Màn đêm tĩnh lặng,Tô Kha nằm úp sấp, tay đặt trước ngực Mạt Kình Lộc, mặt cậu hơi đỏ, bởi vì tư thế ngủ có chút bất tiện này nên hô hấp có chút không thuận, miệng khẽ mở, tư thế ngủ này xác thực làm cho cậu có chút không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng.

Mạt Kình Lộc khẽ nhúc nhích, sau đó ngồi dậy, trong phòng tối đen, chỉ còn vài tia sáng do ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, anh không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, nheo mắt kéo Tô Kha tới cạnh mình, ôm cậu để cho cậu ngủ ngon, anh sờ sờ mặt Tô Kha, rồi sau đó đem người ôm vào lòng ngực của mình, ngủ tiếp.

Lúc này Tô Kha đã lớn, khuôn mặt hơi lộ ra góc cạnh, tứ chi thon dài, cậu dần trưởng thành, không chỉ có biến hóa bên ngoài, mà nội tâm cũng có chuyển biến, làm cho Mạt Kình Lộc không khỏi hoài niệm về cậu bé Tô Kha trước kia, luôn dễ dàng đỏ mặt ngượng ngùng của anh.

Sáng sớm, Tô Kha vốn nằm trong lòng Mạt Kình Lộc đã biến thành cả người nằm trên người anh, cậu mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Mạt Kình Lộc, khuôn mặt trắng noãn nhẹ nhàng cọ cọ hai má Mạt Kình Lộc.

Mới ngủ dậy, âm thanh có chút lười biếng, nhẹ kêu “Sớm”, Mạt Kình Lộc cười cười, ngẩng đầu hôn môi Tô Kha.

Sáng sớm sau khi thức dậy, nơi nào đó thực có tinh thần, Tô Kha nheo mắt lại, dùng tay giúp Mạt Kình Lộc giải quyết, bàn tay nắm chặt thứ đang phấn chấn của Mạt Kình Lộc, chậm rãi vuốt ve, ngón tay dài nhỏ khép lại rồi buông ra, đầu ngón tay xẹt qua linh khẩu của Mạt Kình Lộc, nơi đã muốn bắn tinh, thân thể Mạt Kình Lộc run lên.

Rồi sau đó anh thấy Tô Kha cúi người xuống, nằm úp sấp trên chiếc giường mềm mại, lắc lắc mông, “Anh muốn tiến vào không?”

Đây đúng là một câu hỏi vô nghĩa.

Nhìn thấy người yêu của mình như thế, là người đàn ông đều sẽ không khắc chế được, Mạt Kình Lộc cũng như thế, ánh mắt anh tối sầm, rồi sau đó đỡ lấy phân thân của mình, tiến nhập vào cơ thể Tô Kha.

Nhiễm ***, làn da tuyết mịn của Tô Kha dần dần ửng hồng, hai chân thon dài ôm lấy thắt lưng Mạt Kình Lộc, theo luật động của Mạt Kình Lộc, hai chân của cậu cũng không ngừng rung động.

Mấy năm nay, Tô Kha dường như đã thay đổi, nhưng hình như cũng không thay đổi gì, Mạt Kình Lộc nhìn cậu thanh niên mê người dưới thân, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cổ Tô Kha, cười khẽ bên tay cậu: “Kêu một tiếng ‘ca ca tốt’ cho anh nghe một chút......”

Lúc này, mặt Tô Kha liền đỏ lên, không phải ửng hồng như lúc nãy, mà là đỏ bừng, từ cổ một đường chạy đến lỗ tai, Tô Kha mím môi, cảm giác vô cùng ngượng ngùng, Mạt Kình Lộc thích thú nhìn cậu, anh thật sự muốn nghe cậu gọi anh như vậy, liền không nể tình mà lâu lâu lại động một chút, khiến cho Tô Kha cảm thấy thật ngứa ngấy.

Cuối cùng Tô Kha vẫn bị buộc phải kêu lên, “Ca ca tốt...... Nhanh một chút, em chịu không nổi nữa.”

Cậu nhẹ nhàng hô một câu, âm thanh cực kỳ thấp, tựa như tiếng kêu của mèo con. Mạt Kình Lộc thấy cậu như vậy, không ép buộc cậu nữa, cúi đầu xuống, không nói gì nữa, bắt đầu luật động.

Anh vuốt ve mặt Tô Kha, cậu bé của anh đã trưởng thành rồi, nhưng giữa lông mày lại vẫn giữ nét thanh tú như khi còn là thiếu niên, ánh mắt hơi xếch, khi trừng người khác trông rất đẹp, cúi đầu hôn lên mí mắt Tô Kha, môi anh nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi rậm của cậu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Kha, Mạt Kình Lộc đã cảm thấy đây là một đứa nhỏ rất dễ thẹn thùng, nhiều lần nhìn thấy gương mặt đỏ lên, cảm giác khi đó thật đặc biệt và thú vị, không giống như những đứa trẻ bình thường khác, Tô Kha là một cậu nhóc ít nói, không ầm ỹ không quấy phá, lại rất hiểu chuyện.

Bởi vì như vậy mà anh mới đặc biệt thương tiếc Tô Kha, có lẽ trong sự thương tiếc này cũng pha lẫn một chút đồng tình. Trong cái nhà xí tối om đó, khuôn mặt tuyệt vọng của cậu như một con bướm bị bẻ gãy đôi cánh, anh nhìn mà tâm cảm thấy đau đớn vô cùng, vì thế không chút do dự đem cái tên quấy rối kia đá văng.

Sau đó, một lần rồi lại một lần, đều là anh chủ động lấy lòng cậu, kỳ thật Mạt Kình Lộc không phải là loại người như thế, anh không giỏi nói chuyện với người khác, từ khi ra đời cho đến nay, sống nhiều năm như vậy, nhưng anh chưa từng kết giao với ai bao giờ, nhưng khi đối mặt với Tô Kha, anh lại có thể trò chuyện rất thoải mái.

Đương nhiên chuyện này cũng là nhờ một phần công lao của Tô Kha, vì lúc ấy cậu đã thích Mạt Kình Lộc từ rất lâu rồi, tựa như ánh mặt trời, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng ấm áp, khi đó Mạt Kình Lộc không biết được sự ấm áp ấy chính là yêu.

Mạt Kình Lộc rất ngượng ngùng khi nói những lời này, anh nghĩ tới lần đầu gặp Tô Kha, sau khi lại nghĩ tới bộ dạng của Tô Kha khi ở chung với mình lúc đó, sau đó hỏi: “Em.... Có phải lúc đó em đã thích anh rồi không?”

Thành công quyến rũ Mạt Kình Lộc, Tô Kha nghe vậy chỉ cười mà không nói, giờ phút này cậu cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, ở bên cạnh Mạt Kình Lộc nhiều năm như vậy, người cũng phóng túng, đã không còn e lệ như trước, cậu ôm lấy cổ Mạt Kình Lộc, muốn tỏ vẻ thần bí với anh trong chốc lát, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, cười ra tiếng.

Cậu nhìn Mạt Kình Lộc, ánh mắt thật sự rất nghiêm túc, “Em đã thích anh từ rất lâu rồi, anh nói khi đó, là nói khi nào?”

“Lúc chúng ta mới quen.”

Tô Kha nheo mắt lại, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền thích.”

Khi cậu bị giam ở trong khoang thuyền oi bức đó, tay chân bị buộc chặt, mấy ngày không có ăn uống gì, thân thể suy yếu, nhưng chính vào lúc này, cậu gặp được anh hùng của mình, vĩnh viễn cũng không quên được khoảnh khắc kia, dáng vẻ có chút ngây ngô, nhưng chính trực, mặt không có biểu tình gì nhưng đáy mắt lại tràn đầy sự quan tâm.

Tô Kha run nhè nhẹ, vươn tay, ngón tay dài nhỏ vuốt hàng mi Mạt Kình Lộc, đáy mắt tràn ngập hồi tưởng, “Cám ơn anh đã cứu em.”

Mạt Kình Lộc ngẩn ra, “Là anh bảo vệ em không chu toàn.” Anh cho là cậu đang nói tới lần bắt cóc thứ hai, nhịn không được ôm lấy Tô Kha.

Dường như nghĩ tới điều gì, Tô Kha có chút tò mò hỏi: “Ca, vậy khi nào thì anh bắt đầu thích em?”

Mạt Kình Lộc không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Trong khoảng thời gian chia tay em ở nông trường kia, bình thường luôn nhớ tới em, sau đó cứ nghĩ xem hiện em đang làm gì.”

Lần đó là khoảng thời gian mà Mạt Kình Lộc cảm thấy khó chịu nhất, về nhà đối mặt với cơn hà khắc của cha, cùng quan hệ xa cách của mọi người xung quanh, không có sự tự do như còn trong quân đội, anh giống như một con chim ưng đang bay lượn tự do liền bị người ta ném vào trong ***g, cảm giác vô cùng khó chịu.

Cũng trong khoảng thời gian đó, anh luôn nghĩ đến những ngày vui vẻ ở nông thôn kia, anh muốn gặp lại Tô Kha. Anh vẫn cứ suy nghĩ mãi về việc đó, thẳng đến lần thứ hai gặp lại, tim của anh mới bình tĩnh trở lại, rồi sau đó trong lòng lại xuất hiện một loại tình cảm khác, giống như một hạt giống, từ từ trưởng thành.

Sau đó, vì vụ bắt cóc kia, nó đã làm cho loại tình cảm này bắt đầu điên cuồng nảy mầm, anh cảm giác mình đã không bảo vệ tốt cho Tô Kha, sự áy náy tích tụ trong lòng, cũng từng bước gia tăng tình cảm của anh với Tô Kha. Mãi cho đến nó trở nên vô pháp đè nén.

Giải quyết xong vấn đề sinh lý lúc sáng sớm, Mạt Kình Lộc ôm Tô Kha vào phòng tắm tẩy trừ, Tô Kha đã cao 1m76, không tính là thấp, nhưng người hàng năm không vận động dễ dàng bị anh ôm lấy mà cũng không tốn bao nhiêu khí lực.

Tô Kha nép vào cánh tay Mạt Kình Lộc, hai người không có chút khoảng cách nào, Mạt Kình Lộc tách cái mông mượt mà của Tô Kha ra, sáng sớm sau khi tỉnh lại mơ mơ màng màng, không có mang bao, may là không có bắn vào, cho nên việc tẩy trừ cũng dễ dàng hơn, ngón tay nhẹ nhàng thăm dò, cọ rửa.

Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ cho cậu xong, Tô Kha đi ra ngoài trước, Mạt Kình Lộc ở lại tự mình tẩy, khi anh quay trở lại phòng, Tô Kha đã mặc xong quần áo. Mấy ngày nay cậu có tổ chức một buổi triển lãm tranh, đây là lần đầu tiên Tô Kha mở triển lãm, trong lòng khó tránh có chút khẩn trương, mỗi lần đều lặng lẽ lẫn vào trong đám đông tại phòng tranh của mình, giả làm người vào xem, nhìn vẻ mặt những người khác hoặc nghe bọn họ đánh giá tranh của mình.

Bộ dáng thật cẩn thận, lại không khoa trương nhưng một chút cũng không thay đổi, Mạt Kình Lộc mặc quần áo xong, cũng đi ra.

Hai người ở cùng một chỗ, đối với bữa sáng đều không có yêu cầu gì cao, chỉ cần cái sandwich đơn giản, Tô Kha uống một ngụm sữa, liếm liếm môi, nhìn đồng hồ, nói: “Ca, hôm nay anh không đi làm hả? Sắp trễ giờ rồi!”

“Hôm nay không phải làngày cuối cùng phòng triển lãm tranh của em mở cửa sao? Ngày đầu tiên khai trương, anh có việc bận không tới được, hôm nay là ngày cuối cùng, anh không thể bỏ qua được.”

“A?”

“Chờ một chút, chúng ta cùng đi xem phòng triển lãm của em đi.”

“Đừng đi!” Tô Kha có chút không muốn, mặt nhăn lại nhìn Mạt Kình Lộc, anh khẽ mỉm cười, “Ăn nhanh lên, chúng ta cùng đi.”

Dùng xong bữa sáng, Tô Kha đi ra cửa trước, Mạt Kình Lộc đi sát phía sau cậu, biểu tình trên mặt vô cùng dịu dàng và mềm mại nhìn Tô Kha, tình cảm của anh dành cho cậu, càng ngày càng sâu đậm.

Mỗi lần đối mặt Tô Kha, thứ tình cảm kia càng thêm sâu, vị trí của Tô Kha trong tim anh ngày càng lớn và trở nên quan trọng, cuối cùng chiếm hết cả trái tim anh, không ai có thể thay thế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play