Suốt hai ngày qua, Kiều Sanh phải sống trong cảnh giam cầm. Dù Liên Mặc Sinh không dám làm gì y, nhưng cậu ta cũng ăn không ít đậu hủ, ngoài chuyện đó ra, cậu ta luôn cố gắng hầu hạ y. Nếu như không phải hai tay y luôn bị trói phía sau, cuộc sống thế này đúng là cũng khá thoải mái.
Ban đầu Kiều Sanh còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng ngày đính hôn càng tới gần, y lại càng dễ dàng kích động.
Y đã tính toán chu toàn cho lần đính hôn này, tuyệt đối không thể phá hỏng, nhất định phải được cử hành đúng thời hạn.
Nhưng lần này người luôn nghe lời y là Liên Mặc Sinh lại giống như đã quyết tâm, cứng không ăn, mềm cũng không ăn, cho dù y có nói thế nào cậu ta cũng không chịu thả y ra.
Kiều Sanh đành phải chịu đựng.
…
“Tình yêu ơi, ăn cơm thôi!” Liên Mặc Sinh bưng cơm vào phòng.
“Không muốn ăn!” Kiều Sanh lạnh lùng đáp.
“Không muốn ăn cũng phải ăn!” Liên Mặc Sinh nhíu mày, “Tôi thật không muốn để cậu gầy đi vì nhịn đói, như vậy khi ôm sẽ không thoải mái!”
Kiều Sanh không thèm ngó tới cậu ta.
Liên Mặc Sinh đặt thức ăn lên chiếc tủ ở đầu giường, ngồi xuống đệm.
“Tôi đút cậu!”
Dù thấy hơi phiền, nhưng Kiều Sanh thật sự đói, y không kiên trì nữa, huống hồ tay nghề làm bếp của Liên Mặc Sinh rất khá, dù không tới mức xuất thần nhập hóa như Kiều Mộ Đình, nhưng thức ăn làm ra cũng khá là ngon!”
Liên Mặc Sinh đút cơm cho Kiều Sanh, từng miếng từng miếng một. Kiều Sanh lười biếng tựa vào đầu giường, chờ cơm tới thì há miệng.
Phong thái ăn của y rất đẹp, dù trong tình huống thế này vẫn tao nhã vô cùng.
Liên Mặc Sinh nhìn mà mê mẩn.
Cơm nước xong, Liên Mặc Sinh ôm Kiều Sanh xem DVD.
Đúng vậy, chính là ôm.
Độ ấm trong phòng vừa đủ, cho nên Liên Mặc Sinh cố ý không cho Kiều Sanh mặc quần áo, thân thể trần truồng. Kiều Sanh cũng không để ý chuyện này lắm, ngoài những lúc hơi khó chịu vì bị Liên Mặc Sinh quấy rối ***, bình thường cũng chẳng có gì.
Cho nên, vẫn cứ trần truồng.
Liên Mặc Sinh cũng không mặc quần áo, thân thể hai người cứ thế phơi bày.
Dù sao cũng không ai thấy cảnh này…
Phim đang xem là một bộ điện ảnh Hollywood bom tấn, Liên Mặc Sinh rất thích xem thể loại phim này. Tuy là Kiều Sanh không thích mấy, nhưng cũng không tới mức chịu không nổi.
Kiều Sanh bị Liên Mặc Sinh ôm vào lòng, ngồi trên đùi cậu ta. Hai tay Liên Mặc Sinh giam Kiều Sanh trong lòng mình, thi thoảng sờ mấy cái, nửa thân dưới dán chặt vào nhau, nhưng cũng không làm gì.
Vì Kiều Sanh không muốn, cho nên Liên Mặc Sinh cũng không dám.
Tuy nội dung phim nhạt nhẽo, nhưng kỹ xảo phim hoàng tráng, Kiều Sanh chỉ xem sơ một chút, riêng Liên Mặc Sinh lại nhìn đến mê mẩn.
Hình ảnh chuyển từ cảnh đánh nhau sang cảnh đôi nam nữ chính triền miên bên nhau.
Kiều Sanh cảm giác được người Liên Mặc Sinh trở nên căng cứng.
Góc quay rất đẹp, không làm người xem cảm thấy dung tục. Dưới ánh sáng mờ ảo, nam nữ chính quyện lấy nhau, không hề có hình ảnh gì quá mức lộ liễu, nhưng lại khiến người ta phải liên tưởng miên man.
Kiều Sanh không hề có hứng thú với cảnh nam nữ hoan ái, cho nên không cảm thấy gì, nhưng phản ứng của Liên Mặc Sinh lại rất lớn.
Vật thể đang dựng lên phía sau Kiều Sanh khiến y không thể nào xem nhẹ…
Liên Mặc Sinh thở dốc ồ ồ.
Kiều Sanh cười gian, y thật muốn xem Liên Mặc Sinh định làm thế nào. Nếu cậu ta dám ép buộc y, chuyện y từng nói sẽ thiến cậu ta nhất định y sẽ làm được.
Đôi tay đang ôm trước ngực y siết chặt, lại còn liều lĩnh di chuyển tới lui, vuốt ve y, lòng bàn tay nóng rực.
Cảnh xxoo trong phim kéo dài khá lâu, gần một phút rồi mà còn chưa hết.
Liên Mặc Sinh tắt TV.
“Sao thế? phim hay như vậy, mà chỉ xem một nửa thôi à?” Kiều Sanh trêu chọc.
“Không muốn xem!” Gác cằm lên vai Kiều Sanh, Liên Mặc Sinh làm nũng: “Tôi muốn làm!”
“Nhưng tôi thì không!”
“Tôi cũng đã chịu đựng lâu vậy rồi!” Giọng Liên Mặc Sinh có chút ai oán.
“Đó là vấn đề của cậu!”
“Chỉ một lần thôi được không?” Liên Mặc Sinh hôn lên gáy Kiều Sanh.
Kiều Sanh cười cười, sau đó đáp một câu chắc như đinh đóng cột: “Không được!”
Liên Mặc Sinh giận.
Bất kể Liên Mặc Sinh có làm nũng hay cố ép thế nào, Kiều Sanh cũng không đồng ý, Liên Mặc Sinh đành chịu thua.
Sau đó, cậu ta ôm y vào phòng tắm, cùng nhau tắm.
Nói là tắm chung, trên thực tế là Liên Mặc Sinh mượn cái cớ tắm cho Kiều Sanh rồi lén ăn đậu hủ. Dù bị cái ‘móng heo’ đó sờ mó có chút khó chịu, nhưng ít nhiều cũng nằm trong phạm vi chịu đựng của y.
Kiều Sanh đứng dưới vòi sen, hai tay Liên Mặc Sinh đang xoa bọt sữa tắm, xoa từ nửa người trên xoa xuống nửa người dưới của y.
Kiều Sanh cũng lười nhúc nhích.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ y.
Bầu không khí thật mờ ám.
Liên Mặc Sinh mở vòi sen, dòng nước nóng chảy xuống cơ thể hai người, xối trôi bọt xà phòng trên người họ xuống sàn, chảy xuống ống thoát nước.
Bàn tay Liên Mặc Sinh luôn lưu luyến dưới thân Kiều Sanh, khiến Kiều Sanh hưng phấn.
“Cậu cũng có phản ứng rồi, chúng ta làm đi!” Liên Mặc Sinh nói khẽ vào tai y, giọng khàn khàn, khá đáng yêu.
Kiều Sanh hít sâu một hơi, lại cự tuyệt: “Không được!”
“Làm đi!” Liên Mặc Sinh còn chưa bỏ ý định, cọ cọ phía sau y, thiếu chút nữa đã xông vào.
“Tôi nói không là không!”
Liên Mặc Sinh buồn bực: “Nhịn rất khó chịu, không phải cậu cũng thấy hưng phấn rồi sao?”
“Đấy là chuyện của tôi!” Kiều Sanh đáp.
“Đừng vậy mà, đã như thế rồi…” Liên Mặc Sinh bắt đầu làm nũng.
“Liên Mặc Sinh, những gì tôi đã nói, tôi không muốn nhắc thêm lần nữa!” Giọng Kiều Sanh lạnh hẳn.
Liên Mặc Sinh ủ rũ.
Tuy là dụ dỗ thất bại, nhưng Liên Mặc Sinh rất nhanh đã bình thường lại, cậu ta lấy cớ tắm rửa ăn thật nhiều đậu hủ của Kiều Sanh, sờ y từ đầu tới chân thêm mấy lần.
Tắm rửa xong, Liên Mặc Sinh ôm Kiều Sanh trở lên giường. Kiều Sanh chỉ bị trói hai tay, còn chân vẫn có thể đi lại bình thường, nhưng Liên Mặc Sinh lại cố tình ôm y, hơn nữa còn ôm theo kiểu công chúa, Kiều Sanh cũng không để ý lắm.
Nếu như Liên Mặc Sinh muốn hầu hạ y như thế, vậy cứ để cậu ta hầu hạ.
Lau khô thân thể, Kiều Sanh để Liên Mặc Sinh mát xa cho mình.
Tuy kỹ thuật mát xa của Liên Mặc Sinh không bằng Kiều Mộ Đình, nhưng cũng khá tốt. Hai tay Kiều Sanh bị trói ra sau lưng hết hai ngày, Liên Mặc Sinh lại không chịu cởi trói cho y, hại tay y vừa mỏi vừa đau.
Nằm trên giường, Kiều Sanh vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, để Liên Mặc Sinh mát xa vai.
Liên Mặc Sinh vốn mát xa bả vai, nhưng càng lâu thì tay cậu ta càng lệch vị trí, từ từ đi tới vú y, sau cùng là tới tận mông.
Mông Kiều Sanh thật vểnh, thật dẻo dai.
Liên Mặc Sinh thật thích…
Kiều Sanh lười biếng nói: “Đừng đụng chỗ đó, mát xa vai kìa!”
“Được!”
Liên Mặc Sinh đã trả lời thật rõ ràng, nhưng hai tay cậu ta vẫn cứ luyến lưu nơi đó.
Khuya rồi, Kiều Sanh thấy buồn ngủ, y không nói gì, dù sao Liên Mặc Sinh cũng không dám làm gì quá đáng.
Đêm đó, Liên Mặc Sinh ôm Kiều Sanh ngủ.
Nói là ôm, thật ra là Kiều Sanh nằm gọn trong lòng Liên Mặc Sinh, tuy là ngực Liên Mặc Sinh không có nhiều thịt, nhưng cũng coi như cứng cáp, dùng làm đệm thịt cũng không tệ. Hai tay Kiều Sanh bị trói phía sau, ngủ không tiện, luôn đè lên tay, chỉ khi y nằm trên người Liên Mặc Sinh mới thấy thoải mái.
Độ ấm trong phòng vừa đủ, thân thể Liên Mặc Sinh cũng thật ấm áp.
Da thịt dán vào nhau tạo nên một cảm giác thân mật khó nói thành lời, Kiều Sanh rất thích cái cảm giác đó.
Ngoài chuyện, Liên Mặc Sinh luôn chỉa vào người y…
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà chỉ còn một ngày nữa là tới ngày đính hôn của Kiều Sanh.
Mấy ngày qua, Liên Mặc Sinh cố tình cắt đứt mọi liên hệ giữa y và bên ngoài, không nghĩ cũng biết giờ bên ngoài đã loạn thế nào, nói không chừng Kiều Mạc Nhiên còn dùng hết các mối quan hệ để điều tra. Lúc Liên Mặc Sinh mang y đi, y đang trong trạng thái hôn mê, không rõ tình huống khi đó. Nhưng với thủ đoạn của Liên Mặc Sinh, muốn mang y đi một cách thần không biết quỷ không hay cũng chẳng phải chuyện gì khó, cho nên Kiều Sanh cũng không có bao nhiêu hi vọng bọn họ sẽ tìm ra y trước ngày đính hôn.
Lần đính hôn này Kiều Sanh đã lên kế hoạch kỹ càng, hiếm lắm mới có cơ hội giao phong trực diện với Alex, y không thể bỏ qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT