MUỘI TIN KHÔNG?
Ánh vàng rực rỡ, Phật quang chói lọi, ma khí gần như xuyên thấu Giang Trừng bị lớp Phật quang thình lình xuất hiện kia độ hoá hoàn toàn, ngay cả hai tên ma tu đang đuổi theo cô cũng phải lùi lại tránh né, đến khi sắc vàng nhạt bớt, bọn chúng mới nhận ra rằng kẻ mà mình truy cản đã biến mất.
“Thôi đủ rồi, chủ tử dặn tạm thời không được giết ả.” Có bóng ai cao gầy nhoáng lên sau lưng hai tên ma tu, người nọ che mạn đen, chỉ chừa ra nửa gương mặt tuấn tú.
“Vâng thưa Văn Nhân đại nhân.” Chúng khoanh tay lễ chào.
Giang Trừng lấy làm lạ khi biết ma tu không đuổi theo mình nữa, trông cái điệu giết người diệt khẩu kia thì chúng không nên bỏ qua con cá lọt lưới như cô mới đúng, sao lại để cô thoát dễ vậy.
Trong nhóm tu sĩ xui xẻo đến tra xét tình hình vừa khéo bị bọn ma tu gói bánh chẻo này, chỉ mỗi Giang Trừng là thoát được, sư phụ sư huynh và các tu sĩ của sơn phái Dung Trần đều xuất chiêu gây rối để yểm trợ cho cô, sau đó, ngay cả lão tu sĩ Vạn Thành hục hặc với Dung Trần cũng chủ động thay cô xử lý kha khá ma tu.
Giang Trừng không hiểu sao mình lại trở thành đặc phái viên mang sứ mệnh đưa tin, gọn lỏn chuồn đi nhờ sự che chở của các tiền bối và bộ giáp Thanh Đăng đại sư vẽ cho.
Thật ra Giang Trừng cảm động lắm, đội nhóm này trước đấy cãi nhau ầm ĩ, cô suýt cho rằng nội bộ sẽ lục đục, gặp chuyện rồi mới biết tôn chỉ chung của họ chính là vắng địch thì kênh nhau, gặp địch thì cùng đối địch, đáng yêu ghê.
Giang Trừng dùng tốc độ nhanh nhất bay về Hoa Nguyên, cô phải đưa được viện binh đến, có khi còn cứu kịp vài người, với cả phải báo họ về cái kế hoạch đồ sát các tông môn khác mà tên ma tu ngu ngốc kia tiết lộ luôn.
“Giang Trừng!”
Thoáng nghe tiếng ai gọi mình, Giang Trừng ngoảnh sang, thấy nhị sư huynh rét bưng cả mặt bay từ hướng khác đến, “Giang Trừng, muội chẳng đang ở Hoa Nguyên của Phủ Hoa tông ư, sao lại ra đây thế này?”
“Nhị sư huynh? Chuyện dài lắm, để sau hẵng nói, giờ muội phải về Hoa Nguyên gọi cứu viện, sư phụ và sư huynh đang cố cầm cự trước ma tu, sắp chầu trời cả rồi!” Giang Trừng.
“Khoan!” Yến Phù Tô kéo Giang Trừng lại: “Muội nghe ta nói đã, Ngu Kha vừa mang tin từ Ma Vực về, hắn bảo chính Đàm Lưu – Ma chủ tiền nhiệm đã tung rối ma vào cõi tu chân và ra lệnh cho bè lũ ma tu tàn sát tu sĩ, y hãy còn ấp ủ một kế hoạch kinh khủng hơn nhiều.”
“Thì sao ạ? Muội đâu có quen cái tên Ma chủ tiền nhiệm Đàm Lưu này.”
Sắc mặt Yến Phù Tô u ám, “Người nọ bảo Đàm Lưu chính là nhị sư bá Tạ Xuân Hoài của chúng ta.”
Giang Trừng: “…”
Yến Phù Tô: “Ta không tin.”
Giang Trừng: “Muội cũng thế.”
Yến Phù Tô: “Nhưng kẻ khẳng định điều này chính là Ma chủ đương nhiệm Ngỗi Hư.”
Giang Trừng: “Thì sao, Ngỗi Hư là ai nữa cơ, muội đâu quen biết gì tên ấy! À không, muội gặp y một lần rồi, nhưng thế đã làm sao! Nhị sư huynh, chúng ta không còn nhiều thời gian, vừa đi vừa nói nhé?”
Yến Phù Tô: “… Cũng được.”
Cả hai cùng bay về Hoa Nguyên, Yến Phù Tô nói tiếp, “Ngu Kha bảo Ma chủ tiền nhiệm đã khống chế Ma chủ đương nhiệm, đem ma tu đến cõi tu chân tàn sát tu sĩ.”
Giang Trừng: “Thật vậy, Xuất Trần sơn phái đã bị diệt, muội, sư phụ, sư huynh và các tiền bối khác đến tra xét tình hình bị ma tu đánh úp, chỉ mỗi muội trốn ra được.”
Yến Phù Tô: “Xuất Trần bị diệt ư! Sao ta không biết, mới đây đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Trừng: “Tin tức của nhị sư huynh cũng động trời thế mà còn bảo ai! Tuy chuyện về Tạ nhị sư bá nghe chẳng thật chút nào nhưng cũng đủ khiến muội hoang mang đó! Muội đang gửi Hạch Đào Nhỏ ở chỗ ông ấy đấy, bảo mẫu nhà mình tán tận lương tâm thế kia cơ á, sao không đồn Thanh Đăng lão tổ của Thượng Vân tự là Ma chủ luôn đi!”
Yến Phù Tô: “Ta không biết Thanh Đăng đại sư có phải là Ma chủ không, ta chỉ biết Ngỗi Hư – vị Ma chủ đương nhiệm gửi tin cho chúng ta kia tự xưng là Thù Vọng, ừ, đồ đệ của Thanh Đăng đại sư đó.” Y bình tĩnh đáp, song hàng mi dài run rẩy đã bán đứng cảm xúc hoang mang trong lòng.
Giang Trừng lộn cổ ngã thẳng xuống, may mà tu sĩ da dày thịt béo không chết nổi, cô nằm dài dưới đất ngơ ngẩn một hồi mới bật phắt dậy như lửa liếm mông, không tài nào tin nổi: “Bảo nhị sư bá là Ma chủ tiền nhiệm thì thôi đã đành, nay lại còn kêu Ma chủ đương nhiệm là Thù Vọng nữa chứ! Nhỡ mà là thật thì thế giới này tăm tối quá!”
Yến Phù Tô lạnh lùng: “Ta chỉ báo muội điều ta được biết thôi, tin hay không… Ta không cần biết muội tin hay không, nhưng ta thì không.
Ta sống ở Dung Trần từ nhỏ, sư phụ vốn chẳng chăm lo gì, thuở đấy chỉ mỗi nhị sư bá quan tâm dạy dỗ ta, tình cảm ấy không thể nào là giả dối được.”
Giang Trừng không bình tĩnh nổi nữa, cô sờ cỏ lá đầy đầu, thở dài, “Huynh không tin câu chuyện kinh khủng này thì đương nhiên muội cũng không tin.”
Yến Phù Tô: “Thế giờ làm gì?”
“Về Hoa Nguyên.” Giang Trừng cố dằn lòng mình xuống, “Sự thật có thế nào thì con và học trò của muội đều đang ở đó cả, đâu thể cuống cuồng tháo chạy khi chưa rõ vấn đề.
Nhỡ nhị sư bá là Đàm Lưu và đã gây ra những sự vụ mà huynh vừa nói thật, chúng ta càng không thể để mọi người gặp nguy hiểm, nhỡ tin ấy là giả, thì chúng ta phải làm rõ ai đã hãm hại ông ấy và mục đích của chuyện này là gì, không thể để nhị sư bá bị hiểm nhầm vô cớ được.
Ông ấy hiền như cục đất, không biết kỳ kèo cãi cọ, bị kẻ có ý đồ xấu vu vạ chắc cũng chả giải thích nổi, thể nào cũng chịu thiệt cho xem.”
Giang Trừng quyết tâm vô cùng, song thói đời xoành xoạch luôn khiến người ta trở tay không kịp, ví như lúc cô sắp sửa chạy về Hoa Nguyên hỏi xem bà mẹ già Tạ nhị sư bá ưa càu nhàu thương yêu đệ tử nhà mình có phải là Đàm Lưu không, thì lại đụng độ một nhóm ma tu.
Giang Trừng nhìn tổ đội nanh ác quen thuộc và Úc Cơ đang được bọn chúng bảo vệ ở giữa trước mặt mình, đoạn liếc nhị sư huynh vẫn đang lạnh lùng đứng bên, tâm trạng khó tả.
Nhị sư huynh đúng là xui tận mạng luôn, mười lần cô gặp thì hết bảy là y đang bị người ta đuổi giết rồi.
“Thương lượng chút, bọn ta có việc gấp, các ngươi cũng chỉ khéo thay đi ngang, hay tạm đình chiến nhé?” Giang Trừng bảo.
Đòn thủ mà Thanh Đăng đại sư vẽ cho cô đã hao hết bảy tám thành công lực sau chập luồn lách qua bè lũ ma tu nhiều khủng khiếp kia rồi, giờ thêm một bọn nữa, cô làm sao bảo vệ nổi anh hai khi không có sư phụ sư huynh yểm hộ.
Yến Phù Tô đẩy Giang Trừng ra sau, nhìn thẳng vào Úc Cơ, “Bao lâu rồi nhỉ, ngươi rốt cũng chịu ra mặt, đã bảo sẽ giết ta ngay khi gặp lại phải không, lên đây.” Dứt lời ngoảnh mặt truyền âm cho Giang Trừng, “Muội xem thời cơ mà chạy.”
Giang Trừng: “…” Gì vậy chèn, công thức diệt trùm căn bản: hy sinh đánh đổi đường sống hả? Đây có phải shounen đâu trời ơi, chẳng nhẽ đây là lúc cô phải giẫm đạp lên “xác” của bạn bè đồng đội để nghênh đón trùm cuối?! Sao tào lao quá thể!
Chẳng biết là may mắn hay đen đủi, lần này cô không bị rơi vào lối mòn, bởi trông Úc Cơ có vẻ rất vội, ả không định ôn chuyện cũng chả thèm miệng lưỡi với Yến Phù Tô, ả chỉ cười quái gở, ra lệnh cho đám thuộc hạ tóm luôn Giang Trừng và Yến Phù Tô lại.
Không có màn anh hùng thình lình xuất hiện cứu mỹ nhân nào cả, Giang Trừng và Yến Phù Tô chống cự một lúc rồi cũng bị bắt, sau đó được đưa tới một nơi rất lạ.
Nơi này ngập tràn sương đỏ, tanh tưởi mùi máu, nghe mà phát sặc.
Ngoài hai kẻ xui xẻo bọn cô ra thì còn một người mà Giang Trừng quen: Hồng Lâu.
Thấy Hồng Lâu cũng bị bắt giam như mình, Giang Trừng ngờ ngợ gọi “Hồng Lâu tỷ”.
Yến Phù Tô lại càng kinh ngạc hơn, y nhìn Hồng Lâu, định nói gì đó, hé môi nhưng sau rốt chẳng thốt lời nào, Hồng Lâu cười với Giang Trừng, trông thấy y thì hơi sửng sốt, cười chào: “Tô Tô, lâu rồi không gặp.”
Yến Phù Tô bấy mới thở dài, gọi: “Hồng Dược tỷ.” Y biết Hồng Lâu, nàng ta là đồ đệ đầu tiên của Tạ nhị sư bá – trưởng sư tỷ Hồng Dược của họ, nàng dịu dàng hệt như nhị sư bá, hoặc nên nói là bởi quá yêu thích sư phụ mà nàng gần như biến mình thành bản sao của ông, giống từ cách ăn mặc hành động đến sự yêu thương quan tâm mà ông dành cho mọi người.
Sau này nàng hoá ma tu, bị trục xuất khỏi sư môn đến Ma Vực, từ đấy bặt tăm tin tức.
Năm ấy Yến Phù Tô không thể hiểu nổi tại sao Hồng Dược đại sư tỷ vô cùng kính yêu nhị sư bá lại phản bội sư môn, đầu nhập ma tu.
Nhưng nay cõi lòng bỗng chốc đánh thịch, y sực nhớ tới mẩu tin giả nghe như câu chuyện cười kia: Tạ nhị sư bá dịu dàng tốt tính nhất của họ là Ma chủ tiền nhiệm Đàm Lưu.
Chỉ có thế mới giải thích được lý do Hồng Dược đại sư tỷ phải đến Ma Vực, sự khăng khăng chắc nịch trước đó của Yến Phù Tô bắt đầu lung lay.
Úc Cơ vẫn luôn quan sát nét mặt bọn họ, thấy Yến Phù Tô hoang mang, ả chợt ha hả mà cười, “Ngươi đang nghĩ gì thế, hẳn là đang suy xét xem nhị sư bá nhà ngươi có đúng thật là Ma chủ tiền nhiệm không chứ gì? Ta cố ý giữ mạng Lam Tương để hắn gửi tin sang cho các ngươi đó, cảm động chưa?”
“Nể cái tình yêu đã từng của ta và cái mạng sắp tàn của ngươi, để ta nói thật cho nghe luôn nhé? Nhị sư bá của ngươi đúng thật là Ma chủ tiền nhiệm Đàm Lưu, cũng chính là cha nuôi của ta, tên ma tu Điệt Ma giết hơn ngàn mạng người nhà họ Yến thuở ấy cũng là thuộc hạ thân tín của lão.
Rối ma liên tục xuất hiện, thảm án tàn sát vô số môn phái hiện thời đều là tác phẩm của lão đấy.” Úc Cơ buông từng câu từng chữ, vừa nói vừa cười, “Ngươi xem, lão làm biết bao nhiêu việc xấu, ai nấy lại luôn cho rằng lão là người tốt, lợi hại không?”
Yến Phù Tô nghiến răng, “Đến nước này rồi mà ngươi vẫn lừa ta!”
Úc Cơ ngừng cười, tựa người vào gối, hếch cằm với y, “Không tin à? Đại sư tỷ Hồng Dược của ngươi kia kìa, hỏi thử đi? Xem tại sao năm xưa ả phải đến Ma Vực, xem có phải sư phụ nhà ả lệnh ả tới Ma Vực hay không.”
Yến Phù Tô chững lại một chốc, ngoảnh sang nhìn Hồng Lâu.
Hồng Lâu không nhìn y, chỉ lắc đầu.
Yến Phù Tô sáng rỡ ánh mắt, “Hồng Dược sư tỷ, không phải thế đâu nhỉ?”
Hồng Lâu vẫn im thin thít, không nhìn thẳng vào mắt y.
Nét cười bên môi Yến Phù Tô dần gượng gạo, cõi lòng bỗng chốc xót xa khôn tả.
Thấy y như thế, Úc Cơ hả hê vô cùng, mặt mày tươi rói, ả đi đến bóp mặt Yến Phù Tô, cười ngọt ngào, nỗi hận thấu xương hiển hiện nơi đáy mắt, “Ngươi rốt cũng đã nếm trải được chút ít tâm trạng của ta dạo đó, Yến Phù Tô, ngươi biết không? Từ nhỏ ta đã nhà tan cửa nát, bị bắt đến Ma Vực cùng ca ca, trở thành một trong rất nhiều các đối tượng thí nghiệm, bao nhiêu kẻ đã chết vì bị cấy mẫu chủng vào người, chỉ mỗi ta còn sống, trở thành con nuôi của Đàm Lưu, có thân phận tôn quý… Úc Cơ, ha ha ha.
Chẳng qua cũng chỉ là công cụ nuôi nhốt mẫu chủng mà thôi!”
“Ngươi có hiểu nỗi đau thấu xương luôn hiện hữu khi ma chủng sinh sôi nảy nở ở từng ngóc ngách trong cơ thể không? Ngươi có rõ cảm giác mạng sống bị kẻ khác nắm trong tay, mỗi một phút giây đều thấp thỏm lo sợ, chỉ e cái chết sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào không? Ngươi có biết lần đầu tiên gặp ngươi chính là lúc ta quyết tâm liều mạng hòng trốn khỏi lòng bàn tay kẻ đó không?”
“Ta không yêu bản thân mình, song khi ấy ta lại luyến thương ngươi như thế! Còn ngươi, ngươi lại muốn giết ta, chỉ vì ta là con nuôi của kẻ đó… Thế thôi đã đành, ngươi tàn nhẫn với ta như vậy, nhưng lại chấp nhận ca ca ta! Gã cũng là ma tu cơ mà! Hai kẻ vốn nên là người quan trọng nhất trong lòng ta lại chung tay tổn thương ta như vậy!”
“Nhưng giờ thì ổn rồi, mọi sự đã sắp kết thúc, ta cũng sắp lìa đời, trước khi chết ta sẽ giết ngươi, Hồng Lâu và cả Giang Trừng.” Úc Cơ hớn hở vô cùng, ban nãy kích động chực hoá điên chém giết, nay lại vui vẻ như một đứa trẻ, “Ta giết ngươi, gã huynh trưởng đã phản bội ta kia ắt sẽ đau khổ đến cuối đời, ta huỷ hai “chiếc chìa khoá” Giang Trừng và Hồng Lâu mà Đàm Lưu trải gió dầm sương nuôi dưỡng thành, một kẻ chưa bao giờ nếm trải cảm giác bại trong gang tấc như lão hẳn cũng sẽ quẩn trí luôn ngay.”
“Ta sẽ khiến tất cả, tất cả những kẻ đã tổn thương mình phải hối hận!”