Ngày 16 tháng 4 năm 2007, ở Lệ Giang là ngày mưa.
Tiểu Đoạn để lại một tờ giấy rồi biến mất.
Nội dung tờ giấy là: Nữu (cô ấy vẫn gọi tôi là nữu), biết ngày hôm nay là ngày gì không? Oa ha ha, cô ở lại khách sạn, không được đi đâu. Có một phần quà bí mật rất lớn gửi cho cô.
Tôi cầm tờ giấy kia mà có chút mờ mịt.
Gần trưa, di động tôi nhận được một cú điện thoại, đây là số của Triển Tường. Nhưng số điện thoại di động mới này ở công ty không có ai biết, đến cha mẹ cũng không biết. Anh làm sao có được?
Tôi do dự lại luống cuống. Tiếng chuông vẫn reo vang, tôi nhấn dưới nút nghe nhưng không nói gì.
Giọng anh trầm thấp mang theo thanh âm khàn khàn, như từ phía chân trời trôi nổi bồng bềnh xuyên qua thời gian truyền đến.
Tôi che miệng, cố không để cho mình nghẹn mà ngào òa khóc.
Anh nói: "Tôi ở cửa lớn trấn cổ Thúc Hà, em tới đón tôi."
Tôi dùng sức bấm vào cánh tay mình, đứng trước niềm vui to lớn đột nhiên sinh ra nghi ngờ. Tôi không thể tin được, đúng là anh.
Đúng là anh. Mãi đến khi anh đứng trước mặt tôi, tôi nắm lấy tay áo của anh, trong lòng nói, đúng là anh!
Tôi đem đầu tựa trước ngực anh, hành lý của anh rơi trên mặt đất, anh dang hai tay ra ôm lấy tôi.
Ôm. Đó là phần thưởng của trời cao ban cho nhân loại. Thật tốt.
Khi du khách qua lại cửa chính trấn cổ Thúc Hà, chúng tôi thản nhiên tiếp thu ánh mắt thiện ý của người khác đưa tới vẫn ôm nhau. Không cần làm gì, chỉ một cái ôm là đủ rồi.
Nếu như, nếu như chúng tôi không có tương lai, vậy thì hôm nay tôi phải cùng anh yêu nhau. Dù cho không lâu dài, chỉ cần một khắc cũng được rồi. Không mong đến ngày mai, cũng không cần làm theo kế hoạch gì.
Yêu, ngay cả khi chỉ cần một cái xoay người đã tan xương nát thịt, tôi cũng không hối tiếc. Số mệnh an bài, anh là ma chú mà tôi kiếp này không cách nào giải trừ.
Tôi dẫn anh đến phòng ăn cơm mà tôi và Tiểu Đoạn thường đi.
Chúng tôi nắm tay suốt quãng đường đi tới Vạn Cổ Lâu chưa từng buông ra.
Ngồi ở bậc thang được nước mưa giội rửa được sạch sẽ của Vạn Cổ Lâu, tôi dựa vào vai của anh mắt lim dim không nhúc nhích.
Lệ Giang, địa phương thần kỳ này, mỗi ngày có bao nhiêu câu chuyện tình tiết không giống nhau, địa phương này không có nơi để nói có lời cảm ơn, màn sương kéo đi tấm màn che tầng tầng lớp lớp. Vì nơi này và tình yêu có cùng một nhịp thở trong thành trấn cổ xưa, diễn ra đặc sắc, mãi mãi không bao giờ gián đoạn.
Anh ở bên tai tôi, lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ: " Tiểu Linh Tử, em cứ đi như vậy, không sợ tôi sẽ lo lắng, tức giận sao?
"Mãi đến tận khi em rời khỏi Trung Sơn, tôi vẫn chưa biết tin em từ chức. Tôi để trợ lý mang một phần tư liệu có ảnh chụp chân dung của em mới nghe anh ta nói, em đã nghỉ việc.
"Lúc đó, suy nghĩ của tôi dừng lại trong chốc lát. Tôi biết, từ nhỏ đến lớn em đều sống kiên cường độc lập. Nhưng nghe tin em đi, tôi vẫn thất thố.”
"Bởi vì không biết, em ra đi không lời từ biệt là có ý gì.”
"Kỳ thực, ngày mùng 1, ngày đầu tiên về nước, ở trên đường cái tôi từng ngẫu nhiên gặp được em. Tôi ngồi trong xe chờ đèn xanh, em cùng một người đàn ông trẻ tuổi, vai sóng vai đi chung với nhau, em cười trông rất đẹp, trong tay còn ôm một bó hoa hoa hồng đỏ. Hai người đi rất chậm rất chậm, xung quanh hai người có một luồng ánh sáng hài hòa bao phủ. Lúc đó không quá chắc chắn em có quan hệ với anh ta. Mãi đến tận mấy ngày sau Tết nguyên tiêu, tôi cố ý đi ăn cơm ở nhà ăn, muốn cùng em tâm sự. Em lại khách khí dọn dẹp bàn ăn rồi nói "Xin dùng từ từ", sau đó tiêu sái rời khỏi. Tôi nói bóng gió với người đồng nghiệp thường xuyên đi cùng với em kia, đúng, gọi là Tiểu Tần, tôi hỏi thăm qua cô ấy, cô ấy nói em đã có bạn trai, người rất tốt, gia cảnh cũng được, rất quan tâm tới em.
"Tôi khổ sở biết bao sau khi nghe tin này. Tôi nói với em, sau khi em lớn lên, tôi sẽ đi tìm em. Chắc chắn trong lòng em có trách cứ tôi, oán hận tôi vì đã không liên lạc với em. Cho nên đó là tôi sai.”
"Tôi thậm chí còn nghĩ, có phải là em từng trải nhiều, tiêu chuẩn yêu cũng thay đổi. Dù sao chúng ta tuổi tác cách biệt rất nhiều, huống hồ, còn có vai vế chú cháu. Khi nhân sinh của tôi chuẩn bị bước vào mùa thu, mà em lại đang trong mùa xuân rực rỡ nhất lay động yêu kiều dưới ánh mặt trời.
" Ngày cá tháng tư năm ấy, tôi nhận được một bó hoa không kí tên, em còn nhớ chứ, cái đó, cái gì mà mang mùa hạ, tôi còn tưởng rằng em làm ám chỉ với tôi. Trong lòng dĩ nhiên vui mừng khôn xiết cố ý ở lại đến tối, sau khi hỏi dò em mới biết, đó là trò chơi bọn em đùa cợt người khác. Khoảnh khắc đó thật sự rất thất vọng.
"Tôi hi vọng em hạnh phúc. Hai người thích nhau ở cùng nhau, nắm giữ địa vị khiến người ta ao ước, không cần sống mà phải tính kế bôn ba, không cần mệt mỏi vì tiền tài. Tôi thực lòng hi vọng, em có thể hạnh phúc. Vẫn có cuộc sống hạnh phúc. Cho dù từ nay về sau trong sinh mệnh em không còn tôi nữa.
"Nhưng tôi không quản được mình, chung quy cứ muốn được nhìn em, muốn ôm lấy em, muốn được cùng em tản bộ, cùng nhau ăn cơm. Muốn đến mỗi lần sinh nhật em sau này, chúng ta đều cùng nhau trải qua. Mãi đến tận khi chúng ta đều thật già, già nua.
"Ở trước mặt em, tôi không cần che dấu, không cần giữ gìn hình tượng giám đốc, ăn uống nói chuyện đều thoải mái nhất. Thậm chí có thể ở nơi có em trong thời gian ngắn đi vào giấc ngủ. Nhưng em không biết những điều này. Em thật sự vừa mẫn cảm lại chậm chạp. Giống như tôi vậy.
"Tôi nghĩ đến việc đi tìm em, lại tìm không thấy. Nhờ chị dâu-vợ anh ba hỏi cha mẹ em để lấy số điện thoại mới của em, nhưng họ cũng không biết, họ nói em đã rất lâu không gọi điện thoại về nhà. Tôi sao không lo lắng cho được. Mãi đến tận ngày hôm trước, nhận được một cuộc điện thoại lạ, cô ấy nói mình họ Bạch, tên là Bạch Tiểu Đoạn, vải lụa trắng mỏng. Ha ha..."
Cằm của anh ma sát lên tóc tôi, nở nụ cười nhợt nhạt nói tiếp: "Tên là Bạch Tiểu Đoạn đúng không, thật sự nên cảm ơn cô ấy. Nếu không chúng ta đã không thể gặp lại."
Nghe anh cúi đầu nói, nhớ tới Tiểu Tần, là cô bé tôi thân nhất ở trong công ty, tức giận đến quyệt miệng, giậm chân, muốn gõ vào đầu cô bé, tôi sẽ từ trong đĩa kẹp đi món cà ri trứng cá cô bé thích ăn, sẽ quay về xoay tròn bàn ăn trong quán Dương Quang Hạ nói "Chờ tôi có tiền nhất định phải ăn bò bít tết, ăn hải sản" cô bé Tiểu Tần là vợ của Tang Thần.
Tiểu Tần, cô bé rõ ràng hiểu được thái độ của tôi đối với Tang Thần, nhưng cô ấy ở trước mặt Triển Tường lại nói dối. Tôi hiểu, con gái vì tình yêu hi sinh chân thành và sự tốt đẹp. Đây không phải bi ai của cô ấy, mà là hết thảy rơi vào vòng xoáy truy đuổi danh lợi trong lòng phụ nữ, một nỗi buồn chung.
Tôi nhớ lại cái phong bì tôi chuyển đi đến hòm thư thư tín tư nhân 163, cô ấy đã nói, cô ấy chưa từng che giấu ý định theo đuổi cuộc sống tốt đẹp. Cô ấy theo đuổi từng nhân viên quản lý chưa lập gia đình trong công ty, bởi vì bọn họ có thu nhập cao và ổn định, đây là hành động sáng suốt.
Tôi dựa vào Triển Tường, càng thêm dán chặt vào anh. Hít một hơi nói: "Em yêu anh nhiều năm như vậy. Nhưng gặp lại sau mới phát hiện, anh là một con Hùng Ưng vật lộn trong mưa gió, mà em chỉ là một cánh diều mông lung khóc trong cơn mưa bụi. Chúng ta bay ở độ cao khác nhau, có thể nhìn nhau, lại không thể ôm nhau."
Anh nhẹ nhàng thở dài, xoay tròn trên đỉnh đầu của tôi: "Từ tên của chúng ta, đã sớm kết thành trăm năm tình duyên. Linh Kiều, Triển Tường, chúng ta nếu như không có đối phương, ai cũng sẽ bay biến đi mất."
Tôi ngẩng đầu lên, hỏi anh: "Yêu em không?"
Anh kéo tôi chạy xuống phía dưới, chạy thẳng đến lối vào guồng giữ nước thành cổ, nơi đó, có quầy hàng bán chuông gió ước nguyện Đông Ba. Anh mua cái bên cạnh, ở phía trên viết chữ: “Triển Tường yêu Hạ Linh Kiều.”
Anh cẩn thận cầm một cái dây buộc chuông trông bền chắc ở nơi ấy, tôi tựa đầu trên ngực anh, nghe nhịp tim anh mạnh mẽ, hạnh phúc thở dài.
Nếu như cứ ở giây phút này, bảo tôi lập tức chết đi cũng đáng, cũng thỏa mãn.
Tôi nhất định có anh mới có thể sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT