Lấy từng món hành lý xuống xe, Tưởng Tốn dựa vào đầu xe. Hạ Xuyên dựa nghiêng vào hàng rào, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Tốn đột nhiên nói: “Ê ——”
Hạ Xuyên liếc nhìn sang.
Tưởng Tốn cười: “Anh không biết lái xe số sàn phải không?”
Nụ cười của cô, mang theo sự châm biếm, mang theo sự chắc chắn, híp mắt, vô cùng xấu xa.
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Biết thì sao, không biết thì sao?”
Tưởng Tốn nói: “Anh chờ xem.”
Hàm ý không rõ.
Gió núi hơi lạnh, thổi lâu, lạnh thành rét buốt, nhiệt độ trên núi thấp hơn dưới núi ít nhất bảy, tám độ, chân núi đã đủ lạnh rồi, càng huống chi
là ở đây. Một nhóm người chờ Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn chỉ hướng đỉnh núi, nói với A Sùng: “Biệt thự số 232 các anh muốn đi ở đó, đi thong thả không tiễn.”
A Sùng nhìn sang. Xa xa, có một tòa nhà màu xám đen ẩn nấp trong núi rừng, một áng mây mù từ trong bay qua.
Khoảng cách này khiến người ta nhìn mà phát sợ.
A Sùng suýt thì nhảy dựng: “Cô không đưa chúng tôi lên à?”
Tưởng Tốn nói: “Không phải tôi đã đưa các anh lên rồi sao?”
“Ừ… Trên đó viết rồi, tour núi Minh Hà một ngày, vé vào cửa một trăm hai bao gồm xe đưa đón.” Tưởng Tốn hỏi, “Đây là đâu?”
A Sùng há miệng: “Núi Minh Hà…”
Tưởng Tốn xoay người định đi. A Sùng ngăn cô lại, nhỏ giọng lấy lòng: “Cô xem cô xem, lời nói trước đây của tôi đã xúc phạm cô, nhưng cô lừa tôi cả
đường thì cũng nên nguôi giận rồi chứ.”
Tưởng Tốn nói: “Nguôi giận rồi.”
A Sùng vui vẻ nói: “Vậy thì đưa chúng tôi đến cửa nhà đi!”
“Nhưng bây giờ người đắc tội với tôi không phải anh.”
“Hả? Vậy ai đắc tội với cô?”
Tưởng Tốn chỉ xa xa: “Anh ta.”
Bên kia, Hạ Xuyên dựa vào hàng rào, tay tung hộp kẹo, khuyên tai dạng hạt
bên tai trái lóe một cái. Anh mỉm cười, đối diện thẳng với ngón tay
Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn xách túi du lịch của cô đi. A
Sùng tức tối nói: “Đồ nhỏ nhen!” Kéo vali hỏi Hạ Xuyên, “Cậu đắc tội với cô ấy thế nào vậy?”
Hạ Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
A Sùng làm như không thấy: “Chúng ta thực sự phải leo bộ lên sao?”
“Vội gì chứ.” Hạ Xuyên đút tay vào túi đi về phía trước, “Ăn cơm trước đã.”
Phía sau đài ngắm cảnh là khách sạn Lệ Nhân, một ngôi biệt thự kiểu Tây, xây vào thời kì dân quốc, xây bằng đá núi.
Tưởng Tốn dẫn nhóm Vương Tiêu đi thuê phòng. Tiền phòng năm trăm hai mươi
đồng một đêm, hai đôi vợ chồng hai nữ sinh, thuê tổng cộng ba phòng. Lấy được chìa khóa, Vương Tiêu lặng lẽ hỏi Tưởng Tốn: “Chị có thể lấy bao
nhiêu tiền hoa hồng?”
Tưởng Tốn nói: “Tiền một bữa cơm.”
“Tiền một bữa cơm ư? Mấy chục? Mấy trăm?”
Người bên cạnh gọi cô ấy: “Được rồi Tiêu Tiêu, đừng làm mất thời gian của Tiểu Tưởng nữa. Chúng ta đi lên trước đi.”
Vương Tiêu lại hỏi một cách vội vội vàng vàng: “Hai người ban nãy là ở biệt thự phải không? Biệt thự bao nhiêu một đêm vậy chị?”
Tưởng Tốn cười: “Tiền cơm một năm!”
Hạ Xuyên và A Sùng đi vào, vừa vặn nghe thấy câu này.
A Sùng nói: “Một năm cô chỉ mới ăn chút cơm như thế thôi hả?”
Vương Tiêu “ồ” một tiếng, xấu hổ trốn lên lầu. Tưởng Tốn nhìn về phía bọn họ, không lên tiếng.
A Sùng nói: “Bọn tôi chưa ăn cơm trưa, lấp đầy bụng trước rồi sẽ đi lên.”
Tưởng Tốn không để ý đến bọn họ.
Cơm trưa gọi rau dớn xào, gà kho nồi đá, thịt xào măng, hương thung trộn,
thịt ba chỉ hầm. Hai người đàn ông đói hơn nửa ngày, A Sùng ăn như hổ
đói, Hạ Xuyên ăn gió cuốn mây tan.
Còn lại miếng thịt gà cuối cùng, A Sùng nói: “Mép cậu dính nước tương kìa!”
Hạ Xuyên không nhúc nhích, gắp miếng thịt gà kia. A Sùng đau lòng muốn chết dùng nước kho còn lại trộn cơm.
Ăn uống no đủ, Hạ Xuyên lại muốn hút thuốc, sờ túi, vô thức nhìn sang một chỗ.
Trong nhà ăn, hai mặt đều là cửa sổ kính chia ô sát sàn, khung cửa màu vàng,
hơi thở cổ xưa. Tưởng Tốn đứng bên cửa sổ, xách túi du lịch của cô, lấy
một gói thuốc lá trong đó đưa cho khách, cười thu tiền. Có một người phụ nữ gọi cô sang, cô lại lấy hai gói băng vệ sinh.
Trong túi du lịch của cô chứa đầy thuốc lá và băng vệ sinh.
A Sùng bới cơm, cũng nhìn Tưởng Tốn, nói: “Sao cô ấy làm hàng rong rồi?”
Hạ Xuyên kẹp ngón trỏ và ngón giữa, xoa xoa, nói: “Núi Minh Hà không có siêu thị.”
“Hửm?”
Hạ Xuyên hiếm khi nhẫn nại giải thích: “Cậu không phát hiện sao. Ở đây
không có thương nghiệp hóa gì, trên núi không có siêu thị không có tiệm
tạp hóa, muốn mua gì thì chỉ có thể xuống núi mua. Cô ấy chỉ bán đồ dùng cần thiết của đàn ông và phụ nữ.”
A Sùng nuốt cơm: “Tôi thật đã nhìn ra, cô ấy không chỉ nhỏ nhen mà còn là một người mê tiền, lúc bán đồ cười đẹp nhất.”
Người phục vụ đi qua, A Sùng gọi cô ấy lại: “Này, xe chúng tôi hỏng rồi, chỗ
các cô có xe gì có thể cho chúng tôi thuê dùng một chút không?”
Người phục vụ nói: “Không có ạ.”
“Ở đây không có công ty cho thuê xe gì ư? Không phải có người bao xe du lịch sao, cô có điện thoại không?”
Người phục vụ nói: “Chỗ chúng tôi không có công ty cho thuê xe, bao xe du
lịch thì có, đều là dân trong trấn cả. Có điều gần Tết rồi, có mấy người không làm việc này, các anh không chắc gọi được đâu.”
A Sùng hỏi: “Trong khách sạn của các cô luôn có xe, có thể đưa chúng tôi một chuyến trước không, chúng tôi trả tiền.”
Người phục vụ chần chừ: “Xe để không thì có một chiếc. Các anh biết lái xe không?”
“Biết chứ, bọn tôi biết lái xe!”
Hạ Xuyên đột nhiên mở miệng: “Xe này… số tự động hay là số sàn?”
Người phục vụ nói: “Là xe van, số sàn.”
Con ngươi A Sùng trừng một cái.
Hạ Xuyên cười, thì ra bảo anh chờ, chính là chờ chỗ này.
Hạ Xuyên nói: “Tìm một người biết lái xe, đưa chúng tôi một chuyến.”
“Đầu bếp trong nhà bếp biết lái xe, nhưng ông ấy chắc chắn không được.”
Hạ Xuyên nhíu mày: “Khách sạn các cô không có lấy một tài xế à?”
“Có chứ.” Người phục vụ chỉ về một hướng, “Bình thường có cần thì chị ấy sẽ giúp khách sạn chúng tôi lái một chuyến.”
Hạ Xuyên nhếch miệng, nhìn về hướng ngón tay chỉ.
Là người phụ nữ đó.
Một lát sau, Tưởng Tốn kéo túi du lịch chuẩn bị rời khỏi. A Sùng liếc nhìn Hạ Xuyên, gọi: “Cô Tưởng ——”
Tưởng Tốn quay đầu lại.
A Sùng cười nói: “Mua thuốc.”
Tưởng Tốn đi sang, hỏi: “Muốn nhãn hiệu nào?”
A Sùng nhìn Hạ Xuyên, không mở miệng. Hạ Xuyên liếc cô mấy giây, hỏi: “Có những nhãn hiệu nào?”
“Ngọc Khê, Trung Hoa, Hoàng Hạc Lâu, Lợi Quần.”
Hạ Xuyên nói: “Xem thử.”
Tưởng Tốn lấy bốn gói thuốc lá trong túi ra, Hạ Xuyên lựa lựa chọn chọn.
Một người ngồi, một người đứng, cái bàn màu nâu đậm, có vết tích cũ. Anh
cụp mắt nhìn, theo từng vết tích cũ kia, tầm mắt rơi xuống mép bàn, thấy dây kéo quần jean, vạt đuôi áo phao, còn có mông hông phụ nữ, đôi chân
khép kín, khe hở nhàn nhạt ở giữa.
Tưởng Tốn thấp thoáng thấy vết sẹo trên đầu Hạ Xuyên, hơi mờ, không mấy rõ ràng, chưa nhìn mấy lần đã bị cắt ngang.
Hạ Xuyên hỏi: “Không có nhãn hiệu khác à?”
Tưởng Tốn lại lấy năm gói nhãn hiệu khác trong túi ra.
Hạ Xuyên khựng lại, bóc một gói Hoàng Hạc Lâu.
Tưởng Tốn nói: “Gói này một trăm.”
Hạ Xuyên ngậm thuốc, bật bật lửa, cuối cùng liếc khe hở khép kín kia một
cái. Châm thuốc xong, anh rít một hơi, ngẩng đầu phả vòng khói thuốc về
phía Tưởng Tốn.
Hạ Xuyên nói: “Đưa chúng tôi đi lên.”
Tưởng Tốn cười: “Không.”
Hạ Xuyên nhìn cô, nhếch miệng: “Bao xe cô, hai trăm một ngày.”
Tưởng Tốn cầm lấy một gói thuốc lá bỏ vào.
“Ba trăm.”
Ba gói thuốc lá bỏ vào.
“Bốn trăm.”
Bốn gói thuốc lá bỏ vào.
“A Sùng, tính tiền.”
Tưởng Tốn nói: “Được!”
Ra khỏi khách sạn Lệ Nhân, đi về phía biệt thự số 232.
Hai người đàn ông ngồi phía sau. Tưởng Tốn thắt dây an toàn, chỉnh gương chiếu hậu, đạp chân ga một cái.
Gặp phải khúc cua 120 độ, cộng thêm đường dốc 40 độ, Tưởng Tốn đổi số một
cái, hơi nhả côn, tăng ga, xe đủ sức vọt lên. Ngay sau đó gặp phải năm,
sáu khúc cua hình chữ U, mỗi khúc cua đều có độ dốc không nhỏ, đằng
trước hai chiếc xe giao nhau, đi sượt qua, đóng cửa sổ, dường như cũng
có thể nghe thấy tiếng gió rít gào.
Hạ Xuyên và A Sùng không ai nói gì.
Xe dừng bên ngoài số 232.
Tòa nhà kiểu Âu xây bằng đá hoa cương, lá rụng đầy dưới đất, bốn phía là
biển trúc thành khoảng, ba cây thông đen trăm tuổi trồng trong sân.
Trên núi Minh Hà, hơn hai trăm ngôi biệt thự dựa vào thế núi, làm láng giềng cùng núi. Bắt đầu từ cuối đời nhà Thanh, giặc Tây, quân phiệt, vệ binh, bố già giang hồ từng ở, còn có các bà vợ bé của quân phiệt và bố già.
Ngôi biệt thự này, không biết có lịch sử như thế nào.
A Sùng nhiệt tình chào mời: “Cô Tưởng, vào đây xem thử! Bề ngoài ngôi nhà này thoạt nhìn sao giống nhà ma thế chứ! Cô vào chọn một phòng đi.”
Tưởng Tốn nói: “Không cần, tôi có chỗ ở.”
“Cô ở đâu?”
“Khách sạn Lệ Nhân.”
A Sùng cũng không ép ở lại, kéo vali đi vào.
Hạ Xuyên xuống xe, đi mấy bước lại quay đầu. Tưởng Tốn vừa khởi động xe, nghe thấy anh nói: “Để lại 1916.”
Tưởng Tốn dừng động tác, nhìn thẳng mắt Hạ Xuyên. Dừng mấy giây, cô lục 1916
trong túi du lịch ra. Hạ Xuyên lấy ví, rút bốn tờ tiền ném vào trong xe, nhận lấy 1916 rồi đi.
Chỉ có bốn gói Hoàng Hạc Lâu 1916.
Trong phòng khách của biệt thự đặt sofa kiểu Âu, đối diện sofa là một lò sưởi đốt củi, bên trong đã sắp sẵn củi từ cây ăn trái. Cầu thang xoắn ốc,
cửa sổ kính chia ô sát sàn, đỉnh mái vòm hình cánh hoa. A Sùng tham quan một vòng, vô cùng hài lòng.
A Sùng ngồi xổm bên lò sưởi, cầm lấy một cây củi nghiên cứu, nói: “Lát
nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho công ty kéo xe trước, chiếc xe kia cũng
không thể cứ đậu ở đường cái được. Đúng rồi, mấy ngày tiếp theo chúng ta làm gì?”
Hạ Xuyên nói: “Chơi hai ngày trước đã, chuyện chính không vội.”
“Vậy ngày mai bảo cô gái đó dẫn chúng ta đi dạo. Đồ nhỏ nhen ấy đã tính
chuẩn chúng ta phải dùng xe cô ấy phải không? Thật đúng là chưa từng
thấy loại phụ nữ đó, có thể bắt nạt người khác như vậy!”
Nghiên cứu xong, A Sùng thử nhóm lửa.
“Đúng rồi, rốt cuộc cậu đắc tội với cô ấy thế nào vậy?”
Không ai trả lời.
Một lát sau, mới nghe thấy: “Tôi chạm ngực cô ấy.”
A Sùng quay phắt đầu lại.
“Ngực trái.”
Lách tách ——
Trong lò sưởi, ngọn lửa bay cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT