Editor: Bin Bé

.

Ba người tắm chung đúng là rất khó chịu, Alex ngồi trước mặt Kiều Sanh và Kiều Tử Việt. Kiều Sanh chỉ vừa ngước mặt lên đã nhìn vào mắt gã, nụ cười như có như không của gã khiến Kiều Sanh phát bực.



Kiều Sanh vốn muốn đuổi gã đi, nhưng chỉ cần nghĩ tới cái mặt dày còn hơn tường thành của gã, y lại thôi.

Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, dù gì thì Alex cũng không có hành động quá trớn nào.

Kiều Sanh đã hoàn toàn xem thường gã ta.

Tuy Alex không ngại, nhưng Kiều Tử Việt ở phía sau Kiều Sanh bắt đầu không kiềm lòng được.

Dù là ai, khi thấy cảnh người mình yêu đang tắm mà bị thằng khác nhìn, đều tức muốn điên.

“Nhìn đủ chưa?” Cuối cùng, người lên tiếng vẫn là Kiều Sanh.

“Đương nhiên là chưa!” Alex cong khóe môi, cười nói: “Em hấp dẫn như vậy, có nhìn thêm bao lâu tôi cũng không thấy chán!”

Kiều Sanh vẫn thờ ơ.

Mắt Kiều Tử Việt giật giật mấy cái.

Khiêu khích.

Đây tuyệt đối là khiêu khích…

Thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ việc Kiều Sanh mất tích cho tới tang cha, Kiều Tử Việt đã trầm ổn hơn rất nhiều, không còn cao ngạo tự phụ như trước đây, hơn nữa anh ta còn rất biết nhẫn nhịn.

Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó.

Câu nói của Alex tuy ngụ ý là chọc ghẹo Kiều Sanh, nhưng thực tế là hoàn toàn xem thường sự tồn tại của Kiều Tử Việt.

Trong nước, Kiều Tử Việt siết chặt nắm đấm.

Dù biết người mình đối đầu chính là bố già Mafia tiền nhiệm, nhưng anh ta vẫn rất muốn đánh cho gã ta một trận.

Dằn xuống.

Phải giữ phong độ.

Kiều Tử Việt cố nén cơn giận trong lòng mình, không ngừng nhủ thầm như thế.

“Vậy à? Nhưng mà cái mặt của anh tôi đã chán từ lâu rồi!” Kiều Sanh nhìn Alex, lạnh lùng nói: “À, không, phải nói là anh chưa bao giờ lọt vào mắt tôi. Tôi nghĩ là anh nên đi thẩm mỹ lại, bằng không sự tồn tại của anh trên trái đất chỉ là làm ô nhiễm mắt nhân loại, không thì anh cũng có thể ra ngoài không gian, người ngoài hành tinh rất thích cái mặt này của anh đấy!”

Giọng Kiều Sanh ung dung tao nhã, không có bất cứ từ thô tục nhưng lại chê Alex thành không đáng một đồng.

Kiều Tử Việt rất kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên anh ta được chiêm ngưỡng một Kiều Sanh độc mồm độc miệng thế này.

Alex vẫn thản nhiên, gã đã quen với những lời cay độc của Kiều Sanh, thậm chí gã còn nở nụ cười.

“Em đúng là ngày càng đáng yêu, Sanh của tôi!” Alex cười nói, sau đó nghiêng người về trước, dựa vào người Kiều Sanh.

“Anh đúng là ngày càng khó ưa, cựu bố già Mafia à!” Kiều Sanh đáp lại, bất kể là giọng điệu hay nét mặt đều không thân thiện chút nào.

“Đàn ông không xấu, nam nhân không yêu, không phải sao?” Alex nhướn mày.

Lần đầu Kiều Sanh phát hiện thì ra Alex cũng vô lại như vậy, trước đây y chỉ biết gã bá đạo mà thôi.

Đúng là phiên bản Liên Mặc Sinh.

Nhưng gã ta là phiên bản có cải tiến.

“Là một người ngoại quốc, anh không biết tự tiện bóp méo tục ngữ Trung Quốc là một chuyện mất lịch sự à?”

“Tôi cũng được xem như một nửa người Trung Quốc!”

“Trong người anh không có một chút huyết thống nào của người Trung Quốc cả!”

“Nó có trong linh hồn của tôi!”

“…”

Lần đầu tiên Kiều Sanh cảm thấy Alex đúng là dẻo miệng…

Lúc nói chuyện, Alex đã nhích tới trước mặt Kiều Sanh, sắp đè lên người y.

Tầm mắt y đều bị Alex che khuất, mặt hai người ở gần nhau tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Kiều Sanh lạnh lùng nhìn Alex.

Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Sanh quan sát Alex ở một khoảng cách gần như vậy.

Nói thật, gương mặt của Alex cũng thuộc hàng thượng hạng, Kiều Sanh chưa thấy người nước ngoài nào đẹp trai như gã. Đôi mày rậm, mũi thẳng, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng không có khuyết đểm, có thể nói là 360 độ không hề có góc chết, nếu không phải vì gã ta quá kiêu ngạo, Kiều Sanh cũng chấp nhận qua lại với gã ta.

Kiều Sanh vốn nghĩ mình rất ghét Alex, nhưng y lại nhanh chóng phát hiện thật ra thì gã ta cũng không đáng ghét lắm.

Có lẽ là vì trước đó Alex từng theo đuổi y, cũng cứu y một mạng.

Y ngày càng độ lượng rồi sao?

Nghĩ tới đó, Kiều Sanh cảm thấy đau đầu.

Kiều Sanh vốn không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng với cặp mắt hỏa nhãn kim tinh, Alex vẫn biết y đang nghĩ gì. Biết thái độ của Kiều Sanh với mình đã tốt hơn, gã ta mừng thầm trong bụng.

Kiều Sanh vốn lười để ý tới Alex, nhưng gã cứ được nước làm tới, tiếp túc áp sát y hơn.

Cơ thể hai người sắp dính sát nhau.

Phía sau Kiều Sanh là Kiều Tử Việt. Bị hai người đàn ông trần truồng như lang như hổ kẹp ở giữa, khó chịu vô cùng.

Nhất là ánh mắt Alex còn đầy tính xâm lược như vậy.

Tuy rằng y không lo mình bị xâm phạm, nhưng không hiểu sao y có cảm giác muốn nghẹt thở, bộ phận bị ma sát quá độ ở phía sau cũng đang ê ẩm…

Nhìn chằm chằm Kiều Sanh, độ cong của khóe môi Alex ngày càng tăng.

Chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau.

Một khoảng cách nguy hiểm…

Kiều Sanh ngày càng khó chịu, hành vi của Alex làm y khó chịu.

Y vừa định lên tiếng bảo Alex tránh ra xa một chút, đột nhiên y phát hiện một bàn tay của Alex đang tiến tới gần Kiều Tử Việt, động tác rất chậm.

Kiều Sanh kinh ngạc, sau đó nheo mắt lại.

“Nếu anh dám động vào Kiều Tử Việt, tôi sẽ không để anh sống mà rời khỏi Kiều gia!” Kiều Sanh lạnh lùng nói.

“Hử?” Alex nhíu mày, giống như không hiểu y đang nói gì.

Kiều Tử Việt cũng ngây ra.

Kiều Sanh cười khinh bỉ: “Không ngờ cựu bố già Mafia lại chơi trò hèn hạ như thế!”

Thấy không thể che giấu, Alex đành thú nhận: “Không phải đều học từ em sao? Nếu là hèn hạ, sao trước đây em còn dùng?”

“Hèn hạ là một chuyện, dùng thế nào lại là chuyện khác, huống hồ tôi lại không phải chính nhân quân tử!”

“Tôi cũng vậy thôi!” Alex chớp mắt.

Cuộc đối thoại của hai người ngày càng huyền bí, Kiều Tử Việt nghe mà không hiểu gì cả.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Anh ta nhíu mày, hỏi.

Cho đến khi Alex ngồi trở về vị trí cũ, Kiều Tử Việt mới phát hiện dưới cổ tay phải gã có một cây ngân châm to bằng cây đinh, chỉa ra từ chiếc đồng hồ, dài khoảng nửa bàn tay.

Alex vừa xoay cổ tay, cây ngân châm đó lập tức chìa ra, theo tiếng lách cách do kim loại cọ sát nhau, cây ngân châm bung ra từng bậc, mới đó đã dài gấp mấy lần chiều dài ban đầu, mũi nhọn của nó còn đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Trước đây Kiều Tử Việt chưa từng tiếp xúc với ám khí, nên có phần hoảng sợ.

Tuy rằng Kiều Sanh đã sớm đoán được ý đồ của Alex, nhưng y không ngờ vũ khí của gã lại mới lạ như vậy, y ngây ra một hồi.

Đây rõ ràng là bản cải tiến từ chiếc ghim cài áo của y…

Alex cười khẽ: “Thấy thế nào? Tôi vừa đặt riêng nhà chế tạo ám khí làm đấy!”

Kiều Sanh lười ngó tới gã.

Alex cũng không để ý, thu cây ngân châm lại.

Kiều Tử Việt nhìn gã ta bằng ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt u ám.

Nếu không phải bị Kiều Sanh phát hiện, sợ là anh ta đã bị thứ ám khí đó đâm vào người rồi, và hiện tại người vừa mới định ám sát anh ta còn rất thản nhiên ngồi đối diện với anh ta, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Một người cao ngạo như Kiều Tử Việt sao chịu đựng được cảnh bị người ta xem thường như thế?

Hai bàn tay siết thành nắm đấm.

Kiều Sanh tinh mắt phát hiện ra anh ta đang nổi giận, lạnh lùng nói: “Muốn đánh thì ra ngoài, đánh chết một người đỡ một người, tốt nhất là cả hai cùng chết, đỡ làm phiền tôi. Nhưng nếu có một người chết, người kia còn sống, vậy tôi sẽ tiễn người còn sống theo người kia nốt!”

Rõ ràng là đang uy hiếp.

Kiều Tử Việt: “…”

Alex: “…”

Trong tích tắc, lửa giận trong lòng Kiều Tử Việt nguội lại, anh ta thật không cách nào nổi giận khi nghe được một câu như thế.

Anh ta cảm thấy mình đã thua Kiều Sanh triệt để rồi.

Kiều Tử Việt và Alex đều bước ra khỏi bồn, nhưng không phải ra ngoài quyết đấu mà bị Kiều Sanh đuổi đi. Tâm trạng ngâm mình của y đều bị hai người này phá hỏng hết.

Cả hai đều trần truồng bước ra khỏi bồn tắm, Kiều Tử Việt và Alex đều không nói gì. Hai người họ thản nhiên liếc nhau một cái, sau đó tự động cầm lấy khăn tắm, xoay người đi.

Nhưng chuyện vẫn chưa hết.

Hai gã chồng ghen tuông cùng mặc quần áo vào, ban đầu vốn là nước sông không phạm nước giếng, không hiểu sao lại bắt đầu xích mích.

Kiều Tử Việt ra tay trước, nện cho Alex một quyền.

Alex cũng đâu có vừa, lập tức phản đòn. Gã định dùng ghim cài tay áo, nhưng sực nhớ tới câu nói của Kiều Sanh, nên dằn lòng, chỉ đánh tay đôi với Kiều Tử Việt.

“Thân thủ không tồi!” Ra mấy đòn liên tiếp đều bị Kiều Tử Việt tránh được, Alex khen ngợi.

“Anh cũng vậy!” Kiều Tử Việt lạnh giọng đáp.

Ở bên ngoài, hai ông chồng đánh nhau ầm ĩ, Kiều Sanh còn đang ngồi trong bồn tắm hoàn toàn không quan tâm, y chỉ cần một người còn sống, lát nữa ôm y ra khỏi phòng tắm là được. (-_-! )

Vào lúc này, cửa phòng của Kiều Sanh mở ra, đứng ngoài cửa là Kiều Mộ Đình quần áo bảnh bao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play