Sau lễ Giáng sinh, Cố Hi gọi điện qua, nói Diệp Thanh sẽ về nước cùng mình.

Cố khải vốn không định nói chuyện này cho Lưu Tiểu Niên biết, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng không nên giấu giếm, cố ý né tránh có vẻ càng kì quái hơn. Vì thế anh chọn thời điểm đang êu đương nồng chái, rất ‘lơ đễnh’ kể chuyện này!

“Diệp Thanh muốn vào công ty anh?” Lưu Tiểu Niên rúc trong lòng anh đầu óc mơ hồ định ngủ, sau khi nghe xong sửng sốt, lập tức tỉnh lại.

“Em có ý kiến hả?” Cố Khải hỏi.

“Sao em lại có ý kiến, em không hiểu chuyện công ty.” Lưu Tiểu Niên cuộn tròn trong lòng anh, lười biếng ngáp một cái, “Chỉ là bất ngờ thôi.”

“Ừ, ngoan nào ngủ thôi.” Cố Khải dịch góc chăn cho cậu, không muốn thảo luận quá nhiều về vấn đề này.

Ba ngày sau, Diệp Thanh về nước cùng Cố Hi, thuận lợi vào công ty con của Cố thị thực tập. Vì Lưu Tiểu Niên bận gõ tiểu thuyết, hơn nữa Cố Khải cũng cố ý để cậu né mặt, cho nên chưa gặp mặt Diệp Thanh, chỉ có thể gọi điện tỏ vẻ chào đón một chút.

Ngày ngày vẫn như vậy chậm rì trôi qua, cuộc sống vẫn tràn ngập trong hạnh phúc nho nhỏ. Nhưng hôm nay, bạn nhỏ trạch nam lại tức giận!

Bởi vì Cố Khải cho cậu ăn bơ, trước đây chưa từng có chuyện này!

Hai người hôm trước đã hẹn nhau đi ăn phở bò, kết quả sau khi tan tầm Lưu Tiểu Niên bụng đói meo ngồi đợi trong văn phòng mấy tiếng vẫn chẳng thấy người từ phòng họp bước ra! Không gọi điện hỏi được, vì thế đành phải bò ra bàn ngẩn người, một phút hai phút, nửa giờ sau, Lưu Tiểu Niên thành công ngủ gật! Tỉnh lại đã là mười giờ tối, hành lang không một bóng người, chỉ có ánh đèn ở lối thoát hiểm chớp tắt chớp tắt! Đối diện với cánh cửa phòng họp khóa chặt, ngay! Cả! Một! Bóng! Người! Cũng! Không! Có!

……

Lưu Tiểu Niên lập tức cảm thấy hỗn độn trong gió, tình huống khỉ gì đây mình thì chờ ảnh tan họp cùng đi ăn mà sao hổng thấy ảnh đâu! Đã thế đi lại còn không thèm nói năng gì quẳng mình một mình ở công ty là cái vấn đề gì! Nước mắt đầy mặt!

Lấy điện thoại ra gọi cho anh tám cuộc, nhưng mãi vẫn không có ai nhấc máy, đành phải gọi cho Cố Hi mới biết được ảnh đi mời cơm khác còn chưa về nhà.

Ngoài trời đang đổ tuyết lớn, Lưu Tiểu Niên ôm cặp đứng ven đường chờ xe, bị đông lạnh đến run cầm cập. Quả nhiên để ảnh đưa đón mỗi ngày chiều sinh hư rồi… Bạn nhỏ trạch nam hà hà hơi vào lòng bàn tay, hờn tủi nhìn phía cuối đường, vô cùng khát khao có thể thấy một chiếc taxi, thậm chí là xe máy cũng được nha! ĐỨng ở đây thiệt là lạnh!

“Hắt xì!” Sau năm phút, Lưu Tiểu Niên hắt xì tiếng đầu tiên! Rút khăn ra lau nước mũi, trong lòng cầu nguyện đừng có cảm nha mầy, còn một đống bản thảo chưa viết xong, bị bệnh là toi đó!

“Hắt xì hắt xì!” Qua thêm năm phút, vẫn không có một chiếc xe trống nào! Lưu Tiểu Niên đành phải lết đi, mò lên ngã tư tiếp theo gọi xe.

Đi chưa được hai bước, phía sau đột nhiên có tiếng xe máy! Âm thanh của tự nhiên ó! Lưu Tiểu Niên phấn khích đến nỗi lệ nóng doanh tròng, xoay người vừa định vẫy xe, lại bị ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào mắt, vì thế trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, tai nạn xe còn cách bảy mươi thước, sẽ không trật đi đâu đâu! Cánh tay bị một sức mạnh kéo lại, vì thế cả người mất cân bằng ngã xuống, ngã trên lối đi bộ vừa cứng vừa lạnh.

Đau đến đơ luôn rồi có phải không!

Trong lúc lăn lóc dưới đất, xe máy cũng biến mất trong bóng đêm, Lưu Tiểu Niên nằm dưới đất khóc không ra nước mắt —— chạy xe như phường trộm cắp gì đó, thế mà mình gặp phải! Còn nói không xui gì chứ!

Ngồi trên ghế ven đường, Lưu Tiểu Niên xắn ống quần lên xem một chút, đầu gối bị rách một mảng lớn, máu chảy đầm đìa! Nhịn không được muốn khóc! Lẽ ra hôm nay mặc quần mùa thu, kết quả em zai nhìn thấy lập tức ngây người, “Cậu thế mà mặc quần bó!”

Lưu Tiểu Niên lúc đấy đang ngậm bàn chải đánh răng sửng sốt, “Vì sao tui không thể mặc quần này?”

“Ba tui mới mặc đồ kiểu này!” Em zai kiêu ngạo vén ống quần lên lộ ra cẳng chân nhỏ, “Cậu xem! Tui không mặc!”

“Nhưng không mặc lạnh lắm.” Lưu Tiểu Niên tiếp tục oánh răng.

“Lạnh thì sao?” Em zai kiên nhẫn chỉ bảo cậu, “Cậu cảm thấy mặc thế này gợi cảm hông!”

Lưu Tiểu Niên cúi đầu nhìn một chút, quyết đoán lắc đầu.

“Cậu nghĩ xem, lỡ trưa nay anh zai tui đột nhiên thú tính quá độ trong văn phòng–”

“Cậu xì tốp!” Lưu Tiểu Niên mặt đỏ bừng cắt lời cậu ta, lại không nhịn được tự ão bổ ảnh mình bị áp đảo trên ghế sofa! Hưng trí bừng bừng cởi quần jeans lộ ra quần bông dày màu xám bên trong gì đó… Đúng là có vẻ ngâu ngâu!

Vì thế cậu lén lút cởi quần ra… Cho nên giờ xảy ra tình huống này, nhất định là do thần quần bó trả thù!

Lòng bàn tay và đầu gối đều chảy máu, cả người không một xu dính túi ngay cả điện thoại cũng không có, Lưu Tiểu Niên lập tức cảm thấy vô cùng chua xót, mình thế mà trực tiếp hóa thân thành cậu bé bán diêm!

Hết cách, đành phải khập khiễng quay về công ty mượn tiền bảo vệ. Anh bảo vệ vốn đang xem phim chiến tranh cung đình, kết quả đột nhiên thấy Lưu Tiểu Niên nhếc nhác đứng ở cửa, hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ! Nhao nhao cảm khái đầu năm nay dù là trong TV hay ngoài hiện thực, Nương Nương đúng là không thể giả mạo!

“Mọi người cho em mượn năm mươi đồng được không?” Lưu Tiểu Niên rất thấp thỏm, vì cậu không xác định được mấy người này có biết mình là nhân viên công ty không.

Nhưng sự thực chứng minh cậu lo lắng nhiều rồi, giây tiếp theo, có người còn đỡ cậu đến bên cái ghế đỏ thẫm!

“Muốn uống trà không?” Moi người đến giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với Nương Nương, cho nên cảm thấy khẩn trương.

“Không cần, cho tôi mượn chút tiền là được rồi, sáng mai tôi trả lại.” Lưu Tiểu Niên không hiểu ý, “Vừa rồi trên đường tôi gặp cướp, túi bị giật mất rồi.”

Đòe mòe trên đường về gặp thổ phỉ? Nhóm đàn ông nhao nhao hết hồn vô cùng thấp thỏm, đòe mòe Cố tổng có khi sẽ khai trừ tập thể! Giận dữ vì người đẹp gì đó, đúng là nhân tố kịch truyền hình nâm chính cần có! Muốn đón tết hay muốn thất nghiệp đây, thiệt thảm mà!

“Đi! Chúng ta cướp túi về!” Đội bảo vệ vỗ bàn, rung đến cái cốc cũng phải bật lên!

Lưu Tiểu Niên đang uống nước, bị hắn dọa một cái run cầm cập.

Vì thế nhóm anh zai lại bắt đầu cảm khái đòe mòe Nương Nương đúng là mảnh mai mà, tiếng động hơi lớn một chút cũng bị dọa sợ đến run cả người! Thiệt đúng là một đóa bách hợp nhỏ thuần khiết!

“Không cần đâu, họ có xe áy chạy nhanh lắm, đã chạy xa rồi.” Lưu Tiểu Niên đặt ly nước xuống, “Cho tôi mượn chút tiền là được, sáng mai tôi sẽ trả lại các anh.”

“Nhưng phía trước là đoạn đường đang tu sửa, ban đêm rất khó bắt xe.” Đội bảo vệ cảm thấy mình không thể bất cẩn thả Nương Nương đi như vậy được, vì thế đề nghị, “Hay tôi lấy xe máy chở cậu về?”

“Hả?” Lưu Tiểu Niên rất băn khoăn. “Có phiền anh quá không.”

“Đương nhiên không.” Nhóm anh zai nhao nhao nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ đội trưởng cao to nhà mềnh, không chỉ tầm vóc bưu hãn, oánh nhau tuyệt đối là cao thủ! Đừng nói mấy thằng chạy xe như điên đó, dù có gặp phải xã hội đen, đây chấp hết!

Lưu Tiểu Niên cảm động rớt nước mắt, đồng nghiệp trong công ty thiệt ấm áp mà!

Xe máy phân khối lớn một đường nổ vang, thành công tiễn Nương Nương về cung, Lưu Tiểu Niên nhảy xuống xe, mời hắn uống chén trà nóng hẵng đi.

Ban đêm lái xe thực sự rất lạnh, vì thế đội trưởng Cao không trụ nổi dụ dỗ của Nương Nương… Cám dỗ trà nóng, đi theo cậu vào biệt thự. Sau đó nháy mắt cánh cửa mở ra, hắn thấy được Cố tổng đang ngồi trên sofa phẫn! Nộ! Hai! Mắt! Lóe! Đỏ!

Ông phắc một cái! Đội trưởng Cao lập tức cảm thấy lạnh cả người.

“Bên ngoài lạnh lắm, vào đây ngồi đi.” Lưu Tiểu Niên tóm tay áo hắn, kéo người đến ngồi trên sofa, “Tôi pha cho anh chén trà!”

Vì thế anh mắt Cố tổng càng đỏ sậm!

“Cố tổng.” Đội trưởng Cao ngồi thẳng tắp!

Cố tổng tỉnh rụi, đá đầu dép hình thỏ vào sofa, sau đó lạnh lùng lãnh khốc nói, “Cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Niên về.”

Cho dù đội trưởng Cao thần kinh thô, vẫn thành công cảm thấy lời nói này không ổn, vì thế trong lòng có ngàn con ngựa chạy qua, đòe mòe đừng bảo hiểu lầm tui với Nương Nương có gian tình na! Đòe mòe đừng bảo hiểu lầm tui với Nương Nương có gian tình đi! Tư thông Nương Nương cái tội này lớn quá vớ vỉn tru di cửu tộc cũng nên!

Vì khí tràng Cố tổng rất cao quý lãnh diễm, cho nên đội trưởng Cao chưa quen sự đời nhiều hold không nổi, đại não khẩn trương đến trống rỗng! Hắn cảm thấy mình nên giải thích một chút, nhưng! Lời nói nghẹn cả buổi cũng nói không xong!

“Uống trà.” Lưu Tiểu Niên đi ra khỏi bếp, đưa cho hắn một chén Hồng trà! Hồng! Trà!

Đội trưởng Cao trong lòng cũng bắt đầu run rẩy, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội có được không!

“Anh uống đi.” Lưu Tiểu Niên nhìn hắn ôm cái chén bất động, vì thế rất buồn bực.

“Tôi tôi tôi phải quay lại sớm một chút.” Đội trưởng Cao vội vàng chào tạm biệt, gần như chạy trối chết!

Cái gì gọi là Đế vương tuyệt tình, thiệt là đúng mà! Bầu không khí áp lực vô cùng!

Lưu Tiểu Niên vào bếp rót cho mình cốc nước ấm, định bưng lên lầu, lại bị Cố Khải gọi lại.

“Hừ!” Bạn nhỏ trạch nam ngạo kiều phớt lờ anh, cho leo cây gì đó!

“Muộn thế còn đi đâu? Anh gọi sao không nhấc máy?” Giọng điệu Cố Khải cứng ngắc, đầu lưỡi cứ như gặp vật cản.

“Anh uống say?” Lưu Tiểu Niên nhíu mày, bước đến dìu anh đứng lên, “Em đưa anh lên phòng nghỉ ngơi.”

“Anh đang hỏi em trả lời!” Cố Khải trở người đẩy cậu xuống sofa, sau đó đè lên!

Đầu gối bị thương bị đụng vào tay vịn ghế, Lưu Tiểu Niên đau đến chảy nước mắt. Tuy trong lòng có hơi ủy khuất, nhưng không nói đạo lý với người say được, vì thế không những không tức giận còn trả lời anh, “Điện thoại của em bị giật mất.”

“Ừ.” Cố Khải khẽ hôn cổ cậu, rõ ràng không chú ý mấy.

Lưu Tiểu Niên thở dài, giơ tay xoa xoa đầu anh, “Chúng ta về phòng trước.”

Cố Khải giật khóa kéo áo lông của cậu, tay phải trực tiếp luồn vào vạt áo cậu, ý đồ khá rõ ràng.

“Tiểu Hi còn ở nhà!” Lưu Tiểu Niên hoảng sợ, cậu giãy dụa su nghĩ, lại bị vây chặt dưới thân.

“Ngoan, cho anh.” Cố Khải người đầy mùi rượu, ôm cậu gặm loạn. Tuy cách một lớp tây trang, Lưu Tiểu Niên vẫn cảm giác rõ ràng, cái nơi nào đó của anh đã dựng lên, đang ở giữa hai chân mình.

Sao uống rượu rồi vẫn dễ dàng động dục như vầy chớ! Lưu Tiểu Niên gấp đến độ khóc luôn, lỡ lát nữa Tiểu Hi xuống nhà uống nước bắt gặp thì làm sao giờ!!

Tàn rượu còn sót sộc lên đại não, hòa với sắc dục thiêu đốt lý trí. Trong mắt Cố Khải có chút tơ máu, trong đầu đều là tình hình tiệc rượu đêm nay.

Tuy tính hướng của mình không phải là chuyện bí mật gì, nhưng vì xử lý tốt nên vẫn không lộ chính diện của Lưu Tiểu Niên ra bao giờ, chỉ có tấm hình sườn mặt bị tờ báo kia đăng lên, vì kị bối cảnh Cố thị nên không có phô cả mặt, che mất nửa mặt dưới, chỉ lộ đôi mắt cong cong.

Nhưng đôi mắt ấy, làm ông chủ Phương hợp tác cùng nhận nhầm Diệp Thanh thành cậu, giơ chén rượu cười ha ha gọi bà Cố. Bầu không khí lúc ấy rơi vào xấu hổ, may mà có thư kí kịp thời pha trò, mới miễn cưỡng lừa bịp mọi người.

Trên đường đến toilet, đúng lúc nghe thấy vài ba nhân viên công ty mình chế nhạo, nói Cố tổng đúng là thích người có khuôn mẫu giống nhau, dù giấu trong nhà một người, còn mang theo một người khác, đều mũi nhỏ mặt thon, đôi mắt lại càng giống nhau, hèn chi ông chủ bên kia nhận nhầm.

“Tôi nói mà, tên nghiên cứu sinh họ Diệp đó vừa tốt nghiệp đã trực tiếp đến phân bộ làm quản lý, thì ra là hợp với khẩu vị của lão đại nha.” Một đám người hi hi ha ha châm chọc, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Cố Khải đã xanh mét.

Một người là người vô cùng quan trọng, một người là bạn từ nhỏ quan tâm chăm sóc cùng chơi đùa, giờ lại bị người ta đem ra làm đề tài, trong lòng dù thế nào cũng không tốt được.

Tiệc rượu vẫn tiếp tục nhưng Cố Khải không còn tâm tình, vội vàng giao hẹn thời gian ký hợp đồng rồi ra về, bảo lái xe chở mình về nhà.

Biệt thự im lặng, Cố Hi gần đây đang chuẩn bị cho hội đấu giá, làm việc mệt gần chết nên ngủ rất sớm. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vợ đi đâu rồi?

Ngồi trên sofa gọi ba bốn cuộc, vẫn không có ai nhấc máy. Đại não bị cồn xông đến mờ mịt, cho nên trong lòng hơi loạn, tính tình cũng nóng nảy theo —— huống chi sau ba mươi phút, em ấy thế mà lại được một người đàn ông khác đưa về nhà!

Cảm giác say dần dâng lên, chỉ mười phút đồng hồ thành công đốt sạch lý trí Cố Khải, anh đè lên Lưu Tiểu Niên, động tác trong tay càng suồng sã.

Lưu Tiểu Niên đương nhiên không hiểu, cậu chỉ biết hôm nay anh cho cậu leo cây chạy đi uống rượu, hơn nữa còn không nghe máy mình —— mình vừa lạnh vừa đói bị người ta giật túi lại bị thương —— anh không chỉ không quan tâm mình, còn khăng khăng làm loại chuyện này trong phòng khách!

Dù uống say cũng không thể không nói đạo lý như thế!!

Lưu Tiểu Niên quả thực muốn khóc, làm chuyện kia lúc này chắc chắn mình sẽ bị thương, hơn nữa nếu bị Tiểu Hi nhìn thấy, cậu ấy sẽ nghĩ mình thế nào a a a a! Thấy quần sắp bị kéo xuống, Lưu Tiểu Niên hồn vía lên mây liều mạng định đẩy anh ra, Cố Khải bị đẩy đến bực, vì thế định đè cậu lên sofa tiếp tục, nhưng nhắm không chuẩn! Ném người thẳng lên bàn trà!

Đầu Lưu Tiểu Niên ‘ầm’ một tiếng đập thật mạnh vào bàn trà gỗ lim, đĩa thủy tinh đựng trái cây bị rơi trên mặt đất, trong đêm khuya phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.

Cố Hi trong phòng ngủ bị làm tỉnh, cậu giật mình ngồi dậy, mê mang nghĩ chẳng lẽ là ác mộng?

Sau đó một giây, phòng khách lại vang lên tiếng động.

Ông phắc, cướp cướp cướp hả?!!!

Em zai lập tức tỉnh táo, cậu cẩn thận chuồn ra khỏi phòng ngủ, phát hiện anh cửa phòng ngủ anh zai mở rộng, bên trong không có ai!Đòe mòe chẳng nhẽ anh zai chị dâu đang oánh nhao với cướp? Em zai bị tưởng tượng này dọa sợ, một tay lần mò bấm 110, tay còn lại tùy tiện quơ cái gậy bóng chày đi xuống lầu!

Sau đó cậu ở cầu thang há hốc miệng! Bởi vì cậu thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, chị dâu đang ngửa mặt nằm trên bàn, còn anh zai mình thì đang cởi quần áo người ta!

A a a a a a a a a a a a đòe mòe cái đồ khẩu vị nặng! Hai người phải chú ý một chút chứ! Sao lại làm cái chuyện gì đó trong phòng khách hả! Lại còn tạo tiếng động lớn như vầy! Đòe mòe nhìn sẽ bị đau mắt hột! Ông là tiểu thanh tân thuần khiết đó! Em zai vừa hỗn độn trong gió ngũ vị tạp trần, vừa quay đầu định về phòng ngủ tiếp, lại thấy giọng chị dâu nghẹn ngào nói một câu, “Anh đừng như vậy em xin anh.”

Đệt, anh zai cậu sẽ không cầm thú thế đâu? Em zai chần chờ dừng bước, nhìn xuống.

Đòe mòe anh zai cậu đúng là cầm thú mà! Chị dâu rõ ràng không muốn có được không!

Linh hồn bé nhỏ của em zai lập tức bùng lên chính nghĩa, cậu cầm gậy bóng chày vọt xuống, đập cho anh zai một cái.

Lưu Tiểu Niên hết hồn chưa kịp bình tĩnh ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt.

“Chân cậu sao vậy?” Mắt Cố Hi thiệt sắc.

“Không sao, bị ngã thôi.” Lưu Tiểu Niên kéo ống quần, ban nãy giãy dụa làm viết thương lại rách ra, quần dính đầy vết máu, nhìn có vẻ dọa người.

“Trời ơi.” Em zai bất chấp anh zai, dìu Tiểu Niên ngồi lên sofa, lấy hộp y tế giúp cậu cầm máu.

Cố Khải có lẽ cũng mệt mỏi, nằm trên sofa thở gấp.

“Đi thôi, tui đỡ cậu lên lầu.” Cố Hi lo lắng bệnh thần kinh của anh zai mình lại tái phát.

Lưu Tiểu Niên lết đầu gối đau nhức, vất vả lắm mới về phòng được.

“Rốt cuộc sao lại bị thế này.” Cố Hi vừa giúp cậu vừa nhíu mày, không giống anh tui làm.”

“Không phải anh ấy, tối nay tan tầm tôi gặp cướp, lúc bị giật túi thì ngã.” Lưu Tiểu Niên hít khí lạnh, “Nhẹ thôi nhẹ thôi, đau.”

“Miệng vết thương có bụi bẩn, không lau sạch sẽ bị nhiễm trùng.” Cố Hi giúp cậu băng đầu gối lại, cầm bông giúp cậu xử lý vết trong lòng bàn tay, “Anh tui cũng thiệt là.”

“Anh ấy thực sự say rồi.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy đầu hơi đau, đưa tay lên sờ sờ, sau đầu đã sưng một cục to.

“Đầu sao vậy?” Cố Hi kiểm tra qua, nhíu mày,”Rốt cuộc cậu bị ngã thế nào, sao lòng bàn tay với ót lại cùng bị thương!” Không khoa học mà! Dù có vặn vẹo thế nào cũng không làm nổi!

“Ban nãy bị đụng đầu ở phòng khách.” Lưu Tiểu Niên thở dài, “Không sao, ngủ một đêm là được.”

“Cậu đừng sợ, tui kéo anh tui về phòng cho khách, đảm bảo đêm nay không quấy rầy cậu.” Cố Hi cất thuốc đi, “Nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ, cảm ơn cậu.” Lưu Tiểu Niên rất cảm kích.

“Khách sáo cái gì chứ, chúng ta là người một nhà mà!” Cố Hi giúp cậu vặn nhỏ đèn bàn, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lưu Tiểu Niên ngồi trên giường, đầu gối và tay bị quấn thành bánh chưng!

Đúng vậy, vì tay nghề băng bó của em zai đều học hỏi từ bác sĩ Long, cho nên lĩnh hội được cao thâm quấn xác ướp!

Thở dốc kéo anh zai qua phòng cho khách, em zai cảm thấy vô cùng đáng lo, đòe mòe ngủ đến vui! Đòe mòe sáng mai anh chờ quỳ bàn giặt đi!

Sự việc ban đêm này quá dữ dội, ngày hôm sau lại là cuối quần, cho nên mọi người đều dậy muộn.

Cố Khải mơ màng, cảm thấy mũi ngưa ngứa, vì thế hắt xì một cái.

“Đứng lên! Anh phải dậy trước chị dâu!” Em zai ra sức chà đạp ông anh mình.

“Mày thiếu ngược à.” Cố Khải đau đầu gần chết, trợn mắt nhìn thằng em mình.

“Anh chết chắc rồi!” Em zai nghiêm túc thông báo.

“Tại sao.” Anh zai lười biếng duỗi thắt lưng một cái, xoay người chui vào chăn, “Lượn đi, ông muốn ngủ tiếp.”

“Ngủ em gái anh ấy!” Em zai lay anh, “Anh có biết hôm qua anh làm gì không!”

“Còn ầm ĩ câu nào, anh sẽ thả mày từ tầng hai xuống.” Anh zai lấy gối chụp lên đầu.

Thiệt là không biết sống chết là gì mà…. Em zai hít sâu một hơi, sau đó rống lên, “Chị dâu muốn rời nhà trốn đi!”

Môt giây.

Hai giây.

Ba giây sau, Cố Khải lập tức bật dậy, “Sao em ấy lại đi?”

“Tối qua anh thực sự không nhớ mình đã làm gì sao?” Ánh mắt Cố Hi vô cùng thương hại.

Sống lưng Cố Khải lạnh ngắt, ” Ánh mắt của mày y như anh sẽ bị chém chết.”

“Tối hôm qua anh say.” Em zai vô cùng nghiêm trọng.

“Anh biết.” Anh zai day day huyệt Thái Dương.

“Sau đó muốn ư ử ừ ư với chị dâu trong phòng khách.” Vì em zai là tiểu thanh tân thuần khiết, cho nên cậu tự động biến đổi một vài từ.

“Từ từ!” Cố Khải trợn mắt, “Mày nói cái gì?”

“Anh nghe rồi đó.” Em zai vỗ vai anh, “Anh đúng là đồ cầm thú!”

Phắc! Cố tổng luống cuống, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh còn ném cậu ấy lên bàn trà, làm đầu người ta đụng một cái sưng vù, chị dâu khóc không thành tiếng, sống không bằng chết, không còn hi vọng, trời đất sụp đổ!” Em zai học thành ngữ vô cùng tốt, vừa nghe đã biết là thầy giáo thể dục tự mình dạy ra!

“Anh đi xem em ấy.” Tuy Cố Khải vẫn có chút buồn bực, nhưng nhớ mang máng có cảnh này, vì thế xốc chăn lên xông ra ngoài.

“Em chưa nói xong.” Em zai ngồi xếp bằng trên giường, buồn bã nói, “Hơn nữa tối qua chị dâu tan ca gặp cướp, cả người đầy thương tích về nhà, anh một câu an ủi cũng không có, còn bắt nạt người ta!”

Đòe mòe! Cố tổng lập tức cảm thấy có một tia sét đánh trúng đỉnh đầu.

“Gió rền vang sông Dịch lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở lại.” Em zai tràn ngập đồng tình, “Thực sự không được thì đi quỳ bàn giặt đi, có khi còn cứu vãn được.”

Bước chân anh zai yếu ớt dây dưa.

Trong phòng ngủ lớn ánh sáng mờ, Lưu Tiểu Niên vẫn ôm chăn ngủ, mắt sưng vù, trán lầm tấm mồ hôi.

Cố Khải ngồi bên giường, khẽ cầm bàn tay phải bị quấn thành bánh chưng, cảm thấy chính mình…. nhất định phải đi mua một cái bàn giặt gỗ thiệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play