Lisa không chớp mắt nhìn chăm chăm nữ quý tộc đối diện, từ sắc mặt đến trạng thái, ngay cả một chút run rẩy của đối phương cũng không bỏ qua. Bị nhìn chằm chằm, phu nhân quý tộc cố gắng khéo cười tao nhã, nỗ lực bỏ qua ánh mắt vô lễ gần như cắn nuốt kia của Lisa. Nàng thật sự bất an lo lắng, cố sức nhớ lại mình vừa rồi có chỗ nào thất lễ hay không, nghe đồn chị họ Lisa của nữ hoàng điện hạ luôn luôn kiêu ngạo tao nhã, sao hiện tại lại thất lễ trừng mình hoài như vậy? Lần đầu tiên phu nhân quý tộc cảm thấy nụ cười lễ nghi của mình vẫn chưa thể qua cửa, nàng sắp chịu không được nữa rồi.
“Li… Lisa tiểu thư!” Hạ tầm nhìn theo ánh mắt Lisa, phu nhân quý tộc liếc xuống bụng mình mấy lần, xác định váy đầm cao cấp trên người vẫn hoàn mỹ lành lặn, cũng không có vết dơ nào, dưới ánh mắt có ý khác của Lisa, nàng có chút khô khan mở miệng. “Bị tiểu thư phát hiện rồi sao? Gần đây ăn uống không điều độ, mỡ dồn ra thế này, cũng sắp bị nhận nhầm thành sản phụ mất rồi, thật hâm mộ dáng người hoàn mỹ của tiểu thư Lisa…”
Vẫn chằm chằm nhìn bụng phu nhân quý tộc, Lisa nghe được lời nói khôi hài lấy lòng giả vờ đùa giỡn của đối phương, con ngươi màu xanh lam rốt cuộc cũng chuyển động, gương mặt xinh đẹp dần vặn vẹo ra một chút mùi hung tợn.
“Hoàn mỹ?” Lisa tiến lên một bước, áp sát đối phương. “Hoàn mỹ?”
Phu nhân quý tộc kinh hãi trợn mắt cứng người tại chỗ. Lisa kề sát vào phu nhân quý tộc, đưa tay để lên bụng phu nhân quý tộc, tay kia cầm tay phu nhân quý tộc đặt trên bụng mình, con mắt xanh thẳm bùng cháy như ma trơi âm u giá lạnh.
“Chỗ này nhô ra, to như một trái dưa hấu. Cô nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy không…!?…. Không hả? Vậy cô sờ thấy không? Sờ thấy không? Sờ thấy không sờ thấy không sờ thấy không —— Thứ nhô lên quỷ tha ma bắt kia còn muốn to hơn tất cả mỡ của cô cộng lại cơ mà ——!!”
Lisa gào thét. Phu nhân quý tộc kinh hoảng, không đường để trốn bị Lisa nắm lấy, bị bắt nhìn, cảm nhận bụng Lisa —— chỗ đó rõ ràng cũng không có cái gì, bằng phẳng một mảnh, đường cong hoàn mỹ trước sau như một.
“Li… Lisa tiểu thư…” Đối mặt với Lisa tựa như phát điên, phu nhân quý tộc sợ muốn phát khóc.
Dường như đã trút được nỗi lòng, Lisa dần bình tĩnh lại, tựa một ngọn nến đã sắp lụi tàn, nguội lạnh như tro tàn tuyệt vọng.
“Ha ha ha…” Hoàng nữ từng cao ngạo không ai bì nổi thả phu nhân quý tộc hốt hoảng lo sợ kia ra, lấy tay xoa bụng mình, cười thảm trong không gian trống trải. “Các người không thấy “nó”, các người không cảm nhận được “nó”, mà ta lại rất rõ ràng ở chỗ này sinh ra cái gì. Tại sao các người không thấy chứ? Tại sao ta lại phải nhìn thấy?… Hi hi… Ta không điên… Ta không điên đâu, kha kha…”
Sau một bữa tiệc mơ hồ, Lisa liền cảm thấy không ổn, nàng dường như phát bệnh. Nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thường xuyên nôn mửa, những bữa tiệc từng khiến mình háo hức nhất hiện tại cũng không khơi dậy được bao nhiêu hứng thú của nàng. Nghiêm trọng nhất chính là, bụng của nàng bắt đầu phình lên như thổi bong bóng, nàng thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được mạch đập của một sinh mệnh. Nếu không phải tốc độ bụng nhô lên quá mức kinh người, triệu chứng của căn bệnh không biết tên này sao lại có thể giống mang thai như vậy? Lisa tìm đến vô số bậc thầy chữa trị, họ căn bản không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì, chỉ đề nghị bổ sung dinh dưỡng chăm sóc cơ thể… Có vài bác sĩ thậm chí đề nghị nàng uống chút thuốc tâm thần, đây là vì —— đồng thời cũng là nguyên nhân khiến nàng kinh hoảng nhất —— các bác sĩ kia, chính xác hơn là mọi người, nhìn nhưng không thấy cái bụng phình lên đó của nàng. Họ mỉm cười nói chuyện với nàng, giống như nàng vẫn là vị hoàng tộc cao ngạo hoàn mỹ kia, chứ không phải một người phụ nữ mang thai phình to cái bụng.Những người khác cười bảo, cô mệt mỏi quá rồi, cho nên trông thấy ảo giác. Nàng cũng muốn nói, ta mệt mỏi quá rồi, cho nên những thứ đó đều là ảo giác.
Nhưng động tĩnh của sinh mệnh trong bụng rõ ràng như thế, càng ngày càng lớn mạnh, từng bước một tới gần, tuyên bố sự tồn tại của “nó”. Lisa từng thử bóp chết thứ khiến nàng hoảng sợ kia, nhưng giết không chết được, giết không chết được giết không chết được —— Dù nàng bị giày vò đến hấp hối, nhưng sinh mệnh trong bụng lại càng lúc càng lớn mạnh, như hút đi tất cả tinh huyết của nàng.
“Lisa tiểu thư…” Làm dịu lại một chút hỗn loạn, phu nhân quý tộc cẩn thận mở miệng, nói đến một nửa lại dừng lại, ánh mắt vượt qua Lisa nhìn ra phía sau nàng.
Lông tơ ở gáy Lisa bắt đầu dựng lên, nàng cứng ngắc quay đầu lại, thấy một thiếu niên vô cùng đáng yêu ôm con thỏ của nó, con mắt màu hổ phách chớp chớp nhìn… bụng nàng.
Nó —— thấy?
Chân tướng của phỏng đoán này trong nháy mắt đánh trúng Lisa, khiến nàng không biết phải làm thế nào cho được.
Thiếu niên trang phục Gothic nghiêng đầu, nón ống nhỏ nhỏ đen đen vắt nghiêng trên tóc. Nó toét khóe miệng ra, đó là nụ cười gần như nét cười của loài ăn thịt khát máu. Cậu bé tóc tím không đợi hai phu nhân phản ứng, vừa ngâm nga đồng dao vừa hớn hở chạy đi.
“Sinh ra ngày Thứ Hai
Rửa tội ngày Thứ Ba
Gặp mặt ngày Thứ Tư
Mang thai ngày Thứ Năm
Sinh con ngày Thứ Sáu
Tử vong ngày Thứ Bảy
Quái thú ngày Chủ Nhật
Đây chính là
Cuộc đời của Lisa Norton Belleake!”
(P/S: cải biên từ “Solomon Grundy” trong “Đồng dao Mẹ Ngỗng”) (1)
Lisa sững sờ đứng tại chỗ, nhìn thiếu niên hát đồng dao hắc ám kia biến mất trong ánh sáng, rõ ràng ánh nắng là ấm áp như vậy, nhưng nàng lại lạnh lẽo rùng mình một cái.
Đó là một thanh kiếm Damocles chống trên bụng của nàng, cũng đâm xuyên qua nàng vào ngày thứ bảy.
Thế là, khi ngày nào đó thật sự tiến đến, Lisa cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ đờ đẫn đi theo hai kẻ đẹp đến mức không có cảm giác chân thật kia tiến vào giá lạnh, trong ánh kim loại màu bạc sáng bóng, sau đó bị bóng tối nuốt chửng.
Nàng trước giờ không phải công chúa, mà là vật tế.
[Alice-‘s-Land]
Đối với tử vong cùng tân sinh mệnh trong phòng gây giống kia, ba người bên này có vẻ càng lạnh nhạt hơn. TV hình chiếu đang mở, trong đó tràn ngập tiếng la hét cuồng nhiệt. Đó là một hội trường biểu diễn, đang biểu diễn trên đó chính là nhân vật được cả liên minh hoan nghênh nhất hiện nay —— chính xác mà nói là từ trước tới nay: “Turtle Dove” (chim ngói) (2). Đó không phải tên nhóm, cũng không phải nghệ danh của một người, mà là hai người —— nói đúng ra là tên thật của một cặp song sinh trai gái. Turtle là thiếu niên, Dove là thiếu nữ. Turtle Dove – chim ngói, là loài chim sở trường ca hát, trong Cơ Đốc giáo, con người lấy chim ngói làm vật tế dâng lên Thượng Đế, để lấy lòng Thượng Đế.
Turtle Dove trong hình chiếu có vẻ nhỏ xinh tươi tắn trên sân khấu trống trải sáng rực, tạo thành đối lập rõ ràng với tiếng ca lảnh lót mê người. Đó là một cặp búp bê trên dưới mười lăm tuổi, khiến người ta kinh ngạc nhất chính là khuôn mặt xinh xắn y như nhau, thân thể mảnh khảnh y như nhau, như vật và ảnh hoàn toàn giống nhau cách một mặt kính. Họ tóc ngắn màu lam nhạt, tóc mái ngay ngắn chỉnh tề, tóc hai bên tai hơi dài, tóc phía sau được tỉa ngắn, chỉ lộ ra một con mắt màu tím xinh đẹp, con mắt còn lại bị miếng bịt mắt màu trắng che khuất, trên miếng che tùy tiện vẽ một cái sọ người đang cười. Gương mặt cặp song sinh vô cùng xinh xắn, là vẻ đẹp trung tính, hoàn toàn mơ hồ về giới tính —— nếu không phải hai người họ mang miếng bịt mắt khác bên, mọi người căn bản không thể phân biệt ai là Turtle nam, ai là Dove nữ.
Turtle là nam, Dove là nữ. Che mắt phải chính là Turtle, che mắt trái chính là Dove. Mọi người phân biệt như thế, nghe đồn tới cha mẹ Turtle Dove cũng không thể phân biệt bọn họ. Những kẻ điên cuồng say mê và coi Turtle Dove là tín ngưỡng nói rằng, Turtle Dove chính là Turtle Dove, ai cũng không thể tách họ ra được nói rằng bài ca của Turtle Dove có thể đánh thức mộng mơ và nhiệt huyết trong nội tâm của mình, khiến người ta lại một lần nữa phấn khởi bùng cháy. Sự cuồng nhiệt này bao phủ cả liên minh, hơn nữa càng ngày càng nhiều người say mê chìm đắm.
Mà ba người trong phòng gây giống lạnh lẽo lại thờ ơ trước tiếng ca nghe nói có thể khơi dậy tất cả nhiệt huyết đó. Sloth khép hờ mắt, không biết rốt cuộc nhìn vô được bao nhiêu. Gluttony ăn bắp rang, thời gian đặt ánh mắt lên đám khán giả đông nghẹt kia càng lâu hơn. Chỉ có Lust có chút hứng thú chống cằm đề xuất: “Làm ngôi sao có vẻ là một nghề vui lắm đấy, ta rất muốn một lần đi trải nghiệm quy tắc ngầm trong truyền thuyết!”
Gluttony không có ý kiến, Sloth biếng nhác liếc Lust.
“Nói đùa thôi!” Lust nhún vai. “Nhưng hai bé con này khá tốt đấy, nhân loại thỉnh thoảng cũng có những kẻ xuất sắc.”
Sloth vẫn khép hờ mắt, thờ ơ nhìn cặp song sinh giống như nhân bản vô tính kia trên hình chiếu.
[]
Không gian phảng phất như tĩnh lặng đi trong nháy mắt, họ cực kỳ ăn ý cùng quay đầu nhìn một hướng, nơi đó, đồng bọn mới của họ đã được sinh ra. Sloth đứng dậy trước tiên, đi tới mảnh bóng tối đó. Gluttony thả hai tay trống không xuống, vừa định táp táp chạy theo, TV hình chiếu lại đột nhiên trào ra một trận la thét, khiến Gluttony chú ý. Phần trình diễn đã tới cao trào, cậu bé tóc tím mắt vàng kim ngó Turtle Dove trên hình chiếu một cái, bĩu môi, lẩm bẩm gì đó táp táp táp chạy ra.
“Rõ ràng chỉ có một người nah ”
Lust nhếch mày cười, không nhanh không chậm đi cuối cùng, bỏ lại một mảnh ồn ào hiu quạnh.
Lúc đuổi tới, Lust vừa nhìn liền thấy cặp mắt kia. Đó là một cặp mắt thế nào, lạnh lẽo, sắc bén, bạo ngược, hờ hững, xuyên thẳng linh hồn con người, mổ xẻ nỗi kinh hãi, dường như mọi sự vật đều không có tư cách ở lại trong con mắt đó. Dù đối diện với vương giả Đệ nhất, cặp mắt đó vẫn không chút chùn bước nhìn thẳng mảnh đỏ sậm kia, mang kiêu ngạo run rẩy. Lust ngay từ khắc đầu tiên đã ý thức được rất rõ ràng, y cùng với chủ nhân cặp mắt đối diện kia, tính chất hoàn toàn đối lập.
Mà lúc này, Sloth nói: Lust, ngươi chỉ dẫn hắn.
Liếc Gluttony đang ngồi xổm cạnh xác cô gái ngâm nga đồng dao hắc ám, còn Sloth biếng nhác dựa vào vách tường kia, Lust trầm lặng.
Được rồi —— tên Gluttony kia trong đầu chỉ có đồ ăn, Sloth căn bản là làm biếng chỉ dẫn kẻ khác, mà mình – kẻ được thầy giáo nhân loại chỉ dạy là hiểu rõ con người nhất, cho nên tất cả đều công khai không cho cự tuyệt sao… Lust phỉ báng, sau đó nhận mệnh đối diện cặp mắt hờ hững với mọi thứ kia.
“Ta nói này!” Giọng nói lành lạnh của Lust dường như hơi châm biếm. “Nếu không muốn để father vừa nhìn thấy liền tống ngươi ra ngoài, tốt nhất che bớt hai con mắt đáng ghét kia của ngươi đi!”
[beta by Ween]
Hắn trở người, mắt nhắm bị ánh nắng chiếu thẳng vào, bịt kín một cảm giác chói mắt. Hắn buồn ngủ lờ mờ mở mắt, ngoại trừ ba người kia, chưa từng có ai chủ động tiến vào phòng hắn. Mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng bên cửa sổ, hắn từ từ điều chỉnh tiêu điểm mắt, phát hiện đó là một thanh niên tóc vàng. Thanh niên cả người thẳng tắp, mặc y phục quản gia, mang găng tay trắng bóc, đang kéo màn cửa sổ bán trong suốt ra, ánh sáng đánh thức hắn ban nãy chính là chiếu vào từ cửa sổ bị kéo rèm ra. Dường như nhận thấy hắn tỉnh giấc, thanh niên tóc vàng thả bức màn trong tay xuống, xoay người lại.
Hắn nhìn khuôn mặt kia, trong cái đầu hỗn loạn ngơ ngác phản ứng ra một tính từ: anh tuấn kiểu vạn năng. Tóc vàng hơi xoăn, chải chuốt khá ngay ngắn. Dưới tóc xoăn là một cặp mắt kính viền vàng, che khuất con mắt cười híp lại, làm y thoạt nhìn có vẻ lịch sự và nho nhã, lại mang chút gian xảo kiểu cáo già. Thanh niên không biếng nhác khôi ngô kiểu quý công tử như Sloth, cũng không xinh đẹp quyến rũ kiểu Lust, cái loại anh tuấn kiểu vạn năng này, sẽ làm mọi người có thể tìm được chỗ vừa mắt trên khuôn mặt kia, đàn ông có thể vỗ vai làm anh em với y, đàn bà có thể say mê đắm đuối.
Thanh niên anh tuấn mặc y phục quản gia đi tới bên giường, hơi khom người xuống, cười tao nhã.