“Không cần.” Mars liên tục xua tay, “Ngại quá tối nay tôi có hẹn rồi.”

“Hẹn ai?” Hồ Vân Phi vẫn đứng chắn trước cửa.

“Trần đổng sự.” Đây đúng là tên thích giả bộ mà, dù lấy cớ thì cũng phải lấy cái cớ cao quý một chút!

“Trần đổng sự… quản lý Lục Quang Khinh Xa – Trần Ngôn?” Hồ Vân Phi đoán.

“Đúng đúng, là ông ta!” Mars quả quyết gật đầu.

“Được rồi, để tôi gọi cho Trần đổng, tối nay chúng ta cùng đi.” Hồ Vân Phi lấy điện thoại ra, “Đúng lúc tôi cũng có việc cần tìm ông ấy.”

“Không cần!” Mars hoảng sợ.

“Sao vậy?” Khóe miệng Hồ Vân Phi giương lên, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn.

Mars bị hắn nhìn chòng chọc đến không tự nhiên, rốt cuộc ý thức được người đàn ông trước mặt này… cố ý gây khó dễ cho mình.

“Mars tiên sinh, Hồ tổng cũng là người trong giới giám định hàng cao cấp, nhất định có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu với anh.” Đào Nhạc Nhạc sợ thiên hạ chưa đủ loạn, “Tuy anh ấy thoạt nhìn không giống người tốt, nhưng thực ra vô cùng vô cùng lương thiện, thường xuyên giúp người già qua đường, anh đừng sợ nha.”

Sợ? Mars cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị chọt một cái.

“Đúng vậy, tuy Hồ tổng sự nghiệp thành công anh tuấn tiêu sái uy vũ khí phách tà mị quyến rũ điên cuồng, nhưng anh ấy thực sự vô cùng vô cùng dễ gần hiền lành, sau khi trò chuyện anh sẽ biết.” Lạc Vi Nhã chớp mắt đầy vẻ chân thành.

Cho nên ý cô là ban nãy tôi không chuyên nghiệp lại không tiêu sái uy vũ? Mars nhíu mày.

“Sao vậy, Mars tiên sinh?” Hồ Vân Phi trên mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng có con lạc đà (thảo nê mã ý )) chạy như điên! Yêu tinh kia từ chối mình không chút lưu tình là vì cái thằng rất 囧 này? Đúng là thiếu ngược mà!!!

“… Được rồi.” Mars không biết quan hệ giữa Hồ Vân Phi và Lâm Bình Bình, còn tưởng hắn đơn thuần ghi hận chuyện hôm trước mình bảo hắn là nhà giàu mới nổi, cho nên cắn răng đồng ý. Người đàn ông trước mắt vừa nhìn là biết không dễ đối phó, cùng lắm hôm nay làm bề dưới xin lỗi, chắc là sẽ không sao đâu? Cho dù lòng dạ hẹp hòi đến đâu đi chăng nữa, chẳng lẽ vẫn vì mấy chữ ‘nhà giàu mới nổi’ mà tiếp tục nổi giận? Dù từ góc độ nào mà nói, cũng không có khả năng như vậy đâu nha… Mars vừa an ủi mình, vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, còn không cẩn thận lảo đảo một chút.

Hồ tổng đứng trước cửa, vô cùng khí phách nhìn những người khác trong văn phòng —— Mọi người biết phải làm gì rồi chứ.

Đám thành viên trong tổ ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’ tiết tháo rơi đầy đất mãnh liệt gật đầu —— Yên tâm đi, Bình Bình giao cho chúng tôi!

Hồ tổng rất vừa lòng, mang theo dáng vẻ tươi cười tà mị chào tạm biệt mọi người.

Vì thế khi yêu nghiệt dự xong cuộc họp choáng váng về văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Đào Nhạc Nhạc tóm đi trốn.

“Này này, làm sao vậy?” Lâm Bình Bình chẳng hiểu gì cả, “Cậu định dẫn tôi đi đâu?”

“Sau khi tan tầm mọi người định đi ăn lẩu, chúng ta đến quán chiếm chỗ trước.” Đào Nhạc Nhạc làm động tác ‘Hư’ một cái với cậu, “Về sớm bị tóm được sẽ phải nộp phạt, nói nhỏ một chút!”

“… Mình cậu đi không được à, dù sao cậu cũng là một tay giữ chỗ giỏi.” Lâm Bình Bình oán giận, “Tôi vừa mới dự họp xong, choáng đầu lắm.”

“Đến quán rồi nghỉ ngơi mà, còn có thể dùng công quỹ uống canh ngân nhĩ!” Đào Nhạc Nhạc dụ dỗ cậu.

“Vậy cậu cũng phải chờ tôi thu dọn xong đã chứ.” Lâm Bình Bình nhíu mày, “Di động còn chưa kịp cầm.”

“Không sao không sao, tôi bảo tổ trưởng Khương cầm cho cậu.” Đào Nhạc Nhạc liên tục dỗ dành lừa người lên taxi! Mang theo di động gì đó, đúng là không muốn cho cậu mang theo di động!

Sau khi nhận được tin nhắn của Đào Nhạc Nhạc, tổ trưởng Khương rất hài lòng, cầm điện thoại của Lâm Bình Bình nhét vào ngăn tủ, sau đó cố tình nói to hỏi, “Điện thoại của Bình Bình đâu rồi?”

“Không thấy!” Âm thanh của mọi người vô cùng vang dội.

“Đúng vậy.” Tổ trưởng Khương rất vừa lòng.

Đòe mòe đúng là sức mạnh tập thể!

Nửa tiếng sau, đám người tổ trò chơi tan tầm, tập thể lái xe đến quán vỉa hè. Tất cả mọi người dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn Lâm Bình Bình, ây dà ngại quá, quên không mang theo điện thoại cho cậu rồi! Ngàn vạn lần đừng nóng giận!

…… Yêu nghiệt thiệt không biết nên nói gì, “Quên đi, không cầm một đêm cũng không sao.”

Mọi người lập tức mặt mày hớn hở, sung sướng quây thành một vòng quanh nồi lẩu, thận tiện não bổ một chút không biết giờ Hồ tổng và Mars đang làm cái gì!

Suy nghĩ của Lưu Tiểu Niên có phần đơn giản hơn mọi người, cậu nghĩ đại khái hai người ngồi đối mặt nhau bộc lộ hết tình yêu với Lâm Bình Bình gì đó, tuy hình ảnh có hơi 囧; còn David Khương thì lại cho rằng họ sẽ oánh nhau, Hồ tổng quyền cao chức trọng, Mars dáng vẻ lưu manh, cho nên vô cùng có khả năng biến thành lãnh đạo tinh anh VS du côn đầu đường! Lạc Vi Nhã luôn mù quáng tôn sùng Hồ Vân Phi, cho nên cô cho rằng Hồ tổng nhất định ngồi trên long ỷ, đang dùng giọng điệu cuồng ngạo khí phách sai khiến thuộc hạ buộc Mars lên thân ngựa; suy nghĩ của Đào Nhạc Nhạc là ảo diệu nhất, bởi cậu ta đã bổ não ra cảnh Hồ Vân Phi đập đôi cánh màu đen vĩ đại, trôi nổi trên không trung dùng chú ngữ triệu hồi thánh kiếm, chuẩn bị tàn nhẫn tiêu diệt tình địch!

Dù thế nào, tình cảnh của Mars hình như không được khả quan lắm… Mọi người không tự chủ nảy sinh ra một loại cảm giác nối giáo cho giặc, nhưng loại cảm giác tự trách pha lẫn khoái cảm đùa dai này khiến người ta hết cả hồn! Vì thế Lâm Bình Bình vô cùng buồn bực hỏi “Mấy người vì cái răng gì lại run rẩy tập thể.”

“Bởi vì lạnh.” David Khương thay mặt đám tổ viên lên tiếng.

“Nhưng anh ăn đến đầu đầy mồ hôi…” Lâm Bình Bình thật không biết nói gì nhìn hắn.

“Tim lạnh!” David Khương vô cùng bi thương thở dài, “Ăn cũng mệt mỏi, phòng chúng ta không có kinh phí, muốn liên hoan phải AA tự trả tiền.”

………

Lâm Bình Bình thức thời ngậm miệng, Đào Nhạc Nhạc ngậm nửa cái đùi ếch căm uất nói, “Lúc ăn cơm không cần nhắc đến đề tài mang tính nghiêm túc như thế này! Đáng ghét muốn chết!”

Mà ở đầu thành phố bên kia, Hồ Vân Phi đang vừa uống trà vừa nhìn người đàn ông trước mặt.

Mars bị hắn nhìn đến phát sợ, bụng lại đói, không nhịn được trong lòng chửi đòe mòe! Sáu giờ đi uống trà, đầu óc có khiếm khuyết hả!

“Nghe nói Mars tiên sinh là sinh viên cao học ngành quản trị hàng cao cấp?” Hồ Vân Phi cuối cùng bỏ chén trà xuống.

“Phải.” Mars có chút sốt ruột.

“Không biết sau khi về nước đã tìm được việc chưa?” Hồ Vân Phi chậm rì rì hỏi hắn.

“Tôi làm giám định cho một trang web hàng cao cấp nổi tiếng, còn có một đại lý thương mại.” Mars vô cùng quen thuộc với những lời này, hơn nữa tự cho là không chê vào đâu được.

“Trang web hàng cao cấp nổi tiếng… Tổng cộng tất cả không đến mười trang.” Hồ Vân Phi giương khóe miệng, “Đúng lúc tôi có qua lại với họ, xin hỏi cậu ở trang nào?”

… Phắc! Mars đổ mồ hôi lạnh, thế nào lại quên mất, người trước mặt mình là một tay chuyên nghiệp!

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng.” Hồ Vân Phi dựa lưng vào ghế, “Tối thiểu hai mươi trang web có tiếng tăm không có tên cậu, về phần đại lý thương mại, tôi nghĩ cậu cũng không thể nói ra nổi cái tên.”

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Mars thẹn quá hóa giận.

“Tôi chỉ đơn giản nghĩ muốn hạ nhục cậu một chút.” Hồ tổng đứng lên, khom lưng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng, “Cho dù là nhà giàu mới nổi cũng hơn cậu, gần ba mươi mốt tuổi chưa làm nên thành tựu gì, còn đi bốc phét.”

Mars chống tay lên bàn đứng dậy, trên trán nổi gân xanh.

Hồ Vân Phi khinh thường nở nụ cười, bước ra khỏi quán trà.

Mars tức đến bốc khói, ngồi trên ghế sofa phát run. Trong lòng vạch ra một trăm kiểu trả thù Hồ Vân Phi! Nhưng mà không có cách nào thực hiện được.

Giết người rất dễ, nhưng phải một mạng đổi một mạng, hắn không dám; nhưng hắn ngoại trừ cái mạng ra thì chẳng còn gì, không thể đấu với Hồ Vân Phi có tiền có thế.

Ngửa đầu uống chén trà đã nguội từ lâu, Mars phẫn nộ đi ra ngoài, bị bảo vệ giữ lại.

Đúng vậy, bởi vì Hồ tổng đặc biệt dặn dò, cho nên ngăn hắn không phải là phục vụ, mà là bảo vệ cao một mét chín!

“Tiên sinh, ngài chưa trả tiền hóa đơn.” Giọng bảo vệ to như chuông lớn lưu loát nói. “Một ấm trà đỉnh cấp Đại Hồng Bào giá tám trăm tám mươi đồng, tiền phí dịch vụ hai mươi phần trăm, vì ngài không phải là hội viên, cho nên tổng cộng là một ngàn không trăm năm mươi sáu, cảm ơn đã ghé qua!”

Mars suýt ngất, mình vừa tốn hơn một ngàn đồng, vừa bị nghe người mắng chửi?

Vô cùng nhục nhã! Lúc Mars kí tên vào tờ giấy hóa đơn, tay cũng phát run!

Hồ Vân Phi Hồ Vân Phi Hồ Vân Phi, mình chỉ nói hắn một câu nhà giàu mới nổi thôi, sao lại có phản ứng lớn như vậy? Quán trà trước mặt lại còn là của cải của tập đoàn cao ốc, Mars hung hăng nhổ nước bọt!

“Cậu là nhân viên của tập đoàn Tài Phú?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ…

Mars quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông nhã nhặn đeo kính đứng sau lưng mình.

“Xen vào việc người khác.” Mars xoay người định chạy, người nọ lại đi theo, “Có hứng thú nói chuyện với tôi một chút không?”

“Nói chuyện với anh?” Mars nhìn từ trên xuống dưới hắn một lượt, “Anh là ai?”

“Kẻ hèn này là Âu Dương Long, cậu có thể gọi tôi là Nhị ca.” Người đàn ông đeo kính đưa danh thiếp ra.

“Nhị ca?” Mars cảm thấy cái tên này hơi quen tai, trên danh thiếp đề danh hiệu ‘Quản lý Trung tâm thương mại toàn cầu Nhân Thụy’. Bạn đang

“Tôi biết anh.” Mars hơi do dự nhìn hắn, Nhân Thụy là tập đoàn lớn nhất ở tỉnh lân cận, mà Âu Dương Long chính là một trong những nhà kinh doanh nổi tiếng, là một thương nhân trẻ tuổi lại lão luyện, bình thường mình đọc tạp chí kinh tế tài chính cũng biết một chút.

“Ban nãy tôi thấy cậu nói chuyện với Hồ Vân Phi, hình như không tốt lắm thì phải.” Âu Dương Long cười cười, “Nếu cậu là nhân viên của anh ta, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện.”

“Nói chuyện gì?” Trực giác nói cho Mars biết chuyện này sẽ không có lợi cho Hồ Vân Phi, cho nên hắn không phủ nhận chức danh ‘nhân viên’ này.

“Có thể để Hồ tổng tự mình phê bình, chức vị chắc chắn không thấp.” Âu Dương Long vẫy taxi, “Nếu cậu không ngại, chúng ta đổi địa điểm nói chuyện đi.”

Mars cân nhắc ba giây, dứt khoát lên xe.

Hồ Vân Phi đứng trước cửa sổ văn phòng mình, tận mắt nhìn thấy Mars cùng lên xe với Âu Dương Long, không nhịn được thở dài thật sâu.

Thằng nhóc này IQ thấp như thế, sao lại có thể lừa yêu nghiệt kia?

Cậu ta rốt cuộc ngâu đến mức nào…

Hồ tổng lắc đầu, trong lòng không hiểu sao nảy ra một loại cảm giác A Q như ‘trừ ông đây ra thì làm gì còn ai có thể bảo vệ em’ linh tinh! Vô cùng vô cùng không có khí phách!

Âu Dương Long đưa Mars đến một công trường mới thi công, khắp nơi đều là xi măng.

“Vì sao đưa tôi đến đây?” Mars bị sặc bụi ho khan.

“Bởi vì nơi này là công trình mới của tập đoàn Nhân Thụy.” Âu Dương Long chỉ vào hình ảnh kiến trúc quy hoạch, “Tôi dám chắc sau khi xây xong, nó sẽ lớn hơn tập đoàn Tài Phú ít nhất 1,5 lần. Tôi tin tưởng trong mười năm sẽ làm họ cuốn xéo khỏi thành phố này.”

“… Anh có cừu oán với tập đoàn Tài Phú?” Mars do dự hỏi.

“Tôi đã từng làm việc ở đó, còn chuyện khác, xin lỗi tôi chỉ có thể giữ im lặng.” Âu Dương Long nhún vai, “Cho nên khi thấy cậu và Hồ Vân Phi nảy sinh mâu thuẫn trong quán trà, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt tay làm việc.”

“Anh muốn tôi làm gì?” Mars hỏi.

“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là đầu tiên cậu phải nói cho tôi biết, cậu giữ chức vụ gì trong tập đoàn Tài Phú?” Âu Dương Long nhìn hắn, “Nếu tôi cảm thấy cậu thích hợp, có thể chia cho cậu gấp ba số tiền lương hiện tại của cậu.”

……

Mars 囧, bởi vì hắn chẳng là gì trong tập đoàn Tài Phú!

“Không tiện tiết lộ?” Âu Dương Long biết rõ còn hỏi.

“Tôi không làm việc ở đó.” Giấu giếm cũng không thể gạt được, Mars dứt khoát nói ra.

“Cậu không phải là nhân viên tập đoàn Tài Phú?” Âu Dương Long sửng sốt nhíu mày, “Vậy vừa rồi ở quán trà…”

“Ân oán cá nhân.” Mars nghiến răng nghiến lợi.

“Thì ra là vậy.” Âu Dương Long thở dài thật sâu, “Là do tôi đoán sai.”

Mars không nói gì.

“Nếu đã như vậy, chúng ta không thể hợp tác được rồi.” Âu Dương Long tiếc nuối bắt tay hắn, tác phong vô cùng vô cùng thuần thục!

“Dù không phải là nhân viên tập đoàn Tài Phú, tôi vẫn có thể thay anh làm việc!” Mars cảm thấy người đàn ông trước mắt đúng là cơ hội của mình!

“Nếu không phải trung và cao tầng của tập đoàn Tài Phú, tôi không có lý do hợp tác với cậu.” Âu Dương Long từ chối rất dứt khoát.

“Tôi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp thạc sĩ từ Pháp trở về, là quản lý giám định của Chủ Tu, khá phù hợp với quý công ty.” Mars tự đẩy mạnh tiêu thụ, “Hơn nữa tôi với Hồ Vân Phi không đội trời chung, cho nên chắc chắn sẽ cố gắng làm việc!”

“Phải không?” Âu Dương Long mỉm cười.

“Đúng!” Mars rất cấp bách.

“… Được rồi, tôi sẽ cân nhắc một chút.” Âu Dương Long gật đầu, “Ba ngày sau cho cậu câu trả lời thuyết phục.”

“Cám ơn!” Mars mừng như điên, nếu có thể làm việc trong Nhân Thụy, vậy việc chịu nhục ngày hôm nay không tính là uổng phí! Hơn nữa một ngày nào đó, mình có thể trở mình!

“Tôi đi trước, có xe đến đón.” Âu Dương Long bắt tay với hắn lần cuối, xoay người bước ra khỏi công trường.

Mars đứng trên tầng cao, nhìn xuống công trình chưa thành hình, dường như đoán trước được số phận sau này của mình, tương lai tốt đẹp khí phách uy vũ! Vì thế nhịn không được YY thêm một lúc nữa rồi mới lưu luyến đi xuống lầu.

Công trường tối đen như mực, tất cả công nhân đều đã nghỉ, vì thế Mars lạc đường… Ông phắc lẽ ra nên cùng đi ra với Nhị ca mới đúng!

Đúng vậy! Hiện giờ hắn đã bắt đầu thân thiết gọi Nhị ca!

Nhưng hắn không biết, giờ khắc này Nhị ca đang ngồi trên xe Hồ tổng hút thuốc.

“Bác sĩ nói cậu phải cai thuốc.” Hồ Vân Phi nhíu mày.

“Vừa nãy, có phải là tình địch của cậu không?” Âu Dương Long muốn cười văng ra ba bốn lần.

“Cậu vẫn nên câm miệng hút thuốc tiếp đi.” Mặt mày Hồ Vân Phi dữ tợn.

“Lần này định cảm ơn tôi thế nào?” Âu Dương Long hỏi.

“Sau khi đối phó xong mới bàn.” Hồ tổng tâm tình không tốt, vì để theo đuổi tiểu yêu tinh kia, ông mới phải mất mặt thế này! Đấu với cái loại tình địch nhược trí này, đúng là tự hạ thấp giá trị của mình mà!

Mà lúc này Mars đáng thương còn đang lạc đường, hắn loanh quanh trong công trường tầm nửa tiếng đồng hồ, mới lảo đảo ra ngoài, nhưng không phải là đi, mà là trèo tường qua! Quần bị vật nhọn cứa rách một mảng, giày cũng mất một cái, càng thê thảm hơn nơi này là khu đang khai phá, rừng núi hoang vắng đến đèn đường còn không có, đừng nói đến taxi.

Định gọi cho Lâm Bình Bình đến đón mình, nhưng không ai chịu nghe máy! Sau đó gọi cho hãng taxi gọi xe thì được báo là đã hết ca, bật đi bật lại, di động dứt khoát sập nguồn!

Đây mới là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay nha… Mars khóc không ra nước mắt, đành phải đi dọc theo đường quốc lộ hướng về nội thành, vô cùng vô cùng thê lương!

“Để về được đến nhà chắc Mars đủ thảm.” Âu Dương Long tấm tắc, “Thế mà lại dám cướp người của cậu, dự đoán đêm nay phải đi bộ cả đêm.”

“Tôi không quan tâm cậu ta phải đi bao lâu.” Hồ Vân Phi không chút đồng cảm, “Gọi điện cho bọn A Khải đi, làm bữa chào mừng cậu trở về, cùng uống rượu.”

Âu Dương Long vui vẻ đáp ứng, móc điện thoại ra cuộc đầu tiên gọi cho Cố Khải, kết quả bị tàn nhẫn từ chối, lý do là vợ yêu ăn linh tinh bị đau bụng, mình phải ở nhà chăm vợ.

“Chẳng lẽ cậu không muốn gặp tôi?” Âu Dương Long bất mãn.

“Đương nhiên muốn, tạm biệt!” Cố tổng ‘cộp’ một cái cúp điện thoại, tiếp tục đứng trước cửa toilet canh giữ vợ yêu.

“Ngoan, làm sao rồi?” Giọng Cố tổng vô cùng ôn nhu.

“Anh không cần phải canh bên ngoài đâu.” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, “Em em em khẩn trương.”

“Được rồi được rồi, anh đi!” Cố tổng mạnh mẽ giậm chân chạy đi, sau đó lại rón rén quay lại, tiếp tục ngồi xổm trước cửa.

……

Lưu Tiểu Niên yếu ớt, “Thấy bóng của anh.”

Cố tổng dứt khoát mặt dày, “Anh vào trong xem em?”

“Anh dám!” Lưu Tiểu Niên thét lên.

“……” Cố tổng thiệt mất mát, sao lại hung ác thế chứ, vợ yêu nhà mình luôn rất moe rất nhu thuận mà!

Em zai khinh bỉ nhìn anh mình, “Chị dâu chỉ bị tiêu chảy thôi, không phải sắp sinh, anh phấn khích cái quéo gì?”

“Anh phấn khích chỗ nào!” Anh zai bất mãn nhìn chằm chằm thằng em, “Anh mày đang khẩn trương!”

“Đau bụng thì khẩn trương cái gì.” Em zai càng hết chỗ nói, mình bị cảm mạo phát sốt tiêu chảy cũng không thấy anh zai khẩn trương như thế, đúng là trọng vợ khinh em!

“Hai người không cần phải đứng trước cửa toilet nói chuyện đâu.” Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt.

Đây đây đây quá 囧 rồi nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play