Tô Bắc chờ mong Thẩm lão gia có thể nói thêm gì đó.

Nhưng sau khi ông nói xong, chỉ mỉm cười giễu cợt, nhẹ nhàng bâng quơ dời đề tài, tránh né.

Đương nhiên, Tô Bắc có thể lí giải [hiểu] cách làm của ông.

Đối với một tiểu bối, kể lại những chuyện tình cảm mình từng trải quá, quả thật xấu hổ.

Tô Bắc chỉ đành tiếc nuối, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Thẩm Cẩm Trạch… tìm được tung tích của y chưa?” Tô Bắc chần chờ hỏi.

Tô Bắc muốn nói rằng, ở phương diện nào đó phi thường quy mao (?).

Khi muốn hỏi những chuyện thương tâm hoặc việc tư của người khác, con người luôn xuất hiện tâm lí bất an và do dự, chỉ cần có thể, cậu sẽ lựa chọn nhẹ nhàng cho qua.

Tỷ như cậu tuyệt đối không hỏi người khác thành tích thi cử thế nào, hay tiền lương mỗi tháng bao là nhiêu.

Cho nên lúc cậu hỏi về Chu Cẩm Trạch, thức ăn đã ăn no đủ.

Mi tâm Thẩm lão gia nhăn lại thật sâu.

“Có manh mối, bất quá tôi chưa tìm được tin tức.” Thẩm lão gia chua sót nói, “Không nghĩ tới gần già, còn phải nhọc lòng chuyện sống chết.”

“Y nhất định không có việc gì đâu.” Tô Bắc chỉ có thể nói lời an ủi trống rỗng.

Thẩm lão gia thở dài, ông vươn tay, vỗ vỗ vai Tô Bắc.

“Người đều có mệnh, việc này cậu đừng suy nghĩ nữa.” Thẩm lão gia nói.

Nhìn biểu tình thấm thía của ông, Tô Bắc bắt đầu đứng ngồi không yên.

Kỳ thật, cậu có manh mối, chỉ cần đem chuyện biến thái nói ra.

Vấn đề chính là, thứ nhất, Thẩm lão gia không tin; Thứ hai, Thẩm lão gia có thể giận chó đánh mèo với cậu; Thứ ba, biến thái sẽ tức giận; Thứ tư, những chi tiết cậu biết đều là lớp da, cặn bã.

Thẩm Cẩm Trạch bị bắt, nhốt trong một kho hàng cũ nhỏ, tin tức là do người khác dùng tiền mua.

Tổng hợp như vậy, chỉ có ba điểm.

Tô Bắc suy xét trước sau, cuối cùng đưa ra quyết định, đem mọi chuyện nói cho Thẩm lão gia.

Mạng nhỏ Thẩm Cẩm Trạch nguy trong sớm chiều, không thể tiếp tục chần chừ.

Tô Bắc buông đũa, ngồi thẳng lưng: “Thẩm thúc, tôi muốn nói với ông một việc.”

Thẩm lão gia đưa tay ý bảo “Mời nói”.

Tô Bắc suy nghĩ, sửa sang lại ngôn ngữ: “Chuyện là, tôi biết một số tin tức về Thẩm Cẩm Trạch.”

Thẩm lão gia nghe xong, sắc mặt ngưng trọng hẳn: “Biết cái gì? Tại cậu sao biết?”

Ánh mắt ông thản nhiên mang theo uy nghiêm.

Dưới khí chất Thẩm lão gia, Tô Bắc cảm thấy mình như học sinh tiểu học bị thầy cô gọi tới.

Không yên, hoảng hốt, nắm tóc ảo não.

“Tôi không biết người đưa tin rốt cuộc là ai, chỉ nghe anh ta nói lí do anh ta biết tin tức Thẩm Cẩm Trạch, là do dùng tiền mua tới.” Tô Bắc tận lực bảo trì trấn định, một hơi nói hết.

Cậu vừa nói xong, trên trán chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Loại trăm ngàn chỗ hở này, đổi ngược lại là người khác nhất định không tin.

Bất quá trong khoảng thời gian ngắn, không còn lí do nào thuyết phục hơn.

Thẩm lão gia nhất định đã điều tra cậu, chưa chắc ông hiểu nhất thanh nhị sở [một rõ hai ràng] về cuộc sống luẩn quẩn xung quanh, nhưng ít nhiều gì cũng biết tám phần mười.

Hai người nửa ngày không nói.

“Người này… anh ta bảo với cậu chỗ đó nằm ở con đường nào?” Thẩm lão gia trầm ngâm hỏi.

Tô Bắc lắc đầu.

Cậu từng hỏi, biến thái lúc ấy chỉ nói một câu, mua tới.

“Người này, cậu mang chuyện anh ta nói một chút cho tôi nghe đi, không bắt cậu nói anh ta là ai, chỉ kể làm sao biết được rồi.” Thẩm lão gia nhẹ giọng nói.

Tô Bắc liếm môi khô ráo.

Ở chỗ nào đó mà nói, cậu do dự.

Ngay lúc cậu không biết nên mở miệng như thế nào, tay Thẩm lão gia vỗ vỗ lên vai cậu.

“Nếu có chỗ không tiện, cậu có thể bỏ qua mà.” Thẩm lão gia dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu.

Dưới ánh mắt này, Tô Bắc hoàn toàn không thể cự tuyệt.

Cậu tránh nặng tìm nhẹ, nói lúc bị nhốt trong tù từng gặp một người đàn ông trẻ tuổi.

Sau khi đi ra, thường xuyên liên lạc với nhau.

Đúng rồi, anh ta tên “Mai Có Tài”, nhưng mà hình như không phải tên thật.

Bộ dạng thì, Tô Bắc gọi phục vụ đến, xin giấy bút, phác họa một bức tranh trên tờ giấy trắng.

Tướng mạo biến thái, sống động hiện ra.

Tô Bắc đưa tờ giấy cho Thẩm lão gia, “Chính là người này.”

Thẩm lão gia nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Có chút ấn tượng.”

Biến thái chết tiệt đâu phải tiểu nhân vật không nổi danh, vì sao người ngoài chỉ biết một ít chuyện của anh thôi?

“Người này nói cho tôi biết, những thứ tôi biết, đều do anh ta nói, lúc đó anh ta bảo, con trai Thẩm lão gia bị người bắt cóc, tôi có hỏi vì sao anh ta biết, anh ta trả lời là do mua tới.” Tô Bắc thất vọng kể.

Ngay cả Thẩm lão gia cũng không biết lai lịch biến thái sao.

Biến thái vô ảnh vô tung [tung tích không rõ ràng], giống như từ dưới đất chui lên vậy.

Tô Bắc không chú ý rằng, lúc Thẩm lão gia đang nhìn bức họa kia, mặt mày co rút, ánh mắt tối đen.

Ông giống như nghĩ tới điều gì, nhưng không quá xác định.

Cuối cùng, Thẩm lão gia trả tờ giấy lại, để trên bàn.

“Bình thường anh ta liên lạc với cậu thế nào?” Thẩm lão tra trầm giọng hỏi.

“Bình thường đều do anh ta chủ động liên lạc, tôi không có cách liên lạc lại.” Tô Bắc trả lời.

“Vậy sao…” Thẩm lão gia như có điều suy nghĩ nhìn tờ giấy kia.

“Làm sao thế?” Tô Bắc khẩn trương hỏi lại.

“Không sao, đừng lo lắng, tôi muốn tìm người hỏi một chút.” Thẩm lão gia lấy lại tinh thần, “Bất quá nếu là vậy, người này hình như không muốn để người ta biết hành tung của mình.” Thẩm lão gia nhẹ nhàng cười, “Người bạn này của cậu khá thú vị.”

Nụ cười của ông tràn ngập thâm ý.

Trong lòng Tô Bắc máy động.

Ăn cơm xong, Thẩm lão gia đưa cậu về trường.

Tô Bắc đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát.

Lúc này, một người đi đến bên cạnh cậu.

Vẻ mặt Vệ Hoa tươi cười nhìn Tô Bắc, người khác nhìn vào còn tưởng bạn thân lâu năm với cậu.

Tô Bắc lấy lại tinh thần, nhìn thấy Vệ Hoa, liền trừng mắt liếc y một cái, “Tại sao cậu còn ở đây.”

Vệ hoa “ai nha ai nha” kêu hai tiếng, “Không có chuyện gì làm, vòng vòng chơi, đúng lúc nhìn thấy anh, đây gọi là duyên phận nha huynh đệ.”

Khóe miệng Tô Bắc thoáng trừu.

Cậu lười quan tâm Vệ Hoa, xoay người đi vào trường học.

Vệ Hoa ở phía sau, đi theo, cách một khoảng không xa không gần, khi thấy cậu xoay người, y liền ngẩng đầu nhìn trời.

Tô Bắc bất đắc dĩ.

Hàng này hạ quyết tâm liều chết mới thôi.

Tô Bắc nhìn khớp xương bàn tay của mình, cảm thấy ngứa tay khó nhịn.

Biến thái chỉ gửi đúng ba cái tin nhắn kia, không gửi tiếp cái nào nữa.

Tô Bắc không thèm để ý.

Tâm lý cậu bây giờ là phá bình phá suất [Bình vỡ chẳng cần gìn giữ].

Ước chừng sẽ không lọt vào trực giác trừng phạt nghiêm trọng và chống đỡ vững chắc. (?)

Ở ký túc xá hai ngày, ngay cả cơm cũng nhờ bạn cùng phòng đem về.

Mỗi ngày như thường lệ lại bắt đầu chơi game, nhìn như hôn thiên địa ám, trên thực tế thì không yên lòng, sau mỗi lần đi phó bản dường như toàn quân đều diệt, cho nên người trong bang phái đều từ chối tổ đội với cậu, trừ phi cậu từ trong ‘Thất tình’ tỉnh lại.

Những người này nghĩ cậu thất thường như vậy, nhất định là do ‘Bị đá’.

Nếu không, một đại thanh niên tốt như thế sao lại biến thành tàn phế [chơi tệ].

Cậu quả thật lo lắng tình hình phát triển cậu chuyện.

Mãi đến bây giờ, tung tích Thẩm Cẩm Trạch vẫn không rõ.

Tô Bắc lên vài trang tin tức, trên mặt báo có công bố một ít sự tình vụn vặt.

Tiếng gió thành phố H lan nhanh, nhân mã khắp nơi rục rịch.

Còn xảy ra vài cuộc đấu giá quy mô lớn.

Bất quá những người này, ngay lập tức bị xóa ID.

Về các tin tức khác, rất khó để biết, ít nhất báo chí hay TV, cũng không nhắc đến.

Cuộc sống ngày thường vẫn tiếp tục.

Bóng ma dưới ánh mặt trời, đại bộ phận không lan đến trên người bọn họ.

Cho nên bọn họ không biết bóng ma, cũng không tìm hiểu bóng ma.

Tô Bắc vì ngẫu nhiên mà có cơ duyên biết một ít về chi nhánh cuối, nhưng chưa từng chứng khiến sự thực tàn khốc này bao giờ.

Mãi đến ba ngày sau, một cuộc điện thoại gọi tới.

Tô Bắc nhìn, là Thẩm lão gia.

“Uy, Thẩm thúc.” Thời điểm Tô Bắc cầm di động, cả người không tự chủ ngồi thẳng lên.

“Không thành vấn đề, tôi tới ngay.” Tô Bắc đáp ứng không chần chờ.

Cậu đóng máy tính, thông báo với bạn cùng phòng một tiếng, bước khỏi cửa.

Vừa ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy xe Thẩm lão gia dừng ở phụ cận.

Cậu đi tới, lên xe.

Trên xe có hai người đàn ông cao lớn, một người đàn ông trong số đó ngồi đằng sau cạnh bên cậu.

Không khí có vẻ ngưng trệ, hai người đàn ông mang kính đen, lộ ra khuôn mặt cứng ngắc giống như đá hoa cương.

Lúc lên xe, Tô Bắc thấy Vệ Hoa núp cách đó không xa, nhìn cậu.

Xe chạy thật nhanh.

Hình như sự tình rất khẩn cấp, Tô Bắc có cảm giác vậy.

Đáng tiếc hai người kia tựa hồ không tính mở miệng nói chuyện.

Cho nên Tô Bắc chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng ngồi yên trên xe, bắt đầu suy nghĩ liên miên lan man.

Xe nhanh chóng tới Đông Thành.

Trong lòng Tô Bắc căng thẳng, chắc lẽ Thẩm lão gia đã tìm ra Thẩm Cẩm Trạch ở đâu?

Bất quá cho dù tìm ra đi chăng nữa, ông gọi cậu tới làm gì?

Trong lòng Tô Bắc đầy nghi vấn.

Sau đó, xe dừng lại, hai người đàn ông kẹp Tô Bắc chính giữa, đi vào ngôi nhà.

Ngôi nhà này là biệt thự riêng.

Kiến không trúng không dương (?), tràn ngập hơi thở nhà giàu mới nổi.

Tô Bắc đi vào đại sảnh, nhất thời bị một màn trước mặt làm kinh sợ.

Người ngồi đối diện Thẩm lão gia, vẻ mặt ý vị thâm trường, khuôn mặt tươi cười lười nhác, không phải biến thái thì là ai.

Biến thái quay đầu, nhìn thấy Tô Bắc, nụ cười càng thêm khoái trá.

“Thẩm Băng Quyền, ông gọi em ấy tới làm gì?” Ánh mắt Tô Bắc mị thành một đường.

Biến thái tuy rằng đang cười, nhưng lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Ít nhất khi Tô Bắc nghe thấy nụ cười của anh, cước bộ nhịn không được dừng lại tiếp tục đi lên phía trước.

Vẻ mặt Thẩm lão gia bất đắc dĩ, “Hết cách rồi, cậu trai này bảo quen biết ngươi, ta nghĩ, có người quen ở đây, cuộc nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

Gừng càng già càng cay, chuyện Chu Phỉ Thạch không làm được, Thẩm lão gia lại làm được.

Ông tìm được biến thái.

Hơn nữa nhìn tình huống trước mắt, biến thái và ông ở chung không thoải mái cho lắm.

Bất cứ chuyện gì, giáp ở hai đầu, cảm giác phi thường không ổn, chuyện gặp được cũng phi thường không ổn.

Tô Bắc cảm thấy, chính mình sắp không hay ho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play