Mọi việc đều phải dùng đầu óc trước rồi mới tới hành động, đây là bài học mà Tô Vận Thành cứ vài lần gặp lại dặn dò cậu.

Dù sao đây cũng là con trai của mình, việc Tô Bắc âm trầm hướng nội, tính cách dễ tức giận lại hay xúc động, Tô Vận Thành biết rất rõ.

Nhưng một năm bốn mùa, ông thường xuyên không có ở nhà, việc dạy dỗ Tô Bắc khó tránh khỏi có sơ sót.

Đợi sau khi tính cách cậu được định hình, bây giờ muốn thay đổi là một việc không có khả năng.

Bên trong phòng ngủ Tô Bắc, treo một cái khung, bên trên viết một chữ ‘Tĩnh’.

Có thật sự hiệu quả hay không, không thể nói trước, nhưng có còn hơn không.

Tô Bắc trở về phòng, ngồi trên giường, xuất thần nhìn chữ ‘Tĩnh’ ở đối diện.

Muốn lập ra một kế hoạch phạm tội hoàn mĩ không có chỗ hở, là vô cùng khó.

Tốn công thôi không nói, quan trọng hơn là sẽ đụng đến nhiều người bên trong cùng với những thành phần tri thức khác.

Tô Bắc vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến nát óc vẫn không tìm ra biện pháp nào có thể thần không biết quỷ không hay mà xử lí Chu Phỉ Thạch, đặc biệt là không lưu lại dấu vết.

Y là nhân vật trọng yếu ở khu phía Bắc – Long Hổ Đường, trên đầu còn có một vị anh trai đáng sợ, âm độc như rắn.

Tô Bắc cảm thấy bản thân tốt nhất nên vu hồi*.

(*) đi đường vòng.

Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm chữ ‘Tĩnh’, mãi đến khi ngủ mất.

Sau khi ngủ no nê, Tô Bắc đem mái tóc rối bù bước ra ngoài, liền ‘diện kiến’ Chu Phỉ Thạch đang ăn mặc chỉnh tề như thần tượng đóng phim vườn trường, y cúi người mang giày, rồi lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã bảy giờ rưỡi.

“Nè…” Tô Bắc đứng phía sau gọi.

Chu Phỉ Thạch nhìn cậu, lại nâng mắt nhìn đồng hồ, ánh mắt hiện lên một chút khác thường: “Có chuyện gì mau nói, tôi đang vội.”

Cái khẩu khí không kiên nhẫn này là sao.

Tô Bắc cảm thấy ngọn lửa tức giận bắt đầu nhen nhóm trên khuôn mặt.

Lực nhẫn nại của cậu càng ngày càng kém, tính xấu ở bên trong từ lâu lại bại lộ hết ra.

“Tôi, cậu đi Long Hổ Đường, tôi, tôi cũng muốn đi.” Tô Bắc ấp a ấp úng nói.

Thời điểm có việc nhờ người ta, lực giọng khó tránh khỏi trở nên yếu đi.

“Không được.” Chu Phỉ Thạch không nói hai lời, quả quyết từ chối.

“….Không cho thì tôi sẽ đi K4.” Linh quang trong đầu cậu chợt lóe, thốt ra một câu.

Trán Chu Phỉ Thạch nảy lên một cái gân xanh, y nhẫn nại thở dài:”Vì sao anh muốn đi Long Hổ Dường?”

Tô Bắc khoanh tay dựa vào tường: “Cậu nói thử xem?”

Chu Phỉ Thạch lại thở dài: “Anh không tin tưởng tôi sao? Tôi nói nhất định sẽ đem người kia tìm ra.”

Tô Bắc yên lặng nhìn y, thanh âm lạnh lùng: “Phải chờ tới khi nào? Cậu có biết tôi…”

Thiếu chút nữa đem chuyện biến thái làm tối hôm đó nói ra.

Cậu quật cường nhìn Chu Phỉ Thạch: “Tôi qua tôi đã nghĩ rất kĩ, Long Hổ Đường cũng được, K4 cũng được, thậm chí tự bản thân ra tay cũng được.”

Chu Phỉ Thạch mang giày xong, thân thể đứng thẳng dậy, y bình tĩnh nhìn Tô Bắc: “Vậy buổi chiều anh đi theo tôi.”

Y dễ dàng nhượng bộ như vậy ngược lại làm Tô Bắc có chút kinh ngạc.

Cậu vốn đang định giương thương múa giáo, giảng đạo lý với Chu Phỉ Thạch một phen, không nghĩ tới giai đoạn chuẩn bị trước hoàn toàn uống phí.

Tô Bắc chần chờ nói: “Vậy cũng được, cậu không cần nuốt lời.”

Chu Phỉ Thạch lạnh lùng cười nhạo một tiếng, giống như rất khinh thường lời này của cậu.

Tô Bắc cắn răng, trừng mắt nhìn y, cuối cùng quay lưng hừ lạnh một tiếng, bước tới phòng khách xem TV.

Tô Bắc ở nhà chơi game mãi đến khi Chu Phỉ Thạch về.

Chu Phỉ Thạch gõ gõ cửa, bảo cậu đi xuống, khi cả hai xuống dưới lầu, Tô Bắc nhìn thấy một chiếc xe đậu ở ven đường.

Mắt thấy Chu Phỉ Thạch mở cửa bên chỗ lái, Tô Bắc vội vàng kêu một tiếng: “Cậu có bằng lái không?”

Chu Phỉ Thạch khinh thường cười một tiếng, ngồi vào trong xe.

Tô Bắc không có biện pháp, chỉ có thể ngồi lên xe.

Cậu bất an nhìn bộ dáng thuần thục của Chu Phỉ Thạch.

Ngay cả bản thân còn chưa học qua, đang định thừa dịp trong thời gian nghỉ đi học lái, không nghĩ tới…

Bất quá Chu Phỉ Thạch còn chưa tới tuổi a, y không phải nhỏ hơn mình một chút sao?

Nghi vấn này hiện ra trong đầu, không có biện pháp chìm xuống, cho nên Tô Bắc nhịn không hỏi.

Chu Phỉ Thạch nhìn cậu một cái: “Sửa tuổi trong hộ khẩu không phải được rồi sao.”

…. Điều này cũng đúng, mặc dù hơi khó, nhưng nếu có người quen biết thì rất dễ dàng.

Bất quá chẳng ai rãnh đi sửa tuổi, ăn no không có việc gì làm à. (><) Hai người đến khu Bắc ở thành phố H. Nơi này là nội thành cổ xưa, có một dòng sông cách ngang khu Nam, khu Tây. Kiến trúc nhìn qua có vẻ cũ nát. Đương nhiên, có đô thị hiện đại cũng có nhà thấp bé, vì vậy những nơi ngược với cảnh tượng phồn hoa cũng không thiếu. Xe dừng trước một tòa nhà cao mười tầng. Đây cũng không phải là nơi giam giữ Tô Bắc lúc trước. Chu Phỉ Thạch dẫn cậu vào trong, vào thang máy lên tới tầng cao nhất. Tầng mười có hai căn phòng đối diện nhau, Chu Phỉ Thạch mở của phòng bên trái. Cửa sổ cực lớn nằm sát đất, bàn công tác màu đỏ sậm trông rất hào phóng, cùng màu với bàn trà. Tô Bắc cảm thấy căn phòng này không hợp với khí chất Chu Phỉ Thạch. Y giống như nắng ban mai mang theo một luồng sáng dương quang. Mà nơi này, có vẻ quá mức cực đoan và phân biệt. Thời điểm Tô Bắc đánh giá toàn bộ căn phòng, cửa bị đẩy ra. Chu Bàn Thạch đến. Vẻ mặt hắn âm trầm, nổi giận đùng đùng, lúc nhìn thấy Tô Bắc, trông rất sửng sốt, bất quá cục tức dường như lại tăng vọt, hắn chỉ Tô Bắc rồi lớn tiếng nói: “Sao cậu ta lại ở đây?” Chu Phỉ Thạch cau mày nhìn anh trai mình: “Em dẫn anh ấy tới đây xem.” Chu Bàn Thạch trừng mắt, vẻ mặt bất mãn liếc em trai mình một cái, muốn mở nói gì đó nhưng lại nhìn sắc mặt y có vẻ không được tốt, bèn chuyển đề tài: “Nhất định phải bắt Giang Bắc tới đây.” Hắn lấy một điếu thuốc ra, đốt lên. Chu Phỉ Thạch ngồi trên bàn công tác:”Tên họ Mao đứng đầu Nhất Hỏa Nhân kia vẫn muốn tìm phiền toài?” Chu Bàn Thạch gật đầu, hắn cười âm lãnh:”Tên họ Mao đứng đầu Nhất Hỏa Nhân ỷ vào gia thế của ai, chúng ta đều nhất thanh nhị sở*, chờ qua chuyện này, anh sẽ làm thịt gã.” (*) một rõ hai ràng. Chu Phỉ Thạch không đồng tình nhìn hắn: “Anh, anh đừng xúc động như vậy, chúng ta vất vả lắm mới tẩy trắng* được, đang vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm.” (*) làm lí lịch, lịch sử bản thân trong sạch. Chu Bàn Thạch liếc Chu Phỉ Thạch một cái. Ánh mắt kia, vừa tà vừa lãnh. “Điều này chẳng lẽ anh không hiểu? Dù chúng ta bây giờ tính toán dàn xếp ổn thỏa thì vẫn có vài người không bằng lòng.” Ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt đầy lệ khí của hắn. Hai người thảo luận sự tình hoàn toàn không kiêng dè Tô Bắc. Chu Phỉ Thạch không để ý, còn Chu Bàn Thạch hẳn là hận không thể làm Tô Bắc lộ ra điểm yếu như một con thiêu thân, như vậy có thể tiếp tục đối với cậu ra tay ngoan độc. Hắn thường nhìn về phía Tô Bắc, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến cậu nổi da gà. Ngồi một bên nghe chốc lát, Tô Bắc rốt cuộc hiểu được nội dung toàn bộ. Hai anh em họ Chu là chủ công cổ phần xây dựng Chu thị, đang định tham gia một hạng mục có quy mô lớn, chiêu thương dẫn tư. Vốn đang nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng giữa chừng lại nhảy ra một đám côn đồ chó săn, chuyên môn điều tra, lôi ra các vấn đề không lớn cũng không nhỏ trong những hạng mục trước kia của Chu thị, tuy rằng không gây ảnh hưởng quá xấu, nhưng trong thời khắc quan trọng như bây giờ, loại tin tức rò rỉ này sẽ trở thành cục đá chắn đường họ. Người dẫn đầu đám côn đồ chó săn tên gọi Mao Thất, tên này quả thật không muốn sống nữa, gã dùng mọi thủ đoạn vu oan giá họa để hãm hại họ. Nếu trước kia hai anh em họ Chu không tẩy trắng thân phận, muốn đối phó với đám người kia thì vô cùng dễ dàng. Nhưng hiện tại không thể lộ ra nhược điểm, đành bó tay bó chân. Tô Bắc biết rõ tình cảnh hai anh em họ Chu bây giờ rất không tốt. Lão đại Long Hổ Đường nguyên bản là cha hai anh em họ Chu, lại đột nhiên qua đời ngoài ý muốn, khi đó quyền lực cùng uy tín Chu Bàn Thạch không đủ, vài nguyên lão dẫn đàn em của mình đi tìm nơi nương ở chỗ những lão đại khác hoặc tự tạo dựng một bang khác, nhưng nếu chỉ có một ít thực lực hay quyền thế thì không đủ, vì vậy đành miễn cưỡng chống chọi qua ngày. May mắn, anh em họ Chu cũng không phải không có năng lực, đỡ trái hở phải, cuối cùng làm cục diện trở nên ổn định. Mà Chu Phỉ Thạch tận lực khuyên anh trai mình đem Long Hổ Đường tẩy trắng sang con đường chính đạo, cho nên mới mở ra công ty Chu thị. Chủ ý này đương nhiên tốt, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim*. (*) hiểu theo nghĩa : kẻ phá hoại. Chu Bàn Thạch liên tục gọi điện thoại, đều là liên lạc với hội viên những quan viên trong dự án. Việc buôn bán của hai anh em từ trước đến nay, vốn luôn dùng tiền mở đường, có người đẹp hộ tống, thế nên cùng những quan viên đó ở chung ngược lại khá hòa hợp. Đương nhiên, đây là vì lợi ích lẫn nhau. Chu Bàn Thạch hiểu, một khi bọn họ xảy ra vấn đề, những người này lập tức trở mặt ngay. Chu Phỉ Thạch nhìn anh mình gọi điện thoại, ngón tay giao nhau, chống cằm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Đối với việc giao dịch ngầm, Tô Bắc hiểu được một hai phần. Ba cậu làm nghề buôn bán, thường cùng cậu nói chuyện vài câu, cũng thường cảm khái một phen, cảm khái xong rồi, thì nói những chuyện nên làm hoặc không nên làm, làm như vậy thì không có sinh ý. Tô Bắc nhìn bộ dáng sứt đầu mẻ trán của Chu Bàn Thạch, cảm thấy hơi xót xa xót xa. Chu Bàn Thạch và Chu Phỉ Thạch kì thật là cùng cha khác mẹ, phụ thân của cả hai không kết hôn mà chỉ nuôi tình nhân ở bên ngoài, sinh ra vài đứa nhỏ, quan hệ anh em, chị em trong lúc đó phi thường nhạt nhẽo, chỉ có quan hệ Chu Bàn Thạch và Chu Phỉ Thạch là hơi tốt một chút. Chu Bàn Thạch nhìn di động reo vang, nhận cuộc gọi, vừa nghe hai câu liền chửi ầm lên:”Vì sao tao lại nuôi mấy đứa bất tài như tụi mày? Lại bị Mao Thất chọn bãi? Mẹ nó, lần trước tao đã dặn gì với mày, lại để Mao Thất thừa cơ hội xuống tay, ta sẽ đưa mày vào trong ‘Hắc’ để người ta đem mông mày thao!” Tô Bắc ở bên cạnh nghe toàn bộ, ba cọng hắc tuyến hiện lên. Chu Bàn Thạch là bị chọc tức đến mức không lựa lời mà nói? Hắn dùng sức quăng điện thoại, ‘ba’ một tiếng, di động yếu ớt lập tức ‘tứ phân ngũ liệt’. Đây là dùng biết bao nhiêu lực a. Chu Bàn Thạch chỉnh sửa lại đầu tóc hỗn độn. Sau đó đối với Chu Phỉ Thạch nói. Chu Phỉ Thạch gật gật đầu, y quay đầu nhìn Tô Bắc:” Anh ở chỗ này chờ chúng tôi trở về.” Tô Bắc lập tức đứng lên: “Tôi cũng đi cùng.” Chu Phỉ Thạch cau mày: “Anh đi làm gì, chuyện này đâu liên quan gì đến anh?” Tô Bắc tới gần bàn công tác, tay chống trên mặt bàn, thân thể hơi nghiêng ra phía trước:” Như thế nào không phải chuyện của tôi? Tôi còn định gia nhập Long Hổ Đường….” Tin tức này trực tiếp làm Chu Bàn Thạch tức giận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play