“Hình
vu vạn vật, thất vu ưu cố, cố sở đắc…” Giọng đọc của cậu bé trong gian
phòng cửa mở rộng chợt ngừng lại, cậu đưa tay lên sờ chỗ vừa bị va chạm
trên đầu, xoay sang bên tìm thử, cuối cùng nhặt được một hạt đậu nhỏ màu đỏ dưới chân bàn.
Đây là đậu tương tư, cậu nhớ ngoài vườn có vài khóm tương tư đã kết thành từng chùm thắm đỏ, mỗi khi học
mệt, cậu thường ngắm chúng một lúc.
“Bộp.” Lại một
tiếng va đập nhẹ vang lên, cậu bé lại bị ai đấy ném gì đó vào trán, cậu
không nói gì, chỉ mím môi nhón lấy hạt đậu tương tư đỏ đang chễm chệ
trên bàn. Ngẩng đầu nhìn ra, chạm ngay một đôi mắt to đầy vẻ tò mò và
láu cá.
Trên cây đa to ngoài vườn có một cô bé áo đỏ
xấp xỉ tuổi cậu, nét mặt vẫn rất thơ ngây, mắt vừa to vừa sáng, lúc cười híp lại cong cong tựa trăng non, trông như búp bê ngọc. Nhưng búp bê
ngọc lại du côn lắm, tay cầm cành đậu tương tư vừa bẻ, tay ném từng hạt
vào cậu bé ngồi trong căn phòng đối diện.
“Sao huynh lại không tránh!” Ném thêm hai hạt, cô bé trên cây bĩu môi mất hứng.
Cậu bé không giận, gom hạt tương tư thành một vốc trên bàn, dịu giọng hỏi: “Muội là con gái của dì Vận à?”
Cô bé trên cây đong đưa chân, chiếc chuông buộc cổ chân vang từng tiếng leng keng, lanh lảnh vui tai.
“Ừa, mẹ ta là Tiết Vận. Ta là Bạch Nhiễm Đông, ta còn biết huynh là con trai của dì Lam, tên Văn Nhân Quân, lớn hơn ta hai tuổi nữa cơ!” Bạch Nhiễm
Đông cười khì, dứt lời nhảy xuống đất, chạy bình bịch qua vườn, trèo lên hành lang gỗ, để lại một chuỗi dấu chân nhỏ.
Cô bé
ngồi xổm ngoài cửa, chống má cười với Văn Nhân Quân, trông rất ngoan, cứ như người ném đậu vừa nãy không phải mình, “Tiểu ca ca, một mình chán
quá đi mất, huynh chơi với ta được hông ~”
Văn Nhân
Quân lắc đầu, cho cô bé xem sách linh tự trên tay, lại chỉ một xấp mười
mấy quyển bên cạnh, “Phụ thân lệnh ta chép hết số này, còn phải thi
triển từng chữ cho ông xem, tối nay kiểm tra rồi, ta không ra ngoài chơi được.”
“Ôi chao đáng thương biết mấy!” Bạch Nhiễm
Đông chạy vào, ngồi quỳ trước bàn thấp đối diện với Văn Nhân Quân, thò
tay lật đống sách của cậu, trợn tròn mắt, “Huynh phải đọc nhiều như vậy
ư! Tội nghiệp quá!” Cô bé không thích học những thứ này, thấy tiểu ca ca cần cù vất vả thế kia, tức thì vừa phục vừa thương.
“Huynh đáng thương như thế, vậy mà vừa nãy ta còn ném này ném nọ, xin lỗi huynh lắm lắm tiểu ca ca ~”
“Không sao.” Văn Nhân Quân lắc đầu, hơi muốn chọc vào đôi má lúm của cô bé,
nhưng lối giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ không cho phép cậu làm việc đó,
thế là cậu bé chắp tay sau lưng, ra vẻ đạo mạo rằng: “Muội là khách
phương xa mà ta không chơi cùng được, người nên xin lỗi phải là ta mới
đúng.”
Bạch Nhiễm Đông đặt cánh tay mũm mĩm của mình
lên bàn thấp, tựa cằm vào mép bàn, xúi bẩy Văn Nhân Quân: “Hay là, huynh vờ bị bệnh đi, dễ lắm, chỉ cần ôm bụng hét ôi đau quá ~ phải ra ngoài
dạo mới hết đau ~ Vậy là huynh có thể đi chơi rồi!”
Cô bé nói đến là chân thành tự tin, nhìn là biết thường xuyên bày trò ấy.
“Không được, nếu ta dám nói dối, phụ thân sẽ trách phạt.” Văn Nhân Quân suy
nghĩ một lát, đứng lên rời đệm, ra ngoài bưng vài đĩa điểm tâm vào, “Chỗ ta không có đồ chơi, đây là món sen ngào mà ta rất thích, muội nếm thử
xem?”
Sen ngào thành từng viên trắng mềm, thoang
thoảng hương sen, mùi ngòn ngọt nghe mà thèm. Bạch Nhiễm Đông vừa nghịch một trận ngoài kia, giờ đã đói bụng thật, bèn tự nhiên xiên một nĩa sen cho vào mồm, hai má phình to.
Văn Nhân Quân trông mong nhìn cô bé, hỏi: “Ngon không?”
Bạch Nhiễm Đông gật đầu nuốt ực, ánh mắt lấp lánh hẳn, “Ngon thật ý, chỗ ta không có món này đâu!”
Trên gương mặt nhỏ nhắn cố làm ra vẻ nghiêm túc của Văn Nhân Quân chợt bừng
nở nụ cười, sau khi phát giác vội kìm lại, vờ đứng đắn lễ độ. Bạch Nhiễm Đông xơi vài viên sen ngào, thấy tiểu ca ca tròn xoe mắt nhìn mình,
ngập ngừng một chốc vẫn chìa một nĩa đến trước mặt cậu, “Huynh ăn đi
này!”
Văn Nhân Quân vội lùi ra xa, mặt mày ửng đỏ,
“Không… Ý ta là muội ăn một mình được rồi, ta không đói.” Từ nhỏ cậu đã
được dạy dỗ theo tiêu chuẩn dành cho sơn chủ đời sau, lớn đến thế vẫn
chưa có bạn chơi cùng, sức khỏe của mẹ không tốt, không thường gặp nhau, cha thì nghiêm khắc, hiếm khi nói cười, cậu chưa từng gần gũi với ai
đến thế, nhất thời không quen, đôi gò má trắng nõn thoắt cái đã ửng
hồng.
Bạch Nhiễm Đông không biết cậu bé đang ngượng, bàn tay mũm mĩm vỗ bàn liên tục, “Xơi một viên, xơi một viên nào!”
Văn Nhân Quân bó tay chịu trói trước sự sách nhiễu của cô bé, rốt cũng phải bước tới há miệng đón lấy viên sen ngào to tướng kia, bị nghẹn tới mức
mặt mũi đỏ lựng. Bạch Nhiễm Đông giật nảy mình, chạy ra sau mạnh tay đấm lưng giúp, khiến lưng Văn Nhân Quân cũng đỏ ửng cả vùng.
Vô Định sơn ở Xuất Trần sơn phái có một tiểu ca ca đáng thương vô cùng.
Sau này, mỗi khi đến núi Vô Định cùng mẹ, Bạch Nhiễm Đông luôn mang theo những thứ mà cô bé cho rằng thú vị ngon lành sang thăm tiểu ca ca ưa
ngượng của mình.
“Tiểu ca ca! Đây là quả chu đề mà Dung Trần sơn phái bọn muội trồng đó, ngon lắm, huynh thử xem!”
“Cảm ơn Nhiễm Nhiễm.”
“Tiểu ca ca, cha mẹ muội đã đưa muội thăm quan thành trì của phàm nhân đấy
huynh biết không? Ở đó nhiều thứ thú vị cực, lại còn lắm món ngon nữa
chứ, nhưng cha mẹ muội không cho muội ăn nhiều, phải quấn lấy mãi mẹ mới mua hai xiên kẹo hồ lô cho muội đấy, cho huynh một xiên này ~”
“Kẹo hồ lô?”
“Nó đấy nó đấy, muội cũng chỉ mới thấy lần đầu thôi, ngọt lắm, huynh liếm
thử xem, phải không nào? Nhưng bên trong sẽ chua, mẹ bảo đó là, ừm, là
quả sơn tra ~ Huynh cắn thử đi này, thấy đúng chưa! Ngon hông nè ~”
“Ngon.” Văn Nhân Quân hơi hơi ngưỡng mộ, cha mẹ cậu bé chưa từng đưa cậu ra ngoài chơi.
“Tiểu ca ca, huynh cũng muốn ra ngoài chơi phải không?” Bạch Nhiễm Đông cầm
xiên hồ lô, chớp chớp đôi mắt to, cười khì bảo: “Vậy chờ đến khi lớn hơn một chút, chúng ta len lén đi nhe?”
Văn Nhân Quân
chần chần hồi lâu, cuối cùng nhìn thẳng vào đôi mắt trông đợi của Bạch
Nhiễm Đông, trịnh trọng gật đầu đồng ý, “Được, ta sẽ bảo vệ Nhiễm
Nhiễm.”
“Tiểu ca ca, đây là chuột ngọc linh muội nuôi đó, nó tên là Tiểu Bạch Bạch, muội cố ý đưa đến đây gặp huynh đó nha.”
“Đáng yêu quá.” Ngoài việc thu xếp đồ ăn cho cô bé, Văn Nhân Quân còn phải lo cả khẩu phần của chuột nhỏ nữa, ngắm một chủ một thú cưng phồng má xơi
thức ngon, không kìm được nụ cười mãn nguyện.
“Tiểu
ca ca, cha mẹ muội đưa muộn đến Thượng Vân tự, ôi thôi toàn là hòa
thượng, đầu không cọng tóc, muội len lén sờ đầu một hòa thượng dữ, bị
ông ta trợn mắt lườm cho một cái! Đáng sợ lắm!”
“Nhiễm Nhiễm có bị bắt nạt không?”
“Không dám đâu, muội trợn mắt nguýt lại, sau đó hòa thượng ác đó bị muội nguýt mãi phải cong đuôi chạy ha ha ~”
“Nhiễm Nhiễm không nên làm thế, nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sao.” Văn Nhân Quân
nghiêm mặt, chỉ chỉ đôi mày nhướng lên vì đắc ý của cô bé.
“Tiểu ca ca, huynh xem xem này, muội học được quyết ngự thủy rồi! Thấy muội giỏi chưa?”
“Giỏi, Nhiễm Nhiễm càng ngày càng giỏi rồi. Nhiễm Nhiễm thông minh như thế, mai sau hẳn sẽ rất rất đáng gờm.”
“Tất nhiên! Sau này muội sẽ lợi hại như cha mẹ, nếu tiểu ca ca dám bắt nạt muội, muội sẽ đánh huynh!”
“Ta nào bao giờ bắt nạt Nhiễm Nhiễm đâu!”
“Được, vậy thì khi muội lợi hại rồi sẽ bảo vệ tiểu ca ca, người nào bắt nạt tiểu ca ca, ta đánh người đó!”
“Ta cũng sẽ bảo vệ Nhiễm Nhiễm.”
•••••
“Quân ca ca, huynh thực sự không thể ra ngoài chơi hả, muội chán quá đi mất.” Bạch Nhiễm Đông nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại, nhàm chán
trở mình bên chiếc bàn thấp của Văn Nhân Quân, khiến búi tóc chỉnh tề
tan tác cả.
Bạch Nhiễm Đông đã quen thuộc đến nỗi xem nơi này là mái ấm thứ hai của mình, chẳng có việc gì vẫn mè nheo mẹ đến đây chơi, mà mỗi lần ghé, đều sẽ tới thăm Văn Nhân Quân.
Với Văn Nhân Quân, cuộc sống là một chuỗi ngày dài nhàm chán, chỉ những lúc cô bé này đến chơi, mọi thứ mới rạng rỡ và sinh động hơn, nàng mãi luôn tràn trề sức sống, mãi luôn vui tươi, nụ cười chẳng vương muộn phiền,
chỉ ngắm thôi đã khiến hắn mát lòng mát dạ.
Thấy nàng nhăn tít mày, Văn Nhân Quân ngập ngừng đôi chút, buông sách đang cầm, bảo: “Nhiễm Nhiễm, ta đưa muội đi chơi nhé.”
“Dạ! Thật á! Được đấy được đấy!” Bạch Nhiễm Đông đâu ngờ tiểu ca ca nghiêm
túc sẽ chủ động đòi đưa mình đi chơi, vui đến độ nhảy cẫng lên, rồi như
sợ người ta đổi ý, vội kéo tay lôi hắn ra ngoài.
Văn
Nhân Quân đưa Bạch Nhiễm Đông đến một đầm lau và sen ở gần núi Vô Định,
nơi ấy có một bến thuyền bỏ hoang, bên bến cũ có một gốc đào già, giờ đã quá mùa hoa nên không cả hoa lẫn lá, chỉ còn cành trụi. Đấy là nơi mà
Văn Nhân Quân thích nhất, trước kia khi bị cha trách mắng, hắn thường
một mình đến ngồi tĩnh tâm, cũng chưa đưa ai tới đây bao giờ.
“Ha ha ha!” Bạch Nhiễm Đông lao thẳng vào bụi lau khiến mấy loài chim nước
lông trắng hoảng hốt cả, đảo mắt thấy chuồn chuồn đỏ đậu trên ngọn lau,
lại nhào đến bắt. Nàng vẫn luôn hiếu động, tính cách hệt một cô mèo con
ưa nghịch, xoay trái đuổi chim, rẽ phải tóm chuồn chuồn, bứt hoa bẻ cỏ,
không ngơi nghỉ khắc nào, chỉ một đầm lau bình thường thôi đã vui vẻ đến thế.
“Quân ca ca, bên kia có củ sen kìa! Mình sang đó đào nhé, được không?”
“Để ta, muội đừng dây bẩn quần áo.”
Thế là Bạch Nhiễm Đông ngồi xổm đội một chiếc lá sen to trên bờ, chờ Văn
Nhân Quân đào sen. Văn Nhân Quân chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, nhưng
cũng chưa bao giờ vui vẻ đến thế. Chơi đến tận lúc mặt trời về tây, ráng chiều lộng lẫy, mình mẩy cả hai đầy bùn. Bạch Nhiễm Đông khư khư ôm lấy đống củ sen, đến cả mặt mày cũng dính đất. Văn Nhân Quân lau hộ nàng,
nhưng càng lau càng bẩn, cuối cùng cả hai nhìn nhau cười, sặc sụa mãi.
“Mi còn nhớ mình là thiếu sơn chủ Vô Định sơn nữa không! Nghịch ngợm thế
này thì còn thể thống gì! Vứt sạch cả thể diện rồi! Quỳ đấy mà kiểm
điểm, biết lỗi rồi mới được về, hừ.”
“Vâng, thưa phụ
thân.” Văn Nhân Quân quỳ thẳng người giữa tĩnh thất u ám, tâm trạng khá
bình tĩnh, thậm chí còn rất vui khi nghĩ về chuyện vừa diễn ra. Hắn vẫn
luôn phải đáp ứng những yêu cầu nghiêm khắc của cha, chỉ phạm lỗi nhỏ
thôi đã bị phạt nặng, hôm nay, trước khi đi chơi hắn đã rõ mình sẽ phải
chịu phạt, nhưng hắn không thấy hối hận chút nào.
Bạch Nhiễm Đông chẳng hề hay biết, lần sau đến chơi, nàng vẫn đồng ý để Văn
Nhân Quân đưa đi thăm thú những nơi khác. Sau khi nàng về Dung Trần, thứ chờ Văn Nhân Quân chính là sự trách phạt của cha.
Nhưng thế thì đã sao, Văn Nhân Quân chưa từng vui vẻ đến vậy. Hắn thích ngắm
nụ cười rạng rỡ nở bừng trên gương mặt của Bạch Nhiễm Đông, bằng lòng
đưa nàng đi chơi.
Hai người ngày càng lớn, trở thành
thiếu niên mới nếm trải vị ngọt của mối tình đầu. Mỗi khi đến thăm Văn
Nhân Quân, Bạch Nhiễm Đông ồn ào tinh nghịch thuở ấy luôn sẽ khoác lên
mình bộ cánh xinh đẹp nhất, còn Văn Nhân Quân, mỗi hôm tu luyện vẫn
thỉnh thoảng ngóng trông ra cửa, mong chờ dáng hình kia xuất hiện thoáng nhiên.
Con trai con gái thương nhau, cha mẹ đôi bên bàn chuyện đính hôn, trao tín vật.
Vân vê chiếc khấu uyên ương bằng ngọc trắng thắt bên eo, rồi lại trông sang chiếc còn lại nơi đai lưng Văn Nhân Quân, Bạch Nhiễm Đông đỏ mặt, “Quân ca ca, mai sau em sẽ được gả cho chàng ư?”
“Ừm, Nhiễm Nhiễm mà gả cho ta, mai này sẽ được gặp nhau hằng ngày rồi.” Mặt mày Văn Nhân Quân đỏ hơn cả Bạch Nhiễm Đông.
Bạch Nhiễm Đông hai tay bụm mặt, im lặng nhoài người trên bàn thấp, tơ tình
thiếu nữ hiếm thay, Văn Nhân Quân len lén liếc sang, trông thấy đôi tai
đỏ lựng của nàng, bắt đầu lắp bắp, “Ta, Nhiễm Nhiễm, sau này ta, ta sẽ
chăm sóc em thật tốt, mua thật nhiều thức ăn ngon cho em, đưa em du
ngoạn…”
Bạch Nhiễm Đông vẫn đang che mặt, khe khẽ đáp, “Không, không được phỉnh phờ người ta đâu nhé!”
•••••
Nhưng thói đời đổi thay, ma tộc làm loạn, khiến Bạch Nhiễm Đông mất cả cha mẹ vẫn hằng thương yêu mình.
Phu thê chưởng quản vừa qua đời, dãy Bạch Linh nguy khốn trùng trùng. Dưới
áp lực khổng lồ, đại đệ tử Liên Vị Hành, nhị đệ tử Tạ Xuân Hoài lần lượt tách ra lập dãy hệ mới, nâng đỡ phụ thuộc vào Bạch Linh, sau đó tôn con gái độc nhất của sư phụ sư nương, tiểu sư muội mà họ luôn yêu thương
chìu chuộng lên làm người đứng đầu Bạch Linh.
Song,
địa vị của Bạch Linh vẫn sụt giảm nghiêm trọng. Bạch Nhiễm Đông thuở ấy
vẫn là một cô bé ngờ nghệch chưa trưởng thành, cả ngày chìm trong hoang
mang lo sợ, việc mất cả cha lẫn mẹ đã giáng một đòn cực mạnh vào nàng,
chỉ trong vài hôm đã gầy rộc cả người, dường như ngoài hai vị sư huynh
ra, tất cả ánh mắt bủa vây nàng đều mang ác ý.
May mà vẫn còn sư huynh, vẫn còn Quân ca ca, họ hẳn sẽ chẳng bao giờ lìa bỏ nàng.
Nhưng tiếp theo sau, Vô Định sơn sai người trả lại khấu uyên ương bạch ngọc
—– tín vật buổi đầu, cùng với nó là tin thiếu sơn chủ Văn Nhân Quân sắp
đính hôn cùng Vệ Duyệt Tâm, con gái của gia chủ thế gia tu chân họ Vệ.
Bạch Nhiễm Đông không tin, giấu sư huynh đến Xuất Trần sơn phái.
Giữa biển hoa, đôi trai gái tuấn tú diễm lệ như người ngọc, Bạch Nhiễm Đông
nhìn chàng trai xuất chúng kia ôm hôn cô thiếu nữ đang ngượng ngùng
trong lòng mình. Thì ra, không phải chỉ ở trước mặt nàng, hắn mới có
biểu cảm như thế. Bạch Nhiễm Đông cho rằng mình nên khóc, nhưng không,
nàng xoay người rời đi, tới đầm lau thuở trước Văn Nhân Quân đưa mình
đến, đào củ sen cả ngày.
Xong xuôi, nàng nhóm lửa đốt trụi đầm lau.
Bạch Nhiễm Đông cả người đầy bùn và tro vứt đống củ sen ấy lên bàn đọc của
Văn Nhân Quân, khiến những quyển sách ưa thích của hắn dính đầy bùn. Lại bắt quyết đốt sạch từng món đồ chơi nhỏ nàng tặng mà Văn Nhân Quân
trưng trên giá sách, đạp gãy cây quế họ chung sức trồng ngoài sân, giẫm
nát chiếc chuông gió họ cùng làm treo trên hàng hiên.
Văn Nhân Quân không ngăn nổi, nhìn nàng làm xong tất tần tật mới sốt ruột giải thích: “Nhiễm Nhiễm, em nghe ta nói đã!”
“Chàng sẽ lấy nữ tử họ Vệ kia?”
“Phải, phụ thân muốn ta lấy nàng ấy, nhưng Nhiễm Nhiễm à, ta không yêu nàng
ấy, em chờ ta, chờ ta lên làm sơn chủ, khi ấy ta sẽ không cần phải nhẫn
nhịn nữa, khi ấy ta sẽ lấy em…”
“Vậy tiểu thư Vệ gia mà chàng đã cưới thì sao?” Bạch Nhiễm Đông lạnh lùng ngắt lời hắn.
Văn Nhân Quân trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt này của Bạch Nhiễm Đông, nhọc nhằn đáp: “Lúc đấy ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng ấy, ta cam đoan nàng
ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, lúc đấy ta đã có toàn
quyền quyết định, sẽ không bao giờ khiến em phải uất ức nữa, em muốn đi
đâu ta đều có thể…”
“Văn Nhân Quân.” Bạch Nhiễm Đông
cúi đầu nhìn lớp bùn đã khô cong trên tay mình, “Ta biết, có rất nhiều
việc chàng không thể tự mình làm chủ, ta cũng vậy, trước kia, ta vẫn
luôn cho rằng mình sẽ làm được tất cả mọi điều mình muốn, giờ ta mới rõ
thực ra mình chẳng biết gì, cũng chẳng níu giữ được gì. Sau này, chàng
hãy đối xử thật tốt với Vệ tiểu thư, đừng để nàng ấy khóc. Cha ta từng
bảo, những kẻ khiến con gái phải đau lòng, phải rơi nước mắt đều là ngữ
chẳng ra gì.”
Từng giọt nước tí tách rơi xuống tay,
hòa vào lớp bùn, bết thành từng mảng, khiến bàn tay với từng đường gân
mạch máu rõ ràng nhòe nhoẹt cả.
“Ta sẽ không đến tìm chàng nữa, cũng mong chàng đừng đến tìm ta.”
“Nhiễm Nhiễm!” Văn Nhân Quân vội vã giữ lấy tay nàng, lại bị hất mạnh ra.
“Ta ghét chàng, suốt đời suốt kiếp.” Thiếu nữ đỏ hồng vành mắt, gò má hóp
vào càng khiến đôi mắt nàng to hơn, ánh mắt sáng rực, cứ như thoáng qua
thôi, cô bé ngây thơ hoạt bát thuở xưa đã không còn trên thế gian nữa.
Văn Nhân Quân bất giác lơi tay, trân trân nhìn bóng nàng xa mãi.
Năm tháng trôi qua, xuân đến thu về, sen dưới chân núi Vô Định nở rồi lại
tàn, hạc trắng trên đỉnh Bạch Linh bay rồi lại đỗ. Có người đã quên, có
kẻ vẫn luôn mãi nhớ.
•••••
“Sư phụ, Người lại uống rượu.”
Bạch Nhiễm Đông rụt cổ, xoay đầu lại nở nụ cười nịnh nọt, nhìn đại đồ đệ mặt mày lạnh căm bước đến.
“Linh Linh, sư phụ mới uống một chút xíu xiu hà ~”
Bạch Linh đứng bên, nhấc tay nâng mặt nàng lên, “Vì Văn Nhân Quân rốt đã kết hôn, Người không vui mới mượn rượu giải sầu?”
“Oan quá đi mất! Đã bao nhiêu năm rồi, sao Linh Linh vẫn cứ lại ghen như thế, oan cho sư phụ quá thôi!”
“Hừm?”
“Sư phụ khó khăn lắm mới trộm được Bạch Niên Nhưỡng chỗ đại sư bá chàng,
đang ngứa mồm nếm thử lại bị chàng bắt được thôi mờ.” Bạch Nhiễm Đông
ngượng ngùng đáp.
Bạch Linh miết nhẹ tay lên má nàng, khẽ hỏi: “Thực sự không quan tâm đến hắn? Nếu Người để bụng, ta sẽ giết phứt hắn đi, Người biết ta làm được.”
“Ối trời ơi
cục cưng à chàng đừng quậy thêm chuyện cho sư phụ nữa, thôi được, thực
ra ta rất không vui, dầu gì cũng là lần đầu bị đá, hắn sống tốt thì ta
khó chịu chứ đâu còn ý gì với hắn nữa, chả thích một xíu xiu nào luôn,
sư phụ thề có trời làm chứng!” Bạch Nhiễm Đông âu yếm ôm eo đại đồ đệ.
“Vậy người mà sư phụ thích nhất là ta, đúng không?” Sát ý nơi đáy mắt Bạch
Linh đã vơi đi nhiều, mặt mày cũng dịu dàng hơn, cụng trán cà mũi với
Bạch Nhiễm Đông.
Cánh môi Bạch Nhiễm Đông nhồn nhột,
má đào bừng đỏ, đẩy mặt đồ đệ ra, bất đắc dĩ che trán, giọng điệu hờn
dỗi lắm thay, “Linh Linh, chừng nào chàng mới lớn đây.”
“Ta đã trưởng thành rồi, chỉ mỗi Người không chịu thử.”
“Không không không, sư phụ đã bảo biết bao lần rồi, sư phụ nào phải cầm thú đâu.”
“Tiếc thật.”
“Thấy tiếc thì chàng lớn nhanh một chút hộ cái!”
“Ta bảo rồi, sư phụ muốn to bao nhiêu, ta đều có thể đáp ứng sư phụ.”
“Vấn đề không nằm ở đấy! Chàng phải làm ngoại hình của mình lớn tuổi hơn chút đỉnh chứ!”
“Thế này không ổn sao?”
“Ổn, rất rất ổn, nhưng nhìn chàng thế, sư phụ không ra tay được.”
“Để ta ra tay là được.”
Bạch Nhiễm Đông bắt đầu nhớ lại lúc mới nhặt được đại đồ đệ, ôi chú chim non bé xinh, đáng yêu cọ đầu vào tay nàng kêu chiêm chiếp.
“Linh Linh, bỏ tay chàng ra khỏi áo sư phụ ngay.”
“Trước kia ta được ngủ hẳn trong đấy mà.”
“Hóa chim mới được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT