Đợi cho đến giờ cơm chiều, chỉ có một mình Hàn Tiếu trở lại, Long Tam vòng quanh nàng, hỏi Phượng nhi nhà ta đi nơi nào? Hàn Tiếu đáp nói Phượng Trữ một mình đi rồi: Long Tam có chút suy nghĩ, sau khi nhìn đến Hàn Tiếu đi phân phó đồ ăn, vừa nghe thấy thực đơn kia, hắn cũng đi luôn:

Long Tam không đi xa, hắn ngay tại chung quanh dò xét, nơi này nhìn một cái, nơi đó nhìn một cái, sau lại đứng lại dưới một gốc cây đại thụ cao lớn rậm rạp phụ cận: Hắn ngẩng đầu nhìn, tán cây rất dày, nhìn không thấy có cái gì, nhưng hắn vẫn kêu: “Phượng nhi…” Không có người đáp, Long Tam nghĩ nghĩ, chung quanh nhìn một vòng, lại đi rồi trở về, hướng trên cây kêu: “Phượng nhi…”

Lần này vẫn là không có người đáp, nhưng Long Tam không rời đi, hắn kiên nhẫn chờ dưới tàng cây, lại hoán một tiếng, lần này bỏ thêm một câu: “Nương tử, nàng không đói bụng sao?”

Qua một hồi lâu, chỉ thấy nhánh cây lay động, Phượng Trữ thò đầu ra: “Chán ghét chàng, làm sao có thể biết ta ở đây?”

“Nàng nếu không đi xa, nhất định phải tìm một chỗ nơi tốt ngồi ngốc: Cái cây này đủ cao đủ lớn, có thể ẩn nấp thân hình, lại tránh được nắng che được mưa, về phương diện khác, ngồi ở trên cao nhìn cái gì cũng đều rành mạch, thật là nơi ẩn thân tốt, nếu ta, khẳng định cũng sẽ chọn nơi này:”

Phượng Trữ đô miệng, lại hỏi: “Vậy chàng sao biết ta không có đi xa?”

“Lập tức có thể đi ra ăn cơm, nếu như có người chuẩn bị cơm cho, nếu là ta cũng không đi xa:”

“Hừ, hừ!” Phượng Trữ hừ, chớp mắt to ghé vào trên cây cao nhìn xuống hắn:

Long Tam hướng nàng cười, vẫy tay: “Ta thấy Tiếu Tiếu an bài đồ ăn, tất cả đều là thứ nàng thích ăn, nàng chắc chắn là cùng nàng ấy là một phe, mau xuống dưới đi, chúng ta cùng nhau trở về ăn cho nóng:”

Phượng Trữ cũng lắc đầu: “Không cần, ta còn chưa có quyết định tha thứ cho chàng đâu:”

“Kia muốn như thế nào mới có thể tha thứ?” Long Tam học nàng bĩu môi: “Đều là chuyện quá khứ, nàng giận cũng thật lâu:”

Phượng Trữ bị bộ dáng của hắn chọc thật sự muốn cười, nhấp hé miệng nhịn xuống, trả lời: “Ta tìm được trí nhớ sẽ tha thứ cho chàng:”

Nàng có chút cố tình gây sự, Long Tam cũng là thực kiên nhẫn: “Nhưng nếu là nàng thật lâu thật lâu sau mới có thể nhớ ra thì sao? Nếu là nàng rốt cuộc nghĩ không ra thì sao? Phượng nhi, chẳng lẽ nàng muốn bỏ lại ta cùng Bảo Nhi mặc kệ?”

Phượng Trữ chu miệng không nói lời nào, nàng đương nhiên còn muốn hắn cùng Bảo Nhi, ai dám cướp nàng liền với người đó liều mạng:

“Nàng còn nhớ rõ lúc trước nàng đã nói gì không, nếu là thật tâm đối đãi, nhất định có thể có điều hồi báo:” Long Tam dưới tàng cây chậm rãi dỗ: “Nàng xem, ta lấy tâm tình đối đãi nàng, nàng lại làm như không thấy:”

“Ta nào có?” Phượng Trữ giật giật thân mình, trên cây này hành động không tiện, bằng không nàng thiếu chút nữa dậm chân: Nàng ồn ào biện giải: “Ta cũng có, cũng có nhớ rõ của chàng tốt: Bằng không, đêm đó như vậy, ta còn không đem chàng ra đánh chết sao?” Nàng nhớ tới đêm đó, mặt đỏ hồng, thanh âm càng nói càng nhỏ giọng: “Ta, ta cũng nhớ thương chàng vậy…”

Long Tam nhìn mặt nàng hồng lại quật cường bộ dáng, không khỏi mắt mỉm cười nhìn chằm chằm nàng xem, hắn càng nhìn mặt của nàng lại càng hồng, chỉ chốc lát liền kiều diễm tựa như đóa hoa đào:

Phượng Trữ phút chốc trốn trở về cành lá rậm rạp phía sau, than thở nói: “Dù sao, dù sao ta cũng muốn đi Sa Hồ: Ta đi đến đó, vô luận có nhớ tới cái gì hay không, vô luận tìm được cái manh mối gì, ta đều cam đoan nhất định về nhà với chàng: Kia như vậy đã có thể chưa?” Nàng ngẫm lại lại quay đầu: “Ta cảnh cáo chàng a, chàng là tướng công của ta, không thể bởi vì ta với chàng tức giận mà đi tìm cô nương khác:”

Long Tam nhìn nàng vẫn cười, Phượng Trữ bĩu môi: “Cười cái gì cười, ghét chàng nhất:”

“Nương tử a, từ đây đến Hạ quốc, phải đi qua hai ba thiên hoang địa vực:” Long Tam bị mắng, khụ khụ, bắt đầu giảng giải đạo lý:

“Ta biết a, ta đã hỏi thăm rồi, nên chuẩn bị gì đó ta sẽ chuẩn bị, chàng đừng lo lắng:” Phượng Trữ tự tin tràn đầy, còn kém chút nữa là vỗ ngực cam đoan:

“Ta biết nàng có thể tự chiếu cố mình, nhưng mà nàng ngẫm lại xem, một đường đi này theo thương đội cùng đi, trong thương đội tất cả đều là nhóm đại lão gia, ngoài lạc đà cũng chỉ có hàng hóa, nếu nàng mệt mỏi, muốn tìm nơi dựa vào nghỉ ngơi cũng không có tiện: Một đường cát bụi, ban đêm muốn lau lau cũng không có biện pháp: Nếu là ta với nàng cùng đi, chắc chắc có thể chiếu cố nàng thật tốt, ban đêm nàng cũng có thể thanh thản ổn định ngủ tựa vào vai ta, không cần lo lắng có người quấy rầy:” Long Tam biết nàng cần cái bậc thang xuống, ôn ôn nhu nhu dỗ : “Nàng mang theo ta, còn có thể mang theo thêm nhiều lương thực, trên đường không sợ đói bụng:”

Quả nhiên Phượng Trữ không nói, nàng cắn môi vẻ mặt do dự, Long Tam lại tiếp: “Nàng nếu không vui muốn nổi giận, đem ta mang theo, cũng có người để nói chuyện phải không? Nàng muốn đi đâu, làm chuyện gì, ta cũng chưa từng ngăn cản có phải hay không? Nàng xem, nàng đi đâu mà tìm được một tướng công giống như ta vậy đi:”

Phượng Trữ trong lòng thừa nhận, bỏ qua một bên không nói chuyện, Long Tam đối nàng quả thật là chiếu cố có thêm, không thể tốt hơn, trừ bỏ lừa gạt nàng chuyện này, về phần khác, thật sự là không tìm ra điểm gì không tốt: Tính tình nàng tùy hứng đùa giỡn, hắn cũng không giận không tức vẫn đi theo nàng: Có người nuông chiều dung túng như vậy cảm giác thật sự là tốt: Nàng nghĩ, đời này của nàng, sợ là trừ bỏ Long Tam sẽ không có người nào đối nàng như vậynữa:

“Nàng để cho ta bồi ở bên cạnh nàng, còn có một chỗ cực tốt nữa:”

“Là cái gì?” Phượng Trữ không khỏi thuận miệng hỏi, hỏi xong mặt nóng lên, nếu người này dám nói cái gì làm cho người ta xấu hổ, nàng nhất định nhảy xuống đi cho hắn mấy quyền:

Nào biết sự thật chứng minh là Phượng Trữ đã hiểu sai, Long Tam làm như biết, nhếch miệng cười: “Nhị ca ta chỉ biết đưa tin cho ta, nếu nàng đi một mình, tất nhiên sẽ không có thư: Nàng nên biết, thư của nhị ca chắc chắn sẽ có tin tức của Bảo Nhi, hơn nữa lúc này đây, Bảo Nhi có vẽ đồ đưa cho nương nương cùng phụ thân, chẳng lẽ nàng không muốn xem?”

“A? Thư của Bảo Nhi sao? Bảo Nhi biết vẽ?” Phượng Trữ kinh hỉ kêu to:

“Nào…” Long Tam dang hai tay, đối Phượng Trữ nói: “Xuống đây đi, tương giò, hồng tô thịt, ngọc bích đậu hủ gì đó chắc đã làm xong rồi, chúng ta cùng nhau ăn, sau đó buổi tối ta cho nàng xem bức vẽ của Bảo Nhi:”

Phượng nhi hồ nghi nhìn hắn: “Không gạt ta? Thực sự là Bảo Nhi vẽ?”

Long Tam cười khổ: “Ta đã bị nàng giáo huấn, làm sao còn dám lừa nàng?”

“Như vậy a, ta đây sẽ suy nghĩ:” Phượng Trữ ngồi ở ngọn cây giả vờ giả vịt suy tư, Long Tam cười khổ ha ha ở dưới mặt đất chờ, hắn đã chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ phải đợi lâu, ai ngờ Phượng Trữ vừa mới dứt lời, liền dang rộng tứ chi, rơi cái bịch xuống y như hòn đá, làm Long Tam sợ tới mức chạy qua dang hai tay vững vàng tiếp được nàng, một hồi lâu còn kinh hồn khiếp vía:

Phượng Trữ dương khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, nũng nịu hỏi: “Vui không?”

“Vui à?” Long Tam tỉ mỉ đánh giá nàng, xác nhận nàng không có bị gì, lúc này mới đem nàng ôm thật chặt, nàng cư nhiên còn hỏi vui không? Hắn thật sự là muốn dùng sức đánh mông nàng:”Nếu nàng ngã thật, xem ta xử lý nàng thế nào:”

“Hừ, nếu chàng để cho ta ngã, ta cũng không thèm:” Nàng dương lông mi, chu cái miệng nhỏ nhắn, lại bướng bỉnh: Long Tam muốn dùng lực nhắc nhở chính mình, dùng sức kiềm chế xúc động, mới không ngay tại đây tìm một góc không người đem nàng ấn ngã:

Hắn ho khan vài tiếng, lại khụ vài tiếng, sau đó nói: “Phượng nhi, hiện nay bản thân nàng yêu thương nhung nhớ, chúng ta đây cho dù là bất kể tiền ngại cũng ân ái như lúc ban đầu: Nàng không thể lại nổi giận, bỏ lại ta:”

Phượng Trữ nhăn mặt nhăn mũi, “hừ, hừ” hai tiếng, lại không nói lời nào, xem như cam chịu: Long Tam vui vẻ, cuối cùng nhịn không được hôn môi nàng: “Hảo Phượng nhi, ta nhất định hảo hảo đối đãi nàng, tuyệt không để cho nàng không vui:”

Ban đêm, Phượng Trữ oa trong lòng ở Long Tam xem thư Long Nhị cho người đưa tới, bên trong thư nói Bảo Nhi cao thêm bao nhiêu, nói chuyện rất nhiều, có thể ngâm thơ, Phượng Trữ dùng cánh tay đụng đụng đầu Long Tam, phát biểu ý kiến: “Nhị bá khẳng định là hâm mộ chúng ta có Bảo Nhi thông minh ngoan ngoãn như vậy, nói cái gì mà Bảo Nhi nói rất nhiều, Bảo Nhi của nhà ta vốn rất thông minh, còn rất nhỏ đã có thể nói, hắn này một chút lại nói như vậy, có phải muốn nói Bảo Nhi thông minh là do công lao hắn chiếu cố hay không?”

Long Tam bật cười, xoa xoa đầu Phượng Trữ chê cười lòng dạ hẹp hòi của nàng: “Kia nhị ca còn dạy Bảo Nhi ngâm thơ đọc sách, lúc trước ở cùng nàng, sự thật là Bảo Nhi không đọc thơ bao giờ phải không?”

“Hừ, ai biết hắn dạy Bảo Nhi ngâm cái thơ gì, chờ ta trở về, tất nhiên phải khảo nghiệm, nếu là hắn đem Bảo Nhi ra dạy bậy bạ, ta khẳng định không thuận theo:”

Phượng Trữ xem thư xong rồi, quăng đến một bên, sau đó cầm lấy bức vẽ của Bảo Nhi như bảo bối, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ vài cái đống này nọ, bên cạnh là Long Nhị phê bình chú giải cùng giải thích:

Kia một loại những hình tròn tròn phía trước có cái tiểu tiêm giác, nguyên lai là con gà con, Bảo Nhi là muốn nói đàn gà ở Long phủ sinh ra rất nhiều gà cục cưng, Bảo Nhi có hỗ trợ cho gà cục cưng ăn: Long Nhị ở một bên viết nói: đã nói cho Bảo Nhi vài lần, gà mái đẻ ra là trứng, không phải là gà con, là trứng biến thành gà con, nhưng Bảo Nhi vẫn là kiên trì là gà mái đẻ ra gà cục cưng: Các ngươi tự mình trở về dạy:

Phượng Trữ một bên cố gắng xác nhận một đoàn tròn vo kia tại sao là con gà con, một bên nói nhỏ: “Tự mình dạy thì sao chứ, gà đẻ trứng, trứng nở thành gà con, kia cũng không phải chính là gà đẻ ra gà con sao, không đúng chỗ nào? Nhị bá thực thông minh không bằng Bảo Nhi:”

Lại một bức vẽ hình tròn, bất quá xung quanh có vài nét ngang ngang, Phượng Trữ trước không nhìn chữ, muốn đoán xem thử đây là cái gì, là núi sao? Là nói Bảo Nhi đi núi chơi? Kết quả bên cạnh giải thích là, tiểu quỷ Long Khánh Sinh kia cho Bảo Nhi một cái cài tóc hình tiểu nguyên bảo, Bảo Nhi thực thích, mỗi ngày đều dùng: Long Nhị còn nói: “ Bảo Nhi muốn chuyển lời cho nương, nguyên bảo Nhị bá đưa Bảo Nhi cất rất kỹ, nương nương đừng lo lắng:” Nhưng bên cạnh lại viết một hàng thế này: tiểu quỷ này nhỏ như vậy đã tham tiền, hai người dạy đứa nhỏ kiểu gì thế?

Phượng Trữ không hài lòng, lại đối Long Tam nói: “Chính hắn mới là vắt cổ chày ra nước, cư nhiên dám ghét bỏ Bảo Nhi tham tiền sao? Hừ, ta sẽ chống mắt lên nhìn xem, Nhị bá sau này có đứa nhỏ, có thể dạy dỗ ra cái dạng gì, chắc chắn cũng là tiểu vắt cổ chày ra nước!”

Long Tam ha ha cười, ôm Phượng Trữ hôn nhẹ: Phượng Trữ đem thư Bảo Nhi nhìn lại mấy lần, lần nào cũng luyến tiếc không muốn buông tay, bức họa kia vẽ một vòng tròn lớn vòng thêm mấy cuộn sóng tuyến là nói Bảo Nhi đi du hồ, thực vui vẻ, họa cây nhỏ giống như mấy cái lông chim là nói trong phủ có thật nhiều cây, Bảo Nhi thích, Bảo Nhi nói thật nhiều, Phượng Trữ nhìn nhìn, bắt đầu oa oa khóc:

“Long Tam, Long Tam, ta nhớ Bảo Nhi, ta muốn về nhà:” Phượng Trữ ôm thư, tự trách mình nhẫn tâm:

Long Tam ôm nàng dỗ: “Muốn trở về thì trở về đi, chúng ta ngày mai liền trở về:”

Nhưng Phượng Trữ khóc xong rồi lại lắc đầu: “Vẫn không được, đã đến nơi đây, nếu ta không có đi Sa Hồ thành, ta chắc chắn sẽ hối hận:”

Long Tam trong lòng thở dài: “Vậy đi Sa Hồ, ngày mai phải đi:” Phượng Trữ gật gật đầu, nín khóc mỉm cười:

Ban đêm, Phượng Trữ ngủ thẳng đến nửa đêm, bị Long Tam nhiễu tỉnh, hắn vừa hôn duyện lại vỗ về chơi đùa, chờ Phượng Trữ hoàn toàn tỉnh táo, đã lại bị hắn cuốn lấy thành một thể:

Phượng Trữ có chút phiền não, tướng công săn sóc này gần đây tại sao lại đổi tính như quỷ háo sắc, Long Tam cũng là có buồn rầu của hắn, đại tảng đá hắn đặt ở trong lòng, còn nặng trịch đè nặng a:

Ngày hôm sau, Long Tam đi tìm Nhiếp Thừa Nham, bọn họ nói chuyện thật lâu: Long Tam trở về nói cho Phượng Trữ, bọn họ tạm thời không thể đi Sa Hồ: Bởi vì hai nước Hạ Tiêu thế cục khẩn trương, mà Nhiếp Thừa Nham tại đây lại nói muốn đi Hạ quốc tìm thân, Long Tam giải thích nói: “Tình huống của hắn khác với chúng ta, hắn là vì gia cừu của thân phụ, bị người hãm hại suýt nữa chết, tổ phụ của hắn lúc này có lẽ còn có tánh mạng chi ưu, hắn lúc này tranh thủ đi Hạ quốc, ta không thể mắt thấy hắn như thế mà không giúp đỡ:”

Phượng Trữ ngẩn ngơ, phi thường thất vọng: “Chẳng lẽ phải đợi xong chuyện của hắn, chúng ta mới có thể đi Sa Hồ sao?”

“Phượng nhi, a Nham đã cứu mạng của ta, nếu ta có khó khăn gì, hắn cũng tuyệt sẽ không đứng nhìn bàng quan:” Long Tam biết việc này chắc chắn làm Phượng Trữ mất vui, nhưng hắn cũng không thể không làm như vậy: Hắn tường tận kể lại cùng sảng khoái phân tích thế cục hai nước, còn nói tình huống Nhiếp Thừa Nham, còn có giao tình quá mệnh của hắn với Nhiếp Thừa Nham:

Cũng may Phượng Trữ rất nhanh khôi phục cảm xúc: “Vậy hai người là tính như thế nào?”

“A Nham còn đang tìm hiểu tin tức, an bài tốt lắm, hắn sẽ kết thương đội tiến vào Hạ quốc, hắn hội đem Tiếu Tiếu cùng một hộ vệ lưu ở chỗ này, ta tính đến lúc đó cùng hắn đi trước:”

“Ta cũng phải đi:”

“Không được:”

“Vì sao không được? Cũng là hung hiểm, ta có thể nào không bồi ở bên cạnh chàng?”

“Nàng ở đây, mới có thể làm cho ta an tâm:”

Một câu, làm cho Phượng Trữ không nói: Long Tam thực thích Phượng Trữ một chút, chính là nàng làm việc biết nặng nhẹ, nàng tùy hứng cáu kỉnh là một chuyện, nhưng là gặp đại sự, nàng cũng là lý tính lại hiểu đạo lý:

Long Tam cũng không có phí quá lớn công phu, khiến cho Phượng Trữ đáp ứng lưu tại Cố Sa Thành chờ hắn: Phượng Trữ trong lòng hiểu được, Long Tam nói thật có lý, lần này đi tuy rằng con đường phía trước không rõ, nhưng Nhiếp Thừa Nham cũng là mang đủ nhân thủ, cho dù có thêm nàng cũng không có nhiều chỗ hữu ích, ngược lại nàng không có ở đó, Long Tam mới có thể chuyên tâm: Huống chi, Hàn Tiếu cũng bị giữ lại, Phượng Trữ cùng Hàn Tiếu thật là hợp ý, cũng đáp ứng lưu lại làm bạn bảo hộ nàng:

Nhiếp Thừa Nham bên này, thật đã phái người lẻn vào Hạ quốc điều tra tin tức, lần tra này đã tiêu phí hai tháng: Hai tháng này, Phượng Trữ đau khổ chờ đợi, lại hy vọng Long Tam không cần đi, lại hy vọng hắn đi nhanh về nhanh, nhưng nàng cũng hiểu được, Long Tam không thể không đi:

Phượng Trữ một ngày bỗng nhiên trong ký ức nổi lên một ít đường xá, tựa hồ là nơi nàng đã từng đi qua, vách đá, giao lộ, khe sâu… Nàng nói cho Long Tam, Long Tam nói: “Nàng đừng vội, thư thả chờ một chút, đợi ta cùng a Nham từ Hạ quốc trở về, liền bồi nàng hảo hảo đi một chuyến:”

Phượng Trữ đáp, lại cảm thấy nơi này không ở Hạ quốc: Long Tam bề bộn nhiều việc, nàng liền chính mình đến chợ dạo chơi, nhưng lần này lại làm cho nàng nghe được cái danh: Thanh Sơn cốc:

Cái tên này làm chấn động trí nhớ của nàng, nàng hỏi ra, đây là một nơi phía bắc của Cố Sa Thành, cũng giống như Yên Hồn Quan phía đông Cố Sa Thành, là nơi quân sự yếu địa:

Phượng Trữ về tới chỗ ở, không gặp Long Tam, liền quyết định tự mình đi nhìn một cái, nàng nghĩ đã làm, thực mau trở lại: Nhưng là không nghĩ tới lần này đi đúng là đi tìm phiền toái: Phượng Trữ bắt đầu chính là hướng tới phương hướng kia mà đi, sau lại quẹo vào tích lộ, đúng là càng đi càng có cảm giác quen thuộc, trong lòng nàng mừng rỡ, liền một đường đi rồi đi, kết quả chờ nàng phát hiện ra, nàng đã xông vào cửa vào thủ quan yếu đạo Thanh Sơn cốc:

Nhóm binh tướng trấn thủ Thanh Sơn cốc liếc thấy Phượng Trữ, chấn động, phải biết rằng Thanh Sơn cốc này tầng tầng phòng thủ, nữ tử này lại có thể tránh thoát hết, bất tri bất giác vô thanh vô tức liền đến tận cửa, công phu quả thật rất cao:

Vì thế binh tướng muốn bắt Phượng Trữ gặp đại tướng quân thủ quan, Phượng Trữ không phục, nàng là lương dân, chỉ là tản bộ tìm đường, dựa vào cái gì mà bắt nàng: Hai bên nói mấy câu không thuận liền đánh:

Phượng Trữ thân thủ rất cao, một hồi đánh cho binh tướng thủ quan đều cho rằng đây tuyệt đối là một nữ thám tử, đang định quần công thủ chi, lúc này Mục lão tướng quân chạy tới: Lão tướng quân liếc mắt một cái liền nhìn ra Phượng Trữ ra tay để lại đường sống, chỉ thủ không giết, vì thế liền quát bảo thuộc hạ dừng tay:

“Ngươi là người phương nào?” Lão tướng quân hỏi:

Phượng Trữ lại hỏi lại: “Nơi này có người trước đây từng gặp ta sao?”

Lão tướng quân nhíu mày: “Ta hỏi ngươi là người phương nào:”

Phượng Trữ trong lòng thất vọng, cúi đầu không đáp: Lão tướng quân nhân tiện nói: “Thân phận không rõ, xông vào biên quan trọng địa, ngươi cũng biết đây là tử tội?”

“Ta không phải thân phận không rõ, ta cũng không tính đi vào trọng địa bên này, ta không nhớ rõ con đường này đi thế nào, liền vẫn đi theo đến đây:” Phượng Trữ cũng biết việc này không phải vui đùa, nàng lẻ loi một mình, đối phương thật có thể đem nàng giết, vì thế liền thành thật khai báo:

Lão tướng quân vừa nghe là con dâu của Long gia, cũng không khó xử nàng, nhưng cũng không tính thả nàng đi, chỉ là phái người đi tìm Long Tam gia nghe nói ở Cố Sa Thành:

Phượng Trữ thầm nghĩ danh hào Long gia này thật đúng là dùng tốt, liền nhân cơ hội lại hỏi: “Tướng quân, có thể hay không giúp ta tra, ở nơi này có người nào trước đây từng gặp qua ta không?”

Lão tướng quân không quan tâm nàng, lưu nàng ở trong phòng chờ Long Tam gia tới đón nàng: Phượng Trữ thở dài, biết chính mình khẳng định lại bị giáo huấn:

Quả nhiên Long Tam chạy đến, sắc mặt không phải khó coi bình thường: Long gia Mục gia đều là võ tướng trong triều, cho nên Mục lão tướng quân nhận ra được Long Tam, thấy lời Phượng Trữ khai là thật, vì thế liền để cho Long Tam đem nàng lĩnh trở về:

Phượng Trữ xuống cảm xúc, chẳng những là vì nàng làm Long Tam mất mặt, cũng bởi vì một chuyến này, nàng thu hoạch một chút hữu dụng cũng không có: Vì sao một hồi Hạ quốc một hồi Tiêu quốc? Nàng ở biên cảnh đã làm cái gì? Nàng là nữ nhi Phượng gia, cuộc sống nên luôn luôn ở tại Hồ Châu chứ, vì sao trong đầu nàng loạn như vậy?

Long Tam mang theo Phượng Trữ trở lại Cố Sa Thành, Phượng Trữ cúi đầu không nói lời nào, Long Tam ở trong phòng đi tới đi lui, đầy ngập tức giận không thể phát: Sau lại ở trước mặt Phượng Trữ nặng nề dừng lại, hỏi: “Nàng biết sai chưa?”

Phượng Trữ gật đầu:

Long Tam há mồm, muốn tiếp theo mắng, nhưng nhìn nàng vẻ mặt khổ sở, cuối cùng chỉ đành hít một tiếng: “Phượng nhi, khi nào nàng mới có thể làm cho ta an tâm?”

Phượng Trữ quy củ nắm tay không nói chuyện, cảm thấy thực thương tâm, nếu như nàng có trí nhớ, nếu như nàng biết nàng phát sinh qua cái gì, kia mới là thật bớt lo đi: Nàng mất đi thứ này, nhất định nàng chính là cái đại phiền toái: Mà đại phiền toái, chỉ biết làm cho những người bên cạnh nàng thêm phiền toái:

“Thực xin lỗi, là ta không tốt:” Phượng Trữ thanh âm nho nhỏ : “Vô luận ta còn muốn bắt đầu cái gì, ta cũng không chạy loạn nữa, ta sẽ chờ chàng có rảnh, lại theo giúp ta đi:”

“Phượng nhi…” Long Tam mềm lòng, đem nàng kéo vào trong lòng:

“Thực xin lỗi:” Phượng Trữ lại nói nhỏ, Long Tam lại cảm thấy trong lòng khổ sở, hắn cân nhắc một chút lời nói của mình, thở dài một hơi: “Ta không phải trách nàng phiền toái, ta là lo lắng nàng sẽ có nguy hiểm, nàng làm cái gì cũng tốt, chỉ là đừng làm cho chính mình có nguy hiểm, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ?”

“Sẽ không, chắc chắn không: Ta cam đoan, vô luận nhớ ra cái gì, sẽ không chạy loạn:” Phượng Trữ đem hắn ôm thật chặt : “Chàng cũng phải cam đoan, chàng cùng Nhiếp thành chủ đi Hạ quốc, nhất định phải bình an trở về:”

“Kia đương nhiên, đương nhiên:”

Mang theo lời hứa hẹn lẫn nhau này, Long Tam rốt cục vẫn là cùng Nhiếp Thừa Nham bước trên đường đi Hạ quốc: Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, chờ hắn từ Hạ quốc vội trở về, lại nghe thấy Mục lão tướng quân trọng thương, thần y Hàn Tiếu đã cứu chữa, mà nương tử bảo bối của hắn tất nhiên cũng đi theo cùng:

Nhưng là lúc này Thanh Sơn cốc đã bị Hạ quốc vây khốn, nguy ở sớm tối, biện pháp duy nhất cứu Mục lão tướng quân chính là giết qua Hạ quân vây quanh, đi vào cốc:

Long Tam nghe được tin tức này lưng thẳng lạnh cả người, Hàn Tiếu là có một thân y thuật, nhưng lại không biết võ, chỉ mang theo một hộ vệ, tuy có Tiêu binh tương trợ, chỉ sợ cũng không làm được chuyện gì: Nếu là dựa vào đón đánh đánh bừa, Phượng nhi của hắn kia chẳng phải là…

Long Tam không dám nghĩ nữa, hắn lên ngựa mang theo thuốc men, thẳng đến Thanh Sơn cốc mà đi:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play