BỊ NHỐT RỒI.
Choàng tỉnh biết rằng Thanh Đăng đã trốn, Giang Trừng định dắt con bám theo ngay, rốt cuộc mới được ba bước lại phải dừng.
Cô khó tin chớp mắt, thử đi thêm bước nữa nhưng không được, cứ như va vào vật cản vậy.
Giang Trừng chừng đã sáng tỏ điều gì, đổi sang hướng khác rồi vẫn phải dừng lại chỉ sau vài bước.
Giang Trừng ngồi xổm xuống nhìn kỹ mới thấy hai mét quanh họ là vòng tròn nhạt ai khoanh, cô và con bị nhốt bên trong.
Giang Trừng có dùng móng chân để nghĩ cũng biết tác giả của vòng tròn này là ai, ngoài đại sư ra thì còn kẻ nào khác nữa.
Rõ vai Đường Tăng mà lại xài chiêu khoanh vòng của Tôn Ngộ Không cơ đấy.
Đại sư đúng là đã lao tâm khổ trí để ngăn cô đi theo.
Giang Trừng ôm con gái khơi khơi ngó vòng tròn nhạt kia, bó tay, Thanh Đăng đại sư đã không cho thì cô có mà đi đằng trời.
May mà cô hiểu chàng, cái vòng này hẳn có giới hạn thời gian, ít thì một hôm nhiều tầm ba ngày là thoát, còn giờ đành phải chờ.
Thôi vậy, thực ra cô cũng quen rồi.
Giang Trừng tê tái nhớ về một thời hở chút lại bị đại sư treo trên cây chôn dưới lá.
“Hạch Đào Nhỏ, con xem Hạch Đào Cha có hỏng không!”
Hạch Đào Nhỏ không phát rồ lên như mẹ mình, bé bình thản quan sát đàn kiến đang bộn bề chuyển thức ăn ngoài kết giới.
Hồi lâu sau, Hạch Đào Nhỏ chợt kéo rồng trắng cuộn quanh cổ tay làm vòng ném ra ngoài.
Rồng trắng chỉ biết ăn rồi lại ngủ, gần như bặt tăm ngay sau khi rời Dung Trần sơn phái bỗng choàng tỉnh giấc, va cái bốp vào màn chắn mềm trong suốt rồi bắn ngược về, được Giang Trừng tóm lấy.
Giang Trừng đeo chiếc vòng làm từ con rồng mơ màng ngáp dài đương vuốt râu kia vào lại tay Hạch Đào Nhỏ, “Thôi nào, đừng có ném bậy chứ con, nhỡ nó bay rồi mà mình không ra nhặt được thì sao.”
Hạch Đào Nhỏ nghiêm túc đáp, “Không nhặt lại được thì bớt đứa giành ăn với con chứ sao.”
Giang Trừng: “…” Câm nín luôn.
Kể ra thì con rồng trắng này chả có công dụng gì khác ngoài việc trông có vẻ đáng yêu.
Cơ mà Giang Trừng cũng chỉ nuôi con linh thú non này như nuôi chó mèo cưng bầu bạn với con mình chứ chả gửi gắm gì vào nó, thỉnh thoảng ỏm tỏi với Hạch Đào Nhỏ cho vui cũng đủ rồi.
Cô bèn bảo ban, “Nào con đừng nói thế, nương bạn một tý.
Với cả nó là rồng đó, Hạch Đào Nhỏ có thấy ai nuôi rồng làm linh thú chưa? Khoe ra thì phỉnh mũi lắm đấy, của hiếm mà.”
Hạch Đào Nhỏ: “Hiếm lạ thế sao không ai tới tranh vậy ạ?” Bé con ngây ngô hỏi, song Giang Trừng lại không biết phải đáp thế nào.
Rồng hiếm thế sao không ai tới tranh á? Chắc tại hiếm quá nên chẳng ai cho rằng con thú cưng luôn bị Hạch Đào Nhỏ quăng tới quật lui này là rồng thật mà chỉ là linh thú quai quái hơi giống rồng thôi, cũng không có công năng gì nên chả báu bở gì mấy.
Cứ thế con rồng trắng kiệm lời trước mặt người ngoài lại thành công che giấu thân phận thật, không bị người ta dòm ngó.
Giang Trừng: “Khụ, rồng trắng còn nhỏ, lớn rồi sẽ cừ lắm á, tới lúc đó Hạch Đào Nhỏ sẽ được cưỡi nó lượn trời nè, thích cực kỳ!”
Hạch Đào Nhỏ: “Vậy bao lâu nữa thì rồng trắng mới lớn?”
Giang Trừng lại bị hỏi khó, cô hắng giọng một hồi rồi quyết nói thật luôn, “Chắc mấy… ngàn năm nữa.”
Hạch Đào Nhỏ: “Con có kịp thấy rồng trắng lớn lên trước khi chết không ạ?”
Giang Trừng bó tay, giai đoạn trưởng thành của rồng quá dài.
Đang định nói tiếp lại nghe tiếng động lạ, Giang Trừng lập tức cảnh giác ngẩng đầu nhìn quanh.
Trời đã tối, đồng không mông quạnh, trăng sáng sao thưa, gió thốc từng hồi, cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện.
Thật vậy, Giang Trừng đã thấy thấp thoáng giữa màn sương đen dần dày là một cặp mắt đỏ tươi.
Đấy là một con yêu thú lồng lên bởi ma khí nhập thể, sau khi tử giới xuất hiện, ngoài rối ma ra thì đám yêu thú bị vấy bẩn này cũng đã gây ra không ít rắc rối.
Thường Giang Trừng sẽ đánh giá địch trước rồi quyết xem nên chiến hay chuồn, có mặt Hạch Đào Nhỏ thì cô không màng thắng thua, trốn đã tính sau.
Cơ mà bây giờ bị đại sư nhốt trong kết giới, cô không chạy được.
Dẫu vậy Giang Trừng vẫn rất thản nhiên, ung dung ngồi ôm Hạch Đào Nhỏ.
“Đừng sợ, Hạch Đào Cha tuy hỏng nhưng vẫn rất cừ, con yêu thú đáng sợ này không đến đây được đâu.” Giang Trừng kê cằm trên đầu con mà dỗ, tiện thể vẫy tay chào yêu thú luôn, “Hi, sang đây nào.”
Yêu thú ma hoá phát rồ hiểu động tác của Giang Trừng, mau lẹ nhào tới, há cái mõm đỏ lòm như cặp mắt ra, để lộ bộ nhá giắt đầy tơ máu.
Con yêu thú cuốn theo mùi tanh hôi đang khí thế lao đến thì va sầm vào kết giới tròn mà Thanh Đăng đại sư đã vẽ.
Ánh vàng sáng rỡ thình lình rực lên như mặt trời giáng giữa đêm đen, chói loá chừng nhoè cả mắt.
Giang Trừng đoán ra từ sớm đã che mắt Hạch Đào Nhỏ và tự ti hí mắt, nhìn con yêu thú xui xẻo đau đớn rít lên một tiếng điếc tai rồi bắn ra xa.
Cơ thể yêu thú bị phủ bởi ánh vàng nhanh chóng rút lại còn tầm bàn tay người, thoi thóp lăn lộn dưới tán cây xa kia.
“Chuẩn rồi.” Giang Trừng hừ khẽ, đi đến sờ kết giới tròn tuy mềm mại và cũng chẳng loé áng vàng như ban nãy nhưng vẫn nhẹ nhàng ngăn bước cô, không khoan nhượng mảy may.
Hệt như Thanh Đăng đại sư, chẳng một sơ hở, không cho trái quấy, song lại… khiến người ta an lòng.
Giang Trừng bỏ cuộc, phủi tay đoạn liếc sang con yêu thú nhập ma bị choảng bay tới dưới gốc cây đàng xa.
Không biết phải bảo con yêu thú này may mắn hay bất hạnh, vì ánh vàng bắn ngược nó ra đã vừa làm nó bị thương nặng vừa tịnh hoá ma khí cho nó.
Giang Trừng bê sạp đủ to để ngủ, đệm và lót mềm từ trong túi trữ vật ra, bày bàn trà, bình phong, đồ ăn, gọi con gái sang ăn tối.
Một tu sĩ có kinh nghiệm phong phú trong nghề lang bạt như Giang Trừng đã kế thừa truyền thống tốt đẹp “đặt việc hưởng thụ lên đầu vào bất cứ lúc nào” của các tiền bối tông môn, dẫu có vùi mình tại chốn hoang vắng hơn thế này thì vẫn phải thật đủ đầy.
Túi trữ vật của cõi tu chân rất tiện cho công cuộc đắp nặn nên đời sống cao cấp khi xa nhà của Giang Trừng, cô có thể nhét hết đồ ăn thức uống và cả mấy món làm màu vào túi, xách đi khắp chốn rồi lấy ra xài mọi nơi mọi lúc.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, không gian trong vòng tròn đã được Giang Trừng tô điểm thành một căn phòng nhỏ trang nhã, cô điềm nhiên dùng bữa tối cùng con gái, đoạn ôm bé dạy cho một vài thuật pháp đơn giản.
Hạch Đào Nhỏ còn bé, Giang Trừng vốn định để con vô tư lự thêm một thời gian, nhưng sau vài hôm đi cùng Thù Vọng thì bé lại muốn cô dạy cách tu luyện, một bà mẹ tốt ưa đồng ý với mọi yêu cầu hợp lý của con như Giang Trừng đương nhiên sẽ không từ chối, thế là sau khi bàn bạc với đại sư, cô quyết định dạy một vài phép nho nhỏ thú vị cho Hạch Đào Nhỏ.
Cô tra quyển ngọc và sách giấy, moi ra được một ngàn thuật pháp đơn giản thường dùng rồi dạy cho Hạch Đào Nhỏ từng phép một, đủ mọi thể loại từ làm sạch tóc, khử vết ố trên quần áo đến các đòn công không quá mạnh nhưng khá vui, có một số chiêu thậm chí ngay cả Giang Trừng cũng chưa gặp bao giờ.
Hai mẹ con cứ thế châu đầu luyện tập, đương nhiên Giang Trừng nắm bắt nhanh hơn con gái, xong chiêu nào cô dạy Hạch Đào Nhỏ chiêu đó.
Linh căn Giang Trừng thuộc hệ kim nên khá giỏi với thuật pháp hệ này, còn Hạch Đào Nhỏ thuộc hệ hoả, tư chất của bé tốt hơn cả Giang Trừng, tốt đến mức đáng ghen tị, cứ như bẩm sinh đã biết nghịch lửa.
Hạch Đào Nhỏ hồi còn tý xíu đã khiến Giang Trừng khiếp vía bởi thi thoảng lại nhả ra vài đốm lửa nhỏ, nay còn tiến bộ cực nhanh sau khi được cô kèm cho, đúng là quái vật.
Giang Trừng thấy Hạch Đào Nhỏ thích phép hệ hoả bèn dạy vài chiêu dụng lửa cho con, bé học nhanh hơn cô tưởng.
Ngọn lửa cam cam nở bừng trong lòng bàn tay non nớt của Hạch Đào Nhỏ, ánh lửa hắt lên má và mắt bé, nom bé có vẻ rất vui, chìa ra khoe với mẹ.
Giang Trừng trước giờ chưa từng kiệm lời khen con, lập tức thơm hẳn vài cái vào mặt bé.
“Hạch Đào Nhỏ giỏi thật! Cừ lắm luôn ấy! Đoa hoa lửa be bé này xinh ghê, giờ con thử tung hai đoá xem nào?” Giang Trừng vừa khen vừa hướng dẫn con động não.
Hai mẹ con vui vẻ dạy học mà hoàn toàn không biết rằng cách họ không xa có hai tu sĩ ngồi trên pháp khí đang phi đến chỗ mình.
“Luồng Phật quan ban nãy mạnh cực, bên ấy hẳn có một Phật tu vô cùng lợi hại.”
“Ừ.”
“Sư huynh, huynh xem có khi nào là đại sư của Thượng Vân tự không?”
“Tới đấy biết ngay.”
Hai tu sĩ trao đổi ngắn gọn, đáp xuống chỗ Giang Trừng.
Giang Trừng đã cảm nhận được từ lúc họ đến gần, song bởi không ngửi được mùi ác ý với cả có kết giới của Thanh Đăng đại sư chắn trước mặt thì chả việc gì phải sợ, cô bèn nương theo đó mà trưng cái vẻ ung dung điềm nhiên lừa lọc ra, nhưng vẫn che chắn con thật kỹ sau lưng mình phòng hờ.
Đồng không mông quạnh lại xuất hiện giường đệm bình phong trang nhã và một cô gái áo trắng đẹp tuyệt trần, lạ lùng biết bao.
Giang Trừng ngẩng lên, nhã nhặn nhìn hai vị khách rồi mỉm cười, chưa kịp cất tiếng thì tu sĩ trẻ hơn đã hốt hoảng buông lời: “Ngươi… Ngươi nhẽ nào lại là hồ yêu? Cái loại hồ yêu chuyên mê hoặc lòng người hòng hút tinh nguyên của đàn ông để tu luyện như sư phụ từng dạy ấy?! Sư huynh, phải làm sao bây giờ, chúng ta đụng độ hồ yêu rồi!”
Tu sĩ áo xanh đậm trông chững chạc hơn nhiều bên cạnh cậu ta nghe thế chỉ biết câm nín bó tay, y như Giang Trừng.
Cậu ta có khờ có dại thì vẫn là sư đệ của mình, Tần Nam Tự – tu sĩ áo xanh đậm đành phải giảng giải: “Người này không có yêu khí, nào phải yêu tu, cũng chẳng phải do yêu thú hoá thành…”
Chẳng kịp dứt lời đã thấy sư đệ hấp tấp lao sang.
Trán Tần Nam Tự bật gân xanh, vội vã phi tới kéo cậu ta lại, chưa đâu vào đâu mà xông vù qua như thế, thằng nhóc này sao sống an lành được đến giờ vậy! Nó cũng từng rời nhà lịch luyện rồi, chẳng nhẽ tồn tại nhờ cả vào bản năng thôi ư?!
Tống Sơ Vân – tu sĩ choai choai đã chạm đến vòng tròn kết giới, ánh vàng nhàn nhạt tức thời xuất hiện đẩy cậu ta ra, bởi cậu ta không có ác ý nên nó cũng chẳng gây thương tích cho.
Tần Nam Tự kéo phắt sư đệ ra, ánh mắt dành cho Giang Trừng cũng đã thay đổi, hắn đã phát giác ra ánh vàng ban nãy, đến gần thì uy lực cuồn cuộn của luồng Phật khí này lại càng rõ hơn, thứ này hẳn được giăng bởi một Phật tu cực kỳ lợi hại, và kẻ bị nhốt trong Phật quang mạnh mẽ nhường này dẫu không phải hạng hung ác vô cùng thì cũng là ngữ nguy hiểm lắm thay.
Tần Nam Tự hiểu nhầm là phải, Giang Trừng cũng đã biết song cô bỗng không muốn giải thích, chỉ hớn hở chống cằm ngó cặp sư huynh đệ này.
Nhìn cách ăn mặc thì là đệ tử Phủ Hoa tông, vạt dưới và cổ tay áo của họ có hoa văn lạ thêu chìm rất xinh, tinh tế khơi lên đức tính khiêm tốn tỉ mẩn và nội tâm của môn phái này.
Phủ Hoa tông – một trong năm tông môn lớn như Dung Trần sơn phái – toạ lạc giữa thung lũng hoa bao la bát ngát, phần lớn đệ tử có tật thích cái đẹp và yêu bằng mắt, vài năm liền được tạp chí Nhiễu Sự bình bầu là sở hữu nhiều mỹ nhơn nhất cõi tu chân.
Không cảnh giác như Tần Nam Tự, Tống Sơ Vân nom ngốc nghếch lại tròn xoe đôi mắt ngồi xổm ngoài kết giới, sáng rỡ mà ngó Giang Trừng, xuýt xoa: “Ôi nàng đẹp thật ý, nàng hẳn phải là hồ yêu thôi, bằng không sao lại bị Phật tu nhốt ở đây, nàng xinh thế này chắc không có xấu tính đâu ha, hay chờ ta thả ra rồi nàng ký khế ước kết đạo lữ với ta nhé, yêu tu tu luyện mệt lắm, song tu tiện hơn nhiều.
Tu vi ta đã tới Tâm Động, nguyên dương chưa thất thoát bao giờ, song tu với ta có ích lắm á!”
Trông bản mặt non choẹt của cậu ta, Giang Trừng không khỏi trỗi cơn đùa dai, cô cười khẽ, bỗng buông lời: “Thiếp không ưng trai trẻ đâu chàng thiếu niên ơi, cơ mà cái gã nom chững chạc bên cạnh chàng có vẻ được đấy.”
Tần Nam Tự: “…”
Tống Sơ Vân oán than ngoái lại: “… Tần sư huynh, cớ làm sao mà đối tượng ta ưng rốt lại toàn thương huynh cả thế.”
Tần Nam Tự hết chịu đựng nổi, đập chuôi kiếm vào ót Tống Sơ Vân, “Đệ không nhận ra rằng nàng ta đang cố tình trêu đệ hả! Cả đệ gặm sạch lòng cảnh giác của mình rồi à!”
Tống Sơ Vân bị hắn đánh ngã nhào xuống đất, cậu ta ôm mái đầu đầy bụi bật thẳng dậy, chợt nghe chất giọng non nớt cất lên: “Anh làm hỏng tổ kiến rồi kìa.”
Tống Sơ Vân và Tần Nam Tự trông thấy một bé con ló đầu ra khỏi lưng cô gái áo trắng, bé đang trừng mắt bực mình nhìn Tống Sơ Vân và tổ kiến dưới chân cậu ta.
Giật thót bởi thái độ khiển trách của bé con, Tống Sơ Vân thụp người xuống đắp lại tổ kiến vừa bị trán mình cày nát, bảo: “Bé nhìn nè, ta vun xong rồi đây.”
Hạch Đào Nhỏ tự ý chui ra song Giang Trừng không cản, dù gì cũng đã xác định được thân phận của hai người này, cô ôm bé vào lòng, tiện thể giơ miếng ngọc bài ra huơ trước mặt cả hai.
“Ban nãy chưa rõ tình hình, vả lại còn đang gặp khó nên tôi không tiện tiết lộ danh tính, mong nhị vị đạo hữu thứ lỗi.” Giang Trừng cười bảo, “Giang Trừng, đệ tử dãy Bạch Linh thuộc sơn phái Dung Trần.”
Mỗi một đệ tử tông môn đều có vật tượng trưng cho tông môn của mình, trông thấy Hàn Ngọc Tử Yên Bài óng ánh trên tay cô, Tần Nam Tự mới thôi cảnh giác, song sau khi giới thiệu mình thì vẫn buông lời thắc mắc: “Giang đạo hữu do đâu lại bị Phật tu vây khốn chốn này?”
Tống Sơ Vân vẫn luôn đăm chiêu từ khi nghe Giang Trừng giảng giải bỗng như choàng tỉnh, kích động giữ rịt lấy Tần Nam Tự, chõ Giang Trừng, “Trời ạ, sư huynh! Là Giang Trừng đó! Giang tu sĩ của Dung Trần sơn phái! Là cái cô Giang tu sĩ đã khiến Thượng Vân Phật Tử phải so găng một trận với Hạc Kinh Hàn của Vô Cực đạo quán vì mình đấy! Huynh xem họ biên cả trong số Tu Sĩ Kiến Văn Lục mới ra đây này!”
Giang Trừng đương định bịa cho qua chuyện: “…” Nhẽ đâu mình nổi như cồn rồi ư?