Sáng sớm hôm sau Phạm Thiên bị trọng điệp tới phiền toái, huyên náo tâm phiền ý loạn, vung tay đập bể hai cái bình cổ. Bí đạo bị Khuynh Quốc phát hiện, chính mình lại không biết chi tiết của đối phương, thậm chí lấy không rõ nàng không phải Khuynh Quốc.

Tối hôm qua Khuynh Quốc chọc giận hắn, cố ý bày bẫy rập dẫn hắn bại lộ. Sau đó nghĩ lại, hắn sao lại không nhẫn nhịn như vậy, chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ nhân nên nới lỏng tâm phòng? Phạm Thiên day day thái dương, nghĩ bỏ thân ảnh Khuynh Quốc trong đầu, nhưng thân thể xích lõa kia quên đi không được. Hắn thích Khuynh Thành, nhưng sau khi ở đảo giữa hồ đưa nàng đi rõ ràng chưa một lần nhớ tới nàng. Chính mình chẳng lẽ là người bạc tình?

Hắn trong lòng đang phiền, không nghĩ Phạm Phảm Bích, Phạm Trần còn muốn đến tham gia náo nhiệt. Nói gặp gỡ huynh đệ là giả, sợ cầu kiến Khuynh Quốc là thật. Bất luận Khuynh Quốc là ai, nàng đều là thê tử của mình, nào chịu được người khác ngấp nghé!

Càng khó giải quyết là Đông Tuyết lại chết. Chết ở trên giường Khuynh Quốc, toàn thân đẫm máu, da thịt đều cắt đi, chỉ còn lại bạch cốt. Thậm chí, bị mổ bụng lấy đi tâm phổi.

Xuân Phong hồi bẩm hắn. Đêm qua sau canh ba, Khuynh Quốc phân phó nàng ở tại sương phòng, cùng nàng giường ngủ, một mực cùng đến bình minh.

Mà Hạ Vũ bẩm báo, sáng nay giờ Sửu hai khắc, từng nghe được gõ mõ cầm canh nói đi tiểu đêm, đi ngang qua chính thất gặp cửa phòng mở rộng ra, đi vào nhìn. Mặc dù không thấy rõ ngủ trên giường là ai, nhưng tiếng hít thở có thể thấy được đối phương ngủ được chính quen thuộc. Nàng tưởng nha đầu quên đóng cửa, lập tức rời khỏi phòng ngủ phu nhân, đóng cửa phòng.

Nói như vậy, ít nhất giờ Sửu hai khắc Đông Tuyết còn chưa chết. Là ai giết nàng? Thời cơ lại hoàn toàn dựa tại mấu chốt này. Chính mình sờ soạng thân thể của nàng không giả, nhưng không có phá tấm thân xử nữ của nàng. Có thể nào trong mắt Khuynh Quốc, hắn trở thành nam nhân không muốn cưới tỳ nữ, thống hạ sát thủ?

Giết người thủ đoạn sao mà nhiều? Nếu như đêm qua như vậy, chẳng lẽ không phải phát rồ? Việc này hắn không nghi ngờ Khuynh Quốc, nhưng mình lại tránh không được đối với nàng nghi vấn...

Chết tiệt! Phạm Thiên một quyền đánh lên bàn trầm hương, làm trên mặt bàn gì đó rung chuyển ngã trái ngã phải. Vì sao lại nghĩ tới nàng?

“Hầu gia, hai vị Phạm công tử đã ở hoa viên chờ lâu.” Gã sai vặt ở thư phòng chắp tay nhắc nhở.

Phạm Thiên phất phất tay đuổi. “Ta biết rõ.”

Gã sai vặt nơm nớp lo sợ khởi bẩm. “Hầu gia, thúc phụ của ngài cũng tới.”

“Phạm Bất Mộng?” Phạm Thiên bỗng nhiên đứng lên nói: “Hắn hiện tại nơi nào?”

“Hồi bẩm Hầu gia, khách đường.”

“Phu nhân đâu?”

Gã sai vặt đầu lại cúi thấp, nhỏ giọng nói: “Ngủ ở Lê Viên.”

Phạm Thiên hai hàng lông mày nhíu lại, khóe mắt hướng gã sai vặt hỏi. “Ngủ ở Lê Viên. Nàng ở đó làm gì? Mang Đông Tuyết đi chưa?”

“Dạ, khám nghiệm tử thi đã tra xong. Thi thể Đông Tuyết toàn bộ mang đi ra ngoài an táng.” Gã sai vặt ấp a ấp úng nói: “Về phần phu nhân. Nàng nói tốt xấu cùng Đông Tuyết chủ tớ một hồi. Hôm qua nàng đổi sương phòng, mệnh Đông Tuyết trông coi chính thất, không nghĩ nha đầu chết oan chết uổng. Phu nhân không dám nhận thức thi thể, chỉ có thể đi trong phòng thương tiếc một chút.”

“Ừ.” Phạm Thiên gật đầu vẫy lui gã sai vặt, bước ra Cúc Hiên. Dọc theo hành lang u tĩnh, bước đi phía chính sảnh trước viện. Nói Khuynh Quốc thương tiếc Đông Tuyết, hắn không tin. Chỉ sợ vì phải điều tra. Đông Tuyết chết ở trên giường Khuynh Quốc, đối phương muốn giết là Khuynh Quốc hay là Đông Tuyết?

Phạm Thiên bước vào khách sảnh. Cau mày mở ra, ôm quyền mà cười nói: “Ngọn gió nào đưa thúc phụ, đường ca đến chơi?”

Phạm Bất Mộng để chén trà trong tay xuống, điểm thủ đáp: “Hôm qua du Trà Hoa hồ, Phạm Trần đề cập trong phủ Hà Viên, nói cảnh đẹp Tĩnh Châu đều có trong hậu viện chất nhi. Thúc phụ hôm nay tiến đến cầu kiến, không biết có thể như nguyện?”

Phạm Thiên nâng khóe miệng, một bộ muốn nói lại thôi biểu tình.

Phạm Phảm Bích, Phạm Trần nhìn lẫn nhau mấy lần, đều không biết ý nghĩa. Phạm Phảm Bích đong đưa quạt giấy, cẩn thận thử nói: “Đường đệ giống như có tâm sự?”

Phạm Thiên tiếp nhận nước trà tỳ nữ đưa lên, tiến đến bên miệng, lại đặt xuống mặt bàn. Sách miệng hấp khí, lắc đầu thở dài. “Đại đường ca, cũng biết ta hậu viện tứ đại tỳ nữ.”

“Xuân Phong, Hạ Vũ, Thu Lộ, Đông Tuyết.” Phạm Phảm Bích lỗ mãng hướng Phạm Thiên cái ánh mắt ‘Hảo diễm phúc’, cười trêu nói: “Không nói trong Hầu phủ, cái này xa gần người phương nào không biết? Bốn cái nha đầu, đều là mỹ mạo trăm người có một. Xử sự khôn khéo giỏi giang, đem hậu viện đường đệ chuẩn bị thỏa đáng. So với tiểu gia ngọc bích chỉ có hơn chứ không kém!”

Phạm Thiên lo nghĩ, người tới thu hết vào mắt. Phạm Trần sá nghi nói: “Chính là các nàng đã xảy ra chuyện gì?”

Phạm Thiên giơ lên tay, nhìn quanh Phạm Bất Mộng chờ đợi, nói:“Đông Tuyết chết.”

“Chuyện gì xảy ra?” Phạm Phảm Bích tay phải buộc chặt mặt quạt.

“Tối hôm qua, đệ muội theo phòng ngủ dọn đi sương phòng ngủ, gọi Đông Tuyết trông coi chính thất. Nào biết, sáng nay nha hoàn múc nước đi vào, nàng… Chết ở trên giường.”

Phạm Bất Mộng cắt đứt Phạm Thiên than thở, hỏi thăm: “Báo quan phủ chưa?”

“Việc này tiểu chất không nghĩ kinh động nha môn.”

Phạm Trần híp híp mắt, trầm giọng nói: “Đây là vì sao?”

Phạm Thiên cho lui nô bộc, đè thấp tiếng nói nói: “Đây là gia môn bất hạnh. Nghĩ tới Hầu phủ ta phòng vệ sâm nghiêm, sao tiểu kiêu tiểu tặc có thể đi vào? Huống chi là đột nhập khuê phòng nữ quyến hậu viện. Dựa vào ý kiến tiểu đệ, đích thị là người trong phủ gây nên.” Phạm Thiên tinh tế tính một cái, nói: “Riêng hậu viện tỳ nữ sẽ không dưới hai trăm người. Nếu giao cho công sai nguyên một đám thẩm vấn, trong phủ sẽ huyên náo lòng, người bàng hoàng.”

“Đường đệ, nghĩ như vậy cũng không sai.” Phạm Phảm Bích dùng cán quạt đánh bàn, mắt chằm chằm nhìn vào Phạm Thiên nghi hoặc nói: “Nhưng việc này coi như xong sao?”

Phạm Thiên bởi vì mục quang ba người, trên mặt âm tình bất định. Nhấp một ngụm trà, rũ vai nói: “Việc này liên quan một mạng, Đông Tuyết lại là bảy tuổi đã vào Hầu phủ, ta tự nhiên sẽ không để cho nàng hàm oan. Nhưng vì Hầu phủ yên ổn, chỉ có thể âm thầm chậm rãi điều tra.”

Phạm Bất Mộng khoát tay nói: “Ta lại cho rằng việc này nên mau chóng tra ra.”

“Xin chỉ giáo?” Mấy người Phạm Thiên đều nhìn về phía Phạm Bất Mộng, thần sắc khác nhau.

Phạm Bất Mộng phân tích nói: “Đông Tuyết chết ở trên giường chất tức, hung thủ đến tột cùng muốn giết ai, vẫn không thể định luận sớm như vậy.”

Phạm Phảm Bích như được công án, nóng vội nói: “Thúc phụ nói rất có lý. Đường đệ, không bằng thỉnh đệ muội đi quý phủ ta, ở cùng Nguyệt Lung hai ngày. Chờ ngươi tra ra hung phạm rồi trở về không muộn.”

Phạm Bất Mộng thấy tiểu chất nhi trên mặt khó khăn, hướng Khảm Bích nháy mắt ra dấu, thầm nghĩ quá mức lỗ mãng. Nhìn lại Phạm Thiên nói: “Chất tức có chất nhi ở cùng, xác nhận không sao. Nhưng ám tiễn khó phòng, còn phải cẩn thận là hơn.”

“Thúc phụ nói phải. Tiểu chất tất nhiên tăng mạnh thủ vệ trong phủ, không cho hung tà thực hiện thêm được.” Phạm Thiên nâng chén, mời Phạm Bất Mộng chung ẩm, tính đáp lại tạ.

Phạm Trần trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi: “Đông Tuyết là chết như thế nào?”

“Ta không báo nha môn còn có một lý do nữa, chính là nguyên nhân cái chết của Đông Tuyết” Phạm Thiên tiện tay đặt xuống chén sứ, kỹ càng giải thích: “Thịt trên mình Đông Tuyết bị cắt đi, chỉ để lại xương cốt. Bụng phá tràng chảy, còn thiếu tâm phổi. Trong phủ khám nghiệm tử thi nói thịt của nàng là lưỡi dao sắc bén cắt đi, về phần nguyên nhân chết chưa tra ra. Các ngươi nói xem, giết người tại sao phải đem nàng thịt đều cắt, còn muốn bào tâm đào phổi? Thật sự là bởi vì tiến hành sao?”

Phạm Phảm Bích trầm tư hồi lâu hỏi: “Có dấu hiệu giãy dụa không?”

Phạm Thiên lắc đầu.

“Không đúng. Nếu như không phải một kích trí mạng, thịt của nàng bị một đao khoét đi, chẳng lẽ không đau? Ta nghĩ dù cho ngủ say cũng sẽ bị đau tỉnh.” Phạm Trần vạch điểm đáng ngờ.

Đang ngồi chỉ có Phạm Thiên minh bạch. Đêm qua, Đông Tuyết ngửi phải mê hương của hắn, tại lúc dược hiệu phát tác, đừng nói cạo da cắt thịt, chính là bị ngạnh sanh đập nát xương cốt cũng sẽ không tỉnh. Thuốc này gọi ‘Long miên’, dược lượng nửa phiến móng tay nhỏ có thể làm hai mươi mãnh hổ ngủ một ngày một đêm.

“Được rồi.” Phạm Bất Mộng vỗ vỗ Phạm Trần bả vai, bài cách câu chuyện. “Như thế nào, tiểu tử ngươi muốn làm bộ khoái?”

Phạm Trần liếc nhìn qua Phạm Bất Mộng, tức giận nói:“Nào có chuyện đó? Ta chỉ là lo lắng đệ muội.”

“Chất tức, không cần ngươi phải lo ngại. Chuyện của nàng nên do Phạm Thiên lo liệu.” Phạm Bất Mộng nói xong, đứng dậy nói: “Được rồi, trong phủ hiền chất có việc. Ta không tiện quấy rầy, xin cáo từ.”

Phạm Thiên thân thủ giữ lại nói: “Thúc phụ khó được đến Tĩnh Châu. Ăn cơm rau dưa rồi đi?”

“Không cần, ta sợ ‘Thi đấu mẫu đơn’ chờ sốt ruột.” Khuôn mặt tuấn dật của Phạm Bất Mộng phủ lên giảo hoạt tiếu ý.

Phạm Thiên không hiểu nói: “Thi đấu mẫu đơn?”

Phạm Phảm Bích giật mình đập cây quạt. “Đường đệ, đệ không lẽ cả ‘Thi đấu mẫu đơn’ cũng không biết? Tuy nói các nàng so với Khuynh Thành kém một chút, thế nhưng cũng tính là nổi danh Tĩnh Châu.”

Đề cập Khuynh Thành, Phạm Thiên sắc mặt phiền muộn, lại là cứng đờ. Nghe lời này, ‘Thi đấu mẫu đơn’ chắc là kỹ nữ lầu xanh. Đem người trong lòng hắn cùng kỹ nữ so sánh với nhau không khỏi làm hắn thấy tức giận. Phạm Phảm Bích quanh co lòng vòng, ý bảo hắn có người yêu khác. Chẳng lẽ là hắn nên đem Khuynh Quốc chắp tay đưa cho người ta sao?

Phạm Thiên nắm thật chặt nắm tay dưới bàn, khắc chế tức giận, hừ lạnh cười nói: “Tiểu đệ nào so mà vượt đường ca nhàn nhã. Trong Hầu phủ tất cả chuyện lớn nhỏ đều cần chuẩn bị. Tất nhiên là không rảnh nhận biết ‘Thi đấu mẫu đơn’.”

Phạm Phảm Bích không thèm để ý chút nào nhún nhún vai, chê cười nói: “Đường đệ có Khuynh Thành, nào còn có thể để ý bên cạnh oanh oanh yến yến. Ôn nhu hương lý, tự nhiên phân thân không rảnh. Chỉ là, làm đường ca ta muốn khuyên đệ một câu. Không cần phải ăn trong chén, nhìn xem trong nồi."

Là chỉ hắn cưới Khuynh Quốc, lại đối Khuynh Thành không cách nào vong tình sao? Phạm Thiên mắt hổ trừng, lãnh đạm nói: “Đường ca yên tâm, tiểu đệ làm việc đều có đúng mực.”

“Hầu gia.”

Trong đình bốn người nhất tề nhìn qua cửa phòng.

Tỳ nữ nhập sảnh khom người bẩm: “Phu nhân đã tới.”

Nàng tới làm cái gì? Thần sắc tức giận của Phạm Thiên chuyển thành bất đắc dĩ. Hắn không muốn Khuynh Quốc cùng Phạm Bất Mộng gặp mặt, ai ngờ người liền muốn cáo từ, Khuynh Quốc lại cứ chọn lúc này tiến đến. “Thỉnh phu nhân tiến đến.”

Khuynh Quốc đang mặc la quần màu lục, trên lưng buộc một phương ngọc bội, đúng là vật Phạm Bất Mộng tặng cho. Nàng mặc làm nam nhân đui mù.

Khuynh Quốc đối mấy người Phạm Bất Mộng nói: “Khuynh Quốc gặp qua thúc phụ, đại bá.”

Phạm Thiên không đợi ba người đáp lại, qua đỡ Khuynh Quốc, cười hỏi: “Không biết phu nhân đến tiền phòng có chuyện gì?”

“Hạ Vũ nói tiến Hà Viên còn cần phu quân cho phép.” Khuynh Quốc nhìn xem sau lưng Hạ Vũ, lại chuyển hướng Phạm Thiên nói: “Hôm nay, kính xin tướng công trước mặt Hạ Vũ nhận lời Khuynh Quốc.”

Phạm Thiên giả bộ trừng mắt tức giận, mắng: “Phu nhân muốn ở chỗ nào liền ở! Ngươi một cái nô tỳ nho nhỏ sao dám ngăn trở phu nhân?” Phạm Thiên nhìn Phạm Phảm Bích, lớn tiếng nói: “Nghe rõ cho ta , sau này lời nói của phu nhân cũng chính là lời nói của ta. Hiểu chưa?”

“Dạ.” Tỳ nữ khom người trả lời.

Phạm Thiên thấy thế, nắm vai Khuynh Quốc, ôn nhu nói: “Phu nhân, việc này đã giải, thỉnh mau trở về. Phu nhân không nên thường ra ngoài hậu viện.”

Tiểu Hầu gia lại còn muốn khống chế nhất cử nhất động của nàng. Thậm chí, không cho nàng cùng với ngoại nhân nói nhiều một câu. Buồn cười! Khuynh Quốc trong mắt khinh thường, xoay người, liễm hạ mí mắt. Cúi đầu vừa để ý một chân để ra, Phạm Bất Mộng muốn làm gì? Trượt chân chính mình?

Khuynh Quốc không nghĩ động võ, bạo lộ thân thủ. Thuận thế đánh lên chân Phạm Bất Mộng, mắt thấy lảo đảo, liền muốn té ngã. Phạm Bất Mộng vội vàng vung tay, nâng Khuynh Quốc, ổn định thân hình của nàng.

Khuynh Quốc còn chưa có cảm giác lòng bàn tay ấm áp của Phạm Bất Mộng, sớm bị Phạm Thiên khẽ lôi kéo, ôm đến trong vòng tay. Hai mắt nam nhân lo lắng, bao quát Khuynh Quốc nói: “Không sao chứ?”

“Tạ phu quân quan tâm, Khuynh Quốc không có việc gì.” Khuynh Quốc đẩy ra Phạm Thiên, đối với Phạm Bất Mộng phúc thân thi lễ. “Tạ thúc phụ giúp một tay, Khuynh Quốc cáo lui.” Dứt lời nhanh chóng quay lưng mà đi.

Khuynh Quốc trong tay cầm một tờ giấy. Là Phạm Bất Mộng mượn nàng té ngã, thân thủ nâng trong nháy mắt, nhét vào lòng bàn tay nàng.

Trên đó viết gì? Khuynh Quốc mang theo một đường nghi tư, đi đến hậu viện. Nàng phân phó tỳ nữ quét sạch Hà Viên, đưa lên điểm tâm. Đợi bên người không còn ai, mở ra tờ giấy, trên đó viết bốn chữ, ‘Đừng ở Hà Viên’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play