Gần đây tâm tình Kỳ Hoán Thần phi thường tốt, thỉnh thoảng chóng mặt ù tai cùng với vì thân thể không khỏe mà bị ép cấm dục, đều không đủ để ảnh hưởng đến tâm tình thật tốt của hắn, làm giảm bớt cảm giác chờ mong tràn đầy trong ngực.

Như thực khách tham lam vĩnh không biết thỏa mãn, trong lúc vô ý chiếm được một mỹ vị tuyệt vời, sau khi thưởng thức liền nhớ thương đến cơm nước không màng, nhưng mà nguyên liệu nấu món mỹ vị này trên trời dưới đất lại chỉ có một, nhìn như dịu ngoan, kì thực hung mãnh vô cùng, nếu làm cứng rắn sẽ chỉ rơi vào kết cục cá chết lưới rách.

Vì thế hắn chỉ có thể kiềm chế nóng lòng, trấn an thứ nguyên liệu quý trọng này, chậm rãi chờ đợi thời cơ. Thậm chí như một nhà mạo hiểm đi một vòng qua quỷ môn quan, trải qua đau đớn thê thảm, cuối cùng lần thứ hai đem mỹ vị lang thang trong hải vực rộng lớn kia biến thành cá trên thớt.

Mà trải qua sự tẩm ướp của thời gian cùng số phận chiên xào hầm nấu, nguyên liệu nấu ăn đã bị kích thích phát ra mùi vị tinh thuần nhất của mình, hương vị càng hơn lúc ban đầu trăm triệu lần. Mà mỹ vị này, lập tức sẽ vào miệng hắn.

Nghĩ như vậy, Kỳ Hoán Thần nhất thời cảm thấy đói khát khó nhịn, đẩy cửa sổ, chỉ thấy Tư Tuấn đứng trong sân, cầm dây thừng trong tay, đang đối diện cùng Ares xù lông tức giận, thỉnh thoảng phát ra tiếng rít gào thấp trầm.

Kỳ Hoán Thần bởi vì não bị chấn động, trở nên thèm ngủ, cũng quả thực là cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, vì thế sáng chiều hai lần dẫn chó đi dạo đều do Tư Tuấn một mình hoàn thành. Chỉ là Tư Tuấn vô cùng kiên trì chỉ cần ra khỏi cửa lớn Kỳ gia, nhất định phải đeo vòng cổ cho Ares, mà Ares từ khi sinh ra tới nay thì đã quen không kiêng nể gì cả, vô luận như thế nào cũng không chịu bị buộc dây.

Vì thế một người một chó liền giương cung bạt kiếm như vậy.

Thời gian dần trôi qua, nếu như trước bảy giờ Ares vẫn không chịu đi vào khuôn khổ, như vậy lần đi dạo tối nay sẽ hủy bỏ… Ares đã năm ngày không ra khỏi cửa lớn Kỳ gia, tuy rằng sân cũng rất lớn, nhưng rốt cuộc không thể so với bên ngoài, sự tù túng khiến chú chó lớn càng trở nên nôn nóng.

Đã đến giờ, Tư Tuấn không chút do dự xoay người bước đi, Ares cắn dây thừng một cái, hung hăng lắc đầu, phát ra vài tiếng nức nở, cuối cùng khuất phục cúi đầu.

Tư Tuấn thoả mãn vỗ vỗ đầu nó, khom thắt lưng buộc lại sợi dây, lúc này Ares đột nhiên công kích, hàm răng bén nhọn hướng về phía cổ tay Tư Tuấn mà cắn.

Khi cậu mới tới Kỳ gia, Ares từng ở trước mặt cậu biểu diễn lực cắn kinh người của chính mình. Không hề nghi ngờ một ngụm này cắn xuống, cổ tay cậu khẳng định sẽ đứt luôn. Mà nay, mọi chuyện cách không đến một năm, Tư Tuấn cũng đã cường tráng không chỉ gấp đôi, đã sớm không phải là thiếu niên không có năng lực chống cự kia.

Trong lúc chỉ mành treo chuông, cậu một quyền ghìm lại cổ Ares, nắm đấm chế trụ hàm dưới của nó, đầu gối húc lên, thân thể ép xuống, đem chú chó thật lớn quật ngã trên mặt đất, rồi sau đó không nghe phân trần mà kéo dây thừng, khiến cho Lang vương hỗn huyết chưa từng chịu uất ức, lại được chủ nhân nuông chiều vô pháp vô thiên coi thường tất cả này, trở thành sủng vật chân chính.

Kỳ Hoán Thần đứng phía trước cửa sổ nhìn một màn này, cả người trở nên sôi trào, máu đều dồn xuống nửa người dưới.

Chỉ cần nghĩ đến một thanh niên cường hãn cứng cỏi như vậy, rất nhanh sẽ thư phục nằm dưới thân mình, mở chân mặc hắn một lần lại một lần tiến nhập nơi mếm mại nhất trong thân thể, bừa bãi trừu sáp đùa bỡn, tâm lý liền đạt được cảm giác thỏa mãn cực đại, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Thấy Tư Tuấn kéo Ares không tình nguyện muốn ra cửa, Kỳ Hoán Thần vội vàng gọi: “Em họ, chờ một chút, anh và em cùng đi.”

Một đường chạy chậm xuống lầu, vào tới trong sân Kỳ Hoán Thần mới nhớ tới thân thể của mình không thích hợp vận động kịch liệt, thế nhưng vậy mà cũng ngoài ý muốn không thấy choáng đầu, có phải nói lên hắn đã cơ bản khỏi bệnh rồi hay không?

Như vậy… bữa tiệc lớn khiến hắn thèm muốn nhỏ dãi ba thước trước mắt này, cuối cùng có thể vào miệng sao?

Kỳ Hoán Thần vừa lộ mặt, Ares tự cảm thấy có chỗ dựa vững chắc, lập tức càng thêm hung ác mạnh mẽ, cắn dây thừng, ngậm trong miệng đẩy đến tay Kỳ Hoán Thần, chờ hắn cởi ra ràng buộc cho mình.

Thế nhưng một lát cũng không được đáp lại, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy chủ nhân nhìn chằm chằm Tư Tuấn, trong mắt hoàn toàn không dung nạp được thứ khác.

Ares nhất thời bực bội, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Hoán Thần vô cùng ai oán, mà chuyển tới Tư Tuấn, còn lại chỉ là đố kỵ cùng hung ác, Tư Tuấn cũng từ “tên đáng ghét” trực tiếp lên cấp “Túc địch”*, cũng âm thầm hạ quyết tâm muốn rèn luyện khí lực, một ngày nào đó muốn quyết một trận tử chiến cùng cậu!

(*kẻ thù lâu năm)

Tư Tuấn nhìn Kỳ Hoán Thần thở hổn hển, lông mi nhíu lại, nghi hoặc hỏi: “Anh cứ như vậy dẫn chó đi dạo cùng tôi?”

“Sao vậy?” Kỳ Hoán Thần đầy đầu óc đều là nhục dục, bị hỏi liền sửng sốt, cúi đầu vừa nhìn phát hiện chính mình vậy mà chỉ mặc áo ngủ chạy ra.

Tuy rằng là áo ngủ dày, nhưng là không đủ để chống lại giá lạnh mùa đông, lại càng miễn bàn đến hắn là một kẻ cực kỳ chú trọng bề ngoài, dù cho góc áo nhăn cũng không chịu ra cửa.

Quả nhiên là trong mắt chỉ có sắc đẹp, thì cái gì cũng bất chấp.

“Không sao, không phải còn có em họ sao?”

Kỳ Hoán Thần tiến lên một bước, ôm lấy thắt lưng Tư Tuấn, cả người tiến sát lồng ngực rộng lớn ấm áp của cậu. Tư Tuấn không hút thuốc lá cũng không uống rượu, mùi vị trên người vĩnh viễn là mùi xà phòng thơm mát trộn lẫn vị mồ hôi nhàn nhạt, trước đây ngửi thấy chỉ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, hiện tại nhưng lại thấy như tình dược, khiến cả người đều xao động.

Tư Tuấn cứng ngắc một chút, lưỡng lự đem áo khoác cởi ra phủ trên người Kỳ Hoán Thần, rồi mới lôi Ares đang quỳ rạp trên mặt đất, còn chìm đắm trong đau xót bị chủ nhân không nhìn đến, bước ra ngoài.

Kỳ Hoán Thần vội vã đuổi kịp, nắm tay cậu, mười ngón chặt chẽ đan nhau.

Trời nhanh chóng tối đen, dưới đèn đường mờ nhạt, Tư Tuấn tứ chi cứng ngắc sắc mặt càng thêm cứng ngắc một tay dắt chó, một tay kéo Kỳ Hoán Thần, tản bộ trong tiểu khu an tĩnh.

Ares còn muốn giống như trước đây chạy nhanh tung hoành ngang dọc, thế nhưng sợi dây bị Tư Tuấn vững vàng nắm giữ, một bước cũng không nhường, vì thế đi hai bước liền dừng lại, sau đó vọt mạnh một chút, dùng phương thức giết một nghìn địch – tự tổn hại tám trăm mà kháng nghị không tiếng động.

Kỳ Hoán Thần nhìn một người một chó ngươi kéo ta giữ, cười đến vô cùng vui vẻ: “Nó không thích em.”

“Rõ ràng…” Tư Tuấn đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước Kỳ Hoán Thần dùng Ares uy hiếp cậu, ngữ khí giễu cợt nói: “Anh lúc trước không phải nói, nó thích tôi sao?”

“Lúc trước nó thật sự thích em, chỉ là hiện tại không thích.”

“Tại sao lại như thế?”

Khoác cánh tay Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Bởi vì khi ấy anh không thích em, mà hiện tại anh thích em, cho nên nó ghen tị.”

“Thích?”

Yêu thích của ai, là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đạt được thú tính?! Yêu thích của ai, là dùng người thân của đối phương để uy hiếp tùy tiện giẫm đạp lên tôn nghiêm đối phương?!

Nói là thích, không bằng nói là chiếm hữu dục biến thái!

Tư Tuấn không chút nào che giấu tình tự kịch liệt nơi đáy mắt, nhưng phẫn nộ trào phúng này, nhìn trong mắt Kỳ Hoán Thần, vậy mà cũng là một loại khiêu khích.

“Em họ, đêm nay ở trong phòng chờ anh.”

Mặc dù sớm biết sẽ có giờ khắc này, cũng sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nghe câu này, Tư Tuấn vẫn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cả người tràn ngập hơi thở xơ xác tiêu điều, nắm tay xiết chặt, các đốt ngón tay đều phát ra tiếng vang lộng lộng.

Tư Tuấn thoạt nhìn dị thường nguy hiểm như vậy, tựa như một thứ đồ điện chỉ cần chạm vào là phát nổ, thế nhưng đối Kỳ Hoán Thần yêu thích mạo hiểm mà nói, đồ vật dễ phát nổ này như mời gọi “hữu hoa kham chiết trực tu chiết”*, khiến hắn càng không thể chờ đợi.

(*có hoa có thể hái thì nên hái)

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Nắm tay nặng nề đấm lên bao cát, phát ra tiếng động thật lớn. Mồ hôi rơi như mưa, tích thành một vũng trên mặt đất dưới chân, Tư Tuấn bước sai giẫm lên, bị trượt mà ôm lấy bao cát ổn định thân thể, sau đó lui lại, điều chỉnh hô hấp bước lên, lại lần nữa kiệt lực đấm.

Trong khi Kỳ Hoán Thần nằm viện, Tư Tuấn hai mươi bốn tiếng đồng hồ theo sau bảo hộ, vài ngày không đi trung tâm tập thể hình, sau khi quay trở lại, được thông báo biết Trâu Kiệt đã tạm thôi việc.

Cậu đến đó đã không phải đơn thuần vì cường thân kiện thể, mà vì học chút bản lĩnh thật sự từ Trâu Kiệt. Nếu hắn đã đi, cũng không cần thiết phải đến đó nữa, liền mua một bao cát về treo trong phòng, mỗi ngày kiên trì luyện đấm một giờ.

Mà ngày hôm nay, từ khi đi dạo trở về tới giờ, đã sắp ba giờ đồng hồ, nắm tay cùng bước chân cậu vẫn chưa từng dừng lại.

Cậu phải cho chính mình có một con đường để phát tiết sợ hãi cùng phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng, cũng muốn khiến mỗi một tấc cơ thể mình đều kiệt sức, tốt nhất là ngay cả cánh tay cũng nâng không nổi, để tránh khỏi lát nữa khắc chế không được ra tay sai lầm mà gây án mạng.

Bao cát trước mắt biến thành khuôn mặt Kỳ Hoán Thần, sau lại biến thành mặt Trâu Kiệt.

Tuy rằng chưa từng nói ra, nhưng cậu gần như coi huấn luyện viên trở thành một loại gửi gắm tin cây. Khi tâm linh cùng nhục thể chịu áp bách từ Kỳ Hoán Thần, cậu bức thiết muốn trở nên càng mạnh mẽ, mà Trâu Kiệt chính là con đường duy nhất cậu có thể hy vọng.

Thế nhưng huấn luyện viên cứ như vậy một chữ cũng không để lại mà đi.

Trong lòng Trâu Kiệt, cậu cùng những học viên đến trung tâm tập thể hình luyện cơ giảm béo trước đó không khác gì nhau. Buồn cười chính là, cậu vậy mà còn tưởng rằng huấn luyện viên đối với mình đặc biệt, còn mơ hồ có loại cảm giác là đệ tử quan môn*… Cậu luôn luôn tự mình đa tình như thế.

(*đệ tử, học sinh đóng cửa chỉ dạy riêng)

Tựa như lúc ban đầu, mặc dù cậu biết Kỳ Hoán Thần nông cạn, tham lam, nham hiểm, ích kỷ… Nhưng chính bởi vì một ít chuyện cũ lúc nhỏ mà cảm thấy hắn đáng yêu, vì sự thanh tỉnh của hắn khi say rượu mà cảm thấy đau lòng.

Cho dù thái độ của Kỳ Hoán Thần với cậu so với đối đãi chó cưng không kém bao nhiêu, gọi liền đến đuổi liền đi, cậu cũng không oán hận, còn bằng lòng thật tâm tương đãi. Thậm chí nghĩ tới, nếu như Kỳ Hoán Thần kế thừa sự nghiệp của Kỳ Sơn Hải, như vậy cậu cũng nguyện ý giống như cha mình, thay hắn bảo vệ bến tàu.

Kết quả tại đáy lòng Kỳ Hoán Thần, cậu chỉ là một con búp bê có thể giúp hắn phát tiết dục vọng mà thôi!

Đấm ra một quyền cuối cùng, Tư Tuấn đầu dựa vào bao cát, thở gấp từng ngụm lớn, một lát mới bình tĩnh trở lại, hai tay run rẩy, cởi ra băng vải quấn trên nắm tay, đã bị mồ hôi và máu loãng tẩm ướt.

“Nhìn đủ chưa?” Xoay người, ánh mắt đối diện với Kỳ Hoán Thần không biết vào từ lúc nào, có thể từ trong ánh mắt bị dục vọng nhiễm hồng của hắn thấy một chút sợ hãi.

Đúng vậy, Kỳ Hoán Thần có chút sợ.

Mười phút trước hắn tới phòng Tư Tuấn, vừa vào cửa đã bị thanh âm đấm bao cát làm chấn động, thanh âm kia mạnh mẽ kích thích màng tai, mỗi một quyền đều như đang đánh vào ngực hắn.

Hắn chưa từng có loại cảm giác này… Không phải đơn thuần e ngại, lồng ngực khó chịu, tim đập tăng tốc, tựa như máu không cách nào chuyển vận đến tứ chi cùng đại não, cả người có loại cảm giác hít thở không thông chỉ khi sắp đạt cao trào mới có thể sinh ra.

Quả thực như là về tới thời kì niên thiếu mới nếm thử mùi tình dục, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái kích động.

Mấy năm nay, Kỳ Hoán Thần từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng ngoại trừ Tư Tuấn, chưa bao giờ ép buộc bất luận kẻ nào, mặc kệ có tận lực ngụy trang cố tình lừa dối hay không, hắn vẫn kiên trì tiền đề “ngươi tình ta nguyện”. Nhưng đối tượng là Tư Tuấn, những nguyên tắc này toàn bộ đều là vô dụng.

Dù cho hắn biết rõ, thủ đoạn đùa giỡn nhất định sẽ khiến người thanh niên này càng thêm căm hận và phản kháng, dù cho đau đớn thân thể còn rõ ràng khắc trong trí nhớ, cũng hoàn toàn không thể tiêu giảm dục vọng của hắn với Tư Tuấn.

Tư Tuấn chìm đắm trong huấn luyện quyết liệt, thân hình ưu mỹ tràn ngập sức mạnh, tựa như tại ba giờ đồng hồ này, đã tiến hóa tới một trình độ càng gợi cảm.

Người thanh niên này thực sự là một cực phẩm, mỗi một phút, đều so với phút trước đó càng thêm mê người.

“Mỹ vị chỉ nhìn sao có thể nói rõ… phải nếm thử mới được.”

Ánh mắt Kỳ Hoán Thần đã nói rõ tất cả, Tư Tuấn cũng đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng, Kỳ Hoán Thần muốn cậu đợi trong phòng, là vì cùng nhau chơi trò chơi nói chuyện phiếm.

Thứ Kỳ Hoán Thần muốn, đã sớm trần trụi viết trên mặt.

So với để đối phương dùng một lý do lại uy hiếp thêm một lần, không bằng chính mình thống khoái một chút, cũng ít một chút nan kham.

Tư Tuấn nhắm lại hai mắt, không muốn ở trong đôi mắt bị dục vọng nhiễm đỏ kia, nhìn thấy hình ảnh chính mình như dê con đợi làm thịt, hít sâu một ngụm, hai tay giao nhau trước thắt lưng, túm góc áo ba lỗ kéo về phía trước…

“Chờ một chút!”

Kỳ Hoán Thần vội lên tiếng ngăn cản, tiến lên vài bước, hai tay khoát lên thắt lưng gầy nhỏ mà mạnh mẽ của Tư Tuấn, lòng bàn tay bắt đầu vuốt ve qua lại trên cơ bụng dẻo dai đầy đủ.

“Anh giúp em cởi…”

Khi ăn con cua lớn, khoảnh khắc vui vẻ nhất, chính là lột ra vỏ cứng của cua, thấy gạch cua tràn đầy lộ ra. Mà hiện tại, một chút một chút đem chiếc áo ba lỗ bị mồ hôi tẩm ướt kéo lên, lộ ra da thịt nhẵn nhụi sáng bóng êm dịu, loại cảm giác hạnh phúc cùng chờ mong này, còn hơn gạch cua dính đầy tay trăm nghìn lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play