.

Chiếc xe cứu thương cứ lao nhanh vun vút, xung quanh ngày càng ít xe qua lại.

Cũng sắp đi ra ngoại thành rồi.

Khai Thang Thủ kéo túi trùm đầu ra, từ kính chiếu hậu, Kiều Sanh liếc gã ta một cái. Không ngờ Khai Thang Thủ lại trẻ tới vậy, trông cũng chạc tuổi Liên Mặc Sinh, thậm chí còn nhỏ hơn. Gã ta có gương mặt Châu Á, ngũ quan rất bình thường, không có chỗ nào là xuất sắc, nhưng nhìn tổng thể lại có cảm giác không nói thành lời, khiến người ta khó quên. Bên má trái của gã có một vết sẹo sâu mấy centimet, kéo dài tới cằm khiến gã ta nhìn có chút hung hãn.

Kiều Sanh rất bất ngờ, nếu chỉ nghe giọng, y còn tưởng rằng đó là một gã trung niên.

Khai Thang Thủ dự định cho xe chạy tới ngoại thành rồi giết Kiều Sanh và tên bác sĩ yếu đuối để trốn, nhưng chạy được một đoạn thì xe cứu thương bị trục trặc, phải dừng xe lại.

Khai Thang Thủ bảo vị bác sĩ nọ xuống kiểm tra.

Giờ mới hơn nửa đêm, ở ngoại thành không có đèn đường, trên xe cũng không có thứ gì chiếu sáng, vừa xuống xe cũng chỉ còn mỗi cái đèn xe, vốn không thể nào kiểm tra được.

Anh bác sĩ lo sợ, giải bày tình huống với Khai Thang Thủ.

Khai Thang Thủ ra lệnh cho anh ta tiếp tục nghĩ cách.

Đây rõ ràng là ép buộc, vị bác sĩ nọ bất đắc dĩ đành phải đứng ở ngoài xe.

Khai Thang Thủ nhìn đồng hồ, ngày càng mất kiên nhẫn. Giờ nơi bọn họ dừng lại cách nội thành không bao xa, nếu có người đuổi theo phía sau, vậy gã ta sẽ không chống chọi lại nổi.

Nhưng nếu cứ chờ đợi thế này, e là càng nguy hiểm, cho nên Khai Thang Thủ quyết định ra tay trước.

Gã quay đầu lại nhìn Kiều Sanh, súng trên tay gã luôn dí vào trán y, nhưng trông y lại rất thản nhiên, không hề hoảng sợ khi bị uy hiếp, bình tĩnh tới mức khiến người ta phải nghi ngờ.

Chẳng lẽ thằng này không sợ súng sẽ cóp cò sao?

Càng nghĩ Khai Thang Thủ càng thấy lạ, gã cảm thấy mình không nên do dự nữa, vì thế từ từ bóp cò.

“Định giết con tin à?” Kiều Sanh thản nhiên nói.

“…”

Khai Thang Thủ buông ngón tay ra.

Gã nheo mắt lại: “Mày không sợ?”

Kiều Sanh nhíu mày: “Sao tao phải sợ?”

“Tao đang định giết mày!”

“Mày không thể!”

“Chẳng lẽ mày còn cho là những kẻ đó sẽ tới cứu mày? Nên nói mày là quá ngu hay là quá ngây thơ?” Câu trả lời chắc chắn của Kiều Sanh khiến Khai Thang Thủ cảm thấy kinh ngạc.

“Đều không phải!” Kiều Sanh thản nhiên nói.

Khai Thang Thủ nhíu mày: “Ý mày là sao?”

Kiều Sanh chỉ cười, không đáp.

Nụ cười trên mặt Khai Thang Thủ biến mất, ánh mắt dần trở nên tàn ác.

Ngón tay gã lại đặt trở lên cò súng lần nữa.

Chỉ cần bóp nhẹ một cái, đầu của Kiều Sanh sẽ bị bắn thủng.

Vào lúc này.

“Tiêu rồi, xe cháy rồi!”

Tiếng hét to của vị bác sĩ nọ khiến Khai Thang Thủ dừng động tác, quay đầu lại nhìn.

Bên ngoài xe, lửa đang cháy hừng hực.

Khai Thang Thủ đành phải kéo Kiều Sanh xuống xe.

Vị bác sĩ nọ đứng trước xe, nhìn chiếc xe bị ngọn lửa bao trùm, khóc không ra nước mắt, “Tiêu rồi, đây là xe cứu thương, sao tôi thường nổi đây!”

Khai Thang Thủ vốn cảm thấy buồn cười, những gã ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Xe vừa ra khỏi nội thành đã gặp sự cố, lúc nãy gã vừa định giết Kiều Sanh thì động cơ lại cháy…

Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Còn cả câu trả lời huyền bí của Kiều Sanh khi nãy…

Có gian trá.

Sắc mặt Khai Thang Thủ trầm xuống, làm sát thủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gã đụng phải tình huống khó giải quyết thế này. Trực giác báo cho gã biết, gã không nên ở lại đây lâu.

Kiều Sanh bị ngã trên đất, Khai Thang Thủ chĩa súng vào y.

Vị bác sĩ nọ sợ tới ngã bẹp xuống đất, run rẩy hỏi: “Anh, anh muốn làm gì?”

Khai Thang Thủ cười lạnh: “Tiễn hai đứa mày đi!”

“Đừng mà!” Vị bác sĩ như tuyệt vọng, nhào tới ôm chân gã ta, nước mắt nước mũi cầu xin: “Tôi là vô tội, xin anh tha cho tôi đi. Tôi vừa kết hôn năm nay, vợ tôi vừa có thai, tôi không muốn để cô ấy còn trẻ mà phải thủ tiết, cũng không muốn con tôi vừa chào đời đã thành cô nhi! Tôi còn một người mẹ già yếu, cho dù anh có máu lạnh vô tình cũng không đành lòng để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà phải không? Tôi xin anh, tha cho tôi đi, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ mà!”

Khai Thang Thủ bị động tác của anh ta làm hoảng sợ thiếu chút nữa đã nổ súng bắn, nhưng ngay sau đó lại bị mấy câu không đầu không đuôi của đối phương làm vừa bực vừa buồn cười.

Sao lại có một thằng đàn ông vô dụng như thế?

Khai Thang Thủ muốn hất người nọ ra, nhưng hất mãi không được. Nhìn tên bác sĩ đó gầy teo, nhưng không ngờ sức lại không phải nhỏ. Vị bác sĩ kia ôm chân Khai Thang Thủ, khóc thút thít, còn chùi nước mắt nước mũi vào quần gã.

Khóe miệng Khai Thang Thủ giật giật, quát: “Buông ra, nếu không tao lập tức đưa mày xuống địa ngục!”

Vị bác sĩ bắt đầu nằm vạ, lắc đầu nói: “Không buông, tôi mà buông ra anh sẽ giết tôi!”

Cuối cùng Khai Thang Thủ không thể nhịn nổi nữa, quăng Kiều Sanh sang bên, định đập thằng chết bầm này trước rồi tính sau.

Ngay khi gã vừa chĩa súng vào đầu bị bác sĩ nọ…

Đối phương ngừng khóc, trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng.

Sau đó, Khai Thang Thủ đột nhiên cảm thấy đùi mình ê lên, rất nhẹ, nếu không để ý sẽ không thể nào phát hiện.

Tuy nhiên, gã vẫn cảm thấy…

Khai Thang Thủ xanh mặt, vội vàng bóp cò.

Nhưng động tác của vị bác sĩ nọ nhanh hơn gã, anh ta nhanh chóng nắm cổ tay gã, xoay ngược lại.

Phát súng của Khai Thang Thủ bắn xuống đất.

Ngay sau đó, gã nghe được tiếng cổ tay mình bị vặn gãy, nhưng gã lại không cảm thấy đau đớn.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, một tên bác sĩ yếu đuối đột nhiên phản kích, khiến Khai Thang Thủ không kịp trở tay. Chờ tới lúc gã hoàn hồn, gã đã nằm trên mặt đất, không thể nào cử động.

Sao lại thế này?

Khai Thang Thủ muốn mở miệng nói, nhưng lại phát hiện mình không thể nào nói được.

Không chỉ như thế, toàn thân gã mất đi tri giác, hoàn toàn không thể khống chế.

Ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn…

Gã hoảng sợ.

Vị bác sĩ nọ đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người.

Trên mặt anh ta còn vệt nước mắt chưa khô, nhưng hiện đã không còn vẻ yếu đuối vô dụng mà trở nên lạnh lùng, cứ như biến thành một người khác.

Kiều Sanh gượng dậy, vị bác sĩ nọ tới đỡ y lên.

“Diễn xuất rất tốt, Đằng Mộc, nếu không phải nghe ra tiếng của anh, ắt tôi sẽ nghĩ vừa rồi đó là một người khác!” Kiều Sanh cười nói.

“Tôi xuất thân từ ngành diễn xuất mà, chút kiến thức cơ bản ấy sao quên được!” Đằng Mộc thản nhiên đáp.

Kiều Sanh trêu chọc: “Cái tướng khóc lóc ban nãy của anh đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu, tôi thấy nên quay phim lại, Đỗ Nhất Sam mà nhìn thấy nhất định sẽ cười nghiêng ngả!”

Đằng Mộc bực bội, “Anh ta đã cười rồi, ngay cái lúc hóa trang cho tôi!”

Kiều Sanh nhìn chằm chằm mặt Đằng Mộc, “Kỹ thuật hóa trang của anh ta đúng là tốt thật, thiếu chút nữa tôi đã không nhận ra anh!”

Đằng Mộc khinh thường, “Chiêu bàng môn tả đạo mà thôi!”

“Nhưng tôi lại thích, hôm nào rảnh phải nhờ anh ta chỉ giáo mới được!”

“…”

Khai Thang Thủ nãy giờ bị bỏ quên nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra.

Đây là cái bẫy do bọn họ thiết kế.

Ngay từ đầu, gã đã bị lừa…

Khai Thang Thủ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Trước giờ khi nhận nhiệm vụ gã chưa bao giờ thất thủ, nay bại trên tay một phú gia công tử như Kiều Sanh, gã không cam lòng.

Súng vẫn còn trên tay gã, nhưng cổ tay gã đã bị bẻ lệch sang bên.

Gã muốn bóp cò, nhưng ngón tay lại không cách nào cử động.

Không biết cái gã bác sĩ giả Đằng Mộc đó đã tiêm vào người gã thứ gì, khiến cả người gã mất đi tri giác…

Kiều Sanh đi tới trước mặt Khai Thang Thủ, từ trên cao nhìn xuống, cười giễu: “Tao đã nói rồi, mày không thể giết tao. Mạng của tao chỉ thuộc về tao, ngoài tao ra, không ai có thể giết được tao!”

Khai Thang Thủ trừng y.

Kiều Sanh cúi người, cướp lấy khẩu súng trên tay gã, chỉ vào người gã, “Mày đã ám sát tao năm lần, giờ tao sẽ trả lại cho mày toàn bộ!”

Kiều Sanh bóp cò, phát súng thứ nhất bắn vào tay phải Khang Thang Thủ.

“Đây là lần tại tiệc sinh nhật Trịnh Thắng!”

Phát súng thứ hai, bắn vào tay trái.

“Đây là vụ nổ bom!”

Phát súng thứ ba, chân trái.

“Đây là lần mày phá xe tao, còn cài bom!”

Phát súng thứ tư, đùi phải.

“Đây là lần mày bắn lén tao tại bệnh viện!”

Phát súng thứ năm, trên ngực.

“Đây là cảm ơn đêm nay mày đã tới tìm tao!”

Khai Thang Thủ không cảm thấy đau đớn, nhưng trước mắt gã ngày càng mơ hồ.

Súng chỉ còn một viên đạn cuối cùng, Kiều Sanh nhắm ngay ấn đường kẻ đang hấp hối, “Còn viên đạn này là tao tặng thêm cho mày, xuống Địa ngục đi, thằng tội nghiệp!”

Nói xong, y bóp cò.

Hình ảnh Khai Thang Thủ nhìn thấy cuối cùng khi còn sống trên cõi đời này là ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Kiều Sanh.

Bắn hết đạn, Kiều Sanh ném khẩu súng qua một bên, đứng dậy. Trong bóng đêm, gương mặt y tuấn mỹ như thiên thần trong thần thoại phương Tây, nhưng nụ cười lãnh khốc của y lại giống như Satan nơi địa ngục sâu thẳm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play