Sáng sớm, Băng tỉnh lại đã nghe tiếng khóc Tú Nhi, cả người khó nhịn đau nhức nhắc nhở nàng đêm qua bị hắn cường bao, đến tận nửa đêm nam nhân đó mới rời đi, không khí và trên giường còn lưu lại mùi của hắn, sau đó Băng mới biết được hoàng đế chuyên dùng Long Tiên Hương.

Xem bộ dáng của Tú Nhi là biết nàng cả đêm không ngủ, hốc mắt còn có một vòng đen, ánh mắt khóc lại có tia hồng, Băng miễn cưỡng đối nàng nở nụ cười,“Có cái gì mà phải khóc, đừng khóc, ta muốn tắm rửa.”

“Là…tiểu thư, Tú Nhi sẽ đi chuẩn bị nước ấm.” Tú Nhi lau nước mắt đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát liền đem vào một một cái bồn gỗ lớn, sau đó lại đem nước ấm đổ vào.

Sau khi chuẩn bị xong, Tú Nhi giúp đỡ Băng đứng dậy, Tú Nhi nhìn thân thể loã lồ của nàng đầy dấu vết xanh tím kinh động hô một tiếng, lệ lại lăn tăn chảy xuống

Băng cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực đầy dấu hôn của hắn, cắn răng nói:“Không có việc gì, giúp ta đi tắm rửa.”

Nước nóng làm thân thể giảm bớt đau nhức, Tú Nhi cầm khối ghẻ lau ra sau lưng nàng giúp nàng kì cọ, nghe tiếng khóc Tú Nhi càng nức nở, Băng có thể khẳng định trên lưng nàng cũng lưu không ít dấu ấn của hắn……

Phẫn hận ánh mắt dừng lại ở ánh tay phải, nàng vì Tề Nhược Nghiên liền cảm thấy bi ai.

Tại đây trọng nam khinh nữ, quân vương là tối thượng, nếu là Tề Nhược Nghiên này nữ tử nhu nhược, có lẽ chỉ có thể chịu vận mệnh an bài, không thể kháng cự!

Nhưng nàng không phải là Tề Nhược Nghiên, nàng là sát thủ Băng, vĩnh viễn là nô tì ư? Buồn cười, sớm muộn có một ngày, vì Tề Nhược Nghiên cũng tốt, vì bản thân mình cũng tốt, tra tấn này, nàng nhất định bắt hắn phải trả nàng gấp bội, xem ai là nô tì, ai là chủ!

Tắm rửa xong. Băng muốn trở lại trên giường ngủ bù, lại ngủi thấy mùi của hắn còn lưu lại trên giường, mãi không hết, nàng nghiêm mặt lại đi đến bên cửa sổ, mở ra thấy trước mặt là một nơi loang nổ, hoang tàn, ngoài cửa sổ là một cái sân nhỏ, bốn phía xung quanh sân là một rừng trúc, phía bắc có một con đường nhỏ. Gió nhẹ thổi làm lá trúc sào sạt, xem ra đây là một nơi rất hiu quạnh…

“Tú Nhi, đem giường đệm ném ra ngoài viện thiêu hủy.”

Tú Nhi đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, biết không thể không nghe lời của nàng, chăn đệm thiêu huỷ rồi tiểu thư dùng cái gì đâu? Nội vụ phủ kia là một lũ tiểu nhân tuyệt không sẽ cho cấp cho tiểu thư chăn đệm mới……

“Tú Nhi, ta không ngửi được của mùi của hắn……”

Tú Nhi tinh tế cái mũi,“Tiểu thư là nói là mùi Long Tiên Hương này sao? Tú Nhi có cất một ít mùi hương, cái này tiểu thư dùng đi!”

“Không! Ngay cả giường cùng thiêu huỷ mới tốt, nếu ngủ tiếp trên giường kia ta sẽ gặp ác mộng!”

“A! Tiểu thư ngươi không thể như vậy……”

……

“Ngươi lặp lại lần nữa nàng làm cái gì?” Tào Hãn hắc nghiêm mặt hỏi nội đình tổng quản Giản Phỉ

“Hồi Hoàng Thượng, phế hậu tề thị ở tú lâm uyển trong phòng phóng hỏa, may mắn thị vệ phát hiện đúng lúc, chỉ thiêu mất giường, chưa tạo thành tổn thất nghiêm trọng lắm.” Giản Phỉ thận trọng dò xét nét mặt Hoàng Thượng.

“Nàng có bị thương hay không?”

“Hồi Hoàng Thượng, tề thị mạnh khỏe, hiện tạm thời an trí ở tú lâm uyển nhĩ phòng.” Giản Phỉ thầm nghĩ trong lòng một tiếng nguy hiểm thật, may mắn hắn còn không có đem chuyện Tề Thị cố ý phóng hoả nói ra……

“Lập tức mang đến gặp trẫm! Không…… Đi tú lâm uyển, trẫm muốn tân mắt nhìn nàng trước mặt trẫm mặt còn có lá gan phóng hỏa!” Tào Hãn sắc mặt âm tình không yên muốn ngự giá đến đó.

Băng yếu đuối vô lực tựa vào Tú Nhi trên người, vẻ mặt lãnh đạm nhìn bọn nô tài trog cung hết đến lại đi, bận rộn thu dọn tàn cục hoả hoạn nàng gây ra.

Sự việc qua đi nàng mới cảm thấy làm vậy thật sự thực không khôn ngoan, trong lòng có điểm hối hận, nàng chẳng qua là muốn thiêu huỷ giường chiếu mà thôi, không nghĩ tới ngọn lửa bùng to, nhanh chóng lan ra, rất nhanh liền thiêu rụi cả căn phòng, nếu không phải có người phát hiện sương khói đúng lúc rồi tới dập lửa, khả năng ngay cả Tiểu Viện sẽ bị nàng đốt sạch……

Nghĩ lại lại bình thường trở lại, cho dù có thiêu hết cả Tiểu Viện này, nma nhân kia có thể xử trí nàng thế nào? Nhiều nhất đem nàng nhốt đánh vào lãnh cung, nhưng khả năng này xảy ra rất thấp, trải qua đêm qua, nàng tin tưởng hoàng đế đối với Nhược Nghiên vượt trên cả ham muốn nhục dục, nàng không biết này hai người trong lúc đó có khúc mắc thế nào, hỏi Tú Nhi, nàng cũng nói quanh co không rõ nguyên cớ, tựa hồ lén gạt đi cái gì đó

Nàng cảm thấy Tề Nhược Nghiên có lẽ cũng không giống mặt ngoài đơn giản như vậy, thân thể của nàng thượng tựa hồ cất dấu rất nhiều bí mật, hoàng đế đối với nàng thù hận cũng không phải hoàn toàn do Tề gia , nhưng nàng tạm thời vô lực tìm hiểu, sau đoạn đường phía trước còn rất nhiều khó khăn đang đợi nàng tìm hiểu, nhưng dù sao nàng cũng đã sớm quen với sự việc này. Nhưng hiện tại tất cả vẫn rất nan giải, ngay cả Tú Nhi cũng làm cho nàng không thể tin tưởng hoàn toàn….

Bất quá, nàng không phải Tề Nhược Nghiên, cũng không phải sinh ra ở cái nơi này, không thể tự mình quyết định chính tương lai vận mệnh của cô nương mười tám tuổi này.

Tại đây là một thế giới xa lạ, không ai có thể quyết đi vận mệnh của nàng, nếu nam nhân kia tự cho là dùng bạo lực có thể chinh phục nàng, như vậy nàng sẽ làm hắn biết được hắn thật sự đã sai lầm rồi ,người cười cuối cùng mới chính là người thắng cuộc, mà nàng, sẽ không bao giờ thua!

Băng bị khí nồng khói ho nhẹ đứng lên, ai oán hy vọng thân thể yếu đuối này có thể chống đỡ được tới cái kia thời điểm……

Tú lâm uyển cách xa hậu cung, gần lãnh cung, đợi cho ngự giá tới nơ này không khí vẫn còn tràn ngập mộ mùi cháy khét, khói ,hơi nước lẫn lộn,mà người gây lên sự việc này lại đang dựa mình vào nha hoàn bên người, vẻ mặt như đang xem kịch vui……

“Hoàng Thượng giá lâm –”

Tú lâm uyển, thái giám cùng các cung nữ bỏ hết đống đồ tay sống, đều quỳ xuống nghênh đón hoàng đế thánh giá, Tú Nhi xoay người quỳ xuống, đầu gối chạm phải tảng đá trước mặt phát ra thật lớn tiếng vang, mà Băng cũng nhất thời mất dựa vào, quơ quơ vẫn là miễn cưỡng ổn định thân mình, Tú Nhi khẽ kéo vạt áo nàng ý bảo nàng quỳ xuống hành lễ, cho dù không có quay đầu lại cũng có thể cảm giác có một ánh mắt sắc đang nhìn nàng, nhưng vẫn thẳng thắn lưng, đêm qua hắn tuy rằng lại xâm phạm nàng, nhưng vẫn cố ý cẩn thận tránh tay phải bị thương của nàng điều này làm cho nàng có nghĩ rằng hoàng đế đối với Nhược Nghiên có chút gì đó tha thứ…

“tề thị to gan, còn không quỳ xuống hành lễ!” Giản Phỉ cố ý quát lớn, kỳ thật là ở nhắc nhở nữ tử nhu nhược này mau quỳ xuống hành lễ.

Tào Hãn nhìn Giản Phỉ liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi hạ ngự giá, biểu tình thản nhiên nhìn không ra hỉ lộ, Giản Phỉ không lên tiếng đứng im một bên, chỉ có thể ở trong xót thương phế hậu, Tề gia tiểu nữ nhi. Trấn bắc tướng quân Tề Lệ vì sao thông với địch bán nước, làm liên lụy đến nữ nhi……

Hắn nhìn nàng, màu vàng sáng chói y phục của hắn đối lập với màu trắng y phục của nàng, mái tóc đen của nàng buông xuống nhìn thật mê người, làm người ta muốn ôm vào lòng mà nâng niu, mà yêu thương. Nhìn nàng tuy yếu ớt nhưng tư thái rất quật cường cùng kiêu ngạo. Thái độ kiêu ngạo đó của nàng làm cho người ta muốn chinh phục, bắt nàng phải phục tùng, phải van xin hắn….

Hoàng đế bước dần đến bên nàng, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng, không ai đoán ra hắn đang nghĩ cái gì. Bọn nô tài quỳ dưới đất cúi đầu không dám động đậy, hoàng đế chưa cho đứng lên thì ai dám tự tiện đứng lên, bầu không khí thật nặng nề. Bốn phía xung quanh chỉ còn nghe tiếng gió thổi vào rừng trúc phát ra tiếng xào xoạt, mấy chú chim giường như cũng không chịu được bầu không khí khó thở này vỗ cánh, líu ríu kêu rồi bay đi.

Băng đột nhiên cảm thấy thật hâm mộ những con chim tự do tự tại đó, tựa hồ như trên thế gian này không có gì dây dưa, không gì có thể níu kéo được tự do của chúng. Phát sung hôm đó bắn vào tim, tưởng có thể giải thoát mình khỏi khổ đau, nhưng vận mệnh lại an bài nàng xuyên không đến đây, trở thành hoàng hậu trong cung cấm, không có tự do. Nàng tự hỏi không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này, được tự do hoàn toàn????

Bầu không khí tràn ngập mùi khói cùng cháy khét, thêm vào đó là mùi long tiên hương từ trên người hắn phát ra. Băng nhịn không được ho khan, chậm rãi xoay người. Ánh mặt trời có chút chói mắt, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn dưới ánh mặt trời.Chỉ thấy hắn mày kiếm như mây, phượng mâu không giận mà uy, mũi thẳng tắp, môi bạc khẽ nhếch, ngũ quan như tranh vẽ, trên mặt hoàn mĩ, mỗi một độ cong trên mặt nghiêm nghị tuyệt đẹp, thân hình cao to, khí thế lất át người khác.Băng chỉ có thể nhận xét nam nhân tuấn mĩ này có cái được gọi là “đế vương khí” (tức là phong thái đế vương)

Ánh mặt trời bao quanh thân hình của hắn thành một vòng vầng sáng, giống như thân mình hắn sẽ sáng lên khi đi tới bất kỳ đâu vậy, ở nàng xoay người lại trong nháy mắt,ánh mắt thâm thuý bỗng nhiên hiện lên chút cái gì đó nhưng không đợi ai phát hiện ra lại biến mất, làm cho người ta thật khó đoán biết nàng đang nghĩ cái gì. Nàng sắc mặt không biến đổi, khiêu khích nói: “Ta bất quá thấy giường chiếu khó chịu thiêu đi mà thôi, ngươi định xử lý tiện nhân trong mắt ngươi như thế nào đây?

Xung quanh hô hấp của bọn nô tài như bị đứng lại, kinh ngạc, Băng biết mình trong mắt bọn họ đúng là đang tìm cái chết mới dám chọc giận hoàng đế, nhưng nàng tuyệt đối không lo lắng. Như hắn nói đêm qua, nàng hiện tại không ai có thể bảo hộ nàng, nếu hắn muốn nàng chết thì nàng có thể tránh được sao. Nhưng nàng tin đây không phải là mục đích thật sự của hắn, nhìn bề ngoài hành động của hắn như lấy việc tra tấn Tề Nhược Nghiên làm vui, nhưng qua đêm qua lại cho thấy hành động của hắn lại có gì đó mâu thuẫn, nàng nghĩ có thể nào tồn tại một thứ khác, đó gọi là “yêu”.

Nàng đứng đó, đứng đó xem hắn xử trí nàng thế nào. Nàng cảm nhận như ý nghĩ của nàng có phần nào đó đúng. NHưng phần đặt cược này lại làm cho nàng có chút gì đó lo sợ, sợ nếu hắn có ý khác thì nhất định nàng sẽ chết rất thảm bại.

“Hỗn láo, không xem trẫm ra gì, người đâu, đem tiện nhân này nhốt vào lãnh cung cho trẫm” Nàng bất ngờ chao đảo, không dám tin vào tai mình, nàng thật sự bị tên hoàng đế này nhốt vào lãnh cung!

Là nàng đã đánh giá quá cao Tề Nhược Nghiên , đánh giá cao nàng ta có thể hấp dẫn được hoàng đế, và sai lầm hơn ở chỗ lại cho rằng hoàng đế cũng có tình cảm với nàng ta.

Băng chậm quá đứng lên, trừng mắt nhìn lãnh cung đen tối, cảm giác thấy cả người rét run.

Lãnh cung quả nhiên rất lạnh! Nơi này khoảng cách tú lâm uyển không quá mười thước, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mặt trời vĩnh viễn không thể chiếu tới đây vậy, khắp nơi lộ ra hàn khí âm lãnh, góc tường cỏ khô rậm rạp, bụi bám khắp nơi. Một trận gió thổi qua cuốn theo bụi mờ giống như đang cười nhạo nàng tự cho mình là thông minh mà chui đầu vào rọ, đúng là tự làm tự chịu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play