Nhoáng một cái
tháng tám đã gần kề, buổi chiều thay vào cái nóng oi bức của mùa hè là sự hiu hiu lạnh, lúc này cũng là lúc Băng biết sắp sửa phải hồi cung,
tuy lòng lưu luyến không rời nhưng mà chỉ có thể chấp nhận. Bây giờ nàng đang tận dụng hết thờ gian khi còn ở nơi này, ban ngày thì cùng Linh
Nhi đi khắp nơi trong trang viên vãn cảnh, lúc lại lên phong lâu cao
nhất nhìn ngắm xa xa các thị trấn xung quanh, nhìn ra phía con đường
nhộn nhịp nhất, Băng tuy không phải là người ưa náo nhiệt nhưng cũng
không giấu nổi hưng phấn, lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy nơi nào
có nhiều người đến vậy, tuy rất muốn được rời sơn trang để hoà vào dòng
người nhộn nhịp đó nhưng bởi có lệnh của Hãn nên nàng không tài nào
bước ra khỏi cửa sơn trang một bước.
Buồn bực trở lại Lục hiên, rầu rĩ ngồi cạnh cửa sổ, ngay cả Tào Hãn đứng bên cạnh lúc nào nàng cũng không phát hiện ra.
“Nhược Nghiên, vì sao mà nàng lại rầu rĩ không vui? Chuyện đó với chuyện hồi
cung có quan hệ gì sao?” Nghe Linh Nhi nói từ lúc nàng phong lâu trở về
thì đã như vậy, Tào Hãn có chút lo lắng, dỗ dành nói:“Nàng yên tâm,
sang năm vào mùa hạ chúng ta lại đến nơi này mà, còn nữa nha!Phượng
Tường cung của nàng ta đã sai người tu sửa bố trí lại, nàng khi trở về
nhất định phải qua đó nhìn xem?
“Phượng Tường cung?” Băng hỏi như thể không biết, sau đó mới nhớ ra đó là cung
điện khi xưa Nhược Nghiên làm hoàng hậu ở, sau đó vì bị phế nên mới đến ở trong rừng trúc, nới đó lúc trước nàng và Diễm phi cùng Cảnh quý nhân
có xảy ra quyết đấu một phen….
“Thiếp sau này phải về ở nơi đó sao? Thiếp không thích nơi đó, không muốn ở
lại nơi đó.” Chẳng nhẽ thân là hoàng hậu thì không được ở lại Thanh
Dương cung của hắn.
“Vậy nàng thích làm sao?” Thấy nàng vẫn là buồn bực không vui, Tào Hãn khó
hiểu, Phượng Tường cung chính là nơi tôn nghiêm nhất hậu cung dành cho
hoàng hậu đương triều, nàng sao lại không muốn ở nơi đó…
“Thiếp thấy ở Thanh Dương cung tốt mà.” Ngụ ý muốn nói là muốn ở cùng hắn trong Thanh Dương cung.
Tào Hãn nghe hình như đoán được ý này nên mới ha ha cười nói:“Nếu nàng cảm
thấy Thanh Dương cung tốt thì cứ ở đó vậy, có gì phải ngại!”
“Sợ là thiếp ở đó không hợp với cung quy!” Là hoàng hậu mà không ở Phượng
tường cung sợ trong cung mọi người dị nghị, khó tránh được miệng lưỡi
thế gian độc địa.
“Cung quy cũng là do người đặt ra, khi hồi cung ra nhất định sửa thành hoàng hậu phải ở trong Thanh Dương cung với Hoàng thượng, ai dám lên tiếng
phản đối?”Tào Hãn mỉm cười nói.
“Nào có quy định nào như vậy!”Băng rốt cục mặt giãn ra mà cười, mộthoàng đế
có thể làm đến như vậy không phải dễ, nhưng mà vì hắn như thế nên nàng
mới không tài nào không nhìn hắn mà cười được.
Vết thương trên ngực Băng cơ bản đã khôi phục hẳn, dù có muốn nấn ná thêm
thì cũng đến ngày phải rời khỏi sơn trang này.Trở về và đến đều phô
trương như cũ, chính là có một điều mới khi đi không có ai làm hoàng
hậu, khi về thì đã có mà thôi.Ngẫm lại thời gian hai tháng ở sơn
trang trôi qua thật mau, xảy ra cũng không ít chuyện,nàng từ một người
có tội danh con gái tội thần nay trở thanh hoàng hậu đương triều cao quý đến cực điểm, đương nhiên tất cả là hắn ban cho nàng….
Cho nên nói, số phận của nàng thuỷ chung vẫn luôn nằm trong bàn tay hắn!
——————————————
Hồi cung đã nửa tháng, lúc trước khi rời cung thấy hoàng cung không có thay đổi gì quá lớn, nhưng khi hồi cung mới phát hiện hai tháng khi rời nơi
này đã thay đổi quá nhiều. Tào Hãn đúng là bỏ không ít tâm tư tu sửa
Phượng Tường cung càng thêm nguy nga lộng lẫy hơn trước bội phần. Về tới Thanh Dương cung hắn cũng không ngại sửa một loạt cung quy mới cho hợp
mới hoàng hậu đương triều là nàng.
Những nghi lễ phiền phức khi hồi cung có lẽ kiến nàng đau đầu nhất, các nhóm
phi tần đứng đón nàng và hoàng thượng vài người nhìn với ánh mắt hâm mộ, vài người lại còn có vẻ ghen tỵ càng làm cho nàng thấy phiền lòng.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tào Hãn thấy hắn dù sắc mặt không chút
thay đổi nhưng mà hắn hình như đang cực kỳ nhẫn lại với đống nghi lễ đó, nếu không phải vì ra uy cho nàng thì hắn nhất định đã bãi bỏ hết từ
lâu.
Nhìn đám nữ nhân của hắn ngày ngày nhất loạt hướng đến nàng hành lễ đối với
nàng mà nói chính là phiền chán không có cảm xúc, nhưng nàng còn làm sao được, hậu cung vô vàn nữ nhân, đấy là lúc trước xảy ra vụ việc điều tra quan viên triều đình đã xử đi Tĩnh Nguyệt am không ít, nhưng mà giờ còn lại cũng không phải là số nhỏ, đếm cũng thấy hơn 50 người, có lẽ không
phải là cảm giác phiền chán màchính là cảm giác ghen tuông hỗn loạn nên nàng không thấy vui, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh lạnh lùng, không lộ
ra một chút gì là phiền lòng cho kẻ khác thấy.
Bỗng nhiê phía cuối hàng có một phi tần không có gì là quá vội nhưng mà có lẽ do nóng lòng nên bước hụt khiến chân trái dẫm phải váy nên ngã một
trận, các phi tần được thể hướng về phía nàng ta cười không ngớt, Băng
hướng về nơi hỗn loạn đó nhìn cô gái chật vật đứng lên, đó là một cô
nương tuổi không qua mười năm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo xinh đẹp tuyệt trần đang trắng bệch lên vì sợ hãi, trên trán vì bị ngã
nổi lên một cục, không dám đứng lên chỉ dám quỳ ở đó, mắt đẫm lệ. Không
một phi tần nào đứng ra an ủi nàng mà chỉ dùng khăn che miệng cười trộm
khiến nàng bực bội lạnh lùng nói:“Các ngươi đang cười cái gì?”
Thấy mấy người đó ngừng cười, không một ai lên tiếng nói gì chỉ có cô gái
kia ngây ngốc quỳ ở đó, không biết nàng là người của cung nào, nhưng mà
tuổi còn nhỏ nên không so đo, Tào Hãn chỉ vẫy tay nói: “Còn không đứng
dậy lui ra!”
“Vâng…… Hoàng Thượng.” Cô gái nơm nớp lo sợ đứng lên, không dám ngẩng đầu lên nhìn chỉ có cách lùi sang một bên.
Băng rõ ràng nhìn thấy nàng lui ra một bên không giấu nổi tính tình trẻ con
vỗ vỗ ngực như vừa may mắn thoát một kiếp nạn không khỏi cảm thấy đáng
yêu, nhíu mày liếc mắt nhìn về phía hắn nhỏ giọng nói thầm,“Người nói
xem phi tần kia của người không đáng thương sao…?”
Lời ý như châm chọc lập tức bị Tào Hãn nhéo cho một cái, như ý nhắc nhở
nàng chứ không có đau, nàng trừng mắt liếc hắn rồi mới bỏ tay hắn ra làm ra vẻ không them quan tâm đến hắn nữa.
Từ khi về cung, ngày nào cũng vậy cứ đến giờ lại bị Linh Nhi bưng đến một
bát thuốc Đông y thật lớn ép nàng phải uống, Băng không thích uống thuốc quay đầu trừng mắt nhìn Linh Nhi nói: “Bệnh đã khỏi, vì sao lại cứ bắt
ta phải uống thuốc? Ta không uống.”
Nàng biết mỗi ngày hắn đều đưa ra một đống lý do để nàng uống thuốc, như lúc thì nói thân thể nàng cơ bản không khoẻ, cần phải bồi bổ, tương lai mới có thể vì Đại Cảnh hạ sinh một hoàng tử khoẻ mạnh, nếu mà nàng tìm cách trốn thì liền bị hắn túm lại ép kỳ uống mới thôi. Hôm nay hắn bận công
vụ không về nên nàng không cần ngoan ngoãn uống thuốc làm gì cho khổ.
“Nương nương, Hoàng Thượng nói, thuốc này bồi bổ cơ thể người, người không thể không uống!”
“Đây là lời của mấy tên lăng băm muốn hại chết ta !Linh Nhi, Hoàng Thượng
hiện tại không có ở đây, ngươi chỉ cần lén đổ thuốc đi sau đó báo với
hắn là ta đã uống là được mà!”
“Không được!” Linh Nhi kiên quyết lắc đầu,“Đây là Hoàng Thượng sai ngự y cẩn
thận kê từng bài thuốc cho người, người uống vào nhất định sẽ hạ sinh
một tiểu hoàng tử xinh đẹp, làm thế nào mà nô tỳ dám đổ đi!”
“Sinh cái gì sinh! Ta không cần sinh!” Việc này chính là phiền não nhất trong lòng nàng bấy lâu. Từ khi hồi cung hắn không có chạm qua vào nàng,
nhưng mà ánh mắt hắn nhìn nàng càng ngày càng nóng bỏng, mỗi khi hắn
nhìn nàng như vậy căn bản nàng cảm thấy cơ thể như sắp bốc cháy vậy….Đã
không có “ tâm hoàn” thì việc mang thai là chuyện sớm muộn, nàng có thể
nào trốn tránh? Nhưng là nàng thật sự chưa có chuẩn bị tốt cho việc mang thai, huống hồ đứa nhỏ này có liên quan gì nàng? Nàng chỉ là một linh
hồn tá túc trong cơ thể Nhược Nghiên mà thôi…..Nàng muốn chính là tình
yêu của hắn a! Nàng căn bản không có dũng khí trở thành mẫu thân, trách nhiệm và nghĩa vụ nặng nề, địch lai ở khắp nơi, chỉ cần có một chút sai lầm thì mọi việc đều có thể đi đến kết cục bi thảm. Bản thân nàng còn
không thêt tự bảo vệ mình thì làm sao có thể bảo vệ một đứa trẻ vô tội,
lấy gì đảm bảo nó không bị kéo xuống nước chết chung với nàng? Hắn tuyệt không biết nàng….
“Nàng ở đó nói bậy bạ gì đó!”
Băng như là một tên trộm bị bắt quả tang tại trận, không thể ngờ hắn trở về đúng lúc như vậy….
Tào Hãn áp chế tức giận đi nhanh tới, một tay tiếp nhận chén thuốc trên tay Linh Nhi đi đến bên cạnh nàng nhìn vào gương mặt đang bốc đồng của nang nói: “lấy thuốc uống hết đi!” Nàng dám nói không sinh đứa nhỏ của hắn, cái này mình nàng quyết được sao?
“Không uống!” Băng tính tình cũng ương ngạnh, uốn éo không nhận chén thuốc mà
Tào Hãn đưa, mùi thuốc đặc trưng vừa xông lên mũi liền cảm thấy khó
chịu, vất vả lắm mới không bị nôn mửa chạy đi.
“Lấy thuốc uống hết đi!” Tào Hãn lạnh giọng lặp lại nói, có ý không tha cho sự cự tuyệ của nàng.
“Thiếp nói, không uống!” Băng chán ghét tránh chén thuốc đưa đến gần miệng, nhưng lại làm chén thuốc suýt đổ.
Tào Hãn không biết nàng lại ngang bướng như vậy kiến chén thuốc lắc lu đổ
cả ra chiếc đĩa đựng thuốc, hắn nhìn mà tức giận mặt mày u ám quát:“Mang thêm chén khác đến đây!”
Linh Nhi vội vàng đi ra ngoài lấy thuốc.
Băng thấy hắn hình như rất tức giận, nhất thời không nhịn được uốn éo nói:
“Sức khoẻ của thiếp đã tốt lên rất nhiều vì sao mà cứ phải uống thuốc
mãi? Người có biết uống thuốc này có bao nhiêu là khổ?”
“Này cũng là vì tốt cho nàng.” Tào Hãn lạnh như băng nói, lời này trong nửa
tháng nay hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, chỉ vì muốn nàng có với
hắn một hài tử nối dõi mà hắn đã nhẫn nhịn biết bao, thế mà nàng vẫn
ngang bướng không uống thuốc, sự kiên nhẫn của hắn cũng đã khô kiệt.
Thấy hắn tức giận không nguôi, Băng hít sâu một hơi, vì việc nhỏ như vậy mà
cùng hắn đôi co thật không đáng liền cúi đầu ủy khuất nói:“Người đừng
tức giận, thiếp uống là được.”
Tào Hãn thấy thế sắc mặc mới hơi bớt tức giận, nhìn chằm chằm đến khi nàng
uống xong thuốc mới thôi, nhìn nàng nhăn nhó hắn cũng không khỏi cảm
thấy xót,liền lấy một miếng mứt táo ngọt lịm bỏ vào miệng nàng, vị ngọt
của mứt mới kiến Băng bớt cảm thấy cái đắng ngắt của chén thuốc, nhưng
cũng không làm giảm bớt sầu muộn trong lòng nàng, nếu thực sự có đứa
nhỏ, nàng biết làm gì bây giờ? Hoa thái phi hận Thái hậu thấu xương sao
có thể cho phép nữ nhân Tề gia được phép mang thai huyết nhục hoàng
thượng đây?
Băng mặc một bộ đồ màu hồng nhạt ngồi trên bàn, cứ khoảng hai canh giờ lại
uống một chén canh nên nàng không muốn đi đâu hết. Nhàn rỗi không việc
gì làm nên nàng cũng không khỏi cảm thấy nhàn chán bèn bày cách cắt lá
đốt thời gian. Ở thời hiện đại cắt lá thành hình thù một cái gì đó cũng
chính là một nghệ thuật, nàng nhìn tác phẩm vừa làm xong rất hài lòng,
đáng tiếc không có người hiểu được thưởng thức, hỏi nửa ngày không có ai nói tác phẩm của nàng là ám chỉ cái gì, chỉ có Linh Nhi lớn mật dám nói chỉ vào tác phẩm của nàng đánh giá từ đầu đến chân giống một …..con
khỉ.
Băng cười không ngớt, nói Linh Nhi có con mắt nhìn tốt, không dám nói tấm giấy đó nàng cắt chính là chân dung hoàng thượng….
Uống xong canh, Băng lại tiếp tục đùa nghịch với đống lá còn lại, định cắt
thêm trên cái hình khỉ đó 2 lỗ tai hoặc là thân mình, hay cái đuôi nữa
thì chợt nghe Cẩm Hồng tiến vào bẩm báo là có quận chúa đến thỉnh an.
“Tú Nhi mau vào.” Băng cũng không ngẩn đầu nhìn nàng mà vẫn đùa nghịch mới
đống lá vụn, quận chúa vào đây không thể là ai khác, chính là Chu Cẩm
Tú, nghe nói từ lúc nàng hồi cung thì luôn đến hỏi thăm, lại nghe là lúc biết tin nàng gặp nạn ở sơn trang thì khóc không ngừng, ồn ào gây huyên náo nói là có linh cảm xấu, lại còn nói bong gió đến hỏi thăm tin tức
qua Cẩn Vương. Điều này cho thấy hành động của nàng và Cẩn Vương không
liên can gì đến nhau.
“Tú Nhi thỉnh an nương nương! tiểu thư người…… Nương nương đang làm cái gì vậy?”
“Nhìn không thấy sao? Linh Nhi nói đây là con khỉ, ta đang định cắt thêm cho nó hai lỗ tai nữa?”
“Đây mà là con khỉ sao?” Tú Nhi vẻ mặt không dám gật bừa,“ Sao mà thần thấy không giống con khỉ mà giống hoa mẫu đơn hơn!”
“Hoa mẫu đơn?” Băng cười lắc đầu,“Hoa mẫu đơn thì thành hoa mẫu đơn đi!Dù
sao cũng nhàn rỗi không có gì làm, cắt rồi dán lên trên cửa để nhìn cho
vui!”
Tú Nhi nở nụ cười, thật tình vì thấy tiểu thư vui vẻ, qua bao nhiêu ngày
gian khổ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, cái này rốt cục chính là khổ tận cam lai….
“Lá cây không đủ rồi, Tú Nhi, không bằng chúng ta đi ra vườn đi dạo, thuận
tiện kiếm một chút lá nữa mang về.” Băng cảm thấy cuối cùng cũng phải
hỏi Tú Nhi chuyện này.
Hai người vui vẻ hướng về phía ngự hoa viên đi, Băng đã lệnh cho đám cung
nữ thái giám đi cách xa một chút. Gió thổi, từng con đường trải đá khiến cho Tú Nhi không khỏi thấy nhung nhớ nói:“Thời gian trôi cũng thật mau, vậy mà đã một năm trôi qua.”
“Đúng vậy! Quá thực mau.” Băng cũng cảm thấy nhớ khi mùa thu năm ngoái nàng
mới đến đay, chớp mắt một cái mà đã một năm, thời gian không nhanh
không chậm nhưng vẫn bình lặng như trước, chỉ có con người theo dòng
thời gian mà thay đổi, rất nhiều chuyện….
Băng bất ngờ hỏi Tú Nhi: “ Tú Nhi, sao người gả cho hắn không phải là
ngươi?” Ngày trước Tú Nhi đã sớm có tình cảm với Lâm Diễm, nàng lại là
người thân duy nhất của Cẩn Vương, huyết mạch duy nhất của Chu gia, lại được hoàng thượng sắc phong thân phận quận chúa, đối với Lâm Diễm quả
thực là xứng đôi. Nhưng mà người gả cho Lâm Diễm lại không phải nàng mà
mà nghĩa muội của Cẩn Vương.
Tú Nhi ngẩn người, sau đó cười nhạt nói: “ Tú Nhi không phải là người có
cái mệnh để được bên cạnh Diễm thiếu gia, cuộc đời này của thần với
huynh ấy chính là hữu duyên nhưng không phận!” Tú Nhi hình như cũng có
vẻ tức giận nói tiếp: “Khi thần định nói cho huynh ấy cõi lòng của mình
thì bên cạnh huynh ấy đã có người khác, thần sao có thể làm hòn đá ngáng đường…”
“Tú Nhi, vị thiên kim tiểu thư chi phủ lệ châu kia ta cảm thấy thật là quái dị, ngươi có cảm thấy thế không?”
“Quái dị?” Tú Nhi nhíu mày nghĩ,hình như không cảm thấy điều gì khác lạ ben hỏi: “ Người cảm thấy nàng ta quái dị sao?”
“Ta cũng không biết nói thế nào….” Băng định nói cho Tú Nhi biết nàng cảm
thấy vị tiểu thư đó trên người có mang sát khí của một sát thủ nhưng lại thôi. Bởi có nói chắc gì nàng đã tin.
Đúng lúc này, chợt nghe xa xa có một giọng nữ nhân đang quát tháo: “ Muốn
chết sao? Ngươi có thân phận gì mà dám đụng trúng bản cung, thật là xui xẻo….Người đâu! Vả miệng ả cho ta!”
“Ta không có….AAAA…”
“Còn dám cãi lại! Đánh tiếp cho ta!”
Khá lắm, hình như nữ nhân này dám lộng hành! Hướng tới Tú Nhi nói!“Đi,
chúng ta qua đó xem!” Băng theo tiếng huyên náo đến gần xem sự tình.
Vòng qua hàng cây liễu, dưới gốc cây to là một nữ nhân xinh đẹp nhưng bộ mặt hung hăng, trên môi còn nở một nụ cười độc địa, dưới đất chính là một
nữ nhân khác đang ngồi bị hai cung nữ khác kìm hai bên, một cung nữ khác thì đứng trước mặt dùng tay liên.
Nữ nhân bị đánh quay lưng về phía Băng nên nàng không biết mặt mũi nàng
ấy ra sao, chỉ có thể nhận định đó là một nữ nhân khá gầy, tóc tai vì bị đánh là rối loạn hết lên, khóc từng hồi đứt quãng.
Tú Nhi thấy vậy nói:“Đó là Mẫn quý nhân, xem ra là đang giáo huấn một nô tỳ, người cũng không cần quản.”
“Người kia hình như không giống một nô tỳ.” Vốn chính là muốn đến xem náo
nhiệt nhưng nhìn thấy vẻ mặt hung hăng của Mẫn quý nhân khiến Băng cảm
thấy cảnh này có chút quen thuộc, chán ghét nói:“Dừng tay!”
Mẫn quý nhân hiển nhiên không dự đoán được có người quản việc nhàn sự,
đang tức giận muốn mắng lại, nhưng nhìn người đi đến là hoàng hậu, theo
sau lại là quận chúa, tình thần hoảng loạn, đang hăng liền bủn rủn quỳ
thụp xuống, dập đầu nói:“Hoàng hậu nương nương vạn an.”
Mẫn quý nhân cũng là vì cung quy mà hành lễ đối với Băng nói tiếp: “Thần thiếp Dương Mẫn thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Nữ tử bị đánh vẫn quỳ trên mặt đất cũng hướng đến nàng nghẹn ngào nói
:“thần thiếp….. An Ý Liễu thỉnh..an…… Hoàng hậu nương nương.”
Dương Mẫn? An Ý Liễu? Băng cố gắng nhớ lại, từ lúc hồi cung đến nay, các phi
tần đến thỉnh an nàng không ít, nhưng vì thân thể chua hồi phục nên nàng không muốn gặp họ quá nhiều. Đến hôm nay mà nói, nàng vẫn không có chút ấn tượng nào với các phi tần này.
“Cái người tên An Ý Liễu có chức vị gì?” Nàng nhỏ giọng hỏi Tú Nhi.
Tú Nhi cũng nhỏ giọng hồi đáp:“Là người cung Minh Tú An Tiểu Viện.”
Băng không biết thân phận Quý nhân với Tiểu Viện trong thời này so sánh thế
nào, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt dưới sự chứng kiến của biết nao nô
tỳ mà đánh người thì còn đạo lý gì?
“An Tiểu Viện phạm vào tội gì?” Băng thản nhiên nhìn vào kiều nhan của Mẫn
Quý nhân hỏi, người này so với Cảnh Quý nhân đã chết có vài phần giống
nhau,nên đã ghét lại càng ghét thêm vài phần. Lại nhìn về phía hai gò
má xưng đỏ của AN Tiểu Viện mà thấy tức giận, người này cùng lắm mới chỉ là một tiểu cô nương, so với nàng quả thật còn kém rất nhiều
tuổi….Băng bỗng nhớ đến một người, nhìn kỹ hoá ra nàng ta chính là người mà ngày đó khi nàng hồi Phượng Tường cung bị ngã đến biêu đầu.
“Hồi hoàng hậu nương nương, vừa nãy thần thiếp đi ngắm hoa viên, An Tiểu
Viện cố ý đụng trúng người thần thiếp nên…”Mẫn quý nhân càng nói càng
chột dạ,nàng ta chỉ muốn ra oai xử lý một phi tần nhỏ, vậy mà không ngờ
lại kinh động đến Hoàng hậu nương nương, mà bộ dáng An Tiểu Viện lại thế kia….
Băng ôn hoà liếc nhìn Mẫn quý nhân một cái, lại hỏi An Tiểu Viện,“An Tiểu Viện, ngươi cố ý đụng vào Mẫn Quý Nhân, ý định là gì?”
“Hoàng hậu nương nương, thân thiếp không phải cố ý đụng trúng Mẫn quý
nhân……” An Tiểu Viện vừa muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt đe doạ
của Mẫn quý nhân thì liền co rúm người lại, muốn nói là không dám phát
ra lời nào.
“An Tiểu Viện, ngươi thật to gan, trước mặt hoàng hậu nương nương cũng dám
nói dối, ngươi rõ rang là có chủ đích!”Mẫn quý nhân lớn giọng chấn áp An Tiểu Viện.
“Mẫn quý nhân to gan, bản cung đang cùng An Tiểu Viện nói chuyện, ngươi có
tư cách gì mà xen vào?” Băng không khách khí lạnh giọng quát lên, trên
mặt cho thấy rõ sự tức giận.
Mẫn quý nhân hô hấp cứng lại, trong lòng dù không phục cũng không dám cãi, hoàng hậu không cho nàng đứng lên thì nàng chỉ có thể quỳ ở đó, vừa hận vừa giận.
Kỳ thật sự tình chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay, cần gì phải hỏi! An Tiểu
Viện này quần áo mộc mạc, nhìn là biết không phải là người tranh đấu,
gia thế nhất định không lớn, lại không được hoàng thượng sủng ái, nên bị bắt nạt là không tránh khỏi. Kỳ thật việc nhỏ này không cần tới Hoàng
hậu đứng ra giải quyết, nhưng mà nhìn nàng ấy nàng lại nhớ đến mình lúc trước, không danh phận bị các phi tần khác ức hiếp.
Nhìn Mẫn Quý Nhân, Băng hứng thú nói: “ Mẫn quý nhân việc cần không lo, phạt quỳ ở đây hai canh giờ!”
“Thần thiếp không phục! Hoàng hậu nương nương rõ ràng là ở thiên vị An Tiểu
Viện!” Vừa nghe đến bị phạt quỳ hai canh giờ liền lớn mật cãi lại, mặt
bừng bừng tức giận.
“Hai canh giờ.”
“Thần thiếp không phục!”
“Ba cái canh giờ. Có phục không? Nếu mà không thì cứ quỳ đến khi nào ngươi phục mới thôi, bản cung sẽ sai người đến giám sát ngươi.” Lạnh như băng cười, để xem miệng lưỡi nàng cứng rắn hay đầu gối nàng ta cứng rắn.
Mẫn quý nhân bộ mặt đầy tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không
dám nói không phục, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm về phía An Tiểu Viện….
Băng nhíu mày, nàng đúng là có lòng nhưng mà chuyện có thể càng thêm xấu. Để An Tiểu Viện lại nơi này chỉ sợ sau này nàng ấy càng thêm khổ, thở dài, một nữ nhân vô tư như thế nếu mà cứ để lại đây kiểu gì cũng bị bắt
nạt….
“An Tiểu Viện, ngươi theo bản cung.” Lời vừa ra khỏi miệng, Băng cũng
không hiểu chính mình kinh ngạc, nói như thế nào An Tiểu Viện cũng là nữ nhân trên danh nghĩa của hoàng thượng, cho dù bọn họ không có tình
nghĩa vợ chồng nhưng nói chung quy lại nàng ấy vẫn là đối thủ cạnh
tranh với nàng, không chưng nay mai chính là tình địch…. Nàng muốn xen
vào chuyện của người khác giúp nàng ấy thì sau này nàng ấy có biết mà
biết ơn nàng? Thương người nhưng ai thương mình? Thật là… nàng khi nào
mà lại trở lên từ bi như vậy?
Băng vừa đi vừa nghĩ thì đã trở về đến Thanh Dương cung, lúc này mới nhớ đến việc mình phải vào hoa viên kiếm thêm ít lá cắt, nhưng mà trở về hai
tay trống trơn, thay vào đó là một An Tiểu Viện hai má sưng đỏ….
Lộ Tam đang bảo mấy thái giám di chuyển các chậu hoa trong cung thấy hoàng hậu nương nương và quận chúa trở về, liền bước tới thỉnh an, Tú Nhi
cười nói: “ Lộ công công, nương nương quên không mang chút lá cây nào về để cắt rồi, phiền ngươi phái người ra hoa viên lấy một ít cho nương
nương.”
Lộ Tam vâng lệnh, kêu một tiểu thái giám đi cùng, nhìn thấy AN Tiểu Viện
phía sau, kinh ngạc hành lễ: “ nô tài thỉnh an An Tiểu Viện. A..Người
làm sao vậy?” Nhìn vào mặt An Tiểu Viện, Lộ Tam biết nàng ấy nhất định
trúng không ít bạt tai, khoé miệng vẫn còn tơ máu? Chẳng lẽ là hoàng hậu nương nương đánh?
An Tiểu Viện biết ý chỉ cúi đầu, ngay cả nói cũng không dám nói, đây chính là Thanh Dương cung của Hoàng thượng a! Vào cung bao lâu nay đến ngay
cả gặp còn chưa được huống chi là bước chân vào Thanh Dương cung của
người, không biết vào lúc này có thể gặp mặt hoàng thượng hay không?
“Ngươi cứ làm việc của ngươi thôi! Đi lấy một ít thuốc lại đây!” Băng lạnh
lùng nhìn vào Lộ Tam nói, tránh cho An Tiểu Viện thêm mất thể diện.
“Hồi nương nương,cái đó đều do Cẩm Hồng cất dữ!”
“Đúng rồi, ngươi cử người đi đến hoa viên giám sát Mẫu quý nhân cho ta, để nàng ta quỳ đúng 3 canh giờ rồi mới cho về!”
“Vâng.” Lộ Tam lập tức đi ngay không dám đứng đó hỏi thêm gì nữa.
—————-
An Tiểu Viện cảm thấy từ khi vào cung đến nay thì ngày hôm nay là ngày
hạnh phúc nhất, bởi nàng được gặp Hoàng hậu nương nương. Nương nương
trên mặt lãnh đạm, có thể thấy là người không mấy hoà ái dễ gần, nhưng
mà tâm địa lại vô cùng thiện lương, không những giúp nàng khỏi bị Mẫn
quý nhân đánh mà còn trách phạt Mẫn quý nhân, sau đó còn đưa nàng về
Thanh Dương cung sau người thoa thuốc cho nàng, ban điểm tâm cho nàng
ăn. Người tốt như vậy, lại có dung mạo đẹp như tiên nữ khó trách Hoàng
thượng độc sủng một mình người.
Nhớ tới chính mình cha mẹ không may mất sớm, ở trong cung không có chỗ dựa
nên ngay cả cung nữ cũng dám khi dễ nàng, thương thân mà ngồi chảy cả
nước mắt.
“Ngươi thế nào mà lại khóc? An Tiểu Viện, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Thần thiếp năm nay mười sáu……” An Tiểu Viện lau đi nước mắt, nhìn bầu trời
đã chuyển sang tối liền đứng dậy nói: “ Giờ đã không còn sớm, thần thiếp không quấy rầy người nghỉ ngơi…”
Thực nhìn thì không nghĩ nàng ấy mười sáu tuổi. “Cũng được, ngươi đi về
trước đi, về sau nếu có người nào dám bắt nạt ngươi, cứ nói cho bản cung biết!” Băng cười nói.
“Đa tạ nương nương quan tâm!” An Tiểu Viện vô cùng cảm kích đi.
An Tiểu Viện mới vừa đi được một lúc thì Tào Hãn trở về, nhìn thấy bóng người đi khỏi liền hỏi: “ Người vừa mới đi ra là ai?”
“Là An Tiểu Viện ở cung Minh Tú, Hoàng Thượng gặp nàng sao?” Băng tiến đến
vuốt nếp nhăn trên vạt áo Hãn nói: “ Thiếp buổi chiều nay có trừng trị
Mẫn quý nhân. Người thấy đau lòng không?”
Tào Hãn sửng sốt một hồi, nhưng lại cười vuốt gò má trắng mịn của nàng nói: “Trừng trị hay nắm! Nàng ta đắc tội với Nhược Nghiên của ta như thế
nào?”
“Thiếp hiện tại là hoàng hậu a, ai lá gan lớn đến vậy mà dám đắc tội thiếp?”
Băng cười né tránh tay hắn,“Là vì An Tiểu Viện không cẩn thận huých nàng ta một cái, thế mà nàng ta dám cho nô tỳ tát An Tiểu Viện, thiếp thấy
chướng mắt nên phạt nàng ta quỳ ở hoa viên một chút!”
Tào hãn không quan tâm đến việc này, thậm chí trong trí nhớ hắn khuôn mặt Mẫn quý nhân ra sao cũng không có chút ấn tượng.
Đưa Băng vào trong tẩm cung, Tào Hãn dùng bàn tay to của hắn sờ lên bụng
phẳng của Băng, ý muốn rò xét, Băng không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, hàm hồ nói:“Không cần……”. Bàn tay đó lại không chịu yên sờ lên vạt áo trước ngực của nàng, từ đó mang theo hơi ấm, hô hấp không đều dần thổi đến
trước ngực nàng. Băng vô lực yêu kiều kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại,
nàng không cần nhìn cũng biết hắn nhìn nàng nóng đến bao nhiêu, như muốn đem ngọn lửa đó thiêu cháy toàn thân của nàng….
Nàng nín thở bất động, hy vọng hắn có thể buông tha cho nàng để nàng được
ngủ an lành, nhưng lại hy vọng động tác kế tiếp nơi hắn, trong lòng mâu
thuẫn đến cực điểm….
Tào Hãn lại không có động tác gì khác, tay của hắn nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo nơi ngực trái của nàng, từng hồi vỗ về nhẹ nhàng, vết thương lúc trước
nhìn kinh như vậy nhưng mà giờ đây chỉ còn màu đỏ, nổi trên da thịt
trắng nõn của nàng như một dấu ấn không phai, đẹp đến cực phẩm, đây đều
là vì hắn….
Hắn biết nàng còn chưa ngủ, nhẹ giọng nói:“Nơi này còn đau không?” Ngẫm lại sự việc mà thấy sợ, lúc ấy nếu không phải Mộc thần y đến đúng là thời
điểm thì tâm của hắn đã chết theo nàng, làm sao còn có thể cùng nàng chờ mong ngày mai tiếp đây?
“Đã sớm không đau.” Băng mở to mắt, trông thấy con mắt thâm thúy của hắn mang vẻ thản nhiên, cười với hắn.
“Nhược Nghiên, nàng là người có phúc…”
“Uhm, gặp người chính là phúc khí lớn nhất đời thiếp!”
Tào Hãn mỉm cười nói:“Nàng nói xem nàng có phải đã có hay không?” Hằng đêm hắn và nàng ân ái đã hơn mười ngày nay, nói không chưng bụng của nàng
đã có cốt nhục của hắn, mỗi khi nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nàng đang
lớn lên, hắn không khỏi cảm thấy tự hào.
“ không có.” Băng trả lời chắc như đinh đóng cột.
“ Sao nàng biết là không?”
Tào Hãn ngạc nhiên, khó hiểu nàng vì sao nói một cách chắc chắn như vậy,
lời nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu hắn, nhưng mà vẫn cố
tươi cười với nàng.
“Bởi vì những ngày này là ngày an toàn trong chu kỳ của thiếp.” Nếu nàng
tính toán không nhầm thì lần này nhất định không mang thai.
“Thế nào là thời kỳ an toàn?” Tào Hãn vẻ mặt khó hiểu
“ Có nói thì người cũng không biết, dù dao ngày tháng sau này vẫn còn có cơ hội, chỉ cần tháng sau người nỗ lực hơn là được!” Băng vẻ mặt đùa
dỡn nói.
“Không! Muốn cố gắng cần gì phải đợi tháng sau?” Tào Hãn cười cúi đầu xuống
thấp, con ngươi đen rạng rỡ nóng bỏng quen thuộc đem Băng trở về trạng
thái hỗn loạn.Nàng run rẩy nghênh đón nụ hôn triền miên của hắn, cùng
hắn lạc vào biển tình …..
“Nguyệt sự” đúng hạn đã đến làm cho Băng tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi,
nhưng mà sầu vẫn còn, tuy rằng thoát lúc này nhưng mà nghe hắn nói tháng sau cố gắng hơn nữa thì chắc gì tháng tới nàng có thể tránh được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT