Nghe kẻ lạ mặt ấy nói thế, Kiều Sanh lạnh lùng hỏi: “Mày ám toán tao hết lần này tới lần khác là vì nguyên do gì?”
“Chỉ có thể trách mày thôi! Tao đã bảo mày cút khỏi Kiều thị, ai bảo mày không nghe?”
Kiều Sanh không nói gì.
Đối phương còn tiếp tục trêu chọc, “Sợ à? Khà khà, không sao, dù gì thì lát nữa thôi mày cũng sẽ xuống địa ngục. Giờ mày nên nhân cơ hội này nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, nếu như mày còn có tâm tình này!”
Kiều Sanh thản nhiên cúp máy.
Xe vẫn đang chạy cực nhanh trên đường cao tốc, nó lao về trước như một chiếc phi thuyền bay vào vũ trụ.
Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều im lặng, nghĩ cách thoát nạn.
Phía trước có một con sông.
Ánh mắt hai người cùng sáng lên.
Không cần Kiều Sanh phải nói, Liên Mặc Sinh cũng biết phải làm thế nào, đây là cách duy nhất mà bọn họ có thể thoát nạn.
Cách đó không xa, bên hành lang bảo vệ có một lỗ hổng, dường như là do vụ tại nạn gần đây phá vỡ vẫn chưa kịp sửa lại. Liên Mặc Sinh chuyển tay lái, xe chạy vào phần cát kế bên đường cao tốc, sau đó bay vào không trung, lao thẳng về phía con sông.
Chỉ trong nháy mắt, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh mở kính xe, nhảy xuống.
Xe rơi xuống giữa sông, dòng nước khiến xe giảm tốc, nổ mạnh trong nước.
Sau khi rơi xuống sông, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh cố bơi về phía bờ, nhưng vì sức nổ quá lớn, bọn họ vẫn bị lan tới.
Chân Kiều Sanh bị mảnh vỡ trên xe ghim vào, mất khả năng cử động.
Nước chảy hơi mạnh, Kiều Sanh tìm không thấy phương hướng, chìm dần xuống đáy.
Phổi thiếu dưỡng khí, đau lên từng đợt.
Sắp không thở nổi…
Ý thức của Kiều Sanh càng trở nên không rõ ràng.
Liên Mặc Sinh nổi lên mặt nước xong vẫn không thấy tung tích Kiều Sanh, cậu ta như phát điên, hít sâu một hơi rồi lặn xuống đáy nước tìm kiếm y.
Nhãn lực của cậu ta rất tốt, sau một hồi cẩn thận tìm kiếm, Liên Mặc Sinh đã nhìn thấy Kiều Sanh sắp chìm xuống đáy nước. Cậu ta mừng rỡ, vội vàng bơi tới, ôm lấy Kiều Sanh.
Hai người nổi lên mặt nước. Kiều Sanh – còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức – nôn ra mấy cái, bừng tỉnh lại.
Liên Mặc Sinh ôm y bơi vào bờ, hai người ngã lên lớp đá cuội thở hào hển.
“Có sao không? A Sanh?” Liên Mặc Sinh hỏi.
“Không sao!” Giọng Kiều Sanh hơi yếu nhưng lại rất tỉnh táo.
“Có bị thương không?”
“Dường như chân phải bị thương rồi!”
“Để tôi xem!”
Liên Mặc Sinh gượng vậy, đi tới cạnh Kiều Sanh kiểm tra đùi phải của y.
Bắp chân bên phải của Kiều Sanh bị thương khá nặng, thủng một lỗ lớn, miệng vết thương rất sâu, còn đang chảy máy không ngừng.
Xung quanh không có trang bị cấp cứu gì, Liên Mặc Sinh xé một mảnh vải từ quần áo mình xuống, cầm máu lại cho Kiều Sanh. Lúc này, Kiều Sanh lấy di động ra gọi cho Kiều Mộ Đình.
“Alo, A Sanh?”
“Là tôi, tôi bị tai nạn, cậu mau tới đây đi!”
“Sao thế? Sao giọng anh lại khan như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi bị thương, tình hình cụ thể chờ cậu tới rồi nói sau. Giờ tôi đang ở bờ sông cạnh đường cao tốc XX, cậu mau tới đây đi!”
“Được! A Sanh, anh đừng cúp máy, để tôi cho người tra vị trí hiện tại của anh!”
“Ừ!”
Vết thương của Kiều Sanh quá sâu, không có cách nào cầm máu hoàn toàn được, Liên Mặc Sinh rối như kiến bò trên chảo nóng.
Kiều Sanh nhìn thấy vết thương trên tay Liên Mặc Sinh, nói: “Hình như cậu cũng bị thương!”
“Tôi bị nhẹ thôi, không sao cả!”
“Ừ, vậy thì tốt rồi!”
“A Sanh, cậu còn chịu nổi không?” Liên Mặc Sinh nhìn y, lo lắng.
“Còn phải hỏi?” Kiều Sanh cười: “Ban đầu tôi còn bị thương nặng hơi thế này, thậm chí còn đi ngang Quỷ môn quan một vòng!”
Liên Mặc Sinh ủ rũ, “Xin lỗi, nếu khi đó tôi cẩn thận một chút, cũng sẽ không thành ra thế này!”
“Không liên quan tới cậu!” Mắt Kiều Sanh lạnh như băng, “Tôi sẽ lùng ra hung thủ, chính tay đưa nó xuống địa ngục…”
Sau khi nhận được điện thoại, Kiều Mộ Đình nóng lòng, lập tức chạy thật nhanh tới nơi xảy ra tai nạn.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Kiều Sanh, tim Kiều Mộ Đình nhói lên một cái.
Ngay lập tức, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh được đưa tới bệnh viện, Liên Mặc Sinh bị thương nhẹ, chỉ tiêu độc, băng bó là xong. Vết thương ở chân của Kiều Sanh chạm tới dây thần kinh, phải nằm viện theo dõi.
Kiều Sanh nằm viện, Kiều Mạc Nhiên nhận được tin lập tức tới ngay.
Kiều Mạc Nhiên cho Kiều Sanh tạm ngưng công tác, an tâm dưỡng bệnh. Kiều Sanh cũng vui vẻ nhận lời, suốt khoảng thời gian qua y luôn bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, giờ xem như nghỉ phép một lần vậy.
Kiều Mộ Đình tạm thời tiếp nhận chức vị của Kiều Sanh.
Vết thương của Kiều Sanh cũng không phải là nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn phải làm phẩu thuật, sau đó yên tâm chờ ngày lành lại.
Kiều Mạc Nhiên sắp xếp hai y tá chăm sóc cho Kiều Sanh, nhưng Kiều Sanh không thích người lạ chạm vào cơ thể mình cho nên không cần tới. Bình thường Liên Mặc Sinh luôn chăm sóc cho Kiều Sanh, y không thể tự đi được, cho nên bất kể là đi vệ sinh hay tản bộ Liên Mặc Sinh đều đỡ y. Nửa cuộc đời qua Liên Mặc Sinh đều hời hợt, nhưng lúc chăm sóc cho Kiều Sanh lại dịu dàng, cẩn thận cực kỳ.
Kiều Sanh rất vừa lòng với cuộc sống khi nằm viện của mình, nhưng y cũng không quên chuyện quan trọng. Từ lúc y may mắn thoát nạn, kẻ lạ mặt ấy như biến mất, y không nhận được cú điện thoại nào từ gã ta hay gặp sự cố nào nữa.
Với kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm và mối quan hệ khá tới với người trong giới, Liên Mặc Sinh đã tra được một vài manh mối.
Kẻ ám sát Kiều Sanh cũng là một sát thủ, có ngoại hiệu là ‘Khai thang thủ’ (*), thuộc cùng một tập đoàn sát thủ với Liên Mặc Sinh nhưng vì chữ tín quá kém mà hiện giờ không có một tập đoàn sát thủ nào chịu nhận gã ta. Luật lệ của sát thủ rất nghiêm khắc, coi trọng nhất là chữ tín, sát thủ tuyệt đối không thể để lộ ra tin tức của cố chủ, sau khi nhận nhiệm vụ cũng không thể làm trái lại hợp đồng. Cả hai điều trên gã ta đều vi phạm, tiếng xấu khắp giới, nhưng gã ta lại rất có kinh nghiệm, cho nên người đến thuê gã ta cũng không ít.
Liên Mặc Sinh từng giao thủ với gã ta, thực lực cũng không thua kém cậu bao nhiêu. Liên Mặc Sinh định bắt tay từ gã này, tìm ra cố chủ của gã. Dĩ nhiên là phải đợi vết thương của Kiều Sanh hồi phục đã.
Bình thường y không hay xem TV, y thích lên web hoặc là đọc báo, xem tin tức mới nhất và tình hình thị trường.
Trên TV đang phát tin Kiều Sanh bị tai nạn xe phải nằm viện, hơn nữa còn là tin chuyên đề.
Là một trong những người thừa kế của tập đoàn Kiều thị, giờ Kiều Sanh là một ngôi sao mới trong thương giới, y có dung mạo, khí chất xuất chúng, cho nên cũng rất được giới giải trí chú ý. Lần này Kiều Sanh bị tai nạn lớn như thế, giới truyền thông đương nhiên là sẽ không bỏ qua, mấy ngày qua Kiều Sanh đều lên trang đầu các báo.
Kiều Sanh cảm thấy hứng thú với mấy bản tin ấy.
Tin có chút thổi phồng, Kiều Sanh chỉ bị thương một chút, lại bảo thành bị nặng tới hôn mê, Kiều Sanh thấy buồn cười. Tuy nhiên, hiệu suất làm việc của phía truyền thông cũng không phải giả, chuyện Kiều Sanh bị tai nạn ở bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Thắng và túi đồ phát nổ cũng bị nhắc tới, lúc này cả thành phố Y ai cũng biết là có người muốn ám sát y.
Kiều Sanh không khỏi bội phúc khứu giác cực kỳ linh mẫn của bọn họ.
Liên Mặc Sinh vừa từ bên ngoài về, tay xách theo hai cái túi nhựa, mùi thức ăn nức mũi bay ra.
Vết thương của Kiều Sanh đang trong thời kỳ khép lại, không ăn mấy món chua cay được. Thức ăn ở bệnh viện lại không hợp khẩu vị của y, nên mỗi ngày Liên Mặc Sinh đều tới nhà hàng gần đó mua thức ăn về. Dù có hơi phiền, nhưng Liên Mặc Sinh lại rất thích làm.
Kiều Sanh chỉnh âm thanh TV nhỏ lại.
Liên Mặc Sinh lấy hộp thức ăn ra khỏi túi nhựa, rồi đặt lên chiếc tủ ở đầu giường, mở nắp ra.
“Lại là canh cá lóc?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Đương nhiên rồi, ăn canh cá lóc mới tốt cho quá trình kéo da non!”
“Tôi ngán lắm!” Mấy bữa rày nếu không phải ăn canh xương hầm thì chính là canh cá lóc, cho dù đó có là món do mấy đầy bếp nổi tiếng làm, nhưng đồ ăn có ngon tới cỡ nào, ăn nhiều lần cũng ngán.
“Cũng hết cách rồi, vết thương ở chân của cậu rất sâu, nếu không điều dưỡng cho tốt sẽ để lại sẹo!”
“Vậy thì thế nào? Tôi cũng không phải phụ nữ!”
“Là đàn ông thì mặc kệ à? Cái Logic đó của cậu là sao chứ?” Liên Mặc Sinh múc ra một chén canh cá, đưa tới cho Kiều Sanh.
“Tôi không ăn!” Kiều Sanh nhìn chén canh cá trong vắt ấy, mày lại nhíu chặt hơn.
“Vậy để tôi đút cậu ăn!”
Liên Mặc Sinh lấy muỗng bạc múc một muỗng canh đưa tới bên miệng cho Kiều Sanh.
Kiều Sanh nheo mắt lại, “Cậu xem tôi là trẻ con à?”
Liên Mặc Sinh nhướn mày, cười xấu xa: “Sao lại thế chứ? Tôi xem cậu như vợ tôi mà!”
“Vậy à?” Kiều Sanh cũng cười, cười vô cùng mị hoặc. Y tựa vào đầu giường nhìn người nọ: “Vậy cậu có muốn ‘người vợ’ này hầu hạ cậu thế nào không…”
Chú thích:
(*) Khai Thang Thủ: Biệt hiệu của sát thủ, hiểu nôm na là Tay Mổ Bụng (chú ý, tay không phải là chỉ cánh tay :D)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT