Giọng của phóng viên rất lớn, khiến cả đại sảnh vốn ồn ào từ từ yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Kiều Sanh.
Trong phút chốc, nụ cười trên mặt Trịnh Lâm Na biến mất, cô ta tức giận, theo bản năng định đưa tay gọi bảo vệ tới.
Kiều Sanh ngăn cô ta lại.
Nữ phóng viên nọ liều mạng hỏi tiếp: “Anh Kiều, mời anh trả lời!”
Kiều Sanh vươn tay nhẹ đẩy cái mic gần như sắp đụng vào mặt mình ra, liếc cô nàng nọ một cái: “Sao cô biết tôi là đống tính luyến?”
“Mấy hôm trước có một tờ báo đưa tin về chuyện này!”
“Có ảnh chụp không?”
“Chuyện này…”
“Cô có thể nói cho tôi biết ‘người đó’ là ai không?”
“Chuyện này…”
“Lần sau hãy tìm hiểu kỹ rồi hãy hỏi, câu hỏi không rõ ràng của cô đúng là phá nát bầu không khí đấy!” Kiều Sanh nhếch mép nói.
Nữ phóng viên bị nói tới á khẩu không đáp gì được, cô ta đành cắn cắn môi dưới, im không hỏi tiếp nữa.
Kiều Sanh không muốn đôi co với cô ta, xoay người đi.
Vào lúc này.
“Hình như tôi tới trễ?”
Một giọng nam trầm từ phía sau truyền tới, âm thanh không lớn nhưng khiến người ta không thể nào xem nhẹ.
Kiều Sanh dừng bước.
Sau đó xoay lại.
Trước cửa là một gã đàn ông mặt Tây trang anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc màu bạc, gương mặt hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật do một nghệ nhân tài ba tạc thành, tuấn mỹ không gì sánh được.
Nhìn thẳng vào mắt của Kiều Sanh, đôi môi mỏng của gã cong lên, trong đôi con ngươi màu lam kia là ý cười đầy mờ ám.
Alex…
Kiều Sanh lạnh lùng híp mắt lại.
Alex bước ngang qua đám đông, đi về phía y.
Đây là lần đầu Kiều Sanh nhìn rõ khuôn mặt của Alex, thật khác so với tưởng tượng của y. Gã sang trọng như một quý tộc Châu Âu, nhất cử nhất động đều tao nhã tự nhiên, ngay cả giọng nói cũng trầm ấm, dịu dàng, rất êm tai. Gã có một gương mặt hoàn mỹ như trang giấy, nhưng hơi thở của gã lại khiến người ta cảm thấy áp lực.
Alex vừa đến hầu như đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, át cả hai diễn viên chính.
Alex đi đến trước mặt Kiều Sanh rồi dừng lại.
“Đã lâu không gặp, A Sanh!” Gã nói.
“Đã lâu không gặp!” Kiều Sanh cũng mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy là ẩn chứa sự lạnh lùng, “Không biết mày tới đây làm gì?”
“Em mau quên thật đấy. Không phải mấy hôm trước tôi đã nói là sẽ đích thân tới dự lễ đính hôn của em sao?”
“Hử? Nhưng tao không nhớ là có mời mày mà!” Kiều Sanh không hề nể mặt gã.
“A Sanh, em thật là tuyệt tình!” Alex lắc đầu, nhìn y, cười gian: “Thường nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, huống hồ chúng ta đâu chỉ có một đêm, mới đó mà em đã quên tôi rồi…”
Cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Tới tham dự lễ đính hôn có không ít nhân vật nổi tiếng, những lời Alex vừa nói đúng là giáng một quả bom nặng ký.
Thậm chí còn đang truyền hình trực tiếp…
Kiều Mộ Đình phản ứng nhanh, ngay lập tức bảo ngừng trực tiếp, sau đó gọi bảo vệ tới đuổi Alex đi.
Alex xoay người lại, mỉm cười nói với mọi người: “Lễ đính hôn hôm nay hủy bỏ, Kiều Sanh sẽ không đính hôn với Trịnh Lâm Na. Cô phóng viên ban nãy nói đúng, cậu ta là đồng tính luyến, hơn nữa còn thuần 0, vốn không thích phụ nữ. Còn việc đính hôn với Trịnh Lâm Na, chẳng qua là gì lợi ích thông gia mà thôi!”
Giọng Alex mạnh mẽ, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Mặt Trịnh Lâm Na tái mét, nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt khó tin.
Bề ngoài Kiều Sanh vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực tế tay y đã nắm thật chặt.
Bảo vệ tới muốn đuổi Alex đi, Alex quay lại liếc bọn họ một cái. Tức thì bọn họ cứng người, không dám đi tới.
Khí thế thật đáng sợ…
Ánh mắt lạnh lùng, không cảm xúc, như tới tù địa ngục tu la, khiến mấy người bảo vệ phải rùng mình.
…
Bầu không khí có chút xấu hổ, các nhân viên bảo vệ đồng loạt lui ra. Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh thấy thế, định tự mình giải quyết.
Trịnh Lâm Na nhìn Kiều Sanh, lại liếc Alex một cái, cắn cắn đôi môi đã trắng bệch, vội vàng phản bác: “Anh nói bậy, A Sanh không phải đồng tính luyến gì cả, cách đây không lâu anh ấy và tôi…”
Vì cô ta nôn nóng quá, đến khi bật thốt ra mới biết mình lỡ lời, lập tức im bặt.
Tuy là chưa nói hết câu, nhưng ý tứ mà cô ta muốn nói là gì đã quá rõ ràng.
Vì thế, đám đông lại nhìn sang cô ta.
Trịnh Lâm Na đỏ mặt.
Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh thì tái mặt…
Alex chỉ hơi nhíu mày.
Kiều Sanh vẫn thản nhiên, những lời Trịnh Lâm Na nói đều là giả dối. Đừng nói là lên gường, ngay cả chút cử chỉ thân mật bọn họ còn chưa từng làm nữa là.
Một buổi lễ đính hôn vốn đang yên đang lành, nhưng đến giữa chừng xuất hiện bất ngờ, khiến không ít người trợn mắt há mồm.
Cô nàng phóng viên ban nãy gài Kiều Sanh đã kịp lấy lại tinh thần, ngay tức khắc chạy tới bên cạnh Alex, tin tức sốt dẻo như vậy, sao cô ta có thể bỏ qua cho được.
“Chào anh, rốt cuộc thì anh có quan hệ thế nào với ngài Kiều Sanh đây?” Cô ta hỏi Alex.
Alex cong khóe môi: “Cậu ta là người của tôi!”
Nữ phóng viên sửng sốt một chút, rồi lại khoái chí, hỏi: “Vậy những tin đồn nói anh ta là đồng tính luyến trước đây là thật?”
Alex cười cười, không đáp.
Nữ phóng viên: “Vậy người tình đồng tính bí mật đó là anh sao?”
“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?” Alex nói chuyện với cô ta, nhưng ánh mắt vẫn ở trên người Kiều Sanh, “Hôm nay tôi tới là muốn mang người của tôi đi!”
Nhìn thẳng vào ánh mắt bá đạo của gã, đôi đồng tử của Kiều Sanh co lại.
Nữ phóng viên thích chí quá độ, định hỏi tiếp nhưng lại bị bảo vệ lôi đi.
Dù Kiều Mạc Nhiên đã ra lệnh.
Nhưng đám bảo vệ lại nhát cáy, không dám động vào Alex. Dù không biết gã tới đây làm gì, nhưng hơi thở u ám ấy thật đáng sợ.
Hiện trường có chút hỗn loạn, Kiều Mạc Nhiên cho bảo vệ mời khách khứa đi về, mới đó cả đại sảnh đã vắng ngắt, chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Không có người ngoài, Alex trở nên thật lẻ loi. Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh tới gần gã, ánh mắt khó chịu.
Alex lại không chút lo lắng, thậm chí còn chưa từng liếc hai người họ một cái.
Gã vẫn luôn nhìn Kiều Sanh.
Những người ở đây, ngoài Kiều Sanh, chỉ có Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh là biết rõ thân phận Alex. Alex luôn hành sự kín kẽ, dù đã là Bố già Mafia nhiều năm nhưng không có mấy người biết rõ mặt gã, cho nên bên ngoài luôn có tin đồn rằng gã là một lão già xấu xí, quái gở.
Trịnh Lâm Na bị Trịnh Thắng – đang tức điên người – lôi đi. Chuyện xảy ra hôm nay là sự sỉ nhục to lớn với nhà họ Trịnh bọn họ, con gái ông ta có quan hệ với một tên đồng tính, điều này khiến một người bảo thủ như ông không thể chấp nhận được.
Kiều Mạc Nhiên cũng bực, nháy mắt với đám thuộc hạ, ý bảo bọn họ giải quyết Alex.
Đám thuộc hạ của ông ta giơ súng, nhắm ngay Alex…
Vào lúc này, có mấy viên đạn bắn xuyên qua lớp thủy tinh, đi thẳng vào đại sảnh, mục tiêu là đám thuộc hạ của Kiều Mạc Nhiên đang định ra tay với Alex.
Theo tiếng vang giòn giã của thủy tinh bị vỡ vụn, có mấy gã người nước ngoài mặc âu phục đen đi vào.
Kiều Mạc Nhiên run lên, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, may là Kiều Tử Việt kịp thời đỡ ông ta.
Đẩy Kiều Tử Việt ra, Kiều Mạc Nhiên nhìn thi thể đám thuộc hạ của mình, mặt tái mét. Đây là đám thuộc hạ ông ta coi trọng nhất, từ lúc ông ta còn trong hắc đạo đã theo cùng, cho đến khi ông ta tẩy trắng, Giờ tất cả lại chết oan chết uổng.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Mấy gã nọ cất súng, đi tới cạnh Alex.
Alex gật đầu một cái, ý bảo bọn họ lui sang bên.
Sau đó, gã nhìn về phía Kiều Sanh.
“Phô trương như vậy, tao có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?” Nhìn thoáng qua đám người mặc âu phục đen, Kiều Sanh cười lạnh.
“Ai bảo em cứ không biết vâng lời như vậy?” Nói xong, Alex ôm eo, kéo y vào lòng.
Thấy vậy Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh tiến lên mấy bước, mấy gã áo đen lập tức rút súng chĩa vào hai người họ. Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nhịn.
Hai người họ cũng có súng, nhưng sợ làm tổn thương tới Kiều Sanh, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Alex kéo cằm Kiều Sanh, nâng mặt y lên. Alex rất cao, cao hơn Kiều Sanh nửa cái đầu.
Alex nói: “Cưng à, tôi không thích em nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”
Kiều Sanh lười biếng nâng mắt lên nhìn gã: “Vậy mày cảm thấy tao nên nhìn mày bằng ánh mắt thế nào?”
Alex cong môi: “Giống như trước đây, mỗi lần nhìn thấy tôi, ánh mắt em sẽ như con thỏ nhỏ ngây thơ vô tội, khiến tôi nhịn không được mà ăn em từng miếng một…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT