“Thù… Thù Vọng?” Giang Trừng vịn mép cửa lắp bắp gọi thử, dáng hình điêu tàn trước gió.
Cậu chàng bự con đang ngồi xổm nhóm bếp ngoái đầu lại, ló ra gương mặt nam
tính vô cảm, chỉ tạm gọi là dễ nhìn. Giang Trừng như bị sét đánh, bất
giác lảo đảo.
“Giang Trừng tỷ tỷ?” Một giọng nói trong trẻo, hơi khàn vì vỡ tiếng vọng đến… từ sau lưng.
Giang Trừng quay phắt đầu lại, thấy ngay một thiếu niên áo trắng đứng ngay
sau lưng mình. Dẫu có đang khệ nệ ôm bó củi thì dáng hình cậu vẫn như
cây ngọc đón gió.
Thiếu niên mười lăm tuổi đã cao hơn nhiều, gần bằng cô luôn rồi, chăm sao mà khéo thế. Không đáng yêu trắng trẻo như trước, nhưng lại nổi trội theo một cách khác. Đôi mắt kia vẫn
mơ màng như cũ, song lại trong veo dịu dàng tựa suối biếc núi xa, như
dòng nước mát lành rót qua đáy lòng người được nhìn. Bởi mới nói trai
đẹp là tốt nhất, giảm được cả xì trét cơ! Liếc thoáng qua cả người thoải mái, nhìn kỹ lại tâm tình vui vẻ, trăm bệnh khỏi luôn!
May quá, nhóc Thù Vọng đáng yêu nhà cô đã dậy thì thành công, trở thành
phiên bản cường hóa của tổ hợp Hoa Mãn Lầu + Vô Hoa, đẹp giai cứ phải
gọi là lai láng! Giang Trừng ôm tim, an lòng nghĩ. Kệ cha lão hòa thượng lòng dạ đen tối kia, thiếu niên tuấn tú dễ thương mới là tình yêu đích
thực hiểu chửa!
Giang
Trừng bước nhanh đến săm soi Thù Vọng một hồi, thấy quần áo cậu đang mặc cũng dính đầy bụi đất như sư phụ cậu, ngay cả mặt cũng bẩn, bèn cười
đưa tay chùi vệt đất trên mặt hộ cậu.
“Thù Vọng bé bỏng ôi ~ thành trai đẹp rồi nhoa ~”
Thù Vọng để cô chùi mặt cho mình, cười cười buông một tay, giơ ra nửa đường lại sực nhớ, chùi vài cái vào người mới đưa lên chạm chạm cụng cụng vào đầu Giang Trừng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, “Cao bằng Giang Trừng
tỷ tỷ rồi.”
Giang Trừng sắp tan chảy bởi phiên bản
phóng to của cậu bé dễ thương ngoan ngoãn khéo léo này rồi, hòa thượng
nhí đáng yêu dẫu đã trưởng thành thì vẫn là hòa thượng nhí đáng yêu
thôi!
“Giang Trừng tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ tỷ vẫn khỏe chứ? Hôm tỷ tỷ rời Thượng Vân tự, Thù Vọng không thể ra mặt tiễn
đưa, tỷ tỷ có giận không?”
“Sao mà giận được ~ Tiểu
Thù Vọng ngoan thế này ~ sao chị nỡ giận tiểu Thù Vọng chứ ~” Giang
Trừng như bôi mỡ dát hoa tông giọng nữ trung của mình, thốt lên câu trên với cái điệu bà sói dụ cô bé quàng khăn đỏ, rành rành mĩ nam lại thành
một anh giai dung tục nào đó.
Thù Vọng cười, lại xoa đầu Giang Trừng, “Giang Trừng tỷ tỷ chăm chỉ lắm nhỉ, tu vi tăng nhanh thế này.”
Giang Trừng: … Sao nhóc đáng yêu nhà cậu cũng nói chuyện với chị bằng cái
giọng khen thưởng khích lệ đó thế, hòa thượng già sư phụ cậu thì thôi
chấp nhận, nhung8 cậu vẫn nhớ mình nhỏ hơn chị chứ?!
“Ừm khụ, em đang làm gì vậy Thù Vọng, sao người ngợm bẩn cả thế này?”
“Đệ đi nhặt ít củi, vì không thấy đường, cũng không dùng pháp thuật nên hơi nhếch nhác, Giang Trừng tỷ tỷ đừng chê.”
“Chậc, chê gì cơ chứ, chị đau lòng còn không kịp, thôi đưa đây, để chị cầm
giúp.” Giang Trừng không chờ Thù Vọng trả lời đã bê bó củi trong lòng
cậu vào bếp, Thù Vọng chỉ biết cười bất đắc dĩ, tay không theo sau.
Giang Trừng vừa bước vào bếp đã phải đón một cái bóng trắng bay thẳng đến mặt mình, cô nghiêng đầu há miệng ngoạm cái bánh bao không nhân to tướng
ấy, lúng búng cất tiếng: “Đã lâu không gặp, sao vừa thấy Phương Tuần đại sư lại đút tôi ăn ngay vậy nè, chắc cũng nhớ tôi lắm chứ gì.”
Phương Tuần đại sư bưng bánh mới ra lồng, sau khi cố gắng hiểu Giang Trừng nói gì rồi thì lập tức nguýt mắt, phóng vèo bảy tám cái qua chỗ cô. Giang
Trừng không né vì tiểu Thù Vọng đã chắn ngay trước mặt, nhanh tay đón
lấy tất cả bánh bao, đang đặt cái cuối cùng vào sọt tre.
“Phương Tuần sư phụ, trước kia hãy còn nhớ Giang Trừng tỷ tỷ mãi, sao vừa gặp
đã không vui rồi.” Cậu vừa nói vừa lấy cái bánh Giang Trừng đang ngậm
ra.
Phương Tuần đại sư hừ một tiếng, hếch cằm chỉ,
“Cái cô này vừa nãy đứng ngoài cửa nhìn đồ đệ ta bằng vẻ mặt
không-thể-nào-tưởng-tượng-nổi, sao, mắc gì ghét bỏ đồ đệ nhà ta!”
Thì ra cậu chàng đồ sộ kia là đồ đệ của Phương Tuần đại sư, Giang Trừng
cười khì, nhích sang đứng kế Phương Tuần, huých tay gã. “Ối dào Phương
Tuần đại sư, tôi nào dám bất mãn đồ đệ nhà anh, tôi chỉ lâu rồi không
gặp Phương Tuần, kích động đến nỗi không thốt nên lời thôi!”
Phương Tuần đại sư: “Ha ha, chắc ta sẽ tin mấy câu phỉnh phờ nhà cô ý.”
Giang Trừng: “Cơ mà, Phương Tuần đại sư, anh nhận đồ đệ hồi nào vậy?”
Phương Tuần đại sư: “Năm năm trước, tên là Khổ Vị.”
Bé bự kia có vẻ hoàn toàn chẳng nghe thấy sư phụ và người khác bàn tán về
mình, chỉ vùi đầu nhóm lửa, củi chất bên tay đã hết, cậu bèn đứng dậy
bước tới chỗ Giang Trừng. Cậu ta ngồi xổm đã đủ đáng sợ, đứng dậy dễ
cũng phải cao trên hai mét nếu đo bằng mắt, chiếc bóng như núi thoắt cái đã trùm lên Giang Trừng và Phương Tuần đại sư.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với trọng lượng dọa chết người của mình, cậu ta
lại theo xì tai hay xí hổ sống nội tâm thích khóc thầm. Cậu im lặng đứng đấy, nhìn chằm chằm bó củi trong tay Giang Trừng. Giang Trừng sáng tỏ,
cười tít ôm củi trêu cậu, “Khổ Vị hửm, sao thế?”
Bé
bự mấp máy môi, lại mím chặt lại, cuối cùng đưa ánh mắt cầu cứu sang
Phương Tuần đại sư. Phương Tuần đại sư giơ chân đạp Giang Trừng, “Đừng
có mà chạy tới đây bắt nạt đồ đệ nhà ta, mau đưa củi cho nó!”
“Ha ha ha.” Giang Trừng cười giao bó củi cho Khổ Vị, cậu ngoan ngoãn ngồi về lò nhóm lửa.
“Tôi bảo này Phương Tuần đại sư, đồ đệ nhà anh quá nhút nhát rồi thì phải?”
Phương Tuần đại sư liếc cô rồi tiếp tục bưng bánh bao, “Đồ đệ như cô ta đây không thèm.”
Giang Trừng: Bị chê rùi.
“Phương Tuần sư phụ nói thế, Giang Trừng tỷ tỷ buồn rồi kìa.” Thù Vọng vừa quay về sau khi rửa mặt rửa tay, đưa chỗ bánh bao mới nãy cho Giang Trừng.
Phương Tuần đại sư không ngoái đầu lại, hầm hừ: “Cậu và sư phụ cậu chìu cô này quá rồi đấy.”
Giang Trừng:??
Thù Vọng chỉ cười trừ, rót một cốc nước ấm cho Giang Trừng, “Hẳn Giang
Trừng tỷ tỷ không cần phải ăn nữa, nhưng đệ nghĩ Giang Trừng tỷ tỷ vẫn
sẽ muốn thưởng thức tay nghề của Phương Tuần sư phụ.”
Giang Trừng ôm sọt nhỏ, lại thấy Phương Tuần đại sư không nói chẳng rằng bước tới, nhét thêm vào sọt vào chiếc bánh bao hình thỏ tròn trĩnh đáng yêu, mắt hai chấm đỏ còn bốc hơi phừng phừng.
Giang Trừng ngoạm một miếng mất nửa con, húp nhân bánh làm bằng sốt đường đỏ: Đám hòa thượng này, sao ai cũng đáng yêu đến thế.
“Giang Trừng tỷ tỷ, hay là kể Thù Vọng nghe những chuyện tỷ tỷ đã gặp đi.”
“Được thôi, kể ra thì chị may mắn lắm ý, gặp được đại sư tốt bụng như bọn em, được chứa chấp lâu đến thế, lại còn được nhận vào sư môn tốt…” Giang
Trừng vừa ăn vừa nói, kể tất tần tật mọi chuyện từ lúc bái sư đến khi
vào hắc thất tu luyện, gặp các sư huynh sư tỷ sư phụ sư bá sư tổ lạ đời
thế nào, những chuyện thú vị đã chứng kiến hoặc nghe đồn trên đường xuất môn, rõ ràng chẳng có gì quá vui vẻ, nhưng qua lời kể của cô lại ý nhị
lắm thay. Nào là sư môn thú vị, nào là tu luyện hứng khởi, nào là giữa
đường bất bình rút đao tương trợ khiến một đám cái bà các cô ái mộ, đủ
thứ chuyện.
Thù Vọng ngồi kế cô chăm chú nghe, thỉnh
thoảng gật đầu hỏi vài câu, khiến Giang Trừng càng nói càng hăng. Hết
chuyện, Giang Trừng chép miệng, đón lấy cốc nước Thù Vọng đưa tới, uống
một ngụm thấm giọng.
“Giang Trừng tỷ tỷ đi đường cực khổ rồi, đúng như sư phụ bảo, Giang Trừng tỷ tỷ là một người rất kiên cường.”
“Chậc, sư phụ nhà em mới nãy gặp chị còn bảo không quen ấy.”
Thù Vọng bật cười, “Giang Trừng tỷ tỷ không biết đấy thôi, sư phụ có cái
tật ấy, bẵng một thời gian không gặp sẽ quên sach mặt mũi hình dáng
người ta, đệ nhớ năm đó sư phụ bế quan, ba năm sau trở về, đệ đi đón mà
Người còn hỏi là ai đó.”
Giang Trừng lấy làm kinh
ngạc, cái tật quên mặt người của đại sư quá đáng gờm rồi. Chẳng trách
khi nãy săm soi kỹ vậy, thì ra là đã quên sạch tình cảm lẫn dáng hình
của cô. Cô hẳn phải thấy mừng vì đại sư chỉ quên cô trông thế nào chứ
chẳng quên tuốt tuồn tuột mọi thứ về cô luôn nhỉ?
Chỉ có hòa thượng nhỏ là tốt!
“Tiểu Thù Vọng ~ em đã nhớn rồi, có muốn lấy chị hem? Hay để chị lấy em cũng
được á ~”Giang Trừng ăn xong lại bắt đầu trêu người ta.
Hòa thượng nhỏ đang ngồi đôn bóc đậu, nghe thế thì cười: “Được ạ.”
Đồng ý nhanh rứa cơ? Giang Trừng chợt nhớ lại xưa kia, hình như cô cũng từng hỏi đại sư một câu từa tựa, người ta đáp thế nào nhỉ? Dường như câu đầu tiên cũng là Được thôi, sau đó thì sao?
Thù Vọng: “Chỉ cần sư phụ đồng ý.”
Giang Trừng: “Tiểu Thù Vọng, đây là chuyện chẳng thể nào.”
Thù Vọng: “Ừm hứm, bởi vậy Thù Vọng mới đáp thế đó.”
Giang Trừng: “… Tiểu Thù Vọng, em bị sư phụ dạy hỏng rồi.”
Giang Trừng giúp việc vặt trong bếp, đến giờ ăn thì theo vài người đi đưa
cơm, đặt thức ăn phát cho dân chạy nạn ở một cái lán đã dựng gọn gàng.
Đồ đệ Khổ Vị nhà Phương Tuần đại sư sức bằng bảy tám người, chỉ dùng một tay đã xách được một chồng mấy chục lồng bánh bao không nhân, hai tay
hai chồng, đội trên đầu một chồng, thế mà đi đường vẫn vững vàng thẳng
thớm.
Trên đường qua mỗi thành, Giang Trừng đã quyên
không ít đồ nhưng chưa bao giờ tự ra tay phân phát, may mà người ở đây
khá trật tự, không ồn ào náo loạn. Hình Giới đại sư cầm đầu một đám hòa
thượng cao to đứng bên tỏa sát khí vô hình, chắc đây cũng là một trong
số lý do khiến đám đông im lặng như vậy.
Bên này đang phát thức ăn, Giang Trừng làm cùng Thù Vọng một lát đã được cậu nhờ
mang một số sang cho đám trẻ mà Thanh Đăng đại sư đang trông.
Giang Trừng xách thức ăn tới, Thanh Đăng đại sư vẫn như ban nãy cô gặp, như
một ngọn núi được mấy đứa con nít leo trèo bấu víu, hai quầng thâm trên
mắt không lẻ loi nữa vì giờ đã có thêm đôi chân mày thô nét chì và một
bộ râu đen chẳng biết đứa nào trét lên bầu bạn.
Giang Trừng vừa thấy đã cười lăn cười bò, suýt đánh rớt thức ăn trên tay.
Thanh Đăng đại sư bị tô đen cả mặt như Bao Công lại chẳng giận dỗi gì, bế
từng đứa nhóc đang bám trên người mình đặt xuống bên bàn, đón lấy chỗ
thức ăn Giang Trừng cầm, chia đều. Chưa xong thì vài bác gái đã đến làm
thay, một người trong số thấy mặt mày đại sư nguệch ngoạc hết cả, mới
bảo: “Đại sư nghỉ đi ạ, đám trẻ này nghịch ngợm quá thể, thật lòng xin
lỗi đại sư, làm phiền Người quá rồi!”
“Không sao.”
Thanh Đăng đại sư a di đà phật, cất bước rời đi. Giang Trừng theo sau,
kéo anh ngồi xuống cái đôn dưới một hiên nhà, đưa vài cái bánh bao thỏ
nóng hổi vừa trấn ở chỗ Phương Tuần đại sư cho anh.
Thanh Đăng chìa tay định nhận, lờ đi bàn tay đen nhẻm của mình. Giang Trừng
rụt lại, nhét bánh thỏ vào lòng, phủ một chiếc khăn ướt lên đôi tay đen
của hòa thượng già, chà một thôi một hồi.
“Đại sư, anh nghịch gì thế này, tay đen thui.”
Thanh Đăng không đáp, chờ cô lau xong, tự giác chìa tay còn lại ra, nhón lấy
bánh bao thỏ trong lòng Giang Trừng bằng bàn tay sạch sẽ kia, ngốn trọn
cả cái.
Giang Trừng không kìm nổi liếc xéo, sau đó
xấu xa đổi một chiếc khăn mới đắp lên mặt đại sư, đưa hai tay lên chà.
Đã tay rồi lấy khăn xuống nhìn thử, màu đen trên mặt càng đều hơn. Giang Trừng vốn đang cầm khăn cười hô hố, đại sư chỉ vừa mở mắt nhìn cô, cô
đã như thình lình bị bóp cổ, chẳng thể phát ra tiếng nào.
Đến khi tỉnh lại, Giang Trừng đã thấy mình ngoan ngoãn bưng nước đến. Nhìn
hòa thượng già vốc nước rửa mặt, Giang Trừng lườm cái gáy trọc tếch của
anh, giận dỗi. Chẳng hổ là hòa thượng cụ hòa thượng tổ, cô vừa không chú ý đã bị chấn trụ bởi cái gọi là khí thế bá vương kia rồi!
Rửa mặt sạch sẽ, đại sư chợt kéo Giang Trừng đến gần, đưa một tay lên vuốt má cô.
Giang Trừng mờ mịt rời khỏi chỗ đại sư, chẳng rõ động tác kia của anh là sao. Tự dưng đại sư sao vậy! Vì mãi suy nghĩ chuyện này mà Giang Trừng không biết rằng ai đi qua cũng sẽ liếc cô vài cái.
Đến khi gặp nhóc Minh Trọng, cậu mới chỏ lên mặt cô, lấy làm lạ hỏi: “Giang ca, sao huynh lại vẽ thỏ lên mặt thế?”
Giang Trừng soi gương nước, mới thấy bên má bị đại sư vuốt khi nãy của cô
chễm chệ một con thỏ đen, y hệt bánh bao thỏ mà cô đưa anh ăn.
Lão hòa thượng chấp nhặt kia sao lại nhanh tay thế chứ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT