Nhân dịp giáo sư Dương được bầu chọn là hoạ sĩ xuất sắc nhất của năm. Vợ của giáo sư gọi điện thoại cho Tưởng Thần mời cậu đến nhà chúc mừng. Tưởng Thần dĩ nhiên không dám từ chối, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi chạy đến nhà giáo sư Dương.

Nhưng không ngờ lúc cậu vừa đến nơi Gass cũng đã ở đó. Y thấy cậu đi vào liền vui vẻ hớn hở nắm lấy tay cậu.

“Anh sao lại ở đây?”

Vợ giáo sư Dương cười nói, “Cậu nhóc này khi còn nhỏ từng theo thầy con học vẽ một khoảng thời gian. Dạo gần đây cậu ấy vẫn luôn ở đây cùng với ông ấy. Nghe nói hai đứa là bạn thân của nhau, thật đúng là hữu duyên.”

Tưởng Thần kinh ngạc, “Giáo sư Dương là thầy dạy vẽ của anh sao?”

Gass gật đầu, “Nhưng đó là chuyện khi tôi còn nhỏ, lúc đó tôi vẫn còn ở Trung Quốc.”

Thời điểm đó, thế lực của Hạ gia vẫn chưa hoàn toàn chuyển dời đến nước ngoài. Người đàn ông đó mỗi ngày đều rất bận rộn. Gass đành phải nói mình muốn đi học vẽ. Ngày hôm sau người kia liền ném y đến đây, ba tháng hơn cũng thèm không đến đón y. Sau khi ở đây một khoảng thời gian dài, Gass từng nghĩ rằng người đàn ông đó đã bỏ rơi mình.

Tưởng Thần từng tò mò vì sao phát âm của Gass lại không được tốt. Thật ra chuyện này cũng không kỳ lạ. Y ở Trung Quốc ngây người vài năm, quan hệ với người khác ít lại càng ít. Gass cũng không thích nói chuyện, giáo sư Dương lại đắm chìm trong nghệ thuật. Những người giúp việc hầu như đều kín như miệng bình. Tuy y nghe hiểu bọn họ nói gì, trong lòng cũng biết phải biểu đạt ra sao. Nhưng y lại không có cách nào nói thông thuận.

“Gần đây anh đều ở nhà của giáo sư sao?”

Gass gật đầu, “Tôi còn tưởng đến nơi này ở sẽ được gặp cậu. Ai ngờ hơn nữa tháng cũng không thấy bóng dáng của cậu. Hôm nay nếu giáo sư không có chuyện vui chắc cậu cũng không đến.”

Tưởng Thần bị lời nói của Gass làm cho đỏ mặt. Kể từ khi cậu và Tưởng Chính Bắc phát sinh quan hệ đó. Hầu như mỗi đêm cậu đều bị hắn lôi lên giường làm một mạch. Sức lực đến trường gần như không còn, làm sao có thời gian tới nhà của giáo sư nữa, “Gây đây tôi hơi bận…”

“Năm nay Tiểu Thần học cuối cấp phải không, vậy con sắp thi đại học rồi. Dĩ nhiên là phải đem tâm huyết dồn vào việc học hành.” Vợ giáo sư Dương đặt đĩa trái cây lên bàn cười nói, “Tiểu Thần chọn trường học chưa? Nghe nói con vừa nhận được phần thưởng ở nước ngoài, hẳn là khi chọn trường học sẽ được cộng thêm điểm.”

“Con không dự định thi vào đại học mỹ thuật.”

Vợ giáo sư Dương và Gass liền sửng sốt, “Cậu nói gì vậy? Cậu không thi vào đại học mỹ thuật thì cậu thi vào đâu?”

Hai người đều ngạc nhiên hỏi, chỉ có giáo sư Dương không nói lời nào. Ông vẫn một mực im lặng rửa bộ trà cụ của mình.

Tưởng Thần lặng lẽ liếc nhìn ông, sau đó vẫn kiên trì nói, “Con muốn ở lại thành phố A, con dự định ghi danh vào trường đại học thiết kế J.”

“Cậu muốn học thiết kế ah’?” Gass quan sát cậu hỏi.

Tưởng Thần gật đầu, giáo sư Dương ho khan một tiếng sau đó nói. “Đại học J cũng không tồi, học thiết kế cũng rất tốt. Nếu con muốn học ngành đó thì cố gắng thi vào, muốn vào đại học J cũng không phải chuyện đơn giản.”

Gass chớp mắt nắm lấy tay Tưởng Thần nói, “Còn tưởng rằng cậu sẽ vào học cùng tôi. Nhưng thôi như vậy cũng tốt, đỡ giống như tôi không có việc gì làm.”

Tưởng Thần cười thầm nghĩ, chỉ cần Gass mang bức tranh y vẽ gần đây đến chỗ giao dịch nào đó, liền có thể đổi lấy hơn hai mươi vạn đôla. Chưa kể y mặc hàng hiệu từ trên xuống dưới. Chỗ nào giống với người không có việc làm chứ, đây cũng là do y nói đùa mà thôi.

“Thôi không nói việc này nữa, hôm nay đến đây ăn mừng với thầy, thầy mới là nhân vật chính.” Gass đứng dậy ôm lấy Tưởng Thần đi tới bàn ăn. “Nghe nói hôm nay có rất nhiều đồ đệ của thầy tới đây. Con và Tưởng Thần cũng coi như có vai vế ah’~~.”

“Về vai vế con đừng có đảo lộn.”

Gass nhướng mày, “Con đương nhiên biết rõ chuyện nào có thể chiếm tiện nghi.”

Y nói xong liền đem mặt mình dán sát lại gần Tưởng Thần. Tưởng Thần lui về phía sau tránh né. Áo cậu cũng vì thế mà bị kéo hở sang một bên, những dấu vết xanh tím vẫn chưa phai mờ lọt vào trong đôi mắt xanh lam của Gass. “Cậu…”

“Huh?”

“Không có gì, ăn cơm đi.”

Trên bàn cơm, Tưởng Thần, Gass và những đồ đệ khác cầm ly rượu hướng về phía giáo sư Dương chúc mừng. Vẻ mặt của ông ngược lại rất bình thản, giống như không xem trọng chuyện này.

Thẳng cho đến khi tất cả mọi người rời đi, giáo sư Dương mới gọi Tưởng Thần một mình vào phòng sách. Ông đem một chiếc chìa khoá đưa cho Tưởng Thần, “Đây là chìa khoá của ngân hàng bảo hiểm. Hôm nay thầy muốn đem đồ vật bên trong tặng cho con.”

“Con làm sao có thể nhận nó được?!” Tưởng Thần ngay lập tức đem chìa khoá trả lại cho ông. Thứ giáo sư để trong ngân hàng bảo hiểm hiển nhiên là món đồ trân quý, cậu làm sao có thể nhận được.

Giáo sư Dương hơi nhíu mày nhìn Tưởng Thần, “Thứ đó nếu lọt vào tay người khác, thầy thật không biết tương lai vận mệnh của nó sẽ như thế nào. Thầy biết con có tình yêu cuồng nhiệt với hội hoạ, cũng biết con sẽ không phá hỏng thứ đó, nên ta mới yên tâm giao nó cho con.”

“Thầy ah’, con…”

“Chuyện của con ở nước Pháp thầy biết rất rõ. Nguyên nhân con chọn ngành thiết kế thầy cũng hiểu được. Thầy hiện giờ ngoại trừ bộ não ra gần như toàn bộ cơ thể đều đã chôn xuống lòng đất. Đối với chuyện thế sự cũng hoàn toàn xem nhẹ. Thầy có rất nhiều đồ đệ, nhưng người thầy yêu thích nhất chính là con. Thầy mong con sẽ không đi lầm đường, cẩn thận suy nghĩ những việc mình làm. Như thế sẽ không sợ bị người khác lên án. Nếu khuyên con đi theo khuôn phép cũ, có vẻ như thầy rất gàn dở.”

Giáo sư Dương không đầu không đuôi nói một hồi. Những câu ông nói đều chỉ về chuyện của cậu và Tưởng Chính Bắc. Tưởng Thần cúi đầu ngồi một chỗ không dám nhìn ông. Tưởng Thần kính trọng giáo sư Dương, nên cậu quan tâm đến suy nghĩ của ông. Khi nghe lời nói cuối cùng của giáo sư, cậu liền ngẩng đầu. “Thầy ah’…”

“Con hiện giờ vẫn còn rất nhỏ. Con đường về sau nên đi như thế nào, chỉ cần con không hổ thẹn với lương tâm là được rồi.”

“Thầy, con cảm ơn thầy.”

Giáo sư Dương khẽ gật đầu, “Vậy thứ trong tủ sắt ngân hàng con giúp thầy bảo quản đi. Có lẽ nó sẽ giúp ích cho tương lai sau này của con.”

“…” Tưởng Thần nhìn chiếc chìa khoá nặng trịch trong tay mình. Cuộc sống này luôn có những điều bất lực mà ai cũng phải trải qua..

Lúc cậu đi ra liền nhìn thấy Gass đang nằm úp sấp trên cánh cửa nghe lén, “Tiểu Thần, cậu phải về nhà sao?”

“Ừ.”

“Tôi đưa cậu về.”

“Không cần đâu, tôi tự ngồi xe về là được.”

Gass nhỏ giọng nói, “Tôi cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Tưởng Thần không có cách nào khác đành phải theo y ra ngoài.

“Cha của anh đâu?” Tưởng Thần nhớ rõ người đàn ông lạnh lùng đó có đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của bác hai. Nói là cha nuôi của Gass, nhưng nhìn ông ta không lớn hơn Gass bao nhiêu, “Cha nuôi của anh nhìn rất trẻ.”

“Ông ta cũng chỉ mới hơn ba mươi thôi, dĩ nhiên là trẻ rồi.”

“?” Tưởng Thần giật mình.

“Khi tôi năm tuổi ông ta đã nhận nuôi tôi. Lúc đó ông ấy mới hai mươi tuổi thôi.” Mặc dù nội dung có chút khinh miệt. Nhưng Tưởng Thần vẫn nghe ra được sự sùng bái trong lời nói của Gass. Hai mươi tuổi mà đã có thể nắm giữ một gia tộc hiển nhiên không phải là người bình thường. Huống chi bản lĩnh của đối phương lại rất nổi tiếng trong giới hắc đạo.

“Khi đó nhất định rất vất vả, cha của anh không có con ruột sao?”

“Ông ta sẽ không kết hôn, nhưng thay tình nhân như thay áo. Ba của cậu hẳn cũng vậy đi.”

Tưởng Thần liền cau mày phủ định, “Ba của tôi không như thế, ông ấy không làm chuyện xằng bậy ở bên ngoài.”

“Tiểu Thần, cậu là con ruột của ba cậu sao?”

“Đúng vậy.”

Gass liếc nhìn cậu nhưng lại không nói gì. Một lát sau y đột nhiên hít sâu một hơi, “Thật không hiểu vì sao tên kia lại không được tự nhiên.”

Người ta rõ ràng ngay cả quan hệ huyết thống cũng không quan tâm.

“Gass, anh làm sao vậy?”

“Không có gì, ah! Ba của cậu kìa!” Gass đột nhiên chỉ vào một người đàn ông đang đứng dưới đèn đường. Tưởng Thần nhìn về hướng chỉ tay của Gass, quả thực nhìn thấy Tưởng Chính Bắc. Cậu vội vàng vẫy tay với hắn.

“Ba ba!”

Vừa dừng xe lại, Tưởng Thần nhanh chóng đi về phía Tưởng Chính Bắc. Hắn cầm khăn quàng cổ quấn cho cậu, “Sao con đi lâu vậy?”

“Thầy có chuyện nói với con, nên bây giờ con mới về nhà.”

“Chào chú Tưởng.”

“Gass gần đây ở nhà của thầy. Không ngờ lúc anh ấy còn nhỏ cũng theo thầy học vẽ.”

Tưởng Chính Bắc ôm lấy thắt lưng của Tưởng Thần. “Giờ cũng trễ rồi, chúng ta đưa cậu ta về nhà nhanh đi. Ba còn muốn cùng tiểu Thần trải qua thế giới hai người.”

“… dạ..”

Nhìn động tác của hai người, Gass càng kết luận chắc chắn suy đoán của mình. Lúc trước ở Paris, y từng nhận lầm Tưởng Chính Bắc là người yêu của Tưởng Thần. Huống hồ lần đầu tiên gặp mặt, khi Gass có ý định muốn đến gần Tưởng Thần thì liền nghe đối phương nói một câu mà y vẫn còn ghi tạc trong lòng, “Cậu ta là vợ của tôi.”

Thẳng cho đến khi Gass nghe thấy Tưởng Thần gọi Tưởng Chính Bắc là ba ba. Nhưng vẻ mặt của đối phương lúc đó vẫn vô cùng bình tĩnh. Không hề xấu hổ khi bị vạch trần mối quan hệ cấm kỵ. Gass khi đó rất giật mình, cũng không nói nên lời hâm mộ.

Hâm mộ Tưởng Chính Bắc dũng cảm, hâm mộ Tưởng Thần có được hạnh phúc như vậy.

Giữa tháng sáu trong một ngày tàn nhẫn, người người đứng ở bên ngoài phơi nắng đến ướt đẫm mồ hôi.

Tưởng Chính Bắc đứng giữa một nhóm phụ nữ trung niên. Gương mặt đẹp trai cùng khí chất bất phàm của hắn hấp dẫn ánh mắt của vô số người. Một người phụ nữ đứng gần hắn không nhịn được mở miệng hỏi, “Tiên sinh, con của ngài cũng đến thi đại học sao?”

Tưởng Chính Bắc gật đầu.

“Con ngài học trường cấp ba nào vậy?”

“Nhất Trung.”

Nhóm phụ nữ trung niên nghe thấy liền sợ hãi. “Nghe nói học sinh đến từ Nhất Trung đều học rất giỏi, con của ngài chắc chắn sẽ thi đậu. Mà nó định thi trường đại học nào thế?”

“Nó nói muốn thi đại học J.”

“Đại học J tốt ah’.” Những người phụ nữ xung quanh cũng gật đầu phụ hoạ. Tưởng Chính Bắc không hiểu vì sao, rõ ràng đứng giữa trời trưa nắng nóng, lại phải nghe những người xung quanh ầm ĩ. Nhưng hắn lại cảm thấy rất thoả mãn trong lòng, khi nghe thấy những người phụ nữ tay cầm quạt này khen ngợi Tưởng Thần.

Tiếng chuông nộp bài thi vang lên, những học sinh từ trong trường lục tục đi ra. Tưởng Chính Bắc liếc mắt liền nhìn thấy thân ảnh của Tưởng Thần. Tưởng Thần cũng nhìn thấy hắn, cậu đeo balô trên vai chậm rãi chạy tới. “Ba ba!”

“Ai u! Con trai của ngài rất đẹp nha!”

Tưởng Thần đỏ mặt đứng sững sờ ở đó, Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu mỉm cười nói, “Con của tôi rất dễ xấu hổ.”

“Tiên sinh ngài thật là may mắn ah’, có được một đứa con trai như vậy.”

“Nó quả thực là bảo bối của tôi.”

Tưởng Thần ở phía sau nắm chặt lấy tay Tưởng Chính Bắc. Ánh mắt đen láy của cậu sáng ngời không thua kém gì ánh nắng mặt trời.

Cậu cảm thấy hạnh phúc, chỉ đơn giản là vậy thôi.

***

Giữa tháng bảy, Tưởng Thần nhận được điểm thi đai học. Thành tích của cậu cao hơn số điểm tuyển sinh của trường đại học J. Đến cuối tháng, cậu thuận lợi nhận được thư thông báo trúng tuyển vào đại học J.

Tưởng Chính Bắc mở tiệc đãi khách, Âu Tề vẫn như trước trêu ghẹo hắn là ông bố quản chặt con.

“Trong số chúng ta, Chính Bắc là người có vận khí tốt nhất. Cậu nói thử xem, cậu đời trước rốt cuộc đã tích bao nhiêu đức mà ông trời lại ban cho cậu một đứa con bảo bối như vậy?”

Tưởng Chính Bắc nhìn Tưởng Thần mỉm cười, “Có lẽ đời trước tôi đã nợ tiểu Thần rất nhiều. Cho nên đời này tôi một tấc cũng không rời khỏi tiểu Thần, luôn che chở bảo vệ cho nó.”

“Đủ rồi, đủ rồi, không thể tưởng tượng được cậu cũng có lúc sến súa như vậy.”

Tưởng Thần đỏ mặt trốn vào trong góc.

Tưởng Chính Bắc cách một đám người nhìn cậu. Hắn nhớ đời trước bên cạnh hắn có đủ loại người. Nhưng hiện giờ nhìn bọn họ hoà thuận như vậy. Có lẽ hắn đã sống không uổng kiếp này.

“Ba ba.”

“Huh?”

“Ba uống say rồi…”

___Hoàn chính văn____

hoàn chính văn rồi nhé, còn 6 phiên ngoại~~ :”>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play