.

Đo nhiệt độ cơ thể cần phải chờ một chốc, trong lúc Kiều Sanh tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, thì cô y tá Anna vẫn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nhìn y bằng đôi mắt si tình.

Cửa sổ mở, gió biển mang theo hơi ẩm và cái vị mằn mặn lùa vào phòng, bức màn trắng bị gió thổi bay bay, mái tóc dài của Kiều Sanh cũng bị thổi loạn. Đến cả vạt áo chưa cài nút lại cũng mở rộng ra, để lộ nửa thân trên tuy hơi gầy nhưng cũng không kém phần cường tráng và lớp băng gạt trắng toát quấn quanh ngực y, đã tạo nên một cảm giác hấp dẫn.

Là một cô gái Đông Phương bảo thủ, Anna cũng biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn, nhưng giờ khắc này, cô lại không cách nào dời tầm mắt khỏi đó được.

Người đàn ông ở trước mắt cô, toàn thân chứa đầy hơi thở nguy hiểm. Lý trí nói cho cô biết, cô không thể tiếp tục sa xuống như vậy, nhưng với thực tế của một cô gái trẻ chưa có mảnh tình vắt vai như cô, thật không thể kháng cự một người đàn ông mang đầy mị lực.

“Cổ tiên sinh, tôi…”

Anna ôm bản ghi chép, hai tay vì khẩn trương mà trở nên run rẩy. Cô mở miệng, rồi lại không biết phải nói gì.

Kiều Sanh mở mắt ra, im lặng nhìn cô gái trẻ đang cúi đầu, e thẹn đỏ mặt tía tai.

“Anna!”

Kiều Sanh miễn cưỡng mở miệng, đầu Anna lại càng cúi thấp hơn. Kiều Sanh ngồi dậy, nhích lại gần cô.

Anna kích động, định lùi về sau. Nhưng Kiều Sanh lại nhàn nhã ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.

“Cổ, Cổ tiên sinh, anh…”

“Không phải em rất muốn tôi làm như vậy sao?” Giọng của Kiều Sanh rất êm tai, trầm thấp mà từ tính.

“Không, không phải vậy đâu! Cổ tiên sinh, anh đang nói bậy bạ gì đó!” Anna chột dạ, ngẩng đầu lên. Khi nhìn thẳng vào nụ cười và gương mặt tà mị của y, tim cô như sắp nhảy ra khỏi ngực.

“Hử?” Kiều Sanh nhíu đôi mi thật đẹp, rõ ràng là y không tin.

Mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương. Anna thấy khó thở, đôi ngươi tối tăm ấy đang nhìn cô chăm chăm, thâm thúy mà thần bí, cô cắn môi dưới, cố để bản thân không sa vào.

“Cổ tiên sinh, mời, mời anh buông ra!” Trán Anna đã ứa đầy mồ hôi, cô lắp bắp, khẩn cầu.

Nhưng cứ như không nghe thấy, Kiều Sanh lại đưa mặt tới gần hơn.

Động tác này…

Anna cảm thấy đầu mình như nổ tung, trống rỗng. Cô ngơ ra nhìn gương mặt Kiều Sanh cách mình ngày càng gần, tim như sắp ngừng đập.

Cô nhắm mắt lại, tim như con nai nhỏ đang hoảng loạn, mặt ngoài là kháng cự, nhưng trong lòng lại thấy chờ mong…

Nhưng, nụ hôn triền miên bá đạo mà cô mong mỏi ấy không dừng lại trên môi cô, mà là rơi trên trán. Thật nhẹ, nhẹ như gió biển thổi vào cửa sổ.

Anna mở to mắt, nhìn người đàn ông đang buông cô ra bằng ánh mắt nghi hoặc.

Kiều Sanh lại tựa vào đầu giường, hơi thở tà mị ban nãy giờ đã không còn gì, y nở nụ cười, “Hai ngày sau, tôi định xuất viện! Nụ hôn ban nãy, chính là nụ hôn từ biệt!”

Anna không kịp phản ứng, nói một câu ngu ngơ, “Nhưng, nhưng mà vết thương của anh còn chưa…”

“Như vậy là được rồi!”

“Nhưng mà…” Mặt Anna trắng bệch, sốt ruột, nói: “Tôi…”

“Chẳng lẽ, em muốn làm người tình của tôi sao?” Kiều Sanh cắt ngang.

“A?” Anna mở to hai mắt.

“Tôi không định đến với bất kỳ một cô gái nào!” Kiều Sanh duỗi lưng, tìm cho mình một tư thế thật thoải mái, “Nhiều nhất chỉ là chơi đùa!”

“Tại sao?” Anna cắn môi dưới, cô cảm thấy tim mình đang tan ra.

“Chuyện đấy à…”

Kiều Sanh nheo mắt, giống như con báo lười biếng, y nghĩ một hồi, mới đáp: “Bởi vì, dường như, tôi chỉ có cảm giác với đàn ông…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play