Bốn bề yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Tô Bắc xoa xoa đầu, tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh táo, tay trái cậu liền chống trên thảm, thân thể nhảy dựng lên.

Giống như đang đối đầu với nguy hiểm, toàn thân cậu như con thú nhỏ đề phòng mọi thứ.

Cậu cảnh giác liếc nhìn bốn phía chung quanh, thiết kế trong phòng rất đẹp, khiến người ta nghĩ ngay tới khách sạn trước tiên.

Tô Bắc giật giật cổ, phát ra một tiếng “Tê”, đau quá —

Tên biến thái Tiêu Tịnh xuống tay thật tàn nhẫn.

Tô Bắc trong lòng nguyền rủa anh.

Nơi này là chỗ nào? Cậu đầu tiên đi đến cửa phòng, vặn núm cửa, không ngoài dự kiến, núm cửa không hề nhúc nhích.

Cậu đành phải quay về phòng.

“Roẹt” một tiếng, Tô Bắc vén bức màn cửa sổ ra.

Ánh mặt trời dũng mãnh chói mắt tiến vào trong phòng, Tô Bắc vươn tay cản lại.

Cậu nheo mắt, nhìn câu lạc bộ đêm của bang Tam Hợp ở trước mặt.

Biến thái đánh cậu ngất xỉu chỉ để đưa cậu tới khách sạn đối diện thôi sao?

Tô Bắc nhìn đám đàn em Thẩm lão gia để lại vẫn đang đứng trước cửa chờ đợi.

Nói cách khác, tình thế vẫn chưa phát triển, cũng không phát xấu. Đồng thời thể hiện, khoảng thời gian cậu hôn mê không lâu lắm?

Vậy tiếng súng cậu nghe thấy trước khi hôn mê là gì? Nghi vấn trong đầu Tô Bắc thật lâu không tìm được lời giải đáp.

Trong lúc Tô Bắc định đá văng cửa, cậu nghe thấy một âm thanh lạ vang lên khắp phòng.

Âm thanh này phát ra từ phòng tắm.

Cách cánh cửa thủy tinh, Tô Bắc mơ hồ thấy bóng dáng một người ẩn ẩn hiện hiện.

Hình dáng mơ hồ kia khiến Tô Bắc miệng đắng lưỡi khô.

Cậu nghĩ nghĩ, quyết định thừa dịp người kia còn đang tắm bên trong, bắt lấy cơ hội chuồn mất.

Cậu bước đến trước cửa, nâng một chân đá tới.

Đây là khách sạn, loại âm thanh kinh thiên động địa này, nhất định sẽ dẫn phục vụ phòng hay bảo vệ tới xem.

Nhưng cấp bậc nơi này không thấp, ít nhất cũng bốn sao, cửa phi thường rắn chắc, hiệu quả cách âm cũng rất tốt.

Tô Bắc lấy ghế dựa, bình hoa và vài thứ trang trí trong phòng hướng cánh cửa ném tới.

Phản chấn khiến cách tay cậu rung lên.

Tô Bắc lắc lắc tay.

Tuy không ngừng cố gắng lấy đồ xung quanh chọi, dù tiếng va chạm liên tục phát ra, nhưng người trong khách sạn lại không có phản ứng gì.

Ngay cả cái người đang tắm bên trong cũng không có động tĩnh.

Tô Bắc bỗng cảm thấy thất bại.

Thế giới bi đát này, quả nhiên không thể dùng lẽ thường suy đoán.

Xem ra quan lý khách sạn quyết tâm xem thường tất cả thứ phát sinh trong phòng.

Khi hiểu rõ điều này, Tô Bắc bỏ vật trang trí cầm trên tay xuống.

Chuyện này thật vô dụng, lãng phí cảm tình người khác.

Tô Bắc đi tới nhìn cửa sổ sát nền nhà.

Bước lại gần, dùng đốt tay gõ gõ, cửa phá không được, không biết cửa sổ thủy tinh có phá được hay không?

Tô Bắc thoáng nhìn một chút, căn phòng này nằm ở lầu bảy.

Hơn nữa nơi trước mặt còn thuộc dạng phồn hoa.

Nếu cửa thủy tinh rớt xuống, người qua đường phía dưới không chết cũng tàn phế, phiền toái tiếp đó khiến kế hoạch mê người trở nên kém hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Tô Bắc ngồi xuống ghế sô pha.

Ghế sô pha nằm đối diện phòng tắm.

Tô Bắc đợi trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra.

Biến thái chỉ bọc một cái khăn tắm bên hông, bước ra từ bên trong.

Mái tóc ướt sũng, giọt nước rơi xuống, chảy dọc trên làn da bóng loáng đầy tính dẻo dai.

Không thể không thừa nhận, dáng người biến thái lúc mặc quần áo trông hơi gầy, nhưng khi cởi ra thì hiện lên đầy thịt — chẳng qua đây là thịt cơ bắp, chứ không phải thịt béo.

Vẻ mặt Tô Bắc vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn cơ bụng tám múi của anh.

Dù cậu rèn luyện lâu như thế nào cũng không thể luyện ra hình thể hoàn mỹ như vậy.

Biến thái không lau mái tóc ướt sũng.

Anh nhìn Tô Bắc, ngồi xuống đối diện cậu, hai chân bắt chéo, tùy ý khiến khăn tắm hở tới gốc đùi.

Tô Bắc chỉ nhìn một lần, liền đem ánh mắt tuần tra xung quanh.

Biến thái chết tiệt, đồ cuồng bại lộ.

Có thể nhìn thấy địa phương dưới kia vô cùng rõ ràng đó biết không.

Biến thái rút một điếu thuốc trong hộp, đốt lên rồi hút một hơi.

Tiếp theo, anh đem điếu thuốc ấn lên gạt tàn thuốc thủy tinh.

Tô Bắc không được tự nhiên giật giật.

“Sao không chọi luôn cái kia?” Biến thái chỉ chỉ cửa sổ sát đất.

“…” Tô Bắc mím môi không nói lời nào.

“Sợ phiền phức, hay sợ làm người khác bị thương?” Biến thái hứng thú nhìn cậu hỏi.

“…” Tô Bắc tiếp tục trầm mặc.

“Em thật nhát gan.” Biến thái liếm môi, chậm rãi nói.

“…” Tô Bắc mắng thầm một câu trong lòng: Súc vật.

Biến thái đột nhiên đứng lên, cầm hai tay Tô Bắc, kéo cậu tới trước cửa sổ.

Anh dán sau lưng cậu, môi nhẹ nhàng cắn liếm lỗ tai, “Tiểu Bắc, chẳng lẽ em không chú ý suốt khoảng thời gian này không có người ra vào khách sạn sao?”

Thân thể Tô Bắc run lên.

Cậu quả thật không chú ý.

Bất quá… cậu chỉ theo hướng xuất phát mà đưa ra kết luận.

Cậu không cho mình là sai.

Nếu có sai thì phải là biến thái sai.

Cậu khẳng định anh đã an bài đám đàn em đuổi hết người đi đường.

“Tiểu Bắc, tôi rất thất vọng, tôi cứ nghĩ em muốn thử?” Biến thái nỉ non bên tai cậu.

“…” Tô Bắc hạ mi.

Cậu đột nhiên thả lỏng, lạnh nhạt nói với anh: “Tôi không có hứng thú đả thương người khác.”

“Vậy em vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc thắng tôi, né tránh tôi. Như vậy em vẫn không thèm để ý sao?” Biến thái nhíu mày.

Tô Bắc quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm biến thái.

Khuôn mặt biến thái thanh tú, dưới mặt trời càng như khối Bạch Ngọc xinh đẹp.

Trong nháy mắt, Tô Bắc bị hấp dẫn bởi làn da nhẵn nhụi trắng nõn của anh.

Nếu có thể lưu lại dấu vết trên đó, một vệt màu đỏ chói mắt, như vậy khẳng định rất đẹp.

Đây là một loại ý tưởng mê hoặc hơi hướng bạo lực.

Kỳ thật biến thái nói đúng, nếu cậu không buông tha cho tất cả, dùng hết tất cả quyết tâm sẵn có, như vậy, có lẽ vĩnh viễn không còn cách nào thoát khỏi khống chế của anh, chỉ có thể bị động chờ tới ngày biến thái ghét bỏ mình.

Tô Bắc vô lực.

“Anh không cần dài dòng với tôi.” Tô Bắc cắn răng, “Cho dù anh tiếp tục nói như thế nào, cái gì nên làm tôi sẽ làm, không nên làm, cho dù chết tôi cũng không làm. Mặc kệ anh muốn làm gì, tôi cũng không thay đổi chủ ý.”

Biến thái nhẹ nhàng vỗ tay.

“Không tệ, không tệ.” Vẻ mặt biến thái tươi cười nhìn cậu.

“…” Tô Bắc nhìn nụ cười của anh, cảm thấy sau lưng có hơi mát lạnh.

“Như vậy trò chới mới thú vị.” Biến thái chậm rãi tới gần cậu, ôm cậu vào trong lòng.

“Cho dù em không làm, mọi chuyện vẫn thế mà tiếp diễn.” Biến thái nói với người trong lòng mình, “Mà nếu em làm được tất cả, em sẽ trở thành một phần trong đó.”

Vẻ mặt Tô Bắc sợ hãi cả kinh.

Cậu gục đầu xuống, không tìm hiểu sâu câu nói hàm nghĩa của anh.

Lúc này, biến thái đột nhiên nắm tay, đưa cậu tới sô pha.

“Cho em xem kịch hay.” Biến thái ngồi trên ghế, buộc cậu ngồi trên đùi anh.

Rắn chắc, lửa nóng tiếp xúc tứ chi buộc chặt, khiến Tô Bắc dù động cũng không dám.

Vật kia từng gây cho cậu bao thống khổ — và khoái cảm — bây giờ đang kề bên mông cậu.

Giống như cự long đang ngủ say đang thức tỉnh.

Tô Bắc có thể cảm giác được sự cứng rắn và từng nhịp đập của nó.

Vài người xuất hiện trên màn hình ở cái tường đối diện.

Chất lượng hình ảnh rõ ràng, từng động tác hay biểu tình đều xuất hiện toàn bộ.

Thân thể Tô Bắc cứng đờ.

Người xuất hiện đúng là đám người Thẩm lão gia.

Bọn họ đang giằng co với một đám người khác trong đại sảnh, hơn nữa còn bị vây bên trong.

Thần sắc Thẩm lão gia tự nhiên, nhưng Tô Bắc có thể thấy lo âu trong ánh mắt ông.

“Này… Đây là chuyện gì?” Tô Bắc quay đầu, nhìn biến thái.

Biến thái cười cười, không trả lời.

“Xem tiếp đi.” Anh dễ dàng ôm eo Tô Bắc.

“…” Tô Bắc quay đầu lại.

Tay biến thái không khỏi quá ‘dài’, ngay cả địa bàn bang Tam Hợp lão đại Đông Thành, anh đều xâm nhập được.

Mặc kệ là hình ảnh, hay âm thanh đều cực kỳ rõ ràng.

Tô Bắc nghe Thẩm lão gia nói: “Nam thành và Đông thành luôn là nước sông không phạm nước giếng, bang Tam Hợp các ngươi lại cố tình ăn cắp bát cơm người khác, làm chuyện dẫn lửa thiêu thân, chẳng lẽ các ngươi nghĩ người khác không phát hiện sao?”

Ngồi ở trước bang Tam Hợp là người chủ sự, còn trung gian hẳn là lão đại.

Đó là một người hơn ba mươi tuổi, đeo kính mắt, nhìn qua giống như đàn ông thành phần tri thức.

Vẻ mặt người đàn ông mỉm cười tao nhã: “Thẩm lão gia cứ nói quá, muốn sinh ý lớn, khó tránh khỏi phải vậy, bất quá, bang Tam Hợp của chúng tôi có tiền thì cùng kiếm, chưa có người nào đưa ra dị nghị đối với cách làm này, ngài lo lắng nhiều lắm.”

Thẩm lão gia khoát tay áo, “Chuyện này tôi không thèm để ý, chỉ cần các ngươi giao con tôi ra, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”

Lão đại bang Tam Hợp vẻ mặt bất đắc dĩ vuốt tay, “Vấn đề là bang Tam Hợp chúng tôi không có động thủ với con trai ngài, ngài không thể chỉ vì chuyện này xảy ra ở Đông thành nên đổ toàn bộ lên đầu chúng tôi chứ? Ngài tìm lộn người rồi.”

Thần sắc Thẩm lão gia ngày càng lạnh lùng.

Đôi môi như điêu khắc của ông mân thành một đường thẳng tắp, hàn khí bức người.

“Vậy cái này là sao?” Thẩm lão gia ném một vật lên bàn.

Lão đại bang Tam Hợp ra hiệu, lập tức, một người cầm lấy vật này đưa tới, cẩn thận mở ra, sau đó lấy thứ bên trong đưa tới trước mặt lão đại.

Ba chủ sự bang Tam Hợp cùng xem qua.

Hai mặt nhìn nhau, chụm đầu ghé tai, nhỏ giọng thương lượng một lát.

Tô Bắc nhìn thấy đồ vật bên trong là ảnh chụp.

Lão đại bang Tam Hợp, thần sắc nghiêm túc lên: “Con ngài mất tích không có liên quan gì tới bang Tam Hợp, ảnh chụp này là có người muốn vu oan giá họa, Lâm đường chủ tuyệt đối không làm chuyện phản bội bang Tam Hợp.”

Lúc Thẩm lão gia không cười, ngày xuân ấm áp biến thành mùa đông băng lạnh.

Ánh mắt ông sắc bén nhìn lão đại bang Tam Hợp.

Hai người nhìn nhau một lát.

Lão đại bang Tam Hợp nhìn như thư sinh, nhưng khí thế của hắn không thua kém gì Thẩm lão gia.

Thẩm lão gia không nhúc nhích: “Nếu vậy các ngươi gọi Lâm đường chủ tới, mặt đối mặt nói chuyện.”

Lão đại bang Tam Hợp cho dự trong chốc lát, người chủ sự bên cạnh hắn ghé tai nói một câu, hắn đồng ý.

Tô Bắc nhìn một màn giằng co.

Đường chủ bang Tam Hợp có liên quan tới chuyện này?

Hay có người tận lực, muốn dùng hết sức đem nước trong quấy thành đục.

Cậu quay đầu, vẻ mặt hoài nghi nhìn biến thái, “Do anh làm?”

Biến thái vẫn cười như cũ, vẻ mặt anh cưng chìu cọ cọ mặt Tô Bắc.

“Em nói xem?” Biến thái dùng thanh âm nức nở như tình nhân nói với cậu.

Tô Bắc bị anh cọ cọ, hai má ửng hồng.

“Nhất định là anh.” Tô Bắc quả quyết đưa ra kết luận.

“Đúng là do tôi.” Biến thái không biết xấu hổ thừa nhận.

“…” Tô Bắc không thèm để ý anh, quay đầu tiếp tục xem tình hình phát hiển.

Ngay lúc đó, biến thái vẫn luôn an phận đột nhiên động tay.

Tay anh vói vào trong cơ thể cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play