Dấu ấn trên lá thư này có hoa văn của vương thất Đông Việt, người nhận thư là Quách tuớng quân.
Quách Tuệ Nguyệt cười rất khinh miệt, “Đây là mật lệnh Vương thượng giao cho cha ta. Hắn đang lặng lẽ điều tra cô, hiện tại phát hiện ra sự uy hiếp của cô đối với hắn càng ngày càng lớn nên đương nhiên muốn hạ đòn sát thủ rồi.” Nàng ta vỗ vỗ bàn tay kia của Tiêu Như Thanh, lắc đầu thở dài, “Thật là đáng thương, chắc cô cũng không nghĩ đến người mình luôn tin tưởng lại đối xử với mình như vậy đi?”
Tiêu Như Thanh mở to hai mắt, kinh ngạc nói không lên lời.
Nàng thực sự không ngờ tới, mà trước mắt nàng có một trong số đó.
Bàn tay phủ lên tay nàng của Quách Tuệ Nguyệt bắt đầu dùng sức để gỡ các ngón tay của nàng khỏi mỏm đá, như thể cố tình muốn hành hạ ý chí của nàng, từ từ mà gỡ từng ngón một....
Tiêu Như Thanh hoảng sợ nhìn theo động tác của nàng ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở cầu khẩn: “Không, Thất Thất, cô đừng như vậy....”
Đáng tiếc Quách Tuệ Nguyệt mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác đang làm....
Tiêu Như Thanh đã không còn phân biệt được là mình đang khóc hay đang cười lạnh. Nàng nhanh chóng bị rơi xuống, chỉ nghe tiếng gió gào thét bên tai, trước khi rơi vào bóng tối một khắc nàng đã tự nói với chính mình rằng sẽ mãi mãi không tin bất kỳ kẻ nào nữa, cũng sẽ không bao giờ trao đi trái tim của mình nữa....
Có rất nhiều người biết nàng rơi xuống đáy núi nhưng lại không biết thực ra nàng đang mặc bộ lễ phục sẽ thành thân với Sở Nghiệp Kỳ lúc đang rơi xuống. Đây là chuyện mỉa mia nhất trên đời này!
Trên đỉnh núi.
Quách Tuệ Nguyệt thấy bóng người đỏ tươi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt lập tức ngồi sững trên đất cười ha ha như điên, rồi sau đó lại đột nhiên lệ rơi nhạt nhòa, vừa cười vừa khóc không ngừng đan xen nhau chẳng khác gì một kẻ điên.
Sắc trời đã tối, chung quanh bắt đầu nổi gió, lúc thổi qua vách núi còn đặc biệt tạo ra những âm thanh u u. Quách Tuệ Nguyệt giật mình tỉnh lại, cuống quít muốn đứng dậy đi đến chỗ xe ngựa. Nàng ta vừa hại chết một người, dĩ nhiên cực kỳ hoảng sợ.
Một đoàn người ngựa đột nhiên chạy tới, Tuyên Tử Đô từ trên ngựa xuống, phía sau là một đội cấm vệ quân. Hắn thấy chỉ có một mình Quách Tuệ Nguyệt nên cảm thấy kỳ lạ, “Quách tiểu thư, Tiêu tiểu thư đâu rồi? Tại hạ phụng mệnh Vương thượng đến nghênh đón Tiêu tiểu thư hồi cung.”
Quách Tuệ Nguyệt cả kinh trong lòng, sau đó lập tức khóc thành tiếng, ngã nhào trên đất, “Nàng ấy …nàng ấy đã....”
Nàng ta khóc đến thật sự đau lòng, khóc một lúc lâu mà vẫn nói không hết một câu. Tuyên Tử Đô đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Quách Tuệ Nguyệt chỉ chỉ vách đá sau lưng, nghẹn ngào nói: “Như Thanh nói mình hổ thẹn với Vương thượng, đã tự vẫn....”
Tuyên Tử Đô kinh hãi, vội vàng chạy qua vách núi nhìn rồi quay đầu lại hỏi Quách Tuệ Nguyệt một lần nữa: “Lời Quách tiểu thư là thật sao? Tiêu tiểu thư thật đã tự vẫn?”
Quách Tuệ Nguyệt liên tục gật đầu, “Câu nào cũng thật.”
Tuyên Tử Đô tiến lên phân phó đội cấm vệ quân kia, “Mau xuống núi tìm, nhất định phải tìm được Tiêu tiểu thư.” Các cấm vệ quân lập tức hành động, mải móng tản ra tìm đường xuống dưới chân núi.
Quách Tuệ Nguyệt ở một bên níu chặt vạt áo, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nàng ta đã tra tất cả các ngọn núi gần Khai Phong, cảm thấy chỉ có chân núi ở đây khó xuống nhất, không thể cứu người nên mới chọn nơi này. Nhưng ngay cả như vậy, bây giờ nghe Tuyên Tử Đô muốn đi xuống tìm người nàng ta vẫn là khó tránh khỏi hốt hoảng.
Mãi cho đến lúc trăng treo đỉnh đầu, các cấm vệ quân trở lại bẩm báo với Tuyên Tử Đô nào là không thể đi xuống nào là không tìm được đường, vách núi cũng cao chót vót, hơn nữa nhìn địa thế phía dưới hình như rất dễ lạc đường.
Tuyên Tử Đô lại hỏi Quách Tuệ Nguyệt thêm mấy lần nữa. Quách Tuệ Nguyệt khóc lóc nức nở nói Tiêu Như Thanh đã nhảy núi lâu rồi, nhất định đã mất mạng. Trong khoảng thời gian ngắn Tuyên Tử Đô không tìm được cách, không thể làm gì khác hơn là sai người mang Quách Tuệ Nguyệt về để Vương thượng định đoạt.
Trước đó Sở Nghiệp Kỳ ở điện Quang Chính nhận được vài tờ sớ tố cáo Tiêu Như Thanh có ý đồ mưu phản mà khốn nhiễu một ngày. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi tìm Tiêu Như Thanh hỏi một phen, ai biết đến chỗ nàng ở nhưng không thấy nàng đâu. Cung nhân bẩm báo nói nàng gọi Quách tiểu thư cùng đi đến dãy núi ở biên cảnh Trung Chu.
Sở Nghiệp Kỳ không nghĩ ra tại sao nàng đột nhiên đến nơi xa như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui không yên lòng, đành phái Tuyên Tử Đô đi đón nàng trở lại.
Trong lòng hắn có chuyện nên cũng không chú ý tới ánh mắt bất định của cung nhân lúc bẩm báo.
Mặc dù Tuyên Tử Đô gia roi thúc ngựa nhưng khi về tới đã là buổi trưa ngày hôm sau. Sở Nghiệp Kỳ cả đêm không ngủ, đang đợi ở chỗ của Tiêu Như Thanh, đợi đến đến lúc Tuyên Tử Đô mang theo Quách Tuệ Nguyệt cầu kiến ở cửa liền vội vàng gọi hai người vào.
Hắn ngồi bên cạnh bàn, nhìn lướt qua hai người nhưng không nhìn thấy Tiêu Như Thanh đâu, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, “Thanh nhi đâu?”
Vẻ mặt Tuyên Tử Đô đau thương, tiến lên vài bước quỳ xụp xuống đất, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vương thượng, Tiêu tiểu thư nàng ấy...nhảy xuống núi rồi....”
Sở Nghiệp Kỳ nhất thời sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, “Ngươi nói cái gì? Nhảy xuống núi? Sao có thể như vậy?” Hắn cảm giác giọng nói của chính mình truyền vào tai cũng không còn chân thật.
Quách Tuệ Nguyệt tiến lên quỳ xuống trước mặt hắn, khóc thút thít, “Vương thượng, đây là sự thực, Như Thanh là tỷ muội của nô tỳ sao nô tỳ có thể lừa dối Vương thượng được. Nàng ấy nói nàng ấy hổ thẹn với Vương thượng, hôm nay sự tình bại lộ, không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa....”
Ngón tay đặt trên bàn của Sở Nghiệp Kỳ khẽ run, một hồi lâu mới run rẩy hỏi: “Vì sao nàng lại thấy thẹn với Quả nhân?”
Quách Tuệ Nguyệt tiếp tục khóc lóc nói: “Nàng ấy nói nàng ấy không nên có suy nghĩ không nên có, không nên mơ ước quyền lực trong tay Vương thượng....”
Sở Nghiệp Kỳ ngơ ngẩn, nghĩ đến những lời đại thần tố cáo: chẳng lẽ là thật? Nàng thật sự muốn làm phản?
Sở Nghiệp Kỳ suy nghĩ hỗn độn giây lát, đột nhiên giật mình tỉnh lại, quát Tuyên Tử Đô: “Tại sao không xuống cứu người?”
Tuyên Tử Đô vội vàng dập đầu, giọng nói thê lương, “Vương thượng tha tội, vách núi kia sâu không thấy đáy, lại không có đường xuống, thật sự không có cách nào cứu người được. Hơn nữa thời gian xảy ra chuyện đã lâu, chắc hẳn Tiêu tiểu thư đã...không còn trên nhân thế rồi.”
Sở Nghiệp Kỳ chán nản đứng dậy, liếc mắt nhìn bốn phía, bày trí trong điện đều thể hiện có một cô gái từng sống ở đây, nhưng chỉ trong thời gian của một cái chớp mắt đã không thấy nàng nữa, hơn nữa còn là vĩnh viễn không thấy.
Tuyên Tử Đô vừa muốn mở miệng, hắn lại vội vàng giơ tay lên ngăn cản, trong mắt tràn đầy vẻ khổ sở, “Đừng nói, đừng nói....” Hắn ngã ngồi bên cạnh bàn, khoát tay áo, “Các ngươi ra ngoài đi....”
Thật ra Tuyên Tử Đô muốn khuyên hắn mấy câu nhưng nhìn bộ dáng như vậy của Sở Nghiệp Kỳ thấy không nói gì thì hơn. Tuyên Tử Đô mang theo vẻ mặt thê lương mà thi lễ với hắn sau đó lui ra. Quách Tuệ Nguyệt thận trọng quan sát vẻ mặt Sở Nghiệp Kỳ một phen, sau khi hành lễ cũng đứng dậy lui ra ngoài, khép cửa điện lại.
Sở Nghiệp Kỳ ngồi một mình tại chỗ không hề nhúc nhích.
Quách Tuệ Nguyệt vừa đi ra ngoài điện một cung nhân lập tức tiến lên đón. Quách Tuệ Nguyệt quay đầu nhìn cô ta, “Ngươi nói như thế nào?”
Cung nhân nhắm mắt trả lời: “Trả lời theo tiểu thư đã giao phó trước đó. Vương thượng cho rằng Tiêu tiểu thư chủ động bảo tiểu thư đi Trung Chu.”
Quách Tuệ Nguyệt gật đầu, lại liếc nhìn cửa điện, “Ngươi ‘chăm sóc’ Vương thượng cẩn thận, có bất kỳ tin tức gì đều phải kịp thời cho ta biết. Yên tâm, đến lúc, chỗ tốt tuyệt không thiếu phần ngươi.”
Cung nhân gật đầu liên tục rồi lui xuống.
Quách Tuệ Nguyệt trực tiếp rời khỏi cung nhưng không trở về Quách gia. Nàng ta đi bái phỏng từng đại thần dâng sớ cho Sở Nghiệp Kỳ. Trước đó bọn họ đều bị Tiêu Như Thanh làm tổn hại lớn đến lợi ích, Quách Tuệ Nguyệt lợi dụng điểm ấy, nhân cơ hội nói muốn bọn họ tố cáo Tiêu Như Thanh tội mưu phản. Ban đầu mấy người còn hơi do dự, nhưng Quách Tuệ Nguyệt lại thề thốt thành khẩn nói Tiêu Như Thanh thực sự có ý mưu phản. Mấy vị đại thần thấy trước đây nàng ta và Tiêu Như Thanh thân như tỷ muội, cho rằng nàng ta tìm được bí mật của Tiêu Như Thanh, tự nhiên tin nàng ta nói.
Hôm nay Quách Tuệ Nguyệt đi tới mấy phủ đệ, sau khi nói chuyện Tiêu Như Thanh tự vẫn, mấy người kia rối rít vỗ tay khen hay, khen nức nở hành động vì đại nghĩa diệt thân của Quách Tuệ Nguyệt.
Quách Tuệ Nguyệt lại mặt ủ mày ê nói Vương thượng vẫn không tin, thậm chí còn đang hoài nghi là mọi người cố ý hãm hại Tiêu Như Thanh. Mấy người kia kinh hãi, vội vàng tìm kiếm chứng cớ khắp nơi, dấu vết nhỏ cũng làm lớn thành chứng cớ, không có thì làm giả, trắng trơn thu mua cái gọi là ‘nhân chứng’.
Quách Tuệ Nguyệt nhân cơ hội ấy bóng gió ám chỉ tâm ý của mình đối với Sở Nghiệp Kỳ. Mấy vị đại thần thấy nàng ta có lợi cho mình, nhất thời có ý niệm ủng hộ nàng ta vào cung làm hậu.
Mấy vị đại thần đem chứng cớ đưa đến tay Sở Nghiệp Kỳ thì hắn chỉ nhìn qua loa một lần xong quét hết xuống đất. Làm sao mà hắn có thể tin được người làm bạn sớm chiều cùng hắn làm ra chuyện ‘khấu trừ quân lương, tư tạo binh khí, thậm chí lợi dụng tổ chức ám vệ và gián điệp để tăng cường thế lực’ chứ? Nhưng từng chứng cứ một trước mắt rất rõ ràng: trên mỗi phong thư đều có con dấu của riêng Tiêu Như Thanh, cái đó không thể ngụy tạo được.
Hắn đứng rất lâu trong điện Quang Chính, vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức giang sơn đồ kia, nhớ tới ước định về lý tưởng hào hùng của hai người, trong đầu ngổn ngang.
Không bao lâu sau công công hầu cận bẩm báo có mấy vị đại thần cầu kiến ở bên ngoài. Sở Nghiệp Kỳ phục hồi tinh thần, gật đầu cho bọn họ vào.
Mười đại thần đi vào trong điện, trong đó có cả Tiêu Dật, Tuyên Tử Đô và Quách tuớng quân. Mấy người nhìn thấy cảnh cô liêu trong điện mà nhất thời sửng sốt, hồi lâu mới nhớ ra phải hành lễ.
Mấy đại thần tố cáo Tiêu Như Thanh cũng nằm trong số đó. Họ vừa thấy Sở Nghiệp Kỳ ngồi trước bàn đọc sách liền rối rít mở miệng yêu cầu điều tra kỹ chuyện mưu phản Tiêu Như Thanh.
Sở Nghiệp Kỳ giương mắt nhìn chằm chằm mấy người đó, ánh mắt phức tạp khó tả, cho đến khi mấy người kia không thể chịu đựng thêm sự nặng nề của ánh mắt ấy nữa phải cúi thấp đầu xuống, hắn mới mở miệng: “Bất kỳ kẻ nào cũng không được nói Thanh nhi tự vẫn vì mưu phản! Một chữ cũng không được nói ra!”
Đám người ngạc nhiên, Sở Nghiệp Kỳ lại bổ sung thêm một câu: “Kẻ vi phạm giết không tha!”
Tất cả mọi người vội vàng quỳ xuống, vội vàng hô ‘vâng’. Đầu Tiêu Dật đã đầy mồ hôi lạnh. Ban đầu Tuyên Tử Đô muốn biện bạch thay Tiêu Như Thanh vài câu, nhưng nhìn thấy chứng cứ tán loạn trên đất nên biết điều không mở miệng.
Từ đó về sau, việc Tiêu Như Thanh mất tích đã trở thành một vụ án bỏ ngỏ.
Năm thứ ba Đại Nghiệp, chúng thần xin lập vương hậu, trong đó có nhiều vị đại thần nhắc tới Quách Tuệ Nguyệt hiền huệ tri lễ có thể dẫn hậu cung. Đề nghị bị Sở Nghiệp Kỳ đè xuống. Năm sau nhắc lại, tiếp tục bị bỏ qua.
Quách Tuệ Nguyệt biết hắn vẫn chưa thể quên Tiêu Như Thanh nên trong lòng vô cùng tức giận. Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi một bước cờ hiểm.
Mùa thu năm thứ tư Đại Nghiệp, đêm trăng tròn, Sở Nghiệp Kỳ uống rượu trong cung điện Tiêu Như Thanh ở khi còn sống. Đây gần như là việc hắn phải làm vào thời điểm này. Bởi vì hắn vốn muốn cưới Tiêu Như Thanh chính vào thời điểm này.
Trong điện không có bất cứ ánh nến nào, chỉ ánh trăng từ cửa sổ hắt vào. Sở Nghiệp Kỳ đã say nhưng vẫn cố chấp mở to hai mắt không muốn ngủ. Đúng lúc ấy cửa điện được mở ra, có người đi chậm rãi vào.
Hắn ngước mắt nhìn, trong mông lung chỉ vừa nhìn thấy làn váy của người nọ đã cả kinh đứng bật dậy. Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi lên phía trước cầm tay của nàng, trong miệng nỉ non gọi tên nàng: “Thanh nhi, Thanh nhi....”
Người nọ đến bên hắn, nhẹ giọng trả lời: “A Kỳ, là ta....”
Sở Nghiệp Kỳ ôm nàng vào trong ngực, gọi đi gọi lại tên nàng, “Thanh nhi, Thanh nhi...Vì sao phải làm như vậy, vì sao....”
Ngày hôm sau tỉnh rượu.
Sở Nghiệp Kỳ phát hiện rõ ràng có một cô gái nằm bên cạnh, tỷ mỷ nhìn kỹ hẳn là Quách Tuệ Nguyệt.
Hắn nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện đang ở cung điện Tiêu Như Thanh ở trước kia nên nhất thời mặt xám như tro tàn.
Sau khi Sở Nghiệp Kỳ rời đi, Quách Tuệ Nguyệt mới mở hai mắt ra. Nàng ta câu khóe miệng cười lạnh: mặc dù loại thủ đoạn này khiến người ta khinh thường, tuy nhiên nó lại là cách hữu hiệu và trực tiếp nhất, nhất là đối với những người cổ đại coi trọng trách nhiệm. Nàng ta vuốt ve giường đệm, như cười như than: Tiêu Như Thanh, cô có từng nghĩ đến sẽ có một ngày người đàn ông mà cô yêu nhất sẽ ngủ với người tỷ muội tốt nhất của cô trên chiếc giường của mình không?
Ba ngày sau, Đông Việt Vương hạ thánh chỉ, phong Quách Tuệ Nguyệt làm hậu, thống lĩnh hậu cung.
Ngày đại hôn, Sở Nghiệp Kỳ không uống giọt rượu nào. Sau khi hắn vén khăn voan lên, câu đầu tiên hỏi nàng ta chính là: “Tại sao hôm đó cô lại ở trong điện của Thanh nhi?”
Đầu tiên Quách Tuệ Nguyệt ngẩn ra, tiếp đó liền rơi lệ, “Nô tỳ...nô tỳ quá mức nhớ thương Như Thanh, cho nên đi tới đó tưởng nhớ nàng ấy. Nô tỳ vẫn luôn không tin Như Thanh lại phản bội ngài....”
Ánh mắt Sở Nghiệp Kỳ khẽ động, nhẹ nhàng than thở, “Quả nhân cũng không muốn tin, nhưng chứng cớ xác thật....”
Hắn rũ mắt nhìn lướt qua Quách Tuệ Nguyệt, “Vương hậu nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong liền đi ra ngoài, bỏ lại một mình Quách Tuệ Nguyệt.
Đêm ấy hắn ở lại điện của Tiêu Như Thanh, nhớ lại từng kỷ niệm hai người bên nhau trước đây, nhớ lại lời hứa sẽ đoạt thiên hạ trước năm ba mươi tuổi.
Nhưng hồi ức đã thành vô dụng.
Sở Nghiệp Kỳ cũng không phải cố ý lạnh nhạt Quách Tuệ Nguyệt, chỉ là hắn vẫn không biết làm thế nào để tiếp nhận một cô gái khác. Nhưng Quách Tuệ Nguyệt vẫn giữ đúng bổn phận, thỉnh thoảng sẽ rơi lệ cùng hắn, cũng khiến hắn không đành lòng.
Có lúc hắn nghĩ: Quách Tuệ Nguyệt khác với Tiêu Như Thanh. Tiêu Như Thanh sẽ không dễ dàng để lộ mặt mềm yếu trước mắt người khác, nhưng Quách Tuệ Nguyệt chỉ là một cô gái bình thường yếu đuối, có lẽ bản thân đã đối xử với nàng quá hà khắc rồi.
Sở Nghiệp Kỳ không thể không thừa nhận: Quách Tuệ Nguyệt không phải một trợ thủ đắc lực nhưng là một thê tử hiền huệ.
Quách Tuệ Nguyệt vẫn ẩn nhẫn, ước chừng ẩn nhẫn ba năm. Năm thứ tư Đại Nghiệp nàng ta thành hôn với Sở Nghiệp Kỳ, cho đến năm thứ bảy Đại Nghiệp, Sở Nghiệp Kỳ mới chịu bước vào tẩm cung của nàng ta.
Đáng tiếc là ba năm ròng rã đi qua nàng ta vẫn không mang thai.
Có lúc Quách Tuệ Nguyệt không nhịn được mà nghĩ trời đang phạt mình vì đã tận tay hại người, cho nên đã giống như những lời mà nàng ta lừa gạt Tiêu Như Thanh, có lẽ cơ thể này không thể dựng dục đời sau. Không ngờ đến mùa thu năm thứ mười một Đại Nghiệp, nàng ta thế mà lại mang thai ngoài mong chờ.
Mà bấy giờ Sở Nghiệp Kỳ đã gần ba mươi, đã sớm bắt đầu tranh giành thiên hạ.
Vì vậy khi sinh mệnh mới xuất hiện, Quách Tuệ Nguyệt và Sở Nghiệp Kỳ đều cho rằng sau này sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, không còn rằng buộc với quá khứ.
Có điều, khi sinh mệnh bé nhỏ này sắp đến với nhân thế thì sinh mạng của một người khác nơi đáy vực cũng sắp lụi tàn.
Mùa đông năm thứ mười một Đại Nghiệp, thương thế của Tiêu Như Thanh càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Nàng co rúc trong sơn động lạnh lẽo chịu đói chịu rét vì nàng đã không còn khả năng đi ra được bên ngoài. Nhưng nàng lại nhớ rõ ràng mốc thời gian, nàng biết hiện tại sắp đến năm thứ mười hai Đại Nghiệp rồi.
Mười năm đằng đẵng đã trôi qua.
Lúc gió xuân thổi vào sơn cốc, Tiêu Như Thanh còn chút ý thức, nàng liếc mắt nhìn quang cảnh nhân thế lần cuối rồi chán nản nhắm hai mắt lại. Suy nghĩ vào giây phút cuối cùng trong nội tâm cũng chỉ có một chuyện: BÁO THÙ.
Mùa xuân năm thứ mười ba Chiêu Hòa Nam Chiêu, An Ninh Hề bị trọng thương tỉnh lại, vì vậy Tiêu Như Thanh lại một lần nữa mở hai mắt ra.
Lần này, nàng chỉ sống vì báo thù, nhưng không ngờ lại gặp được Phong Dực....
Tác giả có lời muốn nói: có thể có vài chỗ biểu đạt chưa được rõ ràng, sau này có thời gian tôi mới xem kỹ lại và sửa đổi đôi chút ~~~~
Đây không biết có phải là chương Sở Nghiệp Kỳ sửa lại án xử sai không, chắc 50/50 đi. Mặc dù là Quách Tuệ Nguyệt cố ý lừa Tiêu Như Thanh nói Sở Nghiệp Kỳ tham dự mưu hại cô ấy, tạm thời hắn chưa có ý định muốn hại Tiêu Như Thanh, nhưng đích xác là hắn đã nghi ngờ cô ấy, đã đề phòng cô ấy. Hơn nữa còn lâu hắn mới tin tưởng Tiêu Như Thanh như cô ấy tin tưởng hắn, cho nên, khụ khụ, ta nghĩ mọi người hiểu....
Tóm lại, người nào việc làm người nào chịu trách nhiệm, kiểu gì cũng trốn không thoát, cái này...Tôi nghĩ các bạn càng hiểu điều này hơn....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT