Chiêu này là y học được từ người lính đánh thuê trên con thuyền nhập cư trái phép, trước đó y cũng đã thử trên người Kiều Tử Việt rồi, hiệu quả cũng khá lắm, người bình thường khó mà bắt được y.
Nhưng lần này y lại thất bại, ngón tay của Liên Mặc Sinh như dính chặt trên cổ tay y, bất kể y có cực quậy thế nào, cũng không thoát khỏi.
Kiều Sanh không nói gì, nhìn Liên Mặc Sinh.
Liên Mặc Sinh mỉm cười, nói: “Cưng à, giở thủ đoạn trước mặt tôi, cưng còn chưa đủ kinh nghiệm đâu!”
Giọng rất nhẹ, nhưng nội dung lại khiến người ta giận điên người, tức không đền mạng.
Trong mắt Kiều Sanh, chứa đầy hàn ý.
Liên Mặc Sinh đưa tay phải nắm cằm y, mặt đưa tới, liếm liếm khóe miệng y, cảm thán: “Ngon thật, sao trước đây tôi lại không phát hiện, dưa hái xanh lại ngọt như vậy chứ!” Nói xong, ngón cái còn khẽ lướt qua bờ môi Kiều Sanh, giọng thấp dần, “Để cho tôi nhịn không được, muốn một ngụm nuốt hết…”
Bị anh ta sờ, Kiều Sanh thấy khó chịu vô cùng, y hạ mi, lông mi thật dài che đi đôi mắt.
Liên Mặc Sinh nhìn không khỏi có chút si mê.
Người này, thật sự là thượng hạng…
Liên Mặc Sinh chuyển tay xoay tay Kiều Sanh ra sau, đè lên người cậu.
Đây là tư thế bá vương ngạnh thượng cung rõ ràng, kế tiếp sẽ làm gì, ai cũng hiểu.
Kiều Sanh tức điên trong lòng, nhưng khóe môi lại từ từ câu lên.
Y thè lưỡi, đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay đang đặt trên môi mình, đồng thời y cũng ngước mặt lên, nhìn Liên Mặc Sinh, trong mắt chứa đầy khiêu khích…
Có thế nào cũng không ngờ được y sẽ phản ứng thế này, Liên Mặc Sinh lặng đi một chút.
Kiều Sanh lại liếm liếm ngón cái anh ta.
Đầu lưỡi mềm mại lướt qua đầu ngón tay mẫn cảm, ấm áp mà ướt át, nhiệt độ còn lưu lại nơi đó, khiến anh ta thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Kiều Sanh mỉm cười, đôi ngươi tối đen nhìn thẳng anh ta, ánh sáng dịu dàng khẽ chiếu vào trong mắt y, giống như bầu trời đêm lúc này, thần bí, u ám, nhìn không thấy đáy.
Kiều Sanh liếm liếm môi mình, giọng nói trầm lắng mà hấp dẫn, “Chiêu này, có hữu dụng với anh không?”
Liên Mặc Sinh cố nén xuống xúc động mãnh liệt nơi bụng dưới, nhíu mày: “Cậu định câu dẫn tôi sao?”
“Vậy anh có thể mắc câu hay không đây?” Kiều Sanh nở nụ cười cực kỳ mị hoặc.
“Nếu tôi nói sẽ thì thế nào?” Liên Mặc Sinh hít sâu một hơi, đè chặt Kiều Sanh vào cột đèn, thân thể hai người dán chặt, chỉ còn cách lớp vải, đùi của Kiều Sanh chen vào giữa hai chân Liên Mặc Sinh, cảm nhận được nhiệt độ từ nơi đó truyền tới.
Xem ra, đang rất ‘kích động’ nha…
Kiều Sanh thầm cười lạnh một chút, thừa dịp Liên Mặc Sinh bị *** quấn thân, y thản nhiên rút tay ra khỏi tay anh ta.
Liên Mặc Sinh đã nhận ra động tác của y, anh ta không ngăn cản, mà chủ động cởi cúc áo sơ mi của Kiều Sanh ra.
Kiều Sanh miễn cưỡng nói: “Tôi không thích bị động!”
Liên Mặc Sinh nhíu mày, nhìn y: “Hử? Nhưng tôi chỉ làm Top thôi!”
Kiều Sanh cong khóe môi lên: “Anh hiểu lầm ý tôi rồi, tôi chỉ là đơn thuần không thích bị động mà thôi, còn là Top hay Bottom, đó giờ tôi chưa bao giờ để ý!”
Cuối cùng thì Liên Mặc Sinh cũng hiểu được ý của y, kinh ngạc, nhìn y: “Cưng là nói, cưng muốn chủ động…Bị tôi thượng?”
Kiều Sanh cười mà không nói.
Trong nhất thời, Liên Mặc Sinh vui như mở cờ.
Mỹ nhân chủ động hầu hạ mình, đây quả là một kinh hỉ khó lòng tưởng tượng…
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó thôi, Liên Mặc Sinh đã thấy không chịu nổi nữa rồi.
Thừa dịp anh ta ngây ra, Kiều Sanh đưa tay đẩy ngã anh ta.
Liên Mặc Sinh theo bản năng muốn phản kích, lại trông thấy Kiều Sanh mỉm cười, thu tay về.
Anh ta ngã trên mặt đất, bên dưới là bãi cỏ mềm mại.
Ngay sau đó, Kiều Sanh thuận thế ngồi trên người anh ta.
Tuy là về mặt tâm lý hay tố chất, anh ta đều là số một, nhưng tình huống bất ngờ thế này, khiến anh ta phản ứng không kịp.
Hai tay của Kiều Sanh đặt trên bả vai anh ta.
Nửa thân dưới của hai người từ từ dán chặt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT