Tin biến thái, loại ý tưởng suốt đời này đương nhiên chỉ là lời vô căn cứ.
Sở dĩ Tô Bắc kiên trì cõng biến thái đi theo phương hướng anh chỉ, nguyên nhân duy nhất chính là biến thái sẽ không đem mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
Cõng một người đàn ông đi trong rừng.
Trông rất chật vật.
May mắn mấy tháng gần đây cậu vẫn kiên trì rèn luyện, tố chất thân thể bây giờ cơ bản không thể so sánh với thân thể văn nhược trước kia.
Nhưng dù vậy, cũng mệt muốn chết!
Hai chân Tô Bắc run lên, chỉ dựa vào ý chí chống đỡ.
Cậu hả miệng, không khí giống như dao nhỏ xuyên qua cổ họng, khí quản và lá phổi.
Ngay cả động tác nuốt nước miếng đơn giản cũng gian nan vô cùng.
Biến thái gục dựa đầu trên bả vai của cậu.
Còn nơi tiếp xúc của hai người, đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ một mảnh.
Tô Bắc xoay đầu, liếc nhìn biến thái một cái.
Anh nhắm mắt lại, lông mi rất dài, nhưng không cong.
Màu môi nhạt như nước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả hô hấp cũng như có như không.
Tô Bắc đẩy thân thể đang trượt dần xuống của anh lên, không tiếp tục suy nghĩ khoảng thời gian biến thái có thể chống đỡ.
Không biết đã đi bao lâu.
Càng về sau, Tô Bắc không còn khái niệm về thời gian.
Chỉ biết một mực đi về phương hướng đó.
Chân chết lặng, người cũng chết lặng, mà chết lặng cũng tốt, chỉ dựa vào quán tính, bước một bước lại một bước, một khi dừng lại sẽ không nhấc chân lên nổi nữa.
Mồ hôi chảy xuống mắt Tô Bắc.
Cậu không thể dùng tay lau đi, đành để mặc mồ hôi lăn xuống, khiến con ngươi đau rát.
Nước mắt theo phản ứng sinh lý, không chịu được xúc tác, rơi xuống.
Trên mặt rơi đầy nước mắt, nếu có người đi ngang qua, còn tưởng cậu đang lo lắng cho người trên lưng.
Kỳ thật ngay cả Tô Bắc cũng không biết cậu liều mạng như vậy để làm gì.
Cứ để biến thái chết dần chết mòn ở trong rừng sâu hoang vắng, không phải tốt hơn sao?
Rõ ràng làm vậy sẽ nhanh chóng thoát khỏi sự dây dưa của biến thái, thậm chí cảm giác tội lỗi cũng không nặng nề.
Chuyện tốt như vậy, lại bị cậu quyết phủ định.
Tô Bắc ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời xuyên qua tán cây, tế trần bay loạn.
Cứu thì cứu, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Tô Bắc nhìn chiếc lá héo úa rơi xuống bụi gai cỏ dại, nở nụ cười tự giễu.
Phía trước vẫn không xuất hiện biến hóa gì.
Tô Bắc kiệt sức, chống đỡ không nổi nữa, nghiêng ngả lảo đảo ngã xuống.
Thân thể biến thái nặng nề nằm trên khiến Tô Bắc không thể động đậy.
Cậu thở hổn hển, miễn cưỡng dùng tay đẩy biến thái dịch ra, sau mở tứ chi, nằm trên mặt đất, nhất định phải nghỉ ngơi cái đã, bằng không trước khi đợi biến thái cứu, cậu đã bất ngờ chết giữa đường.
Lúc này, trong rừng cây truyền đến tiếng động lạ không lớn.
Tô Bắc cả kinh, lăn một vòng đứng dậy.
Đừng nói là dã thú nha? Nơi này tuy không có đã thú ăn thịt to lớn, nhưng nghe đồn lợn rừng sớm tuyệt tích bao năm nay đã xuất hiện trở lại, dù đây chỉ là tin vịt xuất hiện trên báo lá cải.
Tô Bắc sờ soạng lung tung trên người biến thái.
Biến thái mang theo trên người không ít vũ khí: Một cây súng có hai viên đạn, còn một cây dao chế tác tinh tế công phu.
Về phần những vật khác, Tô Bắc không biết sử dụng lắm.
Dã thú còn được, chỉ sợ mấy người kia đuổi theo.
Tuy rằng Tô Bắc không biết, những người đánh lén này rất chú ý tới họ, hơn nữa còn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Khả năng lớn hơn nữa là đám đàn em Thẩm lão gia sai tới.
Tô Bắc không hề quên, thời điểm cậu xuống xe, những người đàn ông bên phe Thẩm lão gia không hề do dự động thủ với họ.
Nếu Thẩm lão gia trước đó không ra lệnh, đám đàn em tuyệt đối không làm vậy.
Một tay Tô Bắc cầm súng lục, tay kia cầm dao.
Này phải cảm ơn biến thái đã cho phép cậu tiến hành luyện tập bắn đĩa bay.
Cầm vũ khí thật sự trong tay, cảm giác quả thật khác biệt.
Kim loại nặng trịch lạnh như băng, khiến tâm Tô Bắc đề phòng cao độ.
Cậu kéo biến thái kéo tới thân cây, sau đó không nháy mắt nhìn chằm chằm phương hướng phát ra tiếng động.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện.
Tô Bắc núp sau cây.
Nhìn mấy người đàn ông cao lớn đứng thành hình quạt vây xung quanh, bước đến ngày càng gần.
Khi đám người sắp đến phạm vi đánh lén, Tô Bắc lén lút di chuyển.
Cậu nhìn thấy.
Tiếp, cậu thả lỏng người.
Bởi vì người đàn ông xuất hiện trước mặt, chính là thủ hạ biến thái cậu từng gặp qua trước kia.
Hắn cầm súng trong tay, nghe động tĩnh phía sau, lập tức xoay người, chĩa khẩu súng ngay Tô Bắc.
Lúc nhìn thấy Tô Bắc, khóe miệng lập tức nứt ra, nói to, “Yêu, cuối cùng tìm được rồi.”
Hắn lấy bộ đàm ra, nói hai câu, “Tìm được rồi, nhanh chóng tập hợp.”
Tô Bắc âm thầm thở ra.
Chân cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Boss đâu? ở đâu?” Vẻ mặt người đàn ông thoải mái hỏi.
“Bên kia, sắp chết.” Tô Bắc chỉ cái cây cách đó không xa.
“Cái gì?” Người đàn ông nghe xong, sắc mặt thay đổi, lập tức chạy sang bên kia.
“Bụng anh trúng đạn rồi.” Tô Bắc đi theo phía sau.
Người đàn ông lại lấy bộ đàm ra, “Boss trúng đạn rồi, mai gọi bác sĩ tới. Không, máy bay trực thăng, đem máy bay trực thăng lại đây.”
Máy bay trực thăng… Trang bị thực cao cấp, thực tiên tiến nha.
Kế tiếp chính là quá trình cứ giúp bận rộn và hỗn loạn.
Những người đàn ông không biết trải qua huấn luyện gì, trong số đó tỏ vẻ làm nghề bác sĩ.
Hắn mang theo một cái hò thuốc, công cụ bên trong rực rỡ muôn màu.
Sau, hắn chỉ huy người đàn ông khác, ngay trong khu rừng, làm giải phẩu cho biến thái, lấy viên đạn trong bụng ra.
Tô Bắc đứng bên cạnh trầm mặc, xem tới hoa mắt.
Cậu không thể không bội phục những người có tố chất chuyên nghiệp như vậy.
Quả thật lợi hại.
Biến thái chỉ nằm một chỗ hôn mê bất tỉnh mà lại có một đám người vì anh bán mạng, chỉ phải khen năng lực anh thật phi phàm.
Máy bay trực thanh rất nhanh đã tới.
Tô Bắc theo nhóm đầu tiên mang biến thái lên trực thăng.
Đây là lần đầu tiên cậu đi bằng phương tiện này, tiếng xé gió phạch phạch phạch khiến tai cậu nhức nhói.
Đã truyền máu vào, sắc mặt biến thái ngày càng tốt hơn.
Trực thăng rời khỏi đồi dốc thoải, bay về phía trước, lúc Tô Bắc nhìn xuống, có thể nhìn thấy hình dáng con đường quốc lộ như thắt lưng quần.
Máy bay trực thăng có thiết bị giản dị.
Vài người đàn ông bên kia có lẽ là bác sĩ, họ vây quanh biến thái chữa trị và kiểm tra.
Thể chất biến thái xưa nay cường hãn, trong lúc bọn họ làm việc, anh mau chóng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Tốc độ máy bay trực thăng rất nhanh.
Bọn họ dừng trước sân biệt thự.
Từ trong biệt thự, một vài người chạy tới tiếp ứng trực thăng.
Trong lúc biến thái và Tô Bắc đi vào phòng nhỏ, máy bay trực thăng lại bay lên không trung.
Suốt dọc đường, Tô Bắc vẫn duy trì trầm mặc.
“Trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi trong phòng này.” Người đàn ông cậu quen biết dẫn cậu vào phòng.
“Khoan đã, anh tên gì?” Vẫn chưa biết tên đối phương, rất khó để trao đổi với nhau.
“Tôi?” Người đàn ông chỉ mình, “Cậu gọi tôi A Đông là được rồi, bọn họ toàn gọi tôi như vậy.”
“A Đông, chỗ này không phải nơi Thẩm Cẩm Trạch bị nhốt?” Tô Bắc thẳng thắn hỏi.
“Đương nhiên không phải, chỗ kia cách nơi này hơn mười dặm đường.” A Đông vội vàng khoát tay áo.
Nói cách khác khoảng cách trong lúc đó phi thường gần.
Nhất là khi có máy bay trực thăng, càng rút ngắn khoảng cách của cả hai.
Tô Bắc không định hỏi gì thêm, để A Đông giải quyết việc gấp của hắn.
Biến thái rất nhanh tỉnh lại.
Tô Bắc ăn chút gì đó cho nọ bụng, sau đó nghỉ ngơi trong chốc lát, thủ hạ biến thái gõ cửa vào thông báo rằng anh đã tỉnh, muốn gặp cậu.
Tô Bắc đi tới phòng biến thái.
Vẻ mặt anh suy yếu tựa đầu vào giường, trên cổ tay còn có dịch truyền.
“Lại đây.” Biến thái nhìn Tô Bắc, miễn cưỡng nâng tay.
Tô Bắc bước đến khi cách anh ba bước thì ngừng lại.
“Chúng ta cũng coi như bạn bè chung hoạn nạn, vì vậy…” Biến thái khoa chân múa tay chỉ khoảng cách rồi bảo, “Như vậy thì hơi xa quá rồi, có vẻ không đủ biểu đạt tình ý thân cận của chúng ta trong thời điểm đó thì phải?”
Trán Tô Bắc nổi gân xanh.
“Anh gọi tôi tới đây chỉ vì muốn nói lời vô nghĩa đó?” Tô Bắc cảm thấy một đàn quạ đen bay ngang qua trên đầu.
“Một nửa một nửa, tình cảm và chính sự là riêng biệt.” Biến thái đụng đụng ống truyền dịch.
Hai người đàn ông đang kiểm tra cho anh, đối với sắc mặt vừa vô lại vừa vô sỉ xem như không tai bị điếc, thậm chí còn lộ ra ánh mắt nóng bỏng, giống như nghi ngờ, nhìn Tô Bắc từ trên xuống dưới.
Khóe miệng Tô Bắc mân thành một đường thẳng tắp.
Quả nhiên chủ nào tớ nấy.
Không phải người một nhà, không thể tiến vào cửa.
Loại ý niệm không có ý nghĩa lóe qua trong đầu Tô Bắc.
Cậu cố gắng đè nén tính tình bản thân.
Thế giới cứ như vậy mỗi giây, nếu mình cứ bạo như thế, nhất định không tốt không tốt…
Dưới ánh mắt quần chúng vây xem, Tô Bắc không hề khách khí nói: “Có chuyện thì nói, không có chuyện thì tôi đi.”
Tô Bắc định nói, “Chúng ta trong lúc đó không có bất cứ liên hệ tình cảm gì”, nhưng sau khi suy xét về tác phong vô lại của biến thái, nếu nói như vậy, anh nhất định sẽ trả lời một câu khiến cậu thẹn quá hóa giận, cho nên không bằng ngay từ đầu xóa bỏ khả năng này.
Biến thái bĩu môi, giống như cảm thấy mình thật ủy khuất.
“Vốn muốn dẫn em xem trò hay, hiện tại, phải suy xét lại thôi.” Vẻ mặt biến thái tiếc nuối nói.
Biểu tình dụ hoặc mang theo nồng đậm câu dẫn, giống như vuốt mèo gãi vào lòng người.
“… Tôi không có hứng thú xem kịch.” Tô Bắc bất vi sở động.
“Thật sự không hứng thú sao? Có Thẩm Băng Quyền, có Chu Phỉ Thạch, có Thẩm Cẩm Trạch, thậm chí còn có Ngô Thiệu nữa.” Biến thái một khi đã đưa mồi xuống, thì không sợ con cá không cắn câu, ngay cả giọng nói đều trở nên hư vô mờ mịt.
Tô Bắc há miệng thở dốc.
Biến thái chắc chắn cậu tuyệt đối quan tâm chuyện này, không thể bỏ qua.
“Sao những người này lại ở cùng nhau?” Tô Bắc không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên vì tôi khiến bọn họ ở cùng nhau.” Biến thái trả lời.
Tô Bắc ngẩng đầu, liếc biến thái một cái.
“Được, tôi đi với anh.”