Tay phải đặt ngay khu đang bừng bừng của Kiều Mộ Đình, nhưng y lại không có ý tiến thêm một bước.
Dĩ nhiên là y không có ý dụ dỗ cậu ta, y chỉ định đùa một chút mà thôi. Thật không ngờ, người trông nham hiểm như Kiều Mộ Đình lại không thể chịu được sự trêu chọc của y, sắp kìm chế không được.
Kiều Mộ Đình thở dốc, ánh mắt lại càng trở nên u ám.
Dường như cũng tới lúc rồi…
Kiều Sanh cong khóe môi, định thu tay lại. Trước lúc y hành động, Kiều Mộ Đình đã đẩy y ra, lui về sau mấy bước.
Kiều Sanh thấy có chút bất ngờ.
Kiều Mộ Đình hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng lại. Kiều Sanh nhíu mày, nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Tôi không thích diễn trò trước mặt nhiều người!” Kiều Mộ Đình thản nhiên nói, rồi liếc Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc ở kế bên.
Kiều Sanh nhún nhún vai, nhìn về phía Đằng Mộc. Đối phương vẫn còn nhắm mắt, vờ như nghỉ ngơi.
Đỗ Nhất Sam thì đen mặt.
“Hử? Tôi cứ tưởng những tên biến thái đều thích như vậy!” Kiều Sanh nói.
Bị châm chọc, Kiều Mộ Đình nhíu mày, nhưng lại không nổi giận. Qua lớp kính, cậu nhìn y, cái nhìn đầy sắc bén.
Kiều Sanh chỉ đáp lại bằng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu.
Y đang mặc trang phục huấn luyện rộng rinh, nhưng lại không che mất dáng người hoàn mỹ. Cổ áo hơi mở rộng, lộ đúng xương quai xanh, đai lưng không buột chặt, vạt áo có hơi dài, chân không mang giày giẫm trên sàn nhà. Có thể nói, làn da trắng nõn nà của y như sắp hòa thành một thể với sàn nhà trắng tinh bên dưới.
Kiều Sanh như vậy, rất nguy hiểm, lại hấp dẫn tới không nói thành lời…
Trên mặt y là nụ cười đầy tà khí, chút ám chỉ như có như không, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội.
Thật là yêu nghiệt…
Kiều Mộ Đình là một người có tinh thần độc chiếm rất cao và không cần phải nghi ngờ, dáng vẻ hiện giờ của Kiều Sanh là khiêu chiến cực lớn với tham vọng độc chiếm của cậu. Nổi giận, cậu bước về trước, ôm y vào lòng.
Eo của Kiều Sanh rất nhỏ, lại khá mềm dẻo, lực của Kiều Mộ Đình lại lớn, động tác cũng có chút thô bạo, Kiều Sanh bị cậu ta ôm tới không thở nổi.
“Sao vậy? Định thay đổi chủ ý, không giả làm chính nhân quân tử nữa à?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Tôi không cho phép anh ra vẻ phóng đãng như vậy trước mặt người khác!” Mặt Kiều Mộ Đình lạnh như băng.
“Phóng đãng?” Kiều Sanh hỏi ngược lại, nụ cười trên mặt vẫn còn đó, nhưng ánh mắt đã lạnh đi rồi.
Không cảm nhận được y đang bực, Kiều Mộ Đình vẫn cố chấp như trước, “Anh là người của tôi!”
Hai người nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó, nụ cười trên mặt Kiều Sanh lại càng sâu hơn, mê chết người không đền mạng.
Y đưa tay câu cổ Kiều Mộ Đình, ép sát vào người cậu.
Mặt hai người ngày càng gần. Nhìn thẳng vào đôi mắt cuốn hút của Kiều Sanh, tuy là trong lòng Kiều Mộ Đình có cảnh giác, nhưng cậu vẫn ngơ ra một chốc.
Bầu không khí thật mờ ám.
Môi Kiều Sanh kê sát vào bên tai Kiều Mộ Đình, giọng điệu trầm thấp như thở gấp vang lên, “Cậu đã nói tôi là người của cậu, vậy…Thượng tôi đi!”
Giọng không lớn, nhưng đủ để tất cả những người trong phòng huấn luyện nghe thấy.
Kiều Mộ Đình và Đỗ Nhất Sam sửng sốt, đến cả núi băng vạn năm Đằng Mộc cũng có diễn cảm, nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt khó tin.
Kiều Sanh nâng đùi phải, cọ nhè nhẹ vào bộ phận còn chưa tỉnh táo hoàn toàn của Kiều Mộ Đình, làm thân thể cậu cứng ngắt, không động đậy.
Khiêu khích đơn giản, cũng đủ khiến nơi nào đó của cậu cứng lên, nóng bừng bừng.
Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, những người đàn ông mạnh mẽ lại càng dễ sa vào dục vọng. Dĩ nhiên, Kiều Mộ Đình cũng không ngoại lệ. Huống hồ, cậu vẫn luôn thích Kiều Sanh. Tuy nhiên, tung hoành trong hắc đạo lâu rồi, tính cảnh giác của cậu cũng tương đối cao. Cậu vừa ngửi được mùi nguy hiểm, lập tức đẩy Kiều Sanh ra.
Nhưng, động tác của Kiều Sanh lại nhanh hơn cậu một bước.
Mắt Kiều Sanh phát lạnh, bóp chặt cổ Kiều Mộ Đình. Kiều Mộ Đình giãy mạnh ra, nhưng trong lúc cậu sơ ý đã bị y quẳng xuống đất, sau đó dùng vận tốc tia chớp kìm chặt khuỷu tay cậu.
Lưng chạm mạnh xuống mặt đất, khuỷu tay phải bị bẻ lệch, đau đớn, khiến Kiều Mộ Đình nhíu mày.
Kiều Sanh đứng cạnh cậu, từ trên cao nhìn xuống, mắt lạnh như băng.
Cùng một phương thức mà bị Kiều Sanh quật ngã hai lần, Kiều Mộ Đình thầm mắng khẽ trong lòng một tiếng. Cậu nhịn đau, bò dậy.
“Muốn so cao thấp à?” Nói xong, cậu thủ thế.
Kiều Sanh vẫn đứng yên, y chỉ miễn cưỡng nói một câu: “Tôi không phải vật sở hữu của cậu. Còn nữa, giọng điệu đó khiến tôi thấy khó chịu!”
Mặt Kiều Mộ Đình đen lại.
Kiều Sanh còn định nói gì đó, chợt nghe di động vang lên ở phía sau.
Y xoay người đi vào phòng thay đồ nghe điện thoại, không hề liếc lại một lần.
Kiều Mộ Đình nhìn chằm chằm theo bóng lưng của y, ánh mắt tàn ác, nham hiểm.
Mới đi mấy bước, Kiều Sanh bỗng dừng lại, nói với đối phương, “Phải rồi, tôi quên nói cho cậu biết. Vừa rồi, chỉ là một bài học nho nhỏ, nếu có lần sau, nơi bị gãy…Không phải chỉ là tay đơn giản vậy đâu!”
Nói xong, y đi vào phòng thay đồ.
Kiều Mộ Đình im lặng một hồi lâu, sau đó cầm khớp tay bị trật của mình, mặt bình tĩnh, kéo mạnh một cái. Tiếng ‘rắc’ vang lên, khớp tay trở về vị trí cũ.
Tiếng xương cốt ghê rợn lọt vào tai Đỗ Nhất Sam ở cạnh bên, anh rùng mình, bội phục, trán toát mồ hôi lạnh: Hai anh em nhà này đúng là khủng khiếp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT