“Em thay Ares ở bên anh đi… Đây là em thiếu nợ anh!”
Trên đường theo Kỳ Hoán Thần trở lại nhà trọ, Tư Tuấn vẫn luôn tự hỏi ý nghĩa những lời này.
Hắn nói như vậy, là đại biểu một lần nữa tiếp nhận cậu, khôi phục quan hệ người yêu, hay là… chỉ là thay thế tiền bối Ares, làm trung khuyển đi theo hắn đây?
Ngưng mắt nhìn Cupid đi phía trước, nhìn bóng lưng Kỳ Hoán Thần dọc theo đường đi đều chuyên tâm đùa giỡn chú chó nhỏ, Tư Tuấn nhẹ nhàng thở dài trong lòng.
Nhìn biểu hiện của hắn, hình như khả năng sau càng lớn hơn…
Sau trận mưa buổi chiều kia, khí trời rõ ràng đã trong lại, cầu vồng rực rỡ còn treo giữa không trung, thế nhưng không biết một trận gió thổi từ đâu tới một mảng mây đen lớn, hạt mưa lại rả rích rơi xuống.
Tư Tuấn chạy nhanh đến bên người Kỳ Hoán Thần, vươn cánh tay nhưng không dám ôm hắn, chỉ là nhận lấy dây thừng, thúc giục nói: “Trời mưa rồi, đi nhanh một chút!”
Kỳ Hoán Thần vẫn đứng tại chỗ, như cười như không nhìn cậu.
Tư Tuấn sửng sốt một chút, dừng bước cúi đầu, nhìn cặp chân thon dài mảnh khảnh của Kỳ Hoán Thần kia.
Cậu sao có thể quên trước mắt người này, đã vĩnh viễn mất đi khả năng chạy nhảy.
Báo cáo điều trị kiểm tra sức khoẻ hàng năm của Kỳ Hoán Thần, cậu đều có một phần, để lại tại đầu giường trong căn nhà nhỏ.
Hiện tại xem như là giai đoạn tốt nhất, thế nhưng đợi sau khi Kỳ Hoán Thần bốn mươi tuổi, sẽ bị phong thấp đau khớp hành hạ, sau năm mươi tuổi bước đi sẽ lộ rõ bị thọt, sau sáu mươi tuổi có sáu mươi phần trăm khả năng là phải ngồi xe lăn.
Có những vết thương tỷ lệ nghịch với thời gian, có thể bị chậm rãi phục hồi, nhưng có những thương tổn như đường parabol, lúc đầu phát triển theo hướng tốt, nhìn như ổn định, nhưng tại thời điểm bạn chậm rãi thả lỏng cảnh giác liền chuyển biến đột ngột, rơi vào đáy cốc tuyệt vọng.
Một chiếc ô đưa tới trước mặt Tư Tuấn, vì cậu che lại mưa nhỏ lạnh lẽo thấu xương giữa mùa đông Luân Đôn.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Hoán Thần cầm ô, trên mặt mang theo nét cười: “Anh chỉ mang theo một cây, cùng nhau che đi!”
Cậu tiếp nhận ô, Kỳ Hoán Thần thuận thế khoác tay cậu, phần lớn trọng lượng cơ thể đặt trên vai Tư Tuấn.
Sức nặng trên đầu vai khiến trái tim ngâm trong nước đắng của Tư Tuấn nếm đến một tia ngọt ngào, lại sống dậy, tuy rằng đã định trước sẽ rơi xuống vực sâu, nhưng có thể trong thời gian trước mắt cố gắng nhiều một chút, tận lực kéo dài đoạn thời gian tốt đẹp này.
Ôm thắt lưng Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn mở rộng vạt áo, kéo hắn vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Lạnh không? Dựa vào em… một hồi nữa là tới rồi…”
Kỳ Hoán Thần nâng mắt, liếc cậu, “Em biết anh sống ở đâu?”
“…” Cậu không chỉ biết vị trí nơi ở của Kỳ Hoán Thần, thậm chí ngay cả bài trí bên trong cũng biết… Năm kia thừa dịp Kỳ Hoán Thần ra ngoài, cậu len lén vào nhìn qua, còn trộm đi một bộ quần áo của hắn.
Đang nghĩ có nên thẳng thắn thừa nhận hành vi không khác gì biến thái kia hay không, bên tai lại truyền đến tiếng thở dài yếu ớt: “Khí trời như vậy anh căn bản không thể tự mình bước đi.”
Thân thể Tư Tuấn cứng đờ, trái tim mới vớt ra từ trong nước đắng, lại rơi xuống hồ băng, gần như tuyệt vọng mà cúi đầu, lại chống lại ánh mắt giảo hoạt của Kỳ Hoán Thần.
“Anh ——” Anh thực sự là một chút cũng chưa từng thay đổi, lòng dạ hẹp hòi tới cực điểm, dù cho chính mình là ong mật, đả thương kẻ thù tám trăm phải tự tổn hại một nghìn, cũng luôn nóng lòng muốn thử đâm một cái.
Nắm tay, Tư Tuấn nhét cây ô vào trong lòng bàn tay Kỳ Hoán Thần, sau đó khom lưng, bế ngang hắn lên.
“A…” Kỳ Hoán Thần bị hành động đột ngột như vậy làm hoảng sợ, vội vã ôm cổ Tư Tuấn, cặp mắt hoa đào trừng đến tròn tròn, tựa như con chim sẻ nhỏ trượt chân ngã nơi đầu cành.
Tư Tuấn thản nhiên nhìn thẳng hắn, gằn từng chữ: “Hiện tại, anh bước đi không tiện, em liền ôm anh, chờ đến khi em ôm không được nữa, liền dùng xe lăn đẩy anh.”
Rơi xuống vực sâu lại thế nào, cho dù là nhảy Bungee bị đứt dây an toàn, chỉ cần chân bọn họ còn buộc cùng nhau, vực sâu vạn trượng cũng không có gì đáng sợ!
Nhà trọ của Kỳ Hoán Thần cách khu phố trung tâm khá xa, tiền thuê không cao, gian phòng không lớn, một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, bên trong bố trí cũng tương đối đơn giản, nhưng mỗi đồ vật cũng không quá tiện nghi.
Tư Tuấn từng xem bản điều tra tài chính của Kỳ Hoán Thần, tiền lương của hắn một phần ba dùng để trả tiền thuê nhà, một phần ba dùng để mua mấy đồ xa xỉ căn bản không cần đến, một phần ba dùng để thỏa mãn sinh hoạt thiết yếu, không chỉ có không còn dư, thẻ tín dụng mỗi tháng đều quét rất mạnh tay, đoạn thời gian trước mua xe, trên người còn phải gánh một khoản vay, rõ ràng không phải người yên ổn sống qua ngày, cũng khó trách liên tiếp bị phụ nữ đá.
“Còn ngây người làm gì?” Kỳ Hoán Thần ngồi trên giường, dùng khăn mặt chà lau mái tóc bị nước mưa làm ẩm, có chút không kiên nhẫn mở miệng giục: “Nhanh cởi quần áo đi!”
Tư Tuấn giật mình một chút, yên lặng cởi áo khoác, cởi ra khuy quần.
Trước mặt Kỳ Hoán Thần cởi áo tháo thắt lưng, bị ép cũng tốt cam tâm tình nguyện cũng được, đều đã làm vô số lần, vốn đã thành thói quen, thế nhưng chuyện đã cách lâu như vậy, loại cảm giác này đã sớm quên, cư nhiên lại khẩn trương như lần đầu tiên, ngón tay cũng run rẩy, thật vất vả cởi hết áo ngoài, cúi đầu, lại chống lại ánh mắt thúc dục của Kỳ Hoán Thần.
Cắn răng, dứt khoát kéo cả quần lót xuống.
Cậu gửi thư cho Kỳ Hoán Thần, đến Anh quốc tìm hắn, cùng hắn quay về nhà trọ, chờ mong thứ gì, sẽ phát sinh thứ gì, trong lòng hai bên đều biết rõ, lúc này lại làm bộ rụt rè, chính là làm kiêu.
Sau khi cởi sạch, Tư Tuấn tiến lên một bước, đứng cách Kỳ Hoán Thần chỉ hơn mười cm, thậm chí có thể cảm giác được hô hấp nóng cháy của hắn phun trên da thịt trần trụi.
Kỳ Hoán Thần buông khăn mặt xuống, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội hỏi: “Áo khoác bị ướt phải thay, quần lót cũng ướt sao?” Nói rồi, ném một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình lên mặt Tư Tuấn.
Toàn bộ máu trong cơ thể Tư Tuấn đều vọt tới trên mặt, tứ chi cứng ngắc mặc quần áo vào, một khắc trước khi cậu cơ hồ muốn chạy trối chết, Kỳ Hoán Thần đứng lên, gạt gạt đám tóc ngắn của cậu.
“Tóc cũng ướt rồi, vẫn nên đi tắm đi!”
“…” Đây là phương thức anh trả thù sao?
Cho dù Tư Tuấn tính tình tốt cũng có chút bốc hỏa, nhưng suy nghĩ một chút, lại bất đắc dĩ nở nụ cười.
Chia lìa hơn bảy năm, phương thức Kỳ Hoán Thần khi dễ người khác một điểm tiến bộ cũng không có, loại thủ đoạn trẻ con khi dễ bạn nhà trẻ này, hắn năm nay đã ba mươi bốn tuổi vậy mà còn làm không biết mệt.
Phòng thuê của Kỳ Hoán Thần không lớn, phòng tắm lại rất xa hoa, bồn tắm xoa bóp lớn được lau đến sáng bóng, có thể thấy được là thường xuyên hưởng thụ.
Mở vòi sen, nước ấm giội trên người, nhất thời xua tan hết lạnh lẽo xâm nhập cốt tủy kia.
Tuy rằng vẫn bị đùa cợt, nếm được chút vị ngọt lại ăn một cái tát, thế nhưng mặc kệ nói như thế nào, thái độ Kỳ Hoán Thần đã rất rõ ràng … Bọn họ hợp lại, chỉ là muốn khôi phục lại thời gian quan hệ tốt nhất, kế tiếp còn có con đường rất dài rất khó phải đi qua.
Cửa phòng tắm bị mở ra, Kỳ Hoán Thần nghênh ngang đi vào, tựa trên vách tường nhìn Tư Tuấn lõa thể, ánh mắt từ bờ ngực rộng rãi lướt đến thắt lung thon gầy của cậu, sau đó lại nghiêng đầu, thẳng tắp nhìn cánh mông căng chặt kia, ánh mắt trực tiếp thô bạo, dục vọng không chút che giấu.
Điều này làm cho Tư Tuấn đã tắm xong, đang định đóng tắm vòi sen nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Từ trên xuống dưới tỉ mỉ nhìn chừng nửa ngày, Kỳ Hoán Thần rốt cục có động tác, một tay đặt trên lưng cậu, nhéo nhéo cơ thịt bên thắt lưng.
“Cậu hiện tài là doanh nhân nổi danh, xã giao nhiều như vậy, sớm phải là thịt mỡ đầy người mới đúng… Vóc người không ngờ còn giữ gìn tốt như vậy…” Bàn tay ngược dòng nước trượt lên trên, cầm cánh tay cậu, “Thật rắn chắc, là do luôn bế người khác mà rèn ra phải không?”
Tư Tuấn nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ chính mình không cần phải như một nam kỹ đến cửa bán mình, mặc cho Kỳ Hoán Thần bình phẩm từ đầu đến chân, nếu không biểu đạt thích đáng thái độ của mình một chút, với phẩm hạnh xấu xa chuyên bóp quả hồng mềm của Kỳ Hoán Thần, nhất định không ngừng nhục nhã cậu tệ hại hơn.
Vì vậy nâng tay đẩy Kỳ Hoán Thần lên vách tường, nghiêng người áp tới, hôn lên bờ môi hắn.
Vốn chỉ là muốn thể hiện thái độ một chút, nhưng nụ hôn xa cách hơn hai nghìn bảy trăm ngày đêm này, khiến Tư Tuấn căn bản khó có thể tự kiềm chế, ngậm lấy môi Kỳ Hoán Thần, dùng sức hút lấy, không nỡ buông ra.
Kỳ Hoán Thần chỉ bị động khi mới bắt đầu, rất nhanh liền tỉnh lại, một cánh tay vòng đến sau cổ Tư Tuấn, chế trụ gáy cậu, dùng lực ấn xuống, làm sâu sắc thêm nụ hôn như trời hạn lâu ngày gặp mưa này.
Đầu lưỡi đẩy mở khớp hàm, thăm dò càn quấy trong khoang miệng, dây dưa cùng một đầu lưỡi khác, liếm mút đầu lưỡi cùng lợi mềm mẫn cảm, chia sẻ hơi thở ẩm ướt cùng nước bọt ngọt ngào.
Tư Tuấn hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng, không hề chống đỡ, không biết đã bị Kỳ Hoán Thần xoay người đặt trên vách tường từ khi nào. Thân thể trần trụi không cách nào che giấu phản ứng sinh lý, nửa thân dưới cực nóng tựa như một cây nấm mạnh mẽ lớn lên sau cơn mưa, đỉnh lên bụng dưới Kỳ Hoán Thần, thậm chí trên đỉnh còn chảy ra giọt nước trong suốt.
Kỳ Hoán Thần tự nhiên đã nhận ra Tư Tuấn động tình, trong cổ họng phát ra một tiếng cười đắc ý, buông tha cánh môi bị hôn sưng đỏ, cắn cắn cằm cậu, dọc theo cổ một đường hôn xuống phía dưới, đầu lưỡi đảo quanh trước ngực, cuối cùng ngậm lấy đầu nhũ bên trái, dùng hàm răng nhẹ nhàng lôi kéo.
Bàn tay lại lướt qua sống lung thẳng tắp, rơi trên cánh mông co dãn mười phần của cậu, dùng sức xoa nắn vài cái, lại vòng ra phía trước đi tới giữa hai chân, nắm lấy phân thân tinh thần phấn chấn, ngón cái nắn vuốt lỗ nhỏ trên đỉnh.
“A… Ân…” Tư Tuấn tựa trên tường, đầu ngửa về phía sau, phát ra rên rỉ khó nhịn.
Kỳ Hoán Thần đứng lên, một bên cởi xuống chiếc quần đã ướt hoàn toàn, một bên hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Tư Tuấn, ra lệnh nói: “Đến từ phía sau.”
Trong đầu Tư Tuấn sớm đã loạn thành một đoàn, đại não còn không có lý giải chính xác ý tứ của bốn chữ này, thân thể đã tự mình quay qua, cong thắt lưng, hai tay chống lên mép bồn rửa tay.
Chất lỏng lành lạnh được bôi lên nơi bí mật mà mẫn cảm giữa khe mông kia, cũng khiến Tư Tuấn hơi tỉnh táo một chút, nhìn tư thế cầu hoan tiêu chuẩn của chính mình trong gương, không khỏi cười khổ.
Cậu vẫn biết chính mình vô cùng nhớ nhung Kỳ Hoán Thần… Thế nhưng hiện tại mới biết được, thân thể của mình càng thêm nhung nhớ so với tình cảm. Kỳ Hoán Thần đứng phía sau Tư Tuấn, móc ra phân thân đã nổi lên phản ứng, thô tục đập hai cái lên cặp mông co dãn mười phần kia, phát ra thanh âm “ba ba” thanh thúy.
Từ góc nhìn như vậy, vóc người xinh đẹp của Tư Tuấn càng thêm lộ rõ. Vai rộng eo nhỏ mông cong, cả cơ thể đều thon dài săn chắc, tràn ngập sức mạnh lại không khoa trương, khiến người ta hận không thể quỳ xuống liếm đi từng giọt nước tích trên da thịt màu mật ong của cậu, “Em họ, em thực sự là một báu vật mà.”
Kỳ Hoán Thần than thở từ đáy lòng, ngón tay dính đầy trơn dịch dọc theo khe mông, vội vàng thăm dò vào bên trong.
Huyệt khẩu chặt chẽ đóng kín, chỉ là một ngón tay, cũng mất một phen công phu mới đi vào được, nội bích mềm mại nóng cháy gắt gao bao bọc lấy ngón tay còn chưa vào hết.
Kỳ Hoán Thần xoay xoay ngón tay, không quá khẳng định hỏi: “Chặt như vậy… bảy năm nay… em cũng chưa từng làm?”
Tư Tuấn gật đầu, điều chỉnh hô hấp thả lỏng thân thể, tiếp nhận xâm lấn đã lâu.
“Thực sự?” Kỳ Hoán Thần vươn tới, hôn lên vai Tư Tuấn, biểu tình trên mặt giống hệt như người đàn ông dung tục biết được lão bà mình là xử nữ.
“Đúng vậy…”
Hơi ổn định tâm thần, thoát ra từ trong vui sướng, xấu xa từ trong xương tủy Kỳ Hoán Thần lại bắt đầu quấy phá, ngón tay chôn trong tiểu huyệt nhếch lên, khiến cho Tư Tuấn run rẩy một trận.
“Lâu như vậy không làm, không ngứa sao?”
Tư Tuấn quay đầu, trừng mắt liếc hắn.
Tên hỗn đản này lại trêu chọc mình… Cắn cắn môi, Tư Tuấn châm chọc ngược lại: “Ngứa… Đương nhiên ngứa… Không phải anh lưu lại rất nhiều đồ dùng tình thú sao?”
Không ngờ một câu nói này lại kích thích thú tính của Kỳ Hoán Thần đến cực điểm, hắn bất chấp việc mở rộng còn chưa làm triệt để, liền rút ngón tay ra, một mạch đẩy phân thân đi vào.
“A ——” Tư Tuấn phát ra một tiếng hét thảm, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Kỳ Hoán Thần nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cậu, thế nhưng một chân hắn không thể dùng lực, căn bản không chống đỡ được thân thể Tư Tuấn lung lay sắp đổ, càng đừng nói đến luật động phúng túng.
Cắn cắn cổ Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần đẩy cậu đi ra ngoài: “Đến trên giường làm.”
Duy trì tư thế kết hợp bộ vị then chốt, hai người lung lay lảo đảo ra khỏi phòng tắm đi vào phòng ngủ, ôm nhau ngã lên trên giường.
Ấn vai Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần nâng thẳng người, quỳ một gối trên mép giường, dùng sức đỉnh vào, phân thân hơi trượt ra nửa đoạn khi đi lại, lần thứ hai hoàn toàn xuyên vào.
“Ngô…” Tư Tuấn kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay nắm lấy ga giường, mặt vùi vào trong chăn, lẩm bẩm: “Nhẹ, nhẹ một chút…”
Kỳ Hoán Thần cố ý dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi: “Nhiều năm không gặp như vậy, khẩu vị của cậu thay đổi rồi? Trước đây không phải càng dùng lực càng hưng phấn sao?”
Ghê tởm… Thân thể hàng đêm triền miên cùng với bảy năm chăn đơn gối chiếc, khả năng tiếp thu sao có thể như nhau, vừa rồi so với lần đầu tiên… lần đầu tiên bị ép buộc quả thực còn đau hơn.
“Anh muốn bắt đầu!”
Báo trước xong, Kỳ Hoán Thần hai tay đỡ lấy thắt lưng Tư Tuấn, chậm rãi rút ra, lại chậm rãi xuyên vào, tuy rằng mỗi lần biên độ đều rất lớn, nhưng tần suất cũng rất chậm, động tác cũng rất ôn nhu.
Tư Tuấn nhẹ nhàng thở dài một hơi… Người này chính là như vậy, trên miệng cay nghiệt, trong lòng vẫn có một mặt mềm mại.
Nhiều lần rút ra cùng thâm nhập, huyệt khẩu đóng chặt rốt cục có dấu hiệu thả lỏng, nội bích cũng càng ngày càng ướt át, Kỳ Hoán Thần vẫn khắc chế rốt cục có thể thả lỏng tay chân, tăng nhanh tốc độ luật động cùng sức mạnh va chạm.
“Ngô… ân…” Đau đớn đi xa, khoái cảm quen thuộc từng chút nảy mầm, cánh tay Tư Tuấn cong lên, hơi khởi động nửa người trên, quay đầu muốn nhìn người đang rong ruổi trên người mình, lại chống lại cặp mắt màu lam của Cupid ngồi xổm bên giường, không chuyển mắt nhìn chằm chằm mình.
Phát hiện ‘người’ xem ngoài ý muốn, khiến Tư Tuấn tựa như bị sét đánh, thân thể cứng đờ, khẽ động lại không thể động, mà Cupid yên lặng bảo vệ nửa ngày rốt cục nhìn thấy khuôn mặt chủ nhân, lập tức tiến lại gần, lấy lòng dùng ướt át mũi đẩy đẩy gương mặt Tư Tuấn.
“Chờ một chút ——” Tư Tuấn giãy dụa: “Chờ một chút… Cupid đang nhìn…”
“Đợi không được, anh một giây cũng đợi không được!” Kỳ Hoán Thần tiếp tục đong đưa eo, còn không biết xấu hổ nói: “Nhìn lại thế nào? Ares cũng từng nhìn, chúng nó lại không thể chụp ảnh không thể tung tin, em sợ cái gì?!”
“Không được ——” Tư Tuấn xoay người lại muốn đẩy Kỳ Hoán Thần ra, vậy mà Kỳ Hoán Thần lại như bạch tuộc tám chân gắt gao cuốn lấy cậu, va chạm càng thêm hung mãnh, mỗi một lần tiến vào đều đỉnh đến nơi sâu nhất, một tay còn nắm thứ giữa hai chân Tư Tuấn, dùng sức xoa nắn.
“A… Không nên… Ngừng tay…” Tư Tuấn bị hưng phấn thân thể cùng căng thẳng tinh thần dày vò, rên rỉ cầu xin tha thứ, giãy dụa phản ứng… bị vây giữa hai tầng băng hỏa không cách nào tự kiềm chế.
Hình dạng “thống khổ” này của chủ nhân, khiến Cupid trở nên bất an, trong cổ họng phát ra tiếng “Ô ô” cảnh cáo.
Tư Tuấn vội vàng trấn an nói: “Cupid, tao không sao, mày… đi ra ngoài…”
Nhưng mà hiển nhiên nó không bằng Ares đã trải qua huấn luyện, ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của Tư Tuấn, bất quá cuối cùng cũng hiểu rõ chủ nhân không bị thương tổn, thu hồi tư thế công kích, ngồi xổm dưới đất, nghiêng cổ nhìn hai người, trong ánh mắt trong suốt đều là hiếu kỳ, Tư Tuấn thậm chí lo lắng giây tiếp theo nó sẽ hưng phấn nhảy lên.
“Kỳ Hoán Thần… Kỳ Hoán Thần… Anh… đuổi nó ra đi… Xin anh … Anh họ…”
Nghe được xưng hô từ lâu kia, lỗ chân lông cả người Kỳ Hoán Thần đều mở ra, cúi người xuống, gương mặt cọ cọ mái tóc ngắn của Tư Tuấn, thanh âm khàn khàn nói: “Gọi lại một lần.”
“Anh họ… anh họ…”
Xưng hô như vậy, khiến Kỳ Hoán Thần giữa ngẩn ngơ quay trở về nhiều năm trước đây.
Đêm mưa Tư Tuấn vừa đến Kỳ gia, lưng đeo ba lô, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng vẻ mặt thiếu niên trẻ con, đầy mắt là bất an sợ hãi, lại giả vờ trấn định thành thục… Có lẽ hắn sinh ra “sắc tâm ác ý” với Tư Tuấn, chính là từ ánh mắt đầu tiên này.
Hắn muốn thu chàng trai này vào dưới trướng của mình, hắn muốn biến chú diều hâu nhất định sẽ giương cánh bay cao này thành chim hoàng yến trong lòng bàn tay, tuy rằng hắn thất bại, bất quá Tư Tuấn cuối cùng không bay đi, vẫn như cũ ở lại bên người hắn, làm một chú bồ câu vĩnh viễn đều nhớ kỹ đường về nhà.
“Anh họ… Đừng… Đừng làm khó dễ em …”
“Anh sao nỡ lòng làm khó dễ em…” Hôn khóe miệng Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần quay đầu trừng mắt nhìn chú chó săn không nghe lời: “Cupid, đi ra ngoài!”
Cupid hừ một tiếng, cư nhiên lại cụp đuôi, chạy ra phòng khách.
Tư Tuấn nghẹn họng nhìn trân trối, trái tim băng giá không thôi, Kỳ Hoán Thần lại đắc ý vô cùng: “Không hổ là con Ares, phân biệt được ai là chủ nhân thật sự!”
Nói rồi, hơi rút khỏi cơ thể Tư Tuấn, cuộn người cậu lại, nâng một chân lên, một lần nữa đỉnh vào.
“Ách… Em không làm được…” Một chân đặt ở phía dưới, một chân bị giơ lên cao, gần như bị tách thành một chữ mã (马), hoàn toàn vượt qua phạm vi thừa nhận của Tư Tuấn, khiến cậu khổ không nói nổi.
Tư thế như vậy cũng khiến nội huyệt không cách nào thả lỏng, gắt gao xiết lấy phân thân Kỳ Hoán Thần, cảm giác dị vật tồn tại càng thêm rõ ràng, khoái cảm và đau đớn cùng dâng lên kịch liệt rõ ràng.
“Em họ, không nên xem thường tiềm lực của mình, anh thấy em khi đánh nhau, chân đá cũng rất cao nha…” Kỳ Hoán Thần cười, hôn hôn lên bắp đùi thon dài của cậu, đong đưa thắt lưng, va chạm mãnh liệt một lần nữa bắt đầu.
Tư thế cong gập phía trước so với tiến nhập từ phía sau, ngoại trừ có thể thấy rõ ràng mỗi một biểu tình rất nhỏ của người đang rong ruổi trên thân mình, chỗ tốt nhất chính là cũng có thể chiếu cố đến phân thân, nâng khoái cảm từ “từ trong đến ngoài” lên trình độ “chú ý hai điểm”.
Thân thể hạn hán lâu ngày một khi thích ứng mây mưa tình ái, liền mẫn cảm đến trở tay không kịp, chỉ là bị xuyên vào cũng đã khiến Tư Tuấn ý loạn tình mê, phía trước lại bị xoa nắn, điều này làm cậu không thể chống đỡ đạt đến cao trào. Nhưng ngay một khắc gần phun trào, đỉnh phân thân bị dùng sức nắm lấy, vận động phía sau cũng ngừng lại.
“Ngô… Ách… Anh họ… Anh… Anh để em… để em bắn ra đi!”
“Đừng nóng vội… Chúng ta đã lâu như vậy mới có lần đầu tiên, phải làm khác biệt một chút mới được.”
Mồ hôi hột chảy dài bên thái dương, Kỳ Hoán Thần hiển nhiên cũng nhẫn nại rất khổ cực, nhưng vẫn cắn răng rút phân thân ra, đổi thành ngón tay, hai ngón khép lại, xen vào tiểu huyệt mềm mại ướt át kia, móng tay cọ cọ nội bích non mịn.
“Em nói… Bảy năm này đều là dựa vào đồ dùng tình thú, đã làm thế nào, nói cho anh nghe một chút đi.”
“…” Tư Tuấn nhất thời đỏ mặt, trong ngực phập phồng, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, sau một hồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lắp pin, cắm vào, mở chốt… Ngoại trừ như vậy còn có thể làm thế nào?!”
“Chờ một chút.”
Kỳ Hoán Thần nhảy dựng lên, bất chấp chân không tốt, vài bước chạy vào phòng bếp, lấy ra một quả dưa chuột thô thô tròn tròn, mở vòi nước rửa một chút, lại trở về phòng ném lên trên giường. “Làm cho anh xem!”
Tư Tuấn trừng mắt nhìn quả dưa chuột vẫn còn bọt nước, xanh non tươi mịn, lại nhìn nhìn Kỳ Hoán Thần vẻ mặt chờ mong, đáy lòng đồng thời bốc hỏa, còn chút suy nghĩ tự làm tự chịu.
Tốt… Xa cách lâu ngày lần đầu gặp lại, nếu muốn khác biệt muốn chơi đa dạng, em liền cùng anh chơi đến cùng.
Tư Tuấn quỳ một gối trên giường, một tay chống giường, một tay cầm quả dưa chuột lên, nhắm ngay mật huyệt phía sau, dùng sức ngồi xuống.
“Ngô…” Cảm giác xé trách đau đớn truyền đến tựa như làm tê liệt thần kinh, Tư Tuấn cắn răng, cố gắng không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Quả dưa chuột kia so với phân thân Kỳ Hoán Thần còn thô hơn một vòng, vừa lạnh vừa cứng, từng tấc từng tấc tiến vào thân thể, hoàn toàn không giống như tình ái, càng như đang thụ hình, mới cắm vào nửa quả, cậu đã mồ hôi nhễ nhại, không thể ngồi xuống nữa, thân thể lung lay nghiêng ngả, rốt cục không chống đỡ được, ngã về phía trước.
Kỳ Hoán Thần vội vàng đón được Tư Tuấn, nhân thể áp lên, một bên hôn gương mặt ướt mồ hôi của cậu, một bên tìm kiếm xuống hạ thân, cầm quả dưa chuột rút ra ngoài. Một lần cư nhiên không rút ra được, còn khiến Tư Tuấn khó chịu hừ một tiếng, vội vàng thả nhẹ động tác, xoay tròn chậm rãi rút ra. Thử thăm dò sờ sờ tiểu huyệt chậm rãi khép lại, xác nhận không bị thương, phân thân lại lần nữa đỉnh vào.
Nội bích vốn nóng cháy bị quả dưa chuột làm cho lạnh băng, Kỳ Hoán Thần không thích ứng rùng mình một cái, dùng sức ôm chặt Tư Tuấn đang cuộn mình thành một đoàn.
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Ngậm lấy cánh môi Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần đột nhiên trở nên khẩn trương, cẩn cẩn dực dực hỏi: “Em hận anh sao?”
Tư Tuấn mở mắt ra, trong con ngươi đen kịt ướt át phản chiếu nét mặt hoang mang hoảnh hốt của Kỳ Hoán Thần.
“Xin lỗi… Anh biến em thành như vậy… Kỳ thực…sâu trong lòng em cũng hận anh đúng không?”
Đã trải qua bảy năm sống tha hương nơi dị quốc, Kỳ Hoán Thần sâu sắc ý thức được, người đàn ông như Tư Tuấn, dù cho hai bàn tay trắng, cũng có thể cho phụ nữ cảm giác vô cùng an toàn, mới là bạch mã vương tử chân chính. Mà như bản thân hắn, người đàn ông dựa vào tiền tài xây lên lãng mạn lấy lòng phụ nữ, một ngày mất đi quyền thế địa vị, thậm chí còn không có giá trị bằng nhân viên cửa hiệu cắt tóc.
Vì vậy cũng càng thêm hiểu rõ, hắn hoàn toàn bóp mép quỹ tích cuộc sống vốn nên tươi sáng bình thường của Tư Tuấn.
“Nếu như anh không nổi lên sắc tâm với em, nếu như anh không bức em khuất phục, em nhất định sẽ là một nam tử hán đội trời đạp đất, cưới một người phụ nữ ôn nhu hiền tuệ, trải qua cuộc sống khiến toàn bộ đàn ông trên thế giới đều ao ước… Nếu anh là em, cũng sẽ hận…”
“Em không hận anh…” Kỳ Hoán Thần đột nhiên phát hiện lương tâm, ngược lại khiến Tư Tuấn không được tự nhiên, bất quá cậu vẫn vô cùng nghiêm túc nói: “Anh thật sự từng ép buộc em, nhưng em đã tha thứ cho anh … Sau này chúng ta bên nhau, là kết quả cùng nhau lựa chọn, là tự do yêu đương.”
“Cùng nhau lựa chọn …” Kỳ Hoán Thần cắn cắn môi, bỗng nhiên bắt đầu luật động, trong tiếng thở dốc gấp gáp thấp giọng rít gào: “Em đã lựa chọn anh, vì sao không tới tìm anh sớm một chút?!”
Tư Tuấn bị đỉnh đến hít thở khó khăn, ôm lấy vai Kỳ Hoán Thần gian nan hỏi: “A… Em đến sớm hơn… Anh sẽ tha thứ cho em sao?”
“Sẽ không!” Nâng chân Tư Tuấn lên, Kỳ Hoán Thần dùng sức lực toàn thân hung hăng va chạm, phát tiết tức giận cùng tình cảm bị kìm nén bảy năm qua: “Anh muốn dằn vặt em, hung hăng làm em —— ”
“Ách…”
“Anh rất nhớ em.”
Một giọt nước mắt rơi xuống, tích trên khóe mắt Tư Tuấn, chảy vào trong mắt cậu.
“Anh…”
Tuyến lệ khi không giữ được, sẽ cuộn trào mãnh liệt ra, theo thân thể đong đưa, lã chã rơi xuống, tựa như trận mưa đầu xuân chờ đợi đã lâu, kéo dài không dứt.
“Em cướp đi hai chân anh, thế nhưng anh còn là rất nhớ em… Em căn bản không biết… anh có bao nhiêu…”
Anh có bao nhiêu nhớ em, anh yêu em nhiều thế nào.
Em nhất định nghĩ em trả giá nhiều hơn anh, là em vẫn luôn dung túng anh, nhưng giữa hai người chúng ta, kẻ động tâm trước, là anh.
Ngay cả chính anh cũng không biết, anh vậy mà yêu em như vậy.
Xa cách bảy năm, nhớ nhung của anh với em tăng từng năm từng tháng, thứ nước đắng tên là tương tư trong lòng kia, đã nồng đậm khiến máu cũng khó có thể lưu chuyển
“Anh họ…”
“Đừng nhìn anh!” Kỳ Hoán Thần vươn tay phủ lên mắt Tư Tuấn, không muốn trong đôi con ngươi trong suốt kia, thấy hình bóng chật vật của chính mình.
Bảy năm cho đến nay, cũng đủ dài đằng đẵng, những ngày làm nghĩa công trong Sở Phòng chống thuốc phiện, cũng đủ để hắn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.
Hắn rơi xuống tình cảnh này, thực sự không trách được Tư Tuấn. Cho dù ban đẩu Tư Tuấn không phản bội, hắn cũng đấu không lại Kỳ Tử Gia có Lâm gia làm chỗ dựa, thời gian kia, hắn chỉ sợ đã sớm nghiện thuốc phiện, thành kẻ nghiện làm kẻ khác căm thù đến tận xương tuỷ, kéo theoTư Tuấn vô tội bị đuổi cùng giết tận, cùng nhau rơi vào địa ngục.
Thế nhưng mặc dù nghĩ thông suốt những chuyện này, hắn cũng không có biện pháp không oán hận Tư Tuấn phụ lòng tin của mình. Nhưng đồng thời, lại cảm thấy hối hận… Không phải hối hận đã theo đuổi Tư Tuấn, mà là hối hận thời gian cùng cậu sống trong căn nhà nhỏ kia, vì sao phải cực đoan như vậy, làm mọi chuyện đều vì mục đích dằn vặt đối phương, không lưu lại bất luận hồi ức tốt đẹp nào.
Hắn luôn luôn suy nghĩ, trong bảy năm này, Tư Tuấn có thể hay không đã gặp người khác, người khác coi cậu là chân mệnh thiên tử, hiểu cậu rất tốt, quý trọng cậu, cùng cậu trồng cây chăm hoa trong sân nhỏ, hóng mát chơi cờ? Tư Tuấn có phải đã kết hôn có con … trải qua cuộc sống hạnh phúc người người ao ước hay không.
Tư Tuấn như vậy, thỉnh thoảng nghĩ đến hắn, nhất định sẽ gắt gao nhíu mày, trong trí nhớ tất cả đều là thống khổ… Thậm chí căn bản đã quên hắn, mặc dù xuất hiện, cũng là nửa đêm trong ác mộng không thể chịu được.
Vừa nghĩ như vậy, hận ý sẽ càng đậm.
Hắn một bên nói với mình không thể tha thứ sự phản bội của Tư Tuấn, một bên lại sợ hãi, rất sợ Tư Tuấn đã có người mới… Cứ như vậy tự quay vòng, rơi vào tấm lưới đen dày không thể tự thoát khỏi.
Ngay khi hắn đã chống đỡ đến cực hạn, không phải tinh thần phân liệt giết chết chính mình, chính là về nước giết chết Tư Tuấn, lại nhận được lá thư này.
Tư Tuấn nói, dã tâm của cậu, vẫn luôn là muốn ở bên cạnh hắn.
Phong thư này, ngăn trở ngọn lửa bùng lên trong gian phòng tràn ngập khí gas, mở cửa sổ phong bế gian phòng, để hắn sống trong tối tăm, nhìn thấy được ánh sáng đã biến mất lâu ngày, hít thở được không khí trong lành.
Cho dù đã chặt đứt chân, cho dù mất đi tiền tài địa vị, Kỳ Hoán Thần trong một khắc vẫn nghĩ chính mình thật may mắn … Bởi vì Tư Tuấn không thay đổi, cậu giống như hắn, còn yêu đối phương.
Nhưng mà Kỳ Hoán Thần cuối cùng không có thể nói ra ba chữ kia, hắn trong nước mắt đạt đến cao trào, dịch thể nóng hổi đều phun vào trong cơ thể Tư Tuấn, sau đó dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Kỳ Hoán Thần ngất, nói không rõ là khóc đến mất nước mà ngất, hay là làm đến thiếu dưỡng té xỉu, nhưng tóm lại là cảm thấy mỹ mãn, ôm bảo bối đánh mất mà tìm lại được, ngọt ngào té xỉu.
Cuộn tròn trong lồng ngực rộng lớn ấm áp, Kỳ Hoán Thần mơ một giấc mộng kỳ quái, một mỹ nam tử tóc bạc mắt vàng xuất hiện trước mặt hắn, dùng ánh mắt vô tận ôn nhu nhìn hắn.
Mà hắn hoàn toàn không chần chờ bật thốt lên: “Ares!”
Mỹ nam tử nở nụ cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn: “Chủ nhân!”
Ôm cổ mỹ nam tử, Kỳ Hoán Thần vô cùng hưng phấn rồi lại có chút lo lắng: “Mày sao còn chưa đi đầu thai?”
“Tôi không yên lòng về chủ nhân.”
Kỳ Hoán Thần gục đầu xuống, chậm chạp nói: “Xin lỗi… Ares… Tao không thể báo thù cho mày… Tao không hạ thủ được… Tao yêu hắn…”
Ares trừng mắt, nhìn về phía Tư Tuấn nằm ở trên giường một thân đầy vết hôn cùng dấu tay, tấm tắc than thở: “Chủ nhân, tôi cho rằng… ngài đã hạ độc thủ …”
Kỳ Hoán Thần thở phì phì gõ đầu Ares: “Đây là tình thú, mày hiểu hay không?”
Ares hắc hắc cười rộ lên, cái đầu xù lông cọ cọ trên vai Kỳ Hoán Thần.
Chỉnh lại mái tóc lộn xộn của Ares, Kỳ Hoán Thần lại nói: “Đừng … làm cô hồn dã quỷ nữa, tao hiện tại tốt, mày đi đầu thai đi!”
Ares lắc đầu, chỉ vào Tư Tuấn nói: “Vẫn không được, tôi phải đợi hắn chết mới có thể đi đầu thai.”
Kỳ Hoán Thần trừng lớn mắt, khó xử: “Mày… hận hắn như vậy… Thế nhưng tao… Tao còn muốn cùng hắn sống vài chục năm nữa… Tao lại không muốn để mày đợi lâu như vậy…”
“Không phải, chủ nhân, bởi vì tôi và hắn vốn là nhất thể, kiếp trước tôi chính là một con chó, để bảo vệ ngài, linh hồn bị chém thành hai nửa, phân hoá thành hai người, đều trở lại bên người ngài.”
Kỳ Hoán Thần hơi giật mình, một lát mới hồi phục tinh thần, nhìn Tư Tuấn trên giường, lại nhìn chú chó cưng trước mắt, mới giật mình cảm thấy hình dạng Ares hóa thành người, quả thực chính là phiên bản Tư Tuấn đội tóc giả đeo kính sát tròng, do dự một hồi, Kỳ Hoán Thần có chút không được tự nhiên mở miệng: “Theo như mày nói, lẽ nào tao yêu một con chó?”
Ares lui về phía sau một bước, nghiêm trang nói: “Chủ nhân, tuy rằng tôi và hắn nguyên bản là linh hồn đồng nhất, nhưng đã chuyển thế thành hai người, tự mình có ý thức khác nhau, tôi sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ ngài, thế nhưng… Tôi là thẳng … Ngài cũng đừng có ý đồ với tôi, tôi chính là chú chó có lão bà có hài tử có tiết tháo —— ”
Kỳ Hoán Thần mặt đỏ lên, rút một cái gối đầu ném qua, nổi giận mắng: “Cút đi, tiểu tử thối, mày vẫn làm chó còn đáng yêu một chút!”
Tức giận giật mình tỉnh giấc, Kỳ Hoán Thần mở mắt ra, liền đối diện khuôn mặt tuấn tú của Tư Tuấn, cặp mắt đen kịt ướt át nhìn hắn không chớp.
“Mơ tới Ares?”
“Đúng vậy…” Nâng khuôn mặt Tư Tuấn, thấy thế nào cũng cảm thấy hình dạng tóc đen mắt đen này thuận mắt hơn hiều, mạnh mẽ hôn một cái lên đôi môi khẽ nhếch, Kỳ Hoán Thần đứng dậy áp lên: “Ares căn dặn anh, nhất định phải thay nó báo thù rửa hận…”
Con ngươi Tư Tuấn ảm đạm, nhẹ giọng hỏi: “Anh chuẩn bị báo thù thế nào?”
Kỳ Hoán Thần xấu xa nở nụ cười, nửa người dưới khôi phục tinh thần đỉnh đỉnh nơi bí mật đã chịu đủ chà đạp của Tư Tuấn.
“Anh muốn từng giây từng phút xuyên vào mông em, làm em không xuống giường được!”
Tư Tuấn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy thì khổ cực anh họ ngày đêm làm lụng vất vả rồi.”
Nói xong mở ra hai chân, cuốn lấy thắt lưng Kỳ Hoán Thần, xoay người người cưỡi trên người hắn, đỡ lấy phân thân đứng thẳng, ngồi xuống đến cùng, không đợi Kỳ Hoán Thần chuẩn bị cho tốt, mà bắt đầu lay động thắt lưng, bừa bãi hưởng thụ.
Kỳ Hoán Thần vẻ mặt nội thương ‘người tốt nhất định bị cưỡng gian’, tuy rằng hình dạng Tư Tuấn chủ động rất mê hoặc, tư vị được nội bích gắt gao bao bọc rất tiêu hồn, thế nhưng hắn cũng không khỏi lo lắng, người này thủ thân như ngọc nghẹn bảy năm, lại đang là tuổi như lang như hổ, sẽ cơ khát đến mức nào?
Nhìn hình dạng này, rất có chiều hướng sẽ làm đến hắn tinh tẫn nhân vong.
Hắn dù sao cũng lớn hơn Tư Tuấn bốn tuổi, thể lực cũng không như cậu, sức khỏe cũng có vấn đề… Để thỏa mãn người này, giữ gìn tôn nghiêm nam tính, lẽ nào từ hôm nay trở đi, sẽ phải dùng thận dê làm cơm ăn, dùng rượu đuôi hổ làm nước uống sao?
——Dã tâm phiên ngoại 《 Thất niên chi “Dương”*- “Ngứa bảy năm” 》 hoàn———
* Thất niên chi dương: TƯƠNG TRUYỀN, một mối quan hệ, đi bên nhau đến năm thứ 7 sẽ xuất hiện vấn đề, nếu vượt qua được, thì sẽ có thể đi bên nhau đến trọn đời, nếu không, sẽ là từ đây tan vỡ.
“Dương” ở đây được đặt trong ” “, hẳn là 2 người này xa nhau 7 năm bắt đầu “ngứa ngáy”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT