nhật Bản bảo hộ, đối đầu với Tưởng Giới Thạch.
Vì thế ngoài vỗ trán ra, Bối Luật Thanh thật không nghĩ ra nhiều cách để Lộ Tiểu Phàm hữu dụng hơn. Anh chưa bao giờ trực tiếp mở miệng khiển trách ai đó như vậy, huống hồ lại còn chỉ vì những lý do vụn vặt.
Anh chưa bao giờ nghĩ bên anh lại xuất hiện một người vốn dĩ không nên xuất hiện như cậu.
Mà cậu, cậu đến từ cả biển người trên thế gian với hàm nghĩa “sống” không phải ý nghĩa cuộc sống, theo đuổi cuộc sống, mà là bổn ý cuộc sống là sống sót.
Nên người như Lộ Tiểu Phàm, đầu óc ngây ngô, cả người cân xương còn chưa được bốn lượng(*), thực ra lại tính toán cực tỉ mỉ, sẵn sàng khom lưng uốn gối vì một chút lợi ích con con.
(*) Ở đây là đang nói đến cân xương tính sổ, một phép xem vận mạng trên cơ sở quy đổi năm sinh, tháng sinh, ngày sinh, giờ sinh thành một số lượng chỉ nhất định. Lượng cao thì là phú quý, lượng thấp là cơ cực bần hàn.
Thí dụ, cậu sẽ kiểm tra từng cái nắp chai một, chai nào trúng thưởng thì đi nhận thưởng luôn, từ kiểm tra nắp chai của mình phát triển thành rình nắp chai của người ta.
Cậu mò mẫm dưới dưới trên trên khiến cho ai đang nói chuyện bên cạnh cũng phải nín re. Thực tế, có lẽ cậu chỉ cần nói vài câu bùi tai cho người ta nghe thì mấy chai bia đáng mấy đồng chứ, cậu muốn nằm ngủ với Bối Luật Thanh còn được nữa là.
Chê cậu kém thông minh, tựa hồ cậu lại thông minh lắm. Cậu luôn có thể đoán Bối Luật Thanh cần gì, thích ăn gì.
Cháo cậu ninh, canh cậu hầm, anh ăn biết bao nhiêu nơi vẫn không thấy được hương vị cháo và canh ấy. Chúng như thế là hương vị của Lộ Tiểu Phàm, độc nhất vô nhị.
Dẫu rằng Bối Luật Thanh cố gắng tìm đến rất nhiều nơi, vẫn không sao tìm được hương vị của Lộ Tiểu Phàm.
Bất luận anh có lạnh lùng đến mấy, sau khi cậu rời đi rồi vẫn sẽ lại đến. Cậu sẽ bày vẻ tội nghiệp và không có tiền đồ, xuất hiện quanh anh, dẫn theo những chuyện phiền hà vặt vãnh.
Cho tới nay anh chưa từng trải qua một mối quan hệ không để tâm đến ai đó, thậm chí mỗi một câu nói, mỗi một hành động cũng đều chả quan tâm đến tâm trạng người nọ, mà người ấy sẽ luôn luôn trở lại cạnh anh như vậy.
Cảm giác này thật an toàn, và dường như cũng thật yên bình. Song lắm lúc cậu cũng khiến anh vô cùng bẽ mặt, mấy chuyện nhỏ nhít vụn vặt của cậu cũng khiến anh thấy phiền làm sao.
Trong cái nhìn của anh, người nghèo thật đáng thương, nhưng người lúc nào cũng nghèo thì thật đáng ghét. Bởi không biết đến khi nào mình sẽ hết chịu nổi, anh vin giữ thái độ không mặn không nhạt duy trì mối quan hệ này, cũng chưa một lần phí tâm suy xét đến.
Anh luôn cảm thấy rồi một ngày nào đó anh sẽ xa lánh cậu, nhưng dần dần anh đã bắt đầu quen.
Quen dẫn theo một người vác cái bao nhặt đồng nát, từng giây từng phút cậu lượm lặt những thử còn tí tẹo giá trị nào đó mà đáng ra quét cái là sạch, giống như Grandet(*) tích cóp từng đồng xu. Quen với người hở chút là mang đến phiền phức cho anh từ một cái làng nghèo xa xôi tít tắp; nhiều khi anh đã nghĩ mình có thể lập tức lên ngồi cái ghế trưởng làng của cái làng nghèo khó nào đó, làm gì có thiếu gia nhà giàu nào hiểu biết mấy chuyện nhỏ nhít ơi là nhỏ nhít của làng nghèo hơn so với anh đâu.
(*) Nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Ông ta là một tư sản nổi tíểng giàu có, khôn ngoan nhưng cực kỳ keo kiệt.
Thậm chí cả một thời gian sau này anh cố tình xa lánh cậu, anh sẽ nghĩ thằng bé này đang làm gì. Có phải lại làm trò gì buồn cười rồi? Hay có cần một ý kiến nào đó để tham khảo chăng?
Lâm Tử Dương vẫn la ó không chịu nổi nữa đâu, anh cũng hiểu là không chịu nổi nữa đâu. Nhưng trên thực tế, không ngờ lại có ngày anh ung dung nhìn cậu kẹp nách mấy tờ bìa các tông lon ton trên đường, lại có ngày anh tình cờ lên tiếng: “Tiểu Phàm kìa, tờ bìa kia được đấy chứ!”
Lộ Tiểu Phàm thì nào có biết vị trí của mình bên cạnh anh có mấy lần nguy hiểm suýt nữa bị cho out rồi. Cậu vẫn cảm thấy mọi sự đều tốt đẹp, vào cửa thì mở cửa trước cho anh, ngồi vào bàn thì kéo ghế cho anh, bưng bát thì lấy đũa cho anh...
Vài lần Lâm Tử Dương đã châm chọc: “Ôi, đến bao giờ Tiểu Phàm cũng phục vụ cho anh Tử Dương như thế chứ!”
Cái điểm này thì Lộ Tiểu Phàm làm tốt lắm, tai không nghe, mồm không nói, chỉ chuyên chú làm tốt công việc của mình. Lâm Tử Dương không thích cậu, cậu biết rõ chứ, hệt như chú cún con, ai ác ý, ai thiện ý, không cần nhìn mặt, nhìn bằng bản năng là biết rồi.
Ăn xong cơm, ba người đi mát xa. Bối Luật Thanh cởi áo, đường cong lưng mượt mà thu gọn vào nơi eo bụng, ở nơi đó gò mông vểnh lên, y chang một dáng cung tuyệt mỹ, khiến cô nhân viên đang mát xa cho cậu nhìn tới thất thần, chỉ mải ngắm lưng anh mà liên tục véo sai nhiều chỗ.
Lộ Tiểu Phàm là người sợ đau. Vốn lần đầu mát xa có hơi đau, cô nhân viên mải nhìn lưng Bối Luật Thanh lại càng hưng phấn, lực tay càng mạnh, lỗi liên tiếp, nên Lộ Tiểu Phàm cũng bị đau liên tục, la oai oái.
Lâm Tử Dương nhịn không được ngẩng đầu quát cậu: “Lộ Tiểu Phàm, em kiên cường một tí đi có được không?”
Cậu vẫn la oai oái. Rốt cuộc Bối Luật Thanh ngấng lên, trầm mặt: “ Lộ Tiểu Phàm, em kiên cường một tí đi có được không?”
Giọng cậu hạ xuống cả quãng tám, ư ử vài câu. Lần này về, Bối Luật Thanh có một khoảng thời gian dài không gặp cậu. Cậu cũng đoán lờ mờ là anh giận, nhưng mà giận gì nè? Giận cậu không biết kiên cường, kêu la vài tiếng ư?
Thuở nhỏ ngã đau, má Lộ đều vỗ cậu nói, khóc to lên, khóc to lên, khóc ra sẽ không bị nội thương. Cậu hay nghĩ, chắc anh ưa nhịn đến nội thương đi, có lẽ như vậy thì có vẻ kiên cường hơn.
Nhưng vì kiên cường mà nhịn đến nội thương không phải rất ngốc sao? Đầu cậu láng máng hiện lên ý nghĩ này, hiển nhiên cậu không dám nghĩ trình độ của anh lại thấp hơn mình.
Ngáp dài mấy hơi, Lộ Tiểu Bình hãy còn cằn nhằn ở đầu dây bên kia, phân phó cả đống việc, cậu ừ ừ, lúc bỏ máy còn cảm thấy đầu hơi quay quay.
Gọi điện mất tận nửa tiếng đồng hồ. Cúp máy rồi, cậu có phần ngại nghịu nhìn thoáng Trưởng khoa.
Thái độ Trưởng khoa đổi với Lộ Tiểu Phàm không thế tả là thích nhưng cũng không ghét bỏ, trước thì thấy cậu nhát gan, ngại rầy rà, có miếng ngon mà không dám lao vào, cũng sợ cậu phá hỏng miếng ngon của ông ta, mấy lần thẳng tay gây khó dễ cho cậu, nhưng không rõ do đâu gây khó dễ bao lần đều không có kết quả, như đá chìm lỉm vào lòng đại dương.
Trưởng khoa báo ốm, sau đó mới phát hiện tuy Lộ Tiểu Phàm gan bé nhưng được cái giữ mồm giữ miệng, lành như cục đất, cả ngày đọc báo Chứng khoán trong khi một cái tài khoản ngân hàng cũng chả có. Cậu bé mắc cười ấy cứ thế sống an ổn qua ngày cùng ông ta.
“Công ty gọi điện cũng phải trả tiền. Gọi điện thoại nói chuyện riêng cũng không phải là cấm gọi, cơ mà chú ý tiết kiệm!”
Trưởng khoa vừa giáo huấn xong thì máy call của cậu lại vang, lúc này là điện thoại của Bối Luật Thanh. Có điều, cậu ắt nhiên là không dám lấy điện thoại công ty gọi lại nữa.
May mà nửa tiếng sau tan tầm, cậu vội vội vàng vàng kiếm được một trạm điện thoại công cộng, gọi ngay cho Bối Luật Thanh.
“Sao muộn thế mới trả lời điện thoại?” Giọng anh là giọng nam trung, hết sức quyến rũ, sau khi trưởng thành còn hơi khàn khàn, cậu lúc nào cũng cảm thấy nếu anh nói chuyện như vậy, sẽ gây cảm giác nhộn nhạo cho người nghe.
“Nãy em ở công ty...” Cậu đáp vòng vo, dĩ nhiên cậu không thể giải thích là Lộ Tiểu Bình gọi điện cho cậu tận nửa tiếng làm mặt Trưởng khoa cũng tái đi.
“Anh đang ở siêu thị, em muốn mua gì, anh mua cho!”
“À!” Cậu thuần thục đọc tên thức ăn. Trí nhớ anh rất tốt, nghe một lần liền ừ một tiếng, bảo: “Vậy em qua nhà anh chờ trước đi, anh cất chìa khóa dưới thảm đấy.”
“Dạ!”
Cậu kẹp cặp, ngồi xe buýt đến căn hộ của anh gần đó, quả nhiên tìm được dưới thảm một chiếc chìa khóa thoạt nhìn vô cùng quen thuộc.
Chiếc chìa này nhìn thế nào cũng giống chiếc trước kia cậu đã trả lại cho anh, vì cậu từng dùng dây thừng đỏ xỏ móc chìa khóa, nay không còn dây đỏ nữa, nhưng chỗ móc khóa từng được xỏ dây có vẻ mới hơn so với những chỗ khác.
Cậu mở cửa, đặt cặp tại huyền quan rồi vào gian bếp còn rất mới. Cúi xuống mở ngăn tủ, cậu phát hiện dụng cụ và nồi đất cậu mua để hầm canh cho anh đều còn nguyên, thậm chí cậu còn cảm thấy vị trí cất chúng y sì như trước lúc cậu đi.
Phải nói là chưa từng di chuyển mới phải. Thế nhưng nồi niêu lại sạch bong, vậy phải nói Bối Luật Thanh thường xuyên mang ra lau chùi, sau đó lại cất đi nguyên dạng. Dù cho trái tim cậu như được tiêm một liều thuốc kích thích, song cậu không dám tin mình có sức nặng như vậy trong lòng Bối Luật Thanh.
Lộ Tiểu Phàm đem nồi đất ra ngâm vào nước lã, tráng rửa một lượt tất cả dụng cụ cắt gọt, đúng lúc này Bối Luật Thanh xách túi ni lông to đùng mở cửa vào nhà, đặt tới lên chạn bát rồi đi ra.
Cậu mở túi, lần lượt lấy từng đồ trong ấy ra, đột nhiên trông thấy một chiếc di động hiệu Motorola cỡ nhỏ bị hỏng. Di động thời đó toàn là "cục gạch", lần đầu tiên cậu được thấy một chiếc nhỏ xinh như vậy, không khỏi lấy làm thích thú, oa một tiếng.
Cậu móc nó ra xem. Hàng còn mới, mỗi tội nắp bị vỡ. Cậu gọi: “Anh ơi, di động anh hỏng rồi.”
Bối Luật Thanh đang ngồi trên sô pha đọc báo, thản nhiên ừ một câu, lại nói: “Chẳng may rơi vỡ mất, em ném vào thùng rác là được.”
“Ném vào thùng rác á?” Cậu hơi bị đau lòng.
Tờ báo trong tay anh rung lên: “Ừ, sửa tái sửa hồi ngại chết bỏ.”
Cậu nói: “Vẫn còn sửa được mà vứt đi tiếc lắm!”
Anh bảo: “Em thích thì cho em đấy, tự em mang sửa đi!”
“Cho em ạ?” Cậu lắp bắp. Đến máy Trưởng khoa mà cũng chỉ là một cái máy call hiển thị chữ tiếng Trung thôi nha.
“Dù sao cũng vỡ rồi, em không cần cứ vứt đi là xong.”
“Em cần chứ, cần chứ.” Cậu lau khô chiếc di động dính lá rau, cẩn thận đặt một bên.
Hầm canh thực tốn thời gian, đương nhiên không ăn trong bữa tối. Cậu xào nấu một bàn đồ ăn khác, mở một chai vang đỏ cho anh, rồi mới bê lên bàn ăn ở phòng khách.
Bối Luật Thanh bỏ báo xuống, kéo ghế ra ngồi, cậu đặt rượu trước mặt anh, bỗng bảo: “Dưới cằm anh mọc mụn kìa, hôm nay ăn ít ớt da hổ(*) thôi nha.”
(*) Món ăn dân gian Tứ Xuyên, xào ớt xanh sao cho sém mặt ngoài, vằn vện giống da hổ nên được gọi tên rất hay là món ớt da hổ.
“Mụn? Đâu?”
“Đây nè!” Cậu chỉ chỉ. Anh giơ tay sờ sờ dưới cằm mình, nói: “Không thấy!”
“Đây nè, chỗ này nè!” Cậu áp sát vào, chỉ tay dưới cằm anh.
Anh đột ngột vươn tay bắt được ngón tay cậu, cả người cậu cứng còng, tựa như chuyện thân mật như vậy đã lâu lắm không còn diễn ra giữa họ, kể từ khi người kia xuất hiện...
“Ăn... Ăn...”
“Ăn gì nào?” Anh mỉm cười.
Cậu lí nhí: “Ăn... Ăn cơm...”
Anh cọ ngón tay cậu vào răng mình: “Tối nay em ở lại đi!”
Lộ Tiểu Phàm đáp dạ. Anh vừa mới giúp cậu giải quyết thêm một vụ phiền phức nữa, cậu nên có chút công dụng cũng phải ha.
Bấy giờ anh mới thả tay cậu, dùng bữa. Nếu hỏi có điều gì giúp Lộ Tiểu Phàm kiêu hãnh không, thì hẳn là Bối Luật Thanh cực kỳ thích đồ ăn cậu nấu. Thực ra Bối Luật Thanh ăn gì cũng hời hợt, chỉ có món cậu nấu, tựa hồ anh mới có thể thực sự ăn đến no.
Hai người ăn cơm xong, cậu đi dọn bếp còn anh đi tắm. Cậu còn chưa rửa xong bát đĩa, anh đã tắm xong, ra ngoài.
Anh vận áo tắm trắng tinh bước vào bếp, mái tóc ẩm ướt dính nhẹp trước trán, đẹp hết mực mà cũng gợi cảm khôn tả. Anh ôm lấy cậu từ đằng sau, cằm gác nơi đầu vai cậu, gọi khẽ: “Phàm Phàm.”
Cậu đứng đó, Bối Luật Thanh đã thật lâu chưa làm hành động thân thiết nhường ấy.
“Chờ em rửa bát xong đã!” Cậu hơi cự nự.
“Chờ?” Tay anh luồn vào cạp quần cậu, sờ tới đằng trước cậu, khàn khàn hỏi, “Anh có thể chờ, nó có thế chờ không?”
Bị anh đụng chạm như vậy, hai đùi cậu đều phát run, cả người thoắt chốc mềm nhũn. Anh thuận thế cởi dây nịt cậu, quần dài của cậu sột soạt tụt xuống sàn nhà.
Anh liếc mắt qua bên dưới của cậu, bật cười khe khẽ: “Anh mua nhiều briefs cho em vậy mà sao em vẫn mặc boxer briefs?”
Lộ Tiểu Phàm vừa chân ướt chân ráo lên thành phố, Bối Mạt Sa đã kêu Bối Luật Thanh dẫn cậu ra đường Thúy Vy(*) mua ít quần áo. Anh sắm cho cậu tất tần tật từ đầu tới chân, trong đó cũng bao gồm cả briefs - quần tam giác cho nam.
(*) Nằm phía Tây Hải Nam Điển. Phía Bắc là khu dân cư, phía Nam là khu căn hộ cơ quan, đoạn giữa và đoạn giao nhau với đường Phục Hưng là khu buôn bán, góc Đông Bắc còn có cao ốc Thúy Vy.
“Không... Không thoải mái!” Đàn ông con trai quen mặc boxers chắc mãi không thích ứng nổi phía dưới tự dưng bị một mảnh vải bó chẽn.
Anh dùng tay xoa nơi ở giữa cậu, hỏi: “Như này thì có thoải mái không?” Mặt cậu đỏ như mảnh vải luôn rồi. Bối Luật Thanh lúc bình thường và lúc ở trên giường là hai bộ dạng riêng rẽ. Anh mà còn trên giường, gì cũng có thể làm, gì cũng có thể nói.
“Cho em rửa ráy chút!” Cậu sực nhớ mình đang mặc tạp dề còn dính đầy dầu mỡ rau xào, bỗng thấy mình mà là Bối Luật Thanh chắc cũng không còn tâm tư “ăn uống”.
“Không sao, anh không chê em!” Anh kéo chiếc boxer briefs của cậu xuống, cậu liền cảm thấy nơi phía sau có thứ to lớn đang chen vào khe đùi, mới đầu căng tới đau, lâu rồi không làm khiến cậu đau tới nỗi hít một hơi lạnh. Anh ngừng một chút mới đẩy vào từ từ, chờ đến khi cậu thấy mình được lấp đầy, bất giác phía sau trào dâng khoái cảm đê mê lạ lùng.
Cậu thoáng khom thắt lưng, một chân bị anh đặt trên bồn rửa, trong sự chuyển động của da thịt mà dây dưa âm thanh ướt át. Cả người cậu như bị một dòng điện chạy qua, từng nhịp từng nhịp theo mỗi một cử động của anh.
Nếu không có anh đứng sau giữ cậu, cậu tưởng như mình sẽ bị loại khoái cảm thăng hoa này làm cho nhũn nhão dưới đất.
Trước khi ngủ với anh, cậu hoàn toàn không tưởng tượng ra mình sẽ bị một người đàn ông đè xuống mà làm.
Mà ở lần đầu tiên quan hệ, cậu cũng không hề hận anh.
* * *
Năm ấy Bối Luật Thanh sắp tốt nghiệp, Thẩm Ngô Bích Thị lần nữa hẹn gặp con trai, còn hào phóng tặng con một căn hộ cao cấp do tự tay bà phát triển, để đến khi con tốt nghiệp sẽ có nhà riêng để ở.
Bối Luật Tâm bị kích động, kéo một đám bè về mở party loạn xà ngầu. Bạn “bè” cô tất nhiên cũng không ít con nhà giàu, nhưng khác Bối Luật Thanh ở chỗ, bạn “bè” cô cũng loạn xà ngầu y chang cái party cô mở.
Trong đó có một cậu ấm đi du học nước ngoài, mang về một ít cần sa. Thời buổi đó, cần sa cháy hàng tại nội địa, thậm chí còn là hàng hi hữu mà người bình thường không thể có.
Bối Luật Tâm hít cần sa như lên cơn thần kinh. Đầu tiên là cùng vài kẻ khác lôi Lộ Tiểu Phàm ra khỏi phòng, nói là muốn cùng cậu sinh hoạt vợ chồng nhưng sợ cậu bất lực, nên chuẩn bị ít đồ cho cậu hít.
Lộ Tiểu Phàm không biết bị rót gì vào mồm nữa, sau đó bị người ta trói ở lan can. Bối Luật Tâm cởi quần áo nửa chừng, đột nhiên kêu cậu không xứng lên giường với cô, kế đó gọi điện cho Luật Thanh đến.
Cậu nghe thấy tiếng Bối Luật Thanh trong điện thoại, sợ tới nỗi hét cứu em. Anh phi vù tới, chi thấy áo quần cậu xộc xệch quá nửa, kính mắt cũng không biết chạy đi đâu rồi, mặt mày cậu đỏ ké, hai chân kẹp chặt và thắt lưng xoay tới xoay lui chừng như cực kỳ khó chịu.
Anh dợm bước qua, lại chả biết Bối Luật Tâm mò được khẩu súng của đứa nào, trỏ vào đầu anh ép anh cởi quần áo.
Anh điềm nhiên nói: “Nếu em điên rôi thì cứ điên nữa đi, bóp cò giết anh em đi!”
Bối Luật Tâm thở hổn hển nhìn anh mãi hồi lâu, bất thình lình chĩa súng sang đầu Lộ Tiểu Phàm, quát: “Anh mà không cởi, em giết cậu ta trước, sau đó giết sạch người ở đây!”
Đũng quần cậu chưa từng bị thít chặt như vậy, nên thít cậu phát đau cả lên. Nhưng cậu thấy anh lưỡng lự giây lát, thế rồi anh bắt đầu cởi cúc áo thật.
Bối Luật Tâm thử hổn hển, trơ mắt nhìn anh trai cởi từng lớp áo quần. Cậu chứng kiến anh cởi đồ trước mặt đám đông, chịu xấu mặt vì cậu, vừa cảm kích vừa cảm động, nước mắt lã chã không ngừng.
Đến khi anh đã cởi gần hết mới nói: “Em thả Lộ Tiểu Phàm ra trước, anh cởi hết số còn lại!”
Cái thời điểm ấy toàn bộ tinh thần Bối Luật Tâm đều chăm chú dừng trên anh trai cô, nghe sai sử, cô loạng choạng tới trước mặt cậu nửa ngày, mới móc chìa khóa thả cậu ra. Cô vừa buông Lộ Tiểu Phàm, anh đã xông lên giáng cô một cái tát, cái tát ấy hất cô ngã xuống từ tầng hai, trực tiếp bất tỉnh.
Anh tiến lên đỡ cậu, cậu run lật bật che đũng quần, mặt đỏ như gấc: “Anh... Anh ơi em muốn chết!”
Anh nửa đỡ nửa tha cậu về phòng, sau đó đóng cửa, cậu thấy mắt anh đỏ sọng. Bối Luật Thanh mà đỏ sọng mắt là hình ảnh cậu chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ đến.
Cậu thụt lùi từng bước, đột nhiên thấy phía trước chiếc quần briefs của anh gồ lên khối lớn, thứ bên trong như muốn xé toang chiếc quần.
Cậu không muốn nhìn, nhưng ánh mắt kiềm chế không đặng cứ dõi xoáy vào nơi ấy, giọng trúc trắc không thành tiếng.
Anh trấn tĩnh hơn cậu nhiều. Anh chỉ nhìn cậu, nói vỏn vẹn: “Em cố ý, đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT