Lấy chồng nhà giàu

(Tập 2)

Tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương

Người dịch: Hy Hy

Team typer: Nấm – Seu Kyu – Stanly Pham

Beta: Hà Lê Nguyễn

Giới thiệu

Lộ Tiểu Phàm, thân như loài cỏ dại, dẫu chỉ cần một kẽ nứt vẫn có thể vươn mình sinh trưởng.

Cậu thử tất cả mọi vị trí kề bên Bối Luật Thanh, để rồi phát hiện chỉ có một khoảng trống biến thái. Dù cậu không biến thái, cũng chỉ đành dày mặt chen vô. Cậu không thể làm bạn bè của anh, làm thân tín của anh, cuối cùng lại làm tình nhân biến thái của anh.

Kỳ thực Lộ Tiểu Phàm thấy mình oan uổng và thiệt thòi lắm. Thứ tình cảm khi xa khi gần, lúc ấm lúc lạnh, phải chăng đến phút cuối sẽ chỉ còn là mệt mỏi và thù hận?

Biết làm sao đây để ta có thể mãi nhớ về nhau?

Tập 2

Thực ra vịt quay ngon nhất thành phố không phải Toàn Tụ Đức, bởi từ năm 92, Toàn Tụ Đức ngừng quay vịt bằng gỗ cây ăn quả, nhưng lại không một quán vịt quay nào nổi danh hàng đầu bằng Toàn Tụ Đức.

Giữa thập niên 90 là thởi điểm dân đại lục mới lắm tiền thừa của bắt đầu du lịch tứ xứ, cứ ở đâu vang danh là người ta ùn ùn đến đó, cửa tiệm mang tính mẫu mực như Toàn Tụ Đức lại càng đông nghẹt suốt ngày.

Từ sau một lần nọ Lộ Tiểu Phàm dẫn Lộ Tiểu Bình đi ăn mà không cần xếp hàng, mỗi lần lên thành phố với người ta, Lộ Tiểu Bình toàn tìm cơ hội để cậu giúp một tay, làm màu với đồng nghiệp đi cùng.

Quản lý vừa thấy Lộ Tiểu Phàm quả nhiên đã lịch sự cười chào: “Ồ, cậu đến đấy à?”

Cậu không rõ ý ông ta lắm, hỏi: “Ông xem…Còn sắp xếp được gian trống nào không?”

“Người khác không nhưng cậu đến thì có thể nào không? An tâm, đã sắp xếp cho cậu rồi đây!” Quản lý cười tươi dẫn đám Lộ Tiểu Phàm vào trong, mở cửa buồng, trong là bàn cổ kính, bộ đồ ăn sứ xương trắng bong, ghế ngồi thêu hai mặt đỏ thẫm.

Ba Lộ má Lộ đi một vờng buồng ăn mới ngồi xuống. Ba Lộ bình luận: “Sang ngang nhà Bối ấy nhỉ?”

Lộ Tiểu Bình cười hinh hích: “Ba Lộ, người ta là phong cách Tây, còn đây là kiểu Trung Quốc, đâu có giống nhau!”

Mọi người hàn huyên mấy câu, đồ ăn đã được bê lên như nước chảy. Lộ Tiểu Phàm hơi đờ ra, cậu đâu gọi món, nhưng mà chưa gì Lộ Tiểu Bình đã gọi ba Lộ mau ăn rồi.

Họ, ngoại trừ lần Lộ Tiểu Phàm cưới, thì mấy năm nay vẫn là lần đầu tiên ăn ở nhà hàng, thực chất ba Lộ cũng thích thú lắm, được thể Lộ Tiểu Bình giới thiệu trên trời dưới bể nữa, thế là ba Lộ má Lộ tập trung hết tinh thần vào thức ăn.

Đang ăn hăng say, ngoài cửa vang lên một tiếng nói: “Sao buồng ồn thế nhỉ?”

Tiếng nói ấy mang giọng miền Nam, nghe vào tai có phần uốn lượn, giòn giã mà không kém phần êm tai. Theo giọng nói đó, cửa được mở, hai người đàn ông xuất hiện nơi cửa.

Một trong hai người, nhà Lộ nhận ra, đúng là đại thiếu gia nhà Bối – Bối Luật Thanh. Người còn lại trẻ và cũng rất tuấn tú, so với Bối Luật Thanh, vẻ tuấn tú của anh ta hoạt bát hơn, trên người vận chiếc áo len vặn thừng rất mốt và quần Tây vàng nhạt, vừa sành điệu, vừa phong cách.

Hai người bắt gặp cả nhà Lộ đang gắp đũa ăn uống liền hơi ngỡ ngàng, nhà Lộ thấy họ tự dưng xuất hiện cũng giật mình.

Sự hiện diện của người đàn ông trẻ trung kia, nhất thởi làm Lộ Tiểu Phàm hiểu, hoá ra trưa nay Bối Luật Thanh mời nhà cậu ăn cơm lại là một lần khách khí.

Dĩ nhiên cậu không hề xa lạ gì người nọ, anh ta chính là Lý Văn Tây, bạn từ tấm bé của Bối Luật Thanh ở Hồng Kông, năm xưa anh ta xuất hiện đã lập tức đập nát ảo giác về mối quan hệ thân mật cùng Bối Luật Thanh mà cậu tự vẽ ra.

Lý Văn Tây có mặt, làm cậu vỡ vạc kỳ thực ở nơi anh, cậu không quá quan trọng như vậy.

Nên lần ra tay duy nhất của Lý Văn Tây đối với cậu là muốn cậu dọn khỏi nhà anh, nhưng một lần đó đã đánh cho cậu hiện nguyên hình, để cậu hiểu bản thân mình cho rằng có thể tranh giành cùng anh ta chỉ là viển vông. Thành thử, bước ra khỏi cửa nhà Bối Luật Thanh cũng tương tự như cậu tỉnh dậy khỏi mộng, và từ đó về sau cậu không còn mơ màng gì ở thành phố này nữa.

Cậu đoán chắc là anh đặt buồng này mời Lý Văn Tây, kết quả quản lý lại ngớ ngẩn dẫn nhà cậu vào. Nhìn số thức ăn, bát đĩa lộn xộn trên bàn, cậu cũng chán nản. Không muốn mất mặt trước mặt người ấy nhất thì mười lần hết chín lần lại cứ xảy ra trước mặt anh.

Tất cả mọi người cùng nghệch ra, vẫn là Lý Văn Tây phản ứng trước, cười xòa : “Bảo sao cậu mời tớ ra đây ăn, hoá ra mời khách trước rồi, tiện thể mời luôn tớ một bữa à?”

Má Lộ nghe ra là khách của Bối Luật Thanh, niềm nở mời họ ngồi, Lý Văn Tây tươi tắn ngồi vào bàn.

Bối Luật Thanh ngồi xuống hỏi cậu: “Tiểu Phàm, em nói về nhà ăn cơ mà?”

Cậu không còn giống năm xưa, không vì lỡ dệt nên giấc mơ quá lớn, nên khi tan vỡ chỉ biết chơ vơ như mảnh thủy tinh rải khắp đất. Cậu chỉ chỉnh đốn lại cảm xúc mình một chút, đáp: “Em nhớ ra chưa dẫn ba đi ăn vịt quay nên đến. Còn thắc mắc làm sao quản lý lại kêu em tới trễ, ra là anh đặt buồng trước. Ngại quá, quấy rầy các anh… Hay em nhở quản lý sắp xếp một buồng khác xem?”

Anh hơi im, rồi nói: “Phiền hà gì. Vốn đặt buồng cho nhà em đến ăn đấy chứ, nhưng gọi món rồi không hủy được nên anh dẫn bạn đến. Đến rồi thì cứ ăn chung đi, đừng phí phạm.”

Ý Lộ Tiểu Phàm là lập tức chia bàn ăn riêng, song Lộ Tiểu Bình lại hân hoan bảo: “Anh bạn đừng trách nhé, em trai nhà tôi tính hướng nội, gặp người lạ là mắc cỡ!”

Lý Văn Tây mỉm cười, cười đến là đặc biệt: “Tôi và Tiểu Phàm là bạn cũ, không phải người lạ!”

Lộ Tiểu Bình nghe thế lại cười váng: “Anh là bạn em trai tôi thì chính là bạn của Lộ Tiểu Bình tôi rồi, tôi mời anh một ly trước!”

Một bữa cơm, Lộ Tiểu Phàm hãn hữu mới lên tiếng, trong khi đó Lộ Tiểu Bình lại đon đả làm quen Lý Văn Tây hết mực, hơn nữa nghe Lý Văn Tây kể mình thuộc một nhóm chứng khoán thì lại càng đon đả hơn, nịnh nọt hết câu này tới câu khác.

Hắn càng ba hoa nhiều, đầu Lộ Tiểu Phàm càng cúi dữ. Rồi Bối Luật Thanh hỏi chiều định đi đâu, cậu cũng chỉ rụt rè nói chưa nghĩ ra, chắc đi chơi mấy chỗ loanh quanh.

Lộ Tiểu Bình bên kia cổ vũ Lý Văn Tây uống rượu, ai dè mặt Lý Văn Tây chưa biến hoá gì, hắn đã say đến nói năng không đầu không đuôi.

Lộ Tiểu Phàm và ba cậu phải dìu Lộ Tiểu Bình, mà hắn vẫn còn níu kéo Lý Văn Tây không buông, to còi: “Con người tôi chẳng có…bản lĩnh gì lạ, được cái tinh mắt, tôi thấy anh là biết ngay, anh là quý nhân, anh thấy tôi nói đúng không nào?”

Lộ Tiểu Phàm luống cuống gỡ tay Lộ Tiểu Bình ra khỏi cánh tay Lý Văn Tây, liên thanh nói: “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền các anh!”

Bối Luật Thanh giúp cậu đỡ Lộ Tiểu Bình: “Anh trai em say lắm, để anh đưa nhà em về cho!”

“Không cần ạ, không cần ạ!” Lộ Tiểu Phàm quay qua bảo, “Không cần thật đâu, em ra bắt xe được mà, anh chở anh Lý đi!” Cậu nói rồi tóm Lộ Tiểu Bình choàng qua cổ mình. Ba Lộ cũng mắng: “Cái thằng này, uống say ngật ngưỡng!”

Má Lộ thấy con trai một đứa say loạng chòa loạng choạng, một đứa khác cố đỡ hắn cũng loạng chòa loạng choạng, xót con, bà nói: “Đành nhở Luật Thanh cũng được!”

Cậu còn chưa phản đối, anh đã đỡ Lộ Tiểu Bình: “Quyết thế đi!”

Lộ Tiểu Bình được Bối Luật Thanh đỡ dường như cũng tỉnh táo không ít, đi theo anh không chủ tâm, Lộ Tiểu Phàm đang đỡ hắn cũng chỉ còn cách đi theo mọi người ra xe anh đậu ở bãi đỗ.

Nói chung coi như Lộ Tiểu Bình cũng biết cố gắng, đến khi xuống trước cửa nhà Bối rồi mới nôn mửa, hên là không làm bẩn xe anh. Lộ Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vào nhà lấy chổi xẻng ra dọn cửa.

Cậu thấy anh cau mày nhìn, bèn nói: “Anh, hôm nay làm phiền anh quá, anh có việc thì đi đi!”

Anh lặng một lúc, thản nhiên nói: “Được rồi, anh đi trước!”

Lộ Tiểu Phàm đáp vâng, dõi theo xe anh rời khỏi khu căn hộ mới quét dọn sạch sẽ bãi nôn của Lộ Tiểu Bình trước cổng nhà. Lộ Tiểu Bình ói ra được, người ngợm dễ chịu hơn, nằm xiên xẹo ngủ khò khò trong phòng Lộ Tiểu Phàm.

Cậu dọn dẹp xong xuôi, vừa vào nhà Lộ Tiểu Đích liền xông ra hỏi: “Anh Luật Thanh đâu?”

“Ảnh đi rồi!” Cậu trả lời.

“Đi rồi?!” Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Lộ Tiểu Đích, “Sao kêu dẫn em đi Hoàng cung chơi mà?”

Má Lộ bảo: “Đừng có nhõng nhẽo, hôm nay anh Luật Thanh phải tiếp bạn!”

Lộ Tiểu Đích thở hổn hển: “Con thấy có mà do anh hai chơi bời kiểu gì ói mửa tùm lum thì có, anh Luật Thanh không phải dạng người nói mà không giữ lời đâu!”

Má Lộ nguýt nhỏ một cái: “Đi xem anh hai thế nào đi, con gái con đứa chả biết ý tứ gì!”

Lộ Tiểu Đích bị má quở, đành ấm ức chu mỏ đi trông Lộ Tiểu Bình, má Lộ nhìn theo bóng nhỏ, thở dài thườn thượt: “Đúng là con gái lớn không giữ được ở nhà nữa!”

Lộ Tiểu Phàm rót cho bà cốc nước, bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Phàm Phàm, ngồi xuống đây!”

Lộ Tiểu Phàm vâng lời, má Lộ cầm cốc nước nói: “Tại má Lộ không tốt, má Lộ để con phải chịu tủi hổ ở đây…”

Lộ Tiểu Phàm nghe má nói thế, liền phủ định: “Không đâu má, con sống rất tốt!”

Má Lộ thở dài: “Thiệt ra năm đó má Lộ để con ở rể nhà người ta là hòng một ngày nào đó có thể dựa vào sợi dây thừng này, kéo tất cả anh chị em con thoát khỏi cái hố nghèo đói. Má tính cho anh con đi, nó là anh cả, đây là nghĩa vụ của nó, nhưng đâu ngờ người ta chọn con…Sau má ngẫm lại, may mà chọn con, Phàm Phàm, con biết chịu khổ, dễ ở chung, không nhiều tính toán như Tiểu Bình!”

Cậu nghe má Lộ bộc bạch lời xuất phát tự đáy lòng, nhớ đến bốn năm năm qua, phải nín nhịn thật nhiều mới không để mình rơi nước mắt.

Má Lộ làm thinh một lát, lại nói tiếp: “Thật ra lần này má lên…là vì em gái con.”

Cậu ngạc nhiên, má Lộ nói: “Nó không còn nhỏ nữa, vì liên quan đến thành phố nên ở quê ai cũng không ưng, người thì ngại cao giá quá, người lại ngại thấp giá quá. Phàm Phàm, chuyện em gái con mà không giải quyết dứt điểm, sau này sớm muộn gì cũng thành phiền phức to cho con. Má muốn con hỗ trợ thử xem sao…Ở thành phố có nhà nào phù hợp cần cưới vợ, lại bằng lòng Tiểu Đích không? Nhà mình cũng không đòi hỏi điều kiện tốt quá, bình dân cũng được, miễn không bạc đãi em gái con. Con yên tâm, chỉ cần đề đạt được với người ta, má nhất định về dạy nó cẩn thận!”

Bà nói thế, ba Lộ nãy giờ ngồi lặng phắc liền nóng nảy chen vào: “Cần gì tìm? Tôi thấy Tiểu Đích và Luật Thanh hợp đấy, Luật Thanh vẫn đối tốt với Tiểu Đích còn gì. Mình cũng nói có khả năng Luật Thanh có ý gì với Tiểu Đích mà!”

Ba Lộ huỵch toẹt ra hết cả, má Lộ chẳng kịp cản, bèn sượng sùng, chỉ nói: “Phàm Phàm, hổng phải má Lộ chỉ điểm Luật Thanh. Thằng bé Luật Thanh đương nhiên khỏi phải nói, không chọn được, Tiểu Đích nhà mình căn bản không xứng… Nhưng con có thể giúp xem có phải Luật Thanh có ý gì với Tiểu Đích hay không? Phụ nữ gả đi, đàn ông cưới về, điều kiện nhà gái kém nhà trai cũng là lẽ thường tình. Nếu người ta không hề có ý gì, má tuyệt đối không bắt ép, chỉ muốn xem có ai…”

Lộ Tiểu Phàm cảm giác tứ chi mình lạnh ngắt, khí lực toàn thân như bị rút kiệt, ỉu xìu nói: “Má Lộ, con hiểu ý má, con biết rồi…”

Má Lộ áy náy nhìn con trai: “Ba má về trước, con xem để Tiểu Đích ở lại một thởi gian để hai đứa tiếp xúc nhau nhiều hơn, tìm hiểu nhau kỹ hơn được không?”

Cậu chưa kịp đáp trả, bỗng có người cười lạnh: “Nằm mơ!”

Nghe ra tiếng nói phát ra từ sau lưng, Lộ Tiểu Phàm bối rối ngoái đầu lại, thấy ngay Bối Luật Tâm và bác Lâm đang xách đồ ăn đứng ở cửa. Mặt Bối Luật Tâm giận dữ thấy rõ, còn mặt bác Lâm thì hơi kỳ quái, như thể vừa mắc cười vừa khinh miệt, song rơi vào mắt Lộ Tiểu Phàm, cơn phẫn nộ của Bối Luật Tâm vẫn đau mắt cậu hơn cả.

“Luật Tâm, về rồi à?” Cậu đến gần trao cô ánh mắt cầu xin, nhưng Bối Luật Tâm lờ đi, ném túi đồ ăn lỉnh kỉnh trong tay xuống đất, chỉ vào cậu: “Mời cậu lập tức đưa người nhà cậu ra khỏi nhà tôi ngay!”

Má Lộ vốn dĩ vừa tốt với nhà Bối một chút, tranh thủ phó thác đại sự, lại sơ sẩy để người ta nghe thấy chuyện nhà mình, cũng xấu hổ lắm, nhưng chỉ bước qua bảo: “Luật Tâm, ba má nói giỡn mà, lại đây, ngồi đi, đừng để bụng!”

Bối Luật Tâm cười mà như thể giận điên lắm rồi, ngoa ngoắt hẳn: “Giỡn? Bà nói giỡn á? Còn tôi thì nói thật đây, mời ông bà đi ngay, đừng bao giờ vác mặt đến nhà Bối chúng tôi nữa!”

Ba Lộ cho đến nay chả ưa gì Bối Luật Tâm cho cam, cũng biết thừa tính cô hay ngạo nghễ quát nạt người, nhưng không thể ngờ cô lại dám đuổi bố mẹ chồng ra khỏi nhà, nổi xung lên nhảy dựng ra khỏi ghế: “Cô dám đuổi bầy tui(*) đi à? Trước kia ai đến nhà chúng tôi xin được thành thân với bầy tui rứa?”

(*)Nguyên văn: “Nga môn”, tiếng địa phương Thiểm Tây, nghĩa là “chúng tôi”. Ba Lộ đang giận nên nói lẫn lộn cả tiếng phổ thông và tiếng địa phương.

Hàng lông mày đen nhánh của Bối Luật Tâm hơi nhướng lên, hất hàm: “Thấy thiệt ông có thể chọn không cưới, lúc đó chẳng phải ông bà nghĩ muốn dựa hơi nhà chúng tôi sao? Bao nhiêu năm nay nhà ông bà hưởng lợi đâu có ít từ cuộc hôn nhân này. Nếu không đám cặn bã nhà ông bà làm sao có thể từng kẻ một lên thành phố?”

Ba Lộ bị lời nói của cô làm uất đến nỗi miệng run rẩy. Lộ Tiểu Đích nghe lén má Lộ nói chuyện với anh ba nãy giờ thình lình lao ra, chỉ tay vào Bối Luật Tâm quát: “Chị chửi ai cặn bã?”

“Chửi ai?” Bối Luật Tâm vén tóc, “Ai cặn bã? Chửi ai? Chửi cái đồ cặn bã trâng tráo trơ trẽn không biết đường tự soi gương đấy!”

Tay ba Lộ run bần bật vì giận, quát: “Tao biết ngay từ đầu hổng nên cưới cái loại con gái lăng loàn như mày mà, loại con gái đâu ra chưa cưới đã chửa, hổng biết dơ còn chửi người khác trơ trẽn!”

Má Lộ lớn tiếng: “Ba Lộ!”

Mắt Bối Luật Tâm đỏ ngầu, cười hung tợn: “Ừ đấy, tôi chửa tìm người chịu trách nhiệm hộ đấy, thế nhưng có người chịu gánh, có người chịu bán con cơ. Đừng làm như mình oan ức lắm, bụng tôi to tôi trơ trẽn cưới người ta. Ông bà biết tôi chửa hoang còn bán con cho nhà tôi, ba chữ ‘không biết dơ’ xin được trả lại cho ông bà nhé!”

Óc Lộ Tiểu Phàm như đang có hàng vạn con ong chui vào vo ve vo ve, đầu choáng mắt hoa, tâm trí chấn động tới nỗi rỗng tuếch. Lộ Tiểu Đích đập vai cậu: “Anh ba, anh còn không đánh vợ đi, coi chị ta ăn nói với ba thế nào kìa!”

Bối Luật Tâm đáng nhẽ lên lầu rồi, nghe được câu này liền quay lại cười khẩy: “Đánh? Nói cho cô biết, kêu anh cô đi gác cửa cho nhà chúng tôi, tôi còn e cậu ta không đủ tư cách kìa! Chưa bắt cậu ta cuốn gói khỏi nhà tôi thì thôi, Bối Luật Tâm tôi còn tình nghĩa chán đấy! Nên đừng có huênh hoang quá, tưởng nhà cô là thân thích của chúng tôi thật chắc?”

Bác Lâm cũng lắc đầu quầy quậy: “Phải đấy, ông bà cũng nên biết điều tí chứ, sao có thể nghĩ thế? Cho con thứ nhà ông bà học đại học, giúp con cả tìm việc làm, làm người mà chả đạo đức gì, bị mắng vậy đúng thôi.”

Lộ Tiểu Đích gắt gỏng: “Bà già này cũng chỉ là một bà ô sin, có tư cách gì chõ mõm vào hả?”

Bác Lâm đó giờ cực đề cao mình, hai chữ “ô sin” quả tình là từ kiêng kỵ với bác, huống hồ nhà Bối không có nữ chủ nhân, bác luôn coi mình là người làm chủ nửa nhà Bối, chuyện gì nhà Bối bác cũng được đóng góp ý kiến. Một câu này của Lộ Tiểu Đích làm bác run bây bẩy, quay ngoắt qua bảo Bối Luật Tâm: “Cô ơi, cô coi, lanh lanh đuổi ông mệ nó đi!”(*)

(*)“Cô xem, cô xem, mau mau đuổi họ đi!” Nguyên văn là tiếng Thượng Hải.

Bối Luật Tâm nhướng mày: “Nghe thủng chưa? Cút nhanh!”

Lộ Tiểu Đích điên tiết đến nỗi vọt lên, túm Bối Luật Tâm gào: “Đồ ti tiện, dám kêu ba má tôi cút!”

Hai người giằng xé nhau, Lộ Tiểu Đích ít nhiều cũng làm nông ở quê, sức khỏe phải biết, bác Lâm vội vàng tiến lên giúp giật tóc Lộ Tiểu Đích, má Lộ cũng vội vàng đến can, thế là mấy người giằng xé nhau.

Giữa cơn rối ren, Lộ Tiểu Phàm bất thình lình thét lớn: “DỪNG TAY HẾT ĐI, DỪNG TAY! CÓ NGHE THẤY KHÔNG? CÓ NGHE THẤY KHÔNG? CÓ NGHE THẤY KHÔNG?”

Giọng cậu dội vang tới nỗi đám người đang cấu xé nhau cũng sửng sốt, sau đó phát hiện người thét là Lộ Tiểu Phàm còn sửng sốt hơn.

Lộ Tiểu Phàm bước lên, gỡ hết đám người đang bu vào nhau kia, rồi nói khẽ với má Lộ: “Má, con đưa mọi người đi!”

Má Lộ run môi đồng ý: “Ừ!” Đoạn, quay đầu gọi ba Lộ, “Ba Lộ, còn đứng đó làm gì, vào dọn đồ rồi gọi thằng Lộ Tiểu Bình dậy!”

Bà quay sang đá Lộ Tiểu Đích: “Nhanh, đi dọn đồ đi!”

Chả mấy chốc, nhà Lộ đã thu dọn hết đồ. Lộ Tiểu Đích vừa khóc rấm rứt vừa dọn. Lộ Tiểu Bình bị ba dựng dậy khỏi giường, còn lơ ma lơ mơ: “Làm gì thế, ba Lộ, con đang ngủ ngon mà!”

Ba Lộ tát hắn một cái: “Ngủ cái lủ tủ tủ! Dậy mau, đi!”

Bối Luật Tâm và bác Lâm lạnh lùng nhìn người nhà họ Lộ xách túi lớn túi bé ra khỏi nhà. Lộ Tiểu Đích cố tình đóng cửa mạnh hết sức có thể, đến mức tường bốn phía còn rung rung, cây treo quần áo bằng gốm kiểu Tây Tạng dựng sau cửa bị chấn động đổ ập xuống, chính thức đi về thế giới bên kia.

***

Cậu ngạc nhiên, má Lộ nói: “Nó không còn nhỏ nữa, vì liên quan đến thành phố nên ở quê ai cũng không ưng, người thì ngại cao giá quá, người lại ngại thấp giá quá. Phàm Phàm, chuyện em gái con mà không giải quyết dứt điểm, sau này sớm muộn gì cũng thành phiền phức to cho con. Má muốn con hỗ trợ thử xem sao…Ở thành phố có nhà nào phù hợp cần cưới vợ, lại bằng lòng Tiểu Đích không? Nhà mình cũng không đòi hỏi điều kiện tốt quá, bình dân cũng được, miễn không bạc đãi em gái con. Con yên tâm, chỉ cần đề đạt được với người ta, má nhất định về dạy nó cẩn thận!”

Bà nói thế, ba Lộ nãy giờ ngồi lặng phắc liền nóng nảy chen vào: “Cần gì tìm? Tôi thấy Tiểu Đích và Luật Thanh hợp đấy, Luật Thanh vẫn đối tốt với Tiểu Đích còn gì. Mình cũng nói có khả năng Luật Thanh có ý gì với Tiểu Đích mà!”

Ba Lộ huỵch toẹt ra hết cả, má Lộ chẳng kịp cản, bèn sượng sùng, chỉ nói: “Phàm Phàm, hổng phải má Lộ chỉ điểm Luật Thanh. Thằng bé Luật Thanh đương nhiên khỏi phải nói, không chọn được, Tiểu Đích nhà mình căn bản không xứng… Nhưng con có thể giúp xem có phải Luật Thanh có ý gì với Tiểu Đích hay không? Phụ nữ gả đi, đàn ông cưới về, điều kiện nhà gái kém nhà trai cũng là lẽ thường tình. Nếu người ta không hề có ý gì, má tuyệt đối không bắt ép, chỉ muốn xem có ai…”

Lộ Tiểu Phàm cảm giác tứ chi mình lạnh ngắt, khí lực toàn thân như bị rút kiệt, ỉu xìu nói: “Má Lộ, con hiểu ý má, con biết rồi…”

Má Lộ áy náy nhìn con trai: “Ba má về trước, con xem để Tiểu Đích ở lại một thởi gian để hai đứa tiếp xúc nhau nhiều hơn, tìm hiểu nhau kỹ hơn được không?”

Cậu chưa kịp đáp trả, bỗng có người cười lạnh: “Nằm mơ!”

Nghe ra tiếng nói phát ra từ sau lưng, Lộ Tiểu Phàm bối rối ngoái đầu lại, thấy ngay Bối Luật Tâm và bác Lâm đang xách đồ ăn đứng ở cửa. Mặt Bối Luật Tâm giận dữ thấy rõ, còn mặt bác Lâm thì hơi kỳ quái, như thể vừa mắc cười vừa khinh miệt, song rơi vào mắt Lộ Tiểu Phàm, cơn phẫn nộ của Bối Luật Tâm vẫn đau mắt cậu hơn cả.

“Luật Tâm, về rồi à?” Cậu đến gần trao cô ánh mắt cầu xin, nhưng Bối Luật Tâm lờ đi, ném túi đồ ăn lỉnh kỉnh trong tay xuống đất, chỉ vào cậu: “Mời cậu lập tức đưa người nhà cậu ra khỏi nhà tôi ngay!” Nguồn :

Má Lộ vốn dĩ vừa tốt với nhà Bối một chút, tranh thủ phó thác đại sự, lại sơ sẩy để người ta nghe thấy chuyện nhà mình, cũng xấu hổ lắm, nhưng chỉ bước qua bảo: “Luật Tâm, ba má nói giỡn mà, lại đây, ngồi đi, đừng để bụng!”

Bối Luật Tâm cười mà như thể giận điên lắm rồi, ngoa ngoắt hẳn: “Giỡn? Bà nói giỡn á? Còn tôi thì nói thật đây, mời ông bà đi ngay, đừng bao giờ vác mặt đến nhà Bối chúng tôi nữa!”

Ba Lộ cho đến nay chả ưa gì Bối Luật Tâm cho cam, cũng biết thừa tính cô hay ngạo nghễ quát nạt người, nhưng không thể ngờ cô lại dám đuổi bố mẹ chồng ra khỏi nhà, nổi xung lên nhảy dựng ra khỏi ghế: “Cô dám đuổi bầy tui(*) đi à? Trước kia ai đến nhà chúng tôi xin được thành thân với bầy tui rứa?”

(*)Nguyên văn: “Nga môn”, tiếng địa phương Thiểm Tây, nghĩa là “chúng tôi”. Ba Lộ đang giận nên nói lẫn lộn cả tiếng phổ thông và tiếng địa phương.

Hàng lông mày đen nhánh của Bối Luật Tâm hơi nhướng lên, hất hàm: “Thấy thiệt ông có thể chọn không cưới, lúc đó chẳng phải ông bà nghĩ muốn dựa hơi nhà chúng tôi sao? Bao nhiêu năm nay nhà ông bà hưởng lợi đâu có ít từ cuộc hôn nhân này. Nếu không đám cặn bã nhà ông bà làm sao có thể từng kẻ một lên thành phố?”

Ba Lộ bị lời nói của cô làm uất đến nỗi miệng run rẩy. Lộ Tiểu Đích nghe lén má Lộ nói chuyện với anh ba nãy giờ thình lình lao ra, chỉ tay vào Bối Luật Tâm quát: “Chị chửi ai cặn bã?”

“Chửi ai?” Bối Luật Tâm vén tóc, “Ai cặn bã? Chửi ai? Chửi cái đồ cặn bã trâng tráo trơ trẽn không biết đường tự soi gương đấy!”

Tay ba Lộ run bần bật vì giận, quát: “Tao biết ngay từ đầu hổng nên cưới cái loại con gái lăng loàn như mày mà, loại con gái đâu ra chưa cưới đã chửa, hổng biết dơ còn chửi người khác trơ trẽn!”

Má Lộ lớn tiếng: “Ba Lộ!”

Mắt Bối Luật Tâm đỏ ngầu, cười hung tợn: “Ừ đấy, tôi chửa tìm người chịu trách nhiệm hộ đấy, thế nhưng có người chịu gánh, có người chịu bán con cơ. Đừng làm như mình oan ức lắm, bụng tôi to tôi trơ trẽn cưới người ta. Ông bà biết tôi chửa hoang còn bán con cho nhà tôi, ba chữ ‘không biết dơ’ xin được trả lại cho ông bà nhé!”

Óc Lộ Tiểu Phàm như đang có hàng vạn con ong chui vào vo ve vo ve, đầu choáng mắt hoa, tâm trí chấn động tới nỗi rỗng tuếch. Lộ Tiểu Đích đập vai cậu: “Anh ba, anh còn không đánh vợ đi, coi chị ta ăn nói với ba thế nào kìa!”

Bối Luật Tâm đáng nhẽ lên lầu rồi, nghe được câu này liền quay lại cười khẩy: “Đánh? Nói cho cô biết, kêu anh cô đi gác cửa cho nhà chúng tôi, tôi còn e cậu ta không đủ tư cách kìa! Chưa bắt cậu ta cuốn gói khỏi nhà tôi thì thôi, Bối Luật Tâm tôi còn tình nghĩa chán đấy! Nên đừng có huênh hoang quá, tưởng nhà cô là thân thích của chúng tôi thật chắc?”

Bác Lâm cũng lắc đầu quầy quậy: “Phải đấy, ông bà cũng nên biết điều tí chứ, sao có thể nghĩ thế? Cho con thứ nhà ông bà học đại học, giúp con cả tìm việc làm, làm người mà chả đạo đức gì, bị mắng vậy đúng thôi.”

Lộ Tiểu Đích gắt gỏng: “Bà già này cũng chỉ là một bà ô sin, có tư cách gì chõ mõm vào hả?”

Bác Lâm đó giờ cực đề cao mình, hai chữ “ô sin” quả tình là từ kiêng kỵ với bác, huống hồ nhà Bối không có nữ chủ nhân, bác luôn coi mình là người làm chủ nửa nhà Bối, chuyện gì nhà Bối bác cũng được đóng góp ý kiến. Một câu này của Lộ Tiểu Đích làm bác run bây bẩy, quay ngoắt qua bảo Bối Luật Tâm: “Cô ơi, cô coi, lanh lanh đuổi ông mệ nó đi!”(*)

(*)“Cô xem, cô xem, mau mau đuổi họ đi!” Nguyên văn là tiếng Thượng Hải.

Bối Luật Tâm nhướng mày: “Nghe thủng chưa? Cút nhanh!”

Lộ Tiểu Đích điên tiết đến nỗi vọt lên, túm Bối Luật Tâm gào: “Đồ ti tiện, dám kêu ba má tôi cút!”

Hai người giằng xé nhau, Lộ Tiểu Đích ít nhiều cũng làm nông ở quê, sức khỏe phải biết, bác Lâm vội vàng tiến lên giúp giật tóc Lộ Tiểu Đích, má Lộ cũng vội vàng đến can, thế là mấy người giằng xé nhau.

Giữa cơn rối ren, Lộ Tiểu Phàm bất thình lình thét lớn: “DỪNG TAY HẾT ĐI, DỪNG TAY! CÓ NGHE THẤY KHÔNG? CÓ NGHE THẤY KHÔNG? CÓ NGHE THẤY KHÔNG?”

Giọng cậu dội vang tới nỗi đám người đang cấu xé nhau cũng sửng sốt, sau đó phát hiện người thét là Lộ Tiểu Phàm còn sửng sốt hơn.

Lộ Tiểu Phàm bước lên, gỡ hết đám người đang bu vào nhau kia, rồi nói khẽ với má Lộ: “Má, con đưa mọi người đi!”

Má Lộ run môi đồng ý: “Ừ!” Đoạn, quay đầu gọi ba Lộ, “Ba Lộ, còn đứng đó làm gì, vào dọn đồ rồi gọi thằng Lộ Tiểu Bình dậy!”

Bà quay sang đá Lộ Tiểu Đích: “Nhanh, đi dọn đồ đi!”

Chả mấy chốc, nhà Lộ đã thu dọn hết đồ. Lộ Tiểu Đích vừa khóc rấm rứt vừa dọn. Lộ Tiểu Bình bị ba dựng dậy khỏi giường, còn lơ ma lơ mơ: “Làm gì thế, ba Lộ, con đang ngủ ngon mà!”

Ba Lộ tát hắn một cái: “Ngủ cái lủ tủ tủ! Dậy mau, đi!”

Bối Luật Tâm và bác Lâm lạnh lùng nhìn người nhà họ Lộ xách túi lớn túi bé ra khỏi nhà. Lộ Tiểu Đích cố tình đóng cửa mạnh hết sức có thể, đến mức tường bốn phía còn rung rung, cây treo quần áo bằng gốm kiểu Tây Tạng dựng sau cửa bị chấn động đổ ập xuống, chính thức đi về thế giới bên kia.

***

Suốt cả chặng đường ba Lộ cằn nhằn không ngơi nghỉ: “Mày xem mày đi, sao lại nhu nhược đến nông nổi này? Vợ mày đuổi ba má ra khỏi nhà, mày còn hổng biết đường dạy vợ, còn bênh nó!?”

Lộ Tiểu Phàm xách hành lý, lặng yên nhở cảnh vệ giúp gọi taxi, rồi lại lấy di động gọi cho ai đó, nhở vả lạy lục, sắp đến sân bay mới coi như sửa xong vé máy bay sang ngày hôm nay.

Lộ Tiểu Bình từ đầu chí cuối chả đề cập gì vụ tiền vé máy bay, mà cậu cũng chả còn tâm tư tính toán với hắn.

Bộ dạng nhà họ ở sân bay hơi bị quái dị, nhất là hành lý của họ, dẫn theo không ít người nước ngoài đi ngang qua nhòm ngó họ. Lộ Tiểu Đích đã sôi máu thì chớ, ngẩng đầu nạt nộ một anh ngoại quốc trẻ tuổi: “Nhìn quái gì, biến sang một bên đi!”

Anh ngoại quốc trẻ tuổi sợ quá, liên tục nói xin lỗi bằng tiếng Trung trọ trẹ, thế rồi ngồi sang một bên khác.

Lộ Tiểu Phàm đổi vé máy bay xong xuôi quay lại, vừa thấy cậu ba Lộ lại nhiếc móc: “Mày ở thành phố ngần ấy năm, đã chả được làm quan như anh mày thì thôi, đến cả đàn bà trong nhà cũng không kiểm soát được, mày có tích sự gì hả?”

“Đủ rồi!” Má Lộ mắng mỏ, “Mình thôi được chưa?”

Mắt má Lộ đỏ ửng, bà không muốn các con thấy mình bật khóc, nên dù hốc mắt ướt át song vẫn làm bộ nhẫn nhục, vuốt tóc, chớp mắt, nhưng trôi qua bao nhiêu lâu mắt bà vẫn đỏ.

Ba Lộ trông thấy mắt bà, lại hận đến hít một hơi, nhưng mà không lên tiếng nữa.

Má Lộ nhìn Lộ Tiểu Phàm: “Phàm Phàm… Má Lộ và ba Lộ làm đảo lộn cuộc sống của con rồi!”

Cậu biết má Lộ cả đòi hiếu thắng, ngoài việc bà không biết chữ thì những việc khác cứ phải hơn người ta mới chịu.

Không phải bà không biết liêm sỉ, nhưng đối diện cuộc đòi gian lao, liêm sỉ là điều gì đó xa xỉ quá đỗi. Huống chi đối diện với tương lai cho các con, thứ như thể diện của má càng nhỏ nhoi hơn cả.

Có điều, giờ bà không chỉ hoang phí tự tôn mình, còn hoang phí cả tự tôn của con trai. Có lẽ đến giờ phút này đây bà mới vỡ lẽ ra được điều đó.

“Má đừng lo cho con! Con không sao, mọi người về cẩn thận!” Lộ Tiểu Phàm đáp lời, giúp má đeo túi lên lưng.

Khi cậu về, bác Lâm nhìn cậu mà thở dài. Cậu cũng không nói gì với bác, về thẳng phòng mình.

Trong phòng vẫn bừa bãi, đại thể là bác Lâm không dọn dẹp gì mấy phòng cậu, tự sắp xếp lại đồ đạc, đoạn ngồi xuống trước bàn ngẩn ngơ.

Quan hệ giữa cậu và Bối Luật Tâm tuy không thể nói là tốt, nhưng thực chất bốn năm năm qua cũng không hề tệ. Bối Luật Tâm cùng lắm lúc nào mất vui thì quẳng cho cậu cái nhìn khinh thường rồi thôi. Thậm chí năm Bối Luật Tâm sẩy thai, vì không được người nhà coi trọng, cô hay lớn lối với cậu, nói cậu đừng tưởng cưới cô là được ưu đãi gì.

Cậu biết quan hệ nhà Bối, thì ra Bối Luật Tâm không phải con ruột Bối Mai Sa.

Năm Bối Mai Sa bị nhốt vào chuồng bò, Thẩm Ngô Bích Thị bị đưa đi làm công nhân cải tạo nhà máy. Không chịu nổi công việc nặng nhọc, bà trao thân cho thủ lĩnh phái tạo phản trong nhà máy. Bối Luật Tâm chính là con ngoài giá thú do họ sinh hạ.

Mỗi lần thấy Bối Luật Tâm, Thẩm Ngô Bích Thị lại như thấy hình ảnh mình năm xưa khổ nhục biết mấy. Hèn chi bà chỉ dẫn Bối Luật Thanh đi mà bỏ Bối Luật Tâm lại.

Tương tự, đến đó Lộ Tiểu Phàm mới hiểu lý do Bối Mạt Sa về cơ bản thây kệ, chẳng han hỏi chuyện Bối Luật Tâm.

Giây phút ấy, cậu bỗng thấy Bối Luật Tâm giống cậu ghê lắm. Cũng đâu phải không có khả năng chung sống bên nhau, san sẻ gian khó, nhất là khi Bối Luật Tâm nằm trên giường, cậu giúp cô ngâm chân nước nóng, quả thực đã cho rằng điều này hoàn toàn có thể.

Mãi đến tận ngày hôm nay, cậu mới hiểu mình là như vậy trong suy nghĩ của Bối Luật Tâm. Cậu lấy giấy bút, để phẳng phiu, ngẫm nghĩ mới từ tốn đặt bút viết ba chữ: Đơn ly hôn.

Đơn ly hôn của Lộ Tiểu Phàm viết đi viết lại, xé tái xé hồi, lật tới lật lui, sửa thật nhiều lần mới xong.

Thực sự thì đơn ly hôn của bọn cậu không hề khó viết, vì hai người cậu đến giờ vẫn ở nhà Bối Mạt Sa, không có tài sản vợ chồng chung, gần như là sinh hoạt riêng biệt, tiền tiêu riêng biệt, nhưng cậu vẫn kỹ lưỡng và cân nhắc mỗi một con chữ, mỗi một câu từ. Nhất là đoạn lý do ly hôn, cậu đắn đo hết lần này đến lần khác mới ghi tính cách vợ chồng bất hòa, thỏa thuận ly hôn trong hòa bình.

Chở mấy bữa, rốt cuộc cậu chọn một buổi sáng, gõ cửa phòng Bối Luật Tâm. Không ai hồi đáp cậu, cậu cầm phong bì thư, nói: “Luật Tâm, chuyện hai hôm trước tôi chân thành xin lỗi, đã ảnh hưởng cuộc sống của cậu. Tôi viết cho cậu một bức thư, nếu cậu có rỗi thì hãy xem, có điều gì bất mãn cứ nói, hoặc viết thư cho tôi cũng được!”

Đoạn, cậu khom lưng nhét lá thư qua khe cửa, rồi mới cầm cặp đi ra. Cảnh vệ vẫn thân thuộc chào hỏi cậu như mọi ngày, cậu cũng mỉm cười lễ độ chào lại.

Tới công ty cậu nói với Trưởng khoa: “Trưởng khoa, trước chú nói cần cử một nhân viên nghiệp vụ qua bên Thiên Tân phải không?”

Mí mắt Trưởng khoa trợn lên: “Ờ, đúng là thế. Nhưng vị trí này có tận mấy lãnh đạo nhà máy ngỏ ý rồi, tôi đang đau đầu không biết bố trí cho con cháu ông nào đi đây! Cậu cũng đừng rước thêm phiền toái cho tôi, haiiiiii!”

Cậu nở nụ cười: “Không, cháu…muốn đi!”

“Hả?” Trưởng khoa nhất thởi chưa tiêu hoá được ý cậu, “Văn phòng không ngồi, lại đòi ra ngoài làm việc?”

Cậu đáp: “Cháu muốn đi trui rèn học hỏi!”

Trưởng khoa cười, nhưng tuyệt nhiên không có ý muốn cười: “Chỗ chúng ta là một cái hố củ cải, đi rồi là không về được đâu!”

“Biết ạ, biết ạ!” Cậu đáp ứng luôn, “Cháu tự mình xin đi, tuyệt đối không oán trách gì Trưởng khoa đâu!”

Trưởng khoa mở ngăn kéo, nói: “Tiểu Phàm, cậu cứ nghĩ kỹ đi. Nhưng tôi nhắc trước, sau này cậu có mếu máo gì với tôi, tôi cũng bó chiếu thôi. Tình hình chúng ta, cậu cũng biết. Mấy vị trí kiểu này, về thương lượng trước với vợ trước rồi hẵng báo lại!”

Cậu đáp vâng, lại nói: “Cháu xin cảm ơn chú trước, Trưởng khoa!”

Trưỏrng khoa ra cửa, lắc đầu lầm bầm: “Chả biết ai cho nó vào đây, Phó khoa không thích làm lại đi làm nhân viên nghiệp vụ bên ngoài, rõ là thần kinh!”

Lộ Tiểu Phàm vừa mở tờ giấy, di động đã kêu vài tiếng. Chiếc di động này bấy lâu nay chỉ có mình Bối Luật Thanh biết, nên nó giống như điện thoại của riêng anh rồi. Cậu hơi lừng chừng một chút mới nghe máy.

Giọng anh không gấp cũng chẳng chậm như cậu tưởng, nhưng anh vừa mở miệng đã nói: “Bố muốn gọi điện cho em!”

Nhà họ Lộ lên, Bối Mạt Sa cũng cố tình trốn, trốn mấy ngày thì về, cái nhà ôn dịch ấy cuối cùng cũng đi rồi.

Ai dè vừa vào nhà đã thấy Bối Luật Tâm ngồi la hét đòi tìm Lộ Tiếu Phàm về tính sổ. Hỏi ngọn ngành mới hay người nhà Lộ náo loạn một trận, giờ thì con rể đang đòi ly hôn con gái.

Bối Mạt Sa hiểu rõ một điều, đàn ông chịu nổi con gái con đứa như Bối Luật Tâm chỉ sợ chẳng có mấy ai. Lộ Tiểu Phàm chính ra lại hợp với cô lắm, cậu đủ bao dung, tính tình hiền lành, cũng không sinh sự, so với Bối Luật Tâm mỗi khi quá khích là có thể phát điên, phải nói cậu đỡ lo hơn nhiều.

Bối Luật Tâm mà ly hôn sẽ ra sao, thật không tưởmg tượng nổi. Bối Mạt Sa đau đầu ơi là đau đầu, muốn liên lạc với Lộ Tiểu Phàm thì phát giác lão chẳng biết gì về cậu con rể hởỉ này cả, không biết đi làm ở đâu, cũng không biết liên lạc sao, bần cùng bất đắc dĩ lắm mới phải xài chiêu cuối cùng, ấy là tìm con trai Bối Luật Thanh.

Bối Luật Thanh nghe tin Lộ Tiểu Phàm đâm đơn ly hôn cũng ngơ ngác, sau đó nói chở con về.

Bối Luật Thanh về đến nơi, Bối Mạt Sa nhẹ lòng hơn hẳn. Việc trong nhà, từ Thẩm Ngô Bích Thị bề trên lẫn Lộ Tiểu Phàm bề dưới, tất thảy đều chỉ có mỗi Bối Luật Thanh là có thể giải quyết rốt ráo.

Bối Luật Thanh hỏi tình hình cho minh bạch, nghe đến việc nhà họ Lộ muốn ghép Lộ Tiểu Đích cho anh, ngay cả Bối Mạt Sa cũng lắc đầu nín thinh một chốc. Thế nhưng Bối Luật Tâm càng kể càng nhỏ giọng dần, chở nghe hết, Bối Luật Thanh mới bình tĩnh nói: “Em quá đà quá rồi. Em có quyền gì mà đi thoá mạ một người chưa bao giờ từng trách cứ em?!’’

Bối Luật Tâm có ngang ngược mấy cũng im thin thít ở trước mặt Bối Luật Thanh, nhưng anh cũng chưa bao giờ nói chuyện với em gái mình bằng khẩu khí nghiêm khắc nhường ấy.

Anh nói vậy, khóe môi Bối Luật Tâm giật giật, song cuối cùng vẫn không khóc, chỉ cúi gằm.

“Con đó, phải xin lỗi Tiểu Phàm!” Bối Mạt Sa giận ghê lắm “Tiểu Phàm cũng chỉ là chưa được xuống nước thôi, con cứ nói xin lỗi, vợ chồng trẻ nào mà chả có xích mích rồi lại quên.”

Lúc Lộ Tiểu Phàm bước vào nhà, cả nhà Bối đang vây quanh giáo huấn Bối Luật Tâm. Bối Mạt Sa nhác thấy cậu vào liên huơ tay: “Tiểu Phàm, đây đây, mau qua đây!”

Lộ Tiểu Phàm đáp vâng, đi qua đó. Hai chiếc ghế đơn một cái Bối Luật Thanh ngồi, một cái Bối Mạt Sa ngồi, cậu đành phải ngồi mỗi người một đầu trên chiếc sô pha ba người cùng Bối Luật Tâm.

“Hôm nay nhà mình họp gia đình!” Bối Mạt Sa dõng dạc, “Trước hết, bố phải phê bình Luật Tâm. Một, con cư xử thiếu lễ phép với người lớn. Bố chồng mẹ chồng thì cũng là bố mẹ con, trên đời làm gì có ai đuổi bổ mẹ mình ra khỏi nhà hả? Hai, con không tôn trọng chồng con!”

Bối Luật Tâm nín re. Bối Mạt Sa thở vắn than dài, lại tiếp: “Cũng tại bố thường ngày bận làm việc, lại vì nghĩ mẹ con không ở bên con một thởi gian dài, nên bố đã quá dung túng con, điểm này bố cũng tự phê bình mình!”

Lộ Tiểu Phàm nghe bố vợ mình tự kiểm điểm liền hớt hải nói: “Không, không, ba Bối, không liên quan gì ba, không phải con giận mà đề ra chủ ý ly dị Luật Tâm đâu!”

Bối Luật Thanh ngả lưng vào ghế, ngón tay thuôn mảnh vẫn chống má, không lên tiếng. Nghe đến đó anh bất chợt đặt câu hỏi: “Thế rốt cuộc làm sao em muốn ly dị Luật Tâm?”

Cậu gật gật đầu với họ, nhoẻn cười khiêm nhường: “Thực ra con đã nghĩ kỹ, Luật Tâm... nói cũng không sai, con không xứng với cô ấy. Chỗ nào của con cũng bình thường, nào tướng mạo, học vấn, năng lực, hay gia cảnh, không có điểm nào tốt đẹp. Con chỉ là muốn... không muốn lãng phí tuổi xuân của Luật Tâm nữa. Và... con rất biết ơn nhà mình đã giúp đỡ con bấy nhiêu năm qua, thực sự là con không muốn tiếp tục gây phiền toái cho mọi người!”

Bối Luật Thanh chỉ nhìn cậu, không thể hiện cảm xúc gì trên nét mặt. Nhưng cậu thì chưa bao giờ dám ngẩng cao đầu trước mặt anh, nên kể cả anh có thể hiện cảm xúc hay không cũng chẳng phải điều trọng yếu.

Bối Mạt Sa không khỏi nhíu mày. Theo suy nghĩ của lão thì, Lộ Tiểu Phàm bị Bối Luật Tâm làm bẽ mặt nên mới đưa đơn ly hôn hòng tìm cơ hội xuống nước, song thực tế, lão rốt cuộc hiểu ra Lộ Tiểu Phàm định ly hôn thật. Kiểu này thì, lão thật không biết lên tiếng sao cho phải.

Lát sau, Bối Luật Thanh mới hơi động mắt, khẽ ngồi thẳng dậy, hỏi: “Bác Lộ biết chuyện này không?”

Cậu nghe nhắc đến má, cũng lặng thinh, rồi trả lời: “Nhà em không ai biết, đấy là ý định của cá nhân em!”

“Thì đó!” Bối Mạt Sa tức khắc giành lời, “Con bàn kỹ với mẹ con đi đã, nghe xem ý kiến người 1ớn thế nào!”

“Ba Bối...” Cậu hơi nâng tầm mắt, nói có phần chua chát “Con và Luật Tâm kết hôn chính là nghe ý kiến người lớn, giờ ly hôn... thì coi như thôi đi!”

Bối Mạt Sa toan nói thêm, Bối Luật Tâm đã ngẩng phắt đầu, đôi mắt như sắp bốc lửa tới nơi: “Muốn ly hôn thì ly hôn, làm như Bối Luật Tâm con cần cậu ta lắm ấy!”

Cậu thoáng nhìn Bối Luật Tâm ngụ ý xin lỗi, thế rồi quay sang nhìn gương mặt điển trai của Bối Luật Thanh, cậu nói: “Anh, em có một số đồ phải trả anh!”

Mắt anh giật khẽ, đứng lên theo cậu.

Phòng Lộ Tiểu Phàm để hai cái túi ni lông to đùng, cậu vừa chỉ vừa thuyết minh: “Anh, đây là khăn quàng cổ anh đi Pháp về tặng em, đây là máy nghe CD anh tặng em, số này… đều là anh tặng em, còn cả…” Cậu rút chiếc điện thoại ra khỏi cặp, “Di động. Em và Luật Tâm ly hôn rồi, không nên nhận nhiều thứ tốt như này!”

Anh nhìn cậu. Cậu bồn chồn không yên, chốc chốc lại đẩy gọng kính đen, mái đầu cúi thấp như tự đối thoại với bản thân mình.

Phải rất lâu sau, anh mới bình thản nói: “Anh hiểu rồi. Không phải em muốn ly hôn với Bối Luật Tâm, mà em muốn cắt đứt với nhà Bối chứ gì!”

Anh nói quá bình thản, nhưng thâm tâm cậu lại sinh ra nỗi hổ thẹn, giọng nói nghẹn ngào: “Em... Em... Em...”

Nhưng không đợi cậu diễn tả trọn vẹn ý mình, anh đã bâng quơ bảo: “Mấy thứ này chẳng đáng một cắc với anh, em không cần, thì cứ vứt vào sọt rác ấy!”

Anh dứt lời, bỏ đi, chẳng tiếc nuối hay bối rối. Cậu sợ anh sẽ giận, nhưng thực tế cậu thấy mình lại đánh giá cao bản thân rồi. Lần nào lần nấy, trở lại tựa hồ đều là cậu tự tìm, anh chưa bao giờ bận tâm xem cậu đi đâu về đâu, từ đầu chí cuối người giãy giụa dường như chỉ có cậu.

Cậu cúi gằm, thu xếp số hành lý đơn sơ rồi ra cửa, cà lăm cà lắp: “Vậy... Vậy... Vậy con dọn ra ngoài ở trước...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play