Thiếu niên mắt vàng tóc tím thỏa mãn ợ một tiếng, đồng tử yêu tinh màu vàng sáng chói. Thiếu niên lúc này ngồi ngoài “***g sắt”, trên vách tường bên cạnh có một cái lỗ to vuông vức. Thiếu niên không chịu buông tay ôm một sợi dây cáp kích thước bằng phân nửa mình, hai đầu cáp điện vẫn còn dính trong tường, rõ ràng bị cái gì đó dùng lực rất mạnh kéo ra khỏi tường. Dây cáp điện bị kéo ra đứt thành hai khúc, chỗ đứt gãy lộ ra dây dẫn tinh vi, đôi khi có hồ quang điện (1) hiện lên, mà thiếu niên vẫn cứ như vậy: ôm một đầu cáp điện, đưa mặt đến gần chỗ dây đứt, liếm liếm hồ quang điện chớp lên —— giống như đang liếm kem, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Ngay lúc đó, Đệ nhị trong nháy mắt “ăn” hết điện của cả viện nghiên cứu.

Hệ thống cung cấp điện của viện nghiên cứu trung tâm sử dụng năng lượng hạt nhân địa nhiệt, cũng tức là có thể phát điện cho cả sao Norton, muốn hoàn toàn tiêu hao hết điện năng là điều không thể, nhưng Đệ nhị lại có thể trong nháy mắt “ăn” đến độ điện không đủ cung ứng —— đây có lẽ là trò cười khủng khiếp nhất thế kỷ này, không có cái thứ hai. Trong nháy mắt mất điện này, đủ để làm ra rất nhiều chuyện.

Cậu bé tóc tím lại liếm mặt cắt cáp điện một cái, điện lưu hiện lên vài vòng cung ở đầu lưỡi, mà Đệ nhị lúc này bộ dạng ngon miệng ngất ngây như ăn ớt, gương mặt trắng nõn đỏ bừng đáng yêu. Thiếu niên lưu luyến buông dây cáp điện – món ngon trong mắt mình xuống, sau đó đứng dậy nhanh nhẩu chạy theo một hướng, bộ dạng ngây thơ đáng yêu kia hoàn toàn không thể liên hệ với địa ngục ở sau lưng.

—— Trong căn phòng nguyên bản là phòng thí nghiệm kia trống vắng một mảnh, không có người, cũng không có thi thể, chỉ có rất nhiều đốm máu li ti không thể nhìn thấy. Cậu bé dễ thương chớp chớp con mắt màu hổ phách to to, khóe miệng toét ra một vòng cung vặn vẹo: đói quá đi…

Đệ nhị lao đi nhanh chóng, trong chớp mắt liền chạy qua vô số phòng và hành lang, trên đường thỉnh thoảng gặp phải mấy robot, nếu không có năng lượng cũng như không chút sự sống, sẽ không trở thành thức ăn của thiếu niên. Bên trong viện nghiên cứu là một mảnh tối đen tĩnh lặng, tạo thành đối lập rõ ràng với hình ảnh chết chóc sụp nổ bên ngoài.

Rất nhanh, thiếu niên đến một chỗ, nếu quý ngài phụ thể có mặt ở đây sẽ phát hiện, đó là nơi tạo thành một trong những cơn ác mộng của hắn. Vô số cây cột cao chót vót ở đây, như một hàng mộ bia hấp hối. Đệ nhị thả chậm bước chân, như con mèo đi về phía một cây cột trong đó.

Thân thể máy móc quái dị, bộ não sống chứa trong cái đầu tạo thành từ thủy tinh. Thanh niên tóc đen mắt đỏ đứng trước cây cột, một thân áo khoác đen cao cổ rộng rãi, đuôi áo là một thể với bóng tối, phảng phất như bóng tối là phần kéo dài của y. Đệ nhất đứng cao và thẳng, uy nghiêm như vương giả, ánh mắt hơi nhấc lên, đối diện thân thể nửa sống nửa chết kia.

Thiếu niên bước đi không phát ra chút tiếng động, thanh niên tóc đen lại chuẩn xác bắt được hành động của thiếu niên. Đệ nhất chuyển con mắt đỏ tươi liếc nghiêng bên cạnh, dưới cái liếc xéo của thanh niên, Đệ nhị có chút nao núng và e ngại.

Đồng tử huyết sắc chỉ đảo qua cậu bé tóc tím một cái, lại trở về trên thân thể nửa người nửa máy đối diện. Đệ nhất mở cánh môi ưu mỹ ra một chút, lộ ra âm thanh trầm thấp đầy sức hút tựa đàn Violoncelle (2).

“… Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ, bây giờ, để chúng ta thực hiện cam kết.”

Bộ phận mắt lấp lóe ánh xanh lam, khuôn mặt tạo thành từ kim loại thậm chí không thể biểu đạt sự vui mừng và nhẹ nhõm.

Thanh niên tóc đen mắt đỏ không nhìn Tommy nữa, y xoay người, áo khoác tung lên như cánh đen của ma vương.

[,] Y ra lệnh. “Ăn hắn!”

Thiếu niên bị bỏ ở một bên nghe được, rất hưng phấn băng qua Đệ nhất chạy về phía Tommy, đôi mắt yêu tinh lấp lánh tỏa sáng. Ngay tức khắc, trong bóng tối truyền đến tiếng rạo rạo rắc rắc rợn người, như một con quái thú đang nhai thức ăn của nó.

Đệ nhất và Tommy đạt thành một hiệp định, chỉ cần Tommy trợ giúp lúc họ xâm lược, coi như nghĩa vụ, họ sẽ giết chết Tommy. Nghe lên rất buồn cười, nhưng đó có lẽ là kết cục tốt nhất đối với Tommy.

“Ah, xem ra ta đến muộn rồi!” Ở một hướng khác trong bóng tối, thanh niên tóc bạc mắt lam chậm rãi đi ra. Đệ tam thờ ơ quét mắt qua khung cảnh máu tanh ở cây cột bên kia, lười biếng dựa vào một cây cột khác, làm ngơ với khối thịt phập phồng chính giữa cây cột. “Bị công chúa bé bỏng ở khu số một làm chậm trễ chút thời gian, ta nhận được lời mời dự dạ tiệc của cô ta!”

[.] Ánh mắt đỏ thẫm của Đệ nhất chậm rãi đảo qua Đệ tam. “Chơi vui không?”

Đệ tam thẳng người, nét mặt mang chút cung kính. “… Ta đã kiểm tra bên ngoài viện nghiên cứu trung tâm, không có vấn đề gì, ta để các bé ngoan của ta canh giữ bên ngoài!”

Lúc nói đến “bé ngoan của ta”, Đệ tam cười có ý khác. “Họ thật đáng yêu, còn tài giỏi nữa, không phải sao?”

Tiếng nhai phía sau không biết đã đình chỉ khi nào, Đệ nhất cũng không quay đầu lại. “Tiêu hóa xong?”

““Anh ba”…” Đệ tam nhìn phía sau Đệ nhất, lấy ngón tay che tiếng cười trong miệng. “… Trong ngôn ngữ nhân loại, ta phải gọi ngươi như thế, ta muốn đề nghị “anh ba” của ta đi tìm một bộ y phục để mặc, thân thể trần trụi của “anh ba” thật sự quá tươi ngon, quý tộc khu số hai rất thích kiểu thiếu nhi xinh đẹp như “anh ba” đấy.”

[.] Cậu bé tóc tím mắt vàng kim nhe răng trợn mắt với thanh niên tóc bạc đang cười lộng lẫy, nói như thế nào cũng có vẻ vô cùng đáng yêu, không chút lực uy hiếp, tiếng nói ngọt mềm nghe sao cũng có ý làm nũng. “Ăn ngươi!”

Đệ tam biết rất rõ, cậu bé đáng yêu đối diện cũng không phải đang “liếc mắt đưa tình” gì đó với mình, mà là đang tường thuật một sự thật máu me sắp sửa xảy ra.

“Ta là muốn tốt cho ngươi thôi, đợi đến lúc gặp mặt father, ta cam đoan bộ dạng này của ngươi tuyệt đối sẽ kích động hắn…”

Nghe thấy lời nói của thanh niên tóc bạc, Đệ nhị đình chỉ động tác tiếp cận Đệ tam, lại liên tục đọc đọc gì đó, con mắt màu hổ phách càng lúc càng sáng.

[,, ……] Vì vừa mới tiêu hóa không lâu, Đệ nhị còn chưa thể lập tức tìm ra từ ngữ thích hợp trong ngôn ngữ nhân loại. “… Dad, daddy?”

“Daddy, daddy ” Như tìm được một món đồ chơi yêu thích, khóe miệng thiếu niên tóc tím càng lúc càng toét lớn, đồng tử yêu tinh thắt lại thành một vạch thẳng đứng. “Chúng ta có thể đi tìm daddy?” Đệ nhị trông mong nhìn Đệ nhất vẫn trầm lặng. “Nah nah, [], phải không? Ta muốn đi tìm daddy, chúng ta đi tìm daddy, được không?”

Đệ tam cũng im lặng nhìn Đệ nhất, thanh niên tóc đen mắt đỏ nhìn hai “em trai” của mình, chậm rãi kéo khóe môi lên, tựa vương giả bóng tối nắm trong tay tất cả.

“Tại sao không?” Đệ nhất thờ ơ quét mắt qua bóng đen trong góc, cười như có như không. “Nhưng chúng ta phải lên tiếng chào hỏi khách trước đã, đúng không, Emerson?”

Hồ quang điện là quá trình phóng điện tự lực xảy ra trong chất khí ở áp suất thường hoặc áp suất thấp giữa hai điện cực có hiệu điện thế không lớn.

Violoncelle

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play