Sau khi nhận được tin Kiều Sanh đã bình an. Kiều Mộ Đình và Kiều Tử Việt lúc đó đang ở trước đống đổ nát của tòa nhà Tinh Quang ngay lập tức chạy tới bệnh viện. Khi nhìn thấy Kiều Sanh, Kiều Mộ Đình đã nhào tới ôm chặt lấy y.



Kiều Sanh ngạc nhiên.

Y còn tưởng là hết kiếp này, Kiều Mộ Đình cũng không thèm để ý tới y nữa chứ…

Kiều Mộ Đình ôm rất chặt, Kiều Sanh nhíu mày, giọng oán giận: “Tôi đang bị thương đấy!”

Kiều Mộ Đình vội vàng buông y ra, lo lắng hỏi: “Bị thương ở đâu?”

“Chỉ trầy sơ sơ một chút mà thôi!”

“Khám bác sĩ chưa?”

“Khám rồi!”

“Để tôi xem!” Dứt lời, Kiều Mộ Đình định vén áo y lên.

Kiều Sanh vội vàng cản lại. Đùa gì vậy? Đây là nơi công cộng, cho dù có là anh em, nhưng làm thế này cũng hơi quá, y còn không muốn người ta xúm lại nhìn mình đâu.

Kiều Mộ Đình vẫn chưa chịu dừng: “Vết thương có nặng lắm không?”

Kiều Sanh liếc cậu một cái, cười hỏi: “Không phải cậu định không qua lại với tôi nữa à?”

Kiều Mộ Định cụp mắt, đẩy gọng kính lên, im lặng không đáp.

Kiều Sanh nhìn trời, không nói gì.

Kiều Mộ Đình suy nghĩ một hồi, dường như rất quyết tâm, sau đó quay qua nhìn Kiều Sanh, ôm y thêm lần nữa.

“Tôi nghĩ thông rồi!”

“Sao?”

“A Sanh, đời này, tôi sẽ không buông anh ra nữa!”

Kiều Sanh khó hiểu.

Kiều Mộ Đình không nói thêm gì, mà hôn y thật nồng nhiệt.

Kiều Sanh đờ cả người.

Hai người đang hôn nhau trên hành lang biết bao kẻ qua người lại, có không ít cặp mắt đang nhìn về phía họ. Dù hiện giờ xã hội đã thoáng hơn nhiều, nhưng hai thằng con trai hôn nhau giữa chốn công cộng thế này sẽ khiến không ít người giật mình. Tuy nhiên, do sau trận động đất, tình hình rất hỗn loạn, nên cũng không có bao nhiêu người chú ý tới họ.

Người luôn bình tĩnh như Kiều Mộ Đình giờ lại không kiềm chế được. Sau khi bị hôn, phản ứng đầu tiên của Kiều Sanh là đẩy cậu ra, nhưng Kiều Mộ Đình rất mạnh, y đẩy mãi vẫn không được.

Cũng may là cậu còn giữ được chút tỉnh táo, nụ hôn này cũng chỉ kéo dài một lát.

Khi đó, Kiều Tử Việt và Liên Mặc Sinh đều nhìn thấy, nhưng bọn họ vẫn rất thản nhiên, kể cả người mới vừa tới là Alex.

Nếu là trước đây, khi nhìn thấy cảnh này sợ là Liên Mặc Sinh và Alex đã nổi điên lên rồi.

Nhưng hiện tại, chỉ cần Kiều Sanh còn sống mới là quan trọng nhất. Sự cố lần này đã khiến bọn họ hiểu ra rất nhiều việc, không còn tính toán chuyện mình có phải là duy nhất của Kiều Sanh hay không.

Dù sao thì thiếu chút nữa họ đã mất y…

Hành động liều lĩnh của Kiều Mộ Đình khiến Kiều Sanh nổi giận, nhưng đến khi nhìn thấy nét mặt của cậu, y cũng bình tĩnh lại.

Thì ra sự lạnh lùng trước đây của cậu đều là giả vờ…

Đúng là tên ngốc khó chịu.

Kiều Sanh cong khóe môi. Không hiểu sao y thấy lòng mình ấm áp, sau đó vỗ nhè nhẹ lên lưng Kiều Mộ Đình.

Trận động đất đã khiến cả thành phố tổn hại nặng nề, tuy nhiên sau trận động đất này, việc sửa sang và xây dựng lại quê hương mới là quan trọng nhất. Cả thành phố Y đang dần thoát khỏi nỗi đau, từ từ khôi phục lại sức sống ban đầu.

Vết thương của Kiều Sanh khỏi rất nhanh, nhưng y vẫn lui tới bệnh viện.

Nguyên nhân dĩ nhiên là Hoắc An Đạt.

Tình trạng của Hoắc An Đạt cũng không nặng như bác sĩ đã nói, sau khi ổn định lại, tình trạng anh ta rất tốt.

Chỉ là… anh vẫn chưa tỉnh lại.

Ban đầu, Kiều Sanh lo là anh ta sẽ thật sự trở thành người thực vật, nhưng sau quá trình theo dõi, bác sĩ đã đưa ra một chuẩn đoán lạc quan là: Hoắc An Đạt sẽ không thành người thực vật, việc tỉnh lại là dĩ nhiên.

Một khoảng thời gian sau, vào một ngày nào đó, Hoắc An Đạt đã thật sự tỉnh lại, sớm hơn Kiều Sanh nghĩ rất nhiều.

Khi đó Kiều Sanh đang ở nhà, vừa hay tin y đã tới bệnh viện ngay.

Trong phòng bệnh ngoài bác sĩ, y tá ra còn có cả người đại diện của Hoắc An Đạt. Anh vừa tỉnh lại không lâu, đang được kiểm tra toàn diện.

Vì hôn mê đã lâu, dường như đầu óc anh có hơi chậm chạp, nhưng sau khi nhìn thấy Kiều Sanh thì ánh mắt lại sáng rực lên.

Kiều Sanh đẩy người ở hai bên ra, đi tới trước giường bệnh.

Ánh mắt của Hoắc An Đạt luôn dừng lại trên người y, nhìn y chằm chằm, ánh mắt tham lam.

Kiều Sanh mỉm cười với anh.

Chờ mọi người ra ngoài hết, Kiều Sanh mới kéo ghế tới, ngồi bên giường.

Từ đầu tới cuối Hoắc An Đạt đều không lên tiếng. Trước đó, bác sĩ có nói là anh đã mất khả năng nói chuyện, nhưng đó chỉ là tạm thời, sau này sẽ dần dần khôi phục.

Kiều Sanh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên giường.

Trong phòng thật an tĩnh.

Cửa sổ đang mở, một cơn gió nhẹ khẽ bay vào, làm bức màn tung bay.

Mái tóc mềm mại của Kiều Sanh bị thổi tung, nhưng lại không khó coi, còn có cảm giác thật đẹp. Y hơi cong khóe môi, mang ý cười bình thản mà lười nhác.

Kiều Sanh như thế khiến Hoắc An Đạt không thể dời tầm mắt.

Bầu không khí ấm áp đó trôi qua rất nhanh, mới đó màn đêm đã buông xuống và Kiều Sanh định về nhà.

Giây phút y đứng dậy, đột nhiên Hoắc An Đạt nắm lấy tay y.

Kiều Sanh nhìn anh: “Sao thế?”

Hoắc An Đạt há miệng, định nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra, đành ủ rũ.

Kiều Sanh nhìn vào mắt anh, y đã hiểu anh muốn nói điều gì.

Y hỏi: “Anh còn yêu tôi không?”

Hoắc An Đạt nhìn y, gật đầu không chút do dự.

Nụ cười trên mặt Kiều Sanh lại càng sâu thêm, y nắm tay anh: “Hãy nhanh chóng phục hồi như cũ, tôi cũng không muốn có một người yêu tàn phế đâu!”

Phải mất một hồi Hoắc An Đạt mới hiểu được ý của y, ánh mắt vốn đang ảm đạm lại sáng lên.

Kiều Sanh cúi đầu, chủ động hôn lên môi anh.

Hoắc An Đạt ngẩn ngơ, Kiều Sanh cảm giác được môi anh ta đang run lên, tựa hồ không dám tin rằng đây là sự thật, mãi cho tới khi Kiều Sanh chủ động cạy môi anh ra, anh mới từ từ đáp lại.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, chỉ là một nụ hôn, không có ý gì khác.

Dịu dàng, ngọt ngào làm say lòng người…

Một nụ hôn ngắn ngủi mới đó đã xong, Kiều Sanh xoay người đi.

Đi tới cửa, y quay đầu lại nhìn Hoắc An Đạt một cái, còn tầm mắt của Hoắc An Đạt thì chưa từng rời khỏi y bao giờ.

“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi đều sẽ tới bệnh viện xem anh trị liệu phục hồi!” Kiều Sanh cười nói.

Hoắc An Đạt gật mạnh đầu, sau đó nở một nụ cười thật tươi. Hoàng hôn ngoài cửa sổ rọi vào, khiến lòng ai ấm áp…

Đóng cửa phòng lại, Kiều Sanh nhìn thoáng qua Liên Mặc Sinh và Alex vẫn luôn ngồi chờ bên ngoài.

Bọn họ tới cùng Kiều Sanh, nhưng không vào phòng bệnh, để hai người có thời gian riêng tư bên nhau.

Kiều Sanh đào hoa, bên cạnh y lúc nào cũng có mấy tên đàn ông tốt, đều là mạnh mẽ, vĩ đại, người như vậy dĩ nhiên sẽ không dung cho tình địch. Nếu là trước đây, nhất định họ sẽ quậy tới gà bay chó chạy, nhưng sau sự cố lần này, dường như bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận, không còn đấu đá lẫn nhau mà lẳng lặng ở cạnh Kiều Sanh, tuy rằng không hẳn là tuyệt đối hòa bình, nhưng vẫn chưa có xung đột lớn gì xảy ra.

Ban đầu Kiều Sanh còn hơi lo, nhưng sau này cũng yên tâm hơn.

Tình trạng cân bằng này làm y cảm thấy rất hài lòng.

“Về nhà thôi!” Kiều Sanh nói.

“Ừ!” Liên Mặc Sinh và Alex đồng thanh đáp.

Vì Kiều Sanh đang vui, trước đó bọn họ là đi bộ tới, giờ dĩ nhiên là đi bộ về.

Suốt dọc đường đều không yên ả.

Alex và Liên Mặc Sinh là hai tên đàn ông hư hỏng, thi thoảng lại ‘chọc ghẹo’ Kiều Sanh trước đám đông. Kiều Sanh cũng quen với hai người này rồi, chỉ cần hai người không làm quá đáng, y sẽ không để ý. Hơn nữa cả hai rất nghe lời, chỉ cần Kiều Sanh liếc lạnh một cái, họ sẽ ngừng tay ngay, còn lỡ khiến y khó chịu, y sẽ bảo Bạch Nhận dạy dỗ bọn họ giúp y.

Còn nếu vẫn chưa ngoan ra thì Kiều Sanh sẽ dùng đòn sát thủ: Ai không nghe lời, đừng hòng leo được lên giường y.

Chiêu này trăm lần đều linh nghiệm.

Nguyên nhân là gì à? Dĩ nhiên khỏi phải nói nhiều rồi.

Sau một vài lần thử nghiệm, không chỉ Alex và Liên Mặc Sinh, ngay cả những tên khác cũng rất ngoan ngoãn. Kiều Sanh nói một sẽ không ai dám nói hai, Kiều Sanh bảo sang phải chẳng ai dám sang trái, Kiều Sanh bảo ‘đứng’ tất nhiên không người nào dám ‘xìu’.

Về mặt nào đó, rốt cuộc Kiều Sanh cũng thành đế vương chân chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play