Tháng mười, Lâm Tĩnh từ Pháp gửi email đến nói cô đã có thai. Tưởng Thần nhìn ảnh Lâm Tĩnh gửi đến, trông cô thật có tinh thần. Bụng cô vẫn chưa lớn, Charles đứng ở bên cạnh đỡ lấy hông cô, tư thế như đang che chở cho Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh nở nụ cười hiền từ trên khuôn mặt, làm cho Tưởng Thần không khỏi nhớ đến những ngày tháng cậu ở cùng mẹ mình.

Tuy những ngày ấy thật vất vả, luôn không được ăn ngon. Nhưng khi đó cậu cảm thấy thật thoả mãn khi ở cùng Lâm Tĩnh. Bởi vì có mẹ cậu sẽ không cảm thấy cô đơn.

Tưởng Chính Bắc đóng máy tính xách tay lại, hắn từ phía sau ôm lấy Tưởng Thần vào lòng. “Cuối tuần bác hai của con sinh nhật, con muốn đi theo ba tới đó không?”

Cuối tuần chính là sinh nhật của Tưởng Chính Đông. Cái gọi là sinh nhật của một vị chủ tịch tập đoàn Tưởng Thị, hiển nhiên không thể nào đơn giản như một gia đình bình thường tổ chức tiệc tùng cùng nhau ăn cơm. Tưởng Chính Đông đã gửi thiệp mời riêng cho Tưởng Thần, nếu cậu nói không muốn đi chỉ e là không ổn.

“Con đi cùng ba ba.”

“Đến lúc đó con chỉ cần đi theo ba là được, Tưởng Hằng và Tưởng Hạo cũng không dám làm gì con.”

Tưởng Thần gật đầu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tưởng Thần, bữa tiệc sinh nhật này giống như một yến hội. Thời điểm Tưởng Thần xuống xe liền nhìn thấy những chiếc xe hơi đắt tiền chạy tới chạy lui xung quanh như nước chảy. Các hãng xe thể thao có tiếng xếp thành một hàng, những người đàn ông đến tham dự hầu như đều mang theo người tình, chỉ có một mình Tưởng Chính Bắc dẫn theo Tưởng Thần.

“Tiểu Thần đến rồi ah’, bác hai còn tưởng con không thích ồn ào náo nhiệt nên không tới.”

Tưởng Thần ngại ngùng cười, “Chúc bác hai sinh nhật vui vẻ.”

Tưởng Chính Đông nghênh đón hai người đi vào trong. “Tiểu Thần thật hiểu chuyện, chẳng bù với hai đứa sát tinh nhà bác.”

Tưởng Hằng và Tưởng Hạo hôm nay cũng mặc tây trang màu đen, trên cổ còn thắt một cái nơ màu trắng. Cũng không biết là cố ý hay là thói quen, hai người đều ăn mặc cực kỳ giống nhau. Cho dù vậy Tưởng Thần liếc mắt một cái liền phân biệt ai là Tưởng Hạo ai là Tưởng Hằng.

“Tiểu Thần ca ca đến rồi ah’, gân đây ca ca càng ngày càng nổi tiếng, muốn gặp ca ca cũng chỉ có thể nhìn trên mấy bản tin tức.”

Tưởng Chính Đông nhíu mày liếc mắt đông lạnh Tưởng Hằng, Tưởng Hằng liền thức thời mà im lặng.

Tưởng Hạo ngược lại vươn tay về phía Tưởng Thần. Ngày trước, hai người bởi vì làm phỏng tay của Tưởng Thần mà bị Tưởng Chính Đông ném vào trong quân đội tra tấn hơn mấy tháng. Hiện giờ cả người bọn họ thoạt nhìn càng âm trầm, “Thần ca ca năm nay thi vào đại học nào? Có mục tiêu không?”

Tưởng Chính Đông cũng hỏi theo, “Đúng rồi, Tiểu Thần sắp thi đại học, thế con đã chọn trường chưa?”

“Con đã chọn rồi bác hai.”

“Vậy thì tốt, nếu gặp chuyện gì khó khăn thì đến tìm bác hai, bác hai nhất định sẽ giúp con giải quyết.”

“Cảm ơn bác hai.”

“Ai u, đây không phải là nhị thiếu gia của Tưởng gia sao? Ngài suốt ngày bận rộn hôm nay cũng đến đây ah’.” Người nói chuyện là tổng giám đốc của công ty nào đó, Tưởng Chính Bắc không thể không quay lại xã giao với người đó vài câu. Tưởng Thần đứng ở bên cạnh cảm thấy không thú vị liền cầm đĩa bánh ngọt lên ăn.

Cách đó không xa xen lẫn trong đám người uống rượu, Tưởng Hằng vỗ tai Tưởng Hạo, “Em đi đây, mấy đứa con gái quen mặt trong đại sảnh này đều không có mắt! Lại đi thích cái tên Tưởng Thần ngu ngốc kia! Bọn họ không thấy nó vẫn chưa cai sữa sao, suốt ngày chỉ biết kề cận với ba của nó!”

Tưởng Hạo cười lạnh liết mắt nhìn cánh tay Tưởng Hằng đang đặt trên vai mình, ánh mắt đó doạ Tưởng Hằng hoảng sợ, y lập tức rút tay về, “Ê ê, em là anh em song sinh của anh đó, anh có cần phải ghét bỏ em như vậy không?”

Tưởng Hạo không thèm để ý đến y, ánh mắt hắn vẫn luôn theo dõi người đang ăn bánh ngọt không xa đằng kia. Là một đứa con riêng quê mùa. Vì sao lại có thể chiếm được những thứ tốt hơn hắn? Vẻ mặt vô tội ngu ngốc kia chỉ biết suốt ngày trốn vào trong lòng cha mình mà khóc lóc. Vì sao lại hấp dẫn ánh mắt của người khác như vậy?

Tưởng Hạo vẫn luôn nhớ rõ dáng vẻ của Tưởng Thần lúc mới đến Tưởng gia. Cậu mặc một bộ quần áo rộng thùng thình màu xánh dính đầy bùn đất, cả người bẩn hề hề thậm chí ngay cả mặt cũng không được rửa sạch. Nhưng cậu lại có một đôi mắt sáng ngời, thời điểm Tưởng Hạo ngẩng đầu nhìn cậu, hắn liền không được tự nhiên mà đem tầm mắt mình dời đi. Sau đó ông nội đem Tưởng Thần đến trước mặt bọn họ nói, “Đây là ca ca của hai con tên là Tưởng Thần.”

Tưởng Thần trong nháy mắt liền nở nụ cười với hắn. Hắn nhìn ra được cậu vốn muốn vươn tay ra, nhưng khi nghe thấy Tưởng Hằng than thở “bẩn muốn chết” cậu liền xấu hổ rụt tay trở về. Khi đó dưới đáy lòng Tưởng Hạo đã nghĩ, cuộc sống của hắn sau này sẽ không còn nhàm chán nữa.

Bảo mẫu dẫn Tưởng Thần đi tắm rửa sạch sẽ, lấy quần áo cũ trước kia của hắn cho cậu mặc vào. Rõ ràng cậu lớn hơn hắn và Tưởng Hằng, nhưng cơ thể lại phá lệ gầy yếu. Thậm chí ngay cả quần áo năm trước của hắn, cậu mặc cũng không vừa. Ngâm qua nước ấm làm cho làn da của cậu trắng nõn, những vết xẹo màu đen rải rác trên thân thể cũng theo đó mà lộ ra rõ ràng. “Trên người anh bị gì vậy?”

“A?” Tưởng Thần ngay lập tức nhìn hắn khó hiểu.

Bị ánh mắt chăm chú của hắn dán ở trên người làm cho cậu không được tự nhiên. Tưởng Hạo quay mặt đi lập lại một lần nữa, “Trên người anh có vết sẹo sao? Có người từng đánh anh ah’?”

“Tôi…” Tưởng Thần đột nhiên ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng khi cậu nhìn thấy Tưởng Hằng đi tới gần. Cậu liền cuống quít cúi đầu chạy đi, “Ê, nó sao lại bỏ chạy chứ, em đáng sợ vậy sao?”

Tưởng Hạo lạnh lùng liếc Tưởng Hằng một cái rồi xoay người rời đi.

Khi đó Tưởng Hạo cảm thấy, đứa trẻ nhút nhát mới tới này thật có ý tứ. Nhất là khi cậu trốn tránh Tưởng Hằng, nhưng lại nguyện ý nói chuyện với hắn. Điều này có nghĩa cậu có thể phân biệt được hắn và Tưởng Hằng. Đây là người đầu tiên…

Đến buổi trưa Tưởng Hạo theo thường lệ trở về Tưởng gia, lại nhìn thấy chú ba hiếm khi có mặt ở nhà.

Bọn họ ở trong phòng khách, Tưởng Thần chôn đầu ngồi trên ghế sô-pha trong góc phòng khóc thút thít. Chú ba và ông nội đang cãi nhau chuyện gì đó rất kịch liệt. Sau đó Tưởng Hạo nhìn thấy chú ba lạnh lùng nhìn Tưởng Thần. Cuối cùng hắn rời đi trở về phòng của mình. Tưởng Hạo lúc đó biết được, chú ba không thích đứa trẻ này. Không ai ở Tưởng gia che chở cho Tưởng Thần, chỉ cần không kinh động ông nội thì người ca ca này sẽ thuộc về hắn.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Hạo vứt bỏ Tưởng Hằng, muốn một mình độc chiếm một món đồ.

Hắn đi tới trước mặt Tưởng Thần ngồi xuống bên cạnh cậu, “Anh khóc?”

“A?!”

“Anh thật nhút nhát.”

Tưởng Thần vẫn như trước mở to hai mắt nhìn hắn, Tưởng Hạo cười lạnh, “Ở nơi này không ai có thể bảo vệ anh đâu.”

Vì thế Tưởng Hạo ở trong lòng liền lập mưu kế trêu đùa Tưởng Thần. Hắn muốn cho cậu biết, ở Tưởng gia này ai cũng vì lợi ích của mình mà sống. Nếu muốn sống tốt thì bản thân phải có giá trị. Mà giá trị của cậu chỉ có thể dựa vào hắn để có được.

Nhưng Tưởng Hạo vẫn chưa kịp thực thi những điều này thì mọi chuyện đột nhiên xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Tưởng Chính Bắc sau một đêm bỗng đổi tính, đột nhiên vô cùng cưng chiều yêu thương Tưởng Thần. Nhìn Tưởng Thần đỏ mặt ngồi trong lòng Tưởng Chính Bắc, nhìn hai người vui vẻ cùng nhau ăn cơm. Trong nội tâm của Tưởng Hạo bỗng phẫn nộ. Giống như món đồ chơi mình đã nhìn trúng thật lâu nhưng cuối cùng lại bị người khác đoạt mất.

Có lẽ bởi vì hắn năm lần bảy lượt lộ ra sự bất mãn với Tưởng Thần, nên Tưởng Hằng luôn tìm cách khi dễ cậu. Hơn nữa mỗi khi không có chú ba ở nhà, Tưởng Hạo liền có cảm giác mình nắm được người này trong tay, mặc cho hắn chà đạp nghiền nát.

Nhưng những ngày như vậy cũng không kéo dài bao lâu. Chú ba bỗng mang Tưởng Thần dọn ra khỏi Tưởng gia. Ngày cậu rời đi, Tưởng Hạo nhìn rõ vẻ mặt cậu lúc đó. Hắn không hiểu vì sao một kẻ đơn thuần như vậy lại có thể đạt được hạnh phúc. Tưởng gia dường như khôi phục lại sự bình lặng trước kia. Nhưng ở bên trong mẹ hắn ngày ngày muốn thôn tính sản nghiệp của cha hắn. Cha hắn mỗi ngày bận rộn công tác căn bản không có khả năng rãnh rỗi đi quan tâm hắn và Tưởng Hằng.

Cuộc sống mà người bên ngoài hâm mộ bất quá chỉ là một toà biệt thự lạnh như băng trống rỗng mà thôi.

Thế nhưng cùng lúc này Tưởng Thần lại càng ngày càng xuất sắc. Những tác phẩm của cậu xuất hiện hàng loạt trên các tạp chí. Ngay cả trường học Nhất Trung nổi tiếng là khó khăn, cậu cũng đạt được thành tích không tầm thường. Chưa kể đến người đàn ông luôn không kiên nhẫn với con cái như cha hắn cũng lên tiếng khen ngợi Tưởng Thần nhu thuận hiểu chuyện ở trước mặt bọn họ. Lý trí của Tưởng Hạo không ngừng nói với hắn. Người ca ca cả người dính bùn lầy lúc trước đã càng ngày càng cách xa hắn..

Ở ban công vẫn còn những chậu hoa mà Tưởng Thần ngày trước trồng. Vì hứng thú nên hắn đã chăm sóc cho số hoa đó. Tưởng Hằng không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, mà ngay cả chính hắn cũng không rõ bản thân mình đang làm gì. Hắn chỉ có chút nhớ người gọi là ca ca kia. Tuy bọn họ không có bất luận tiếp xúc nào rõ ràng, nhưng thời điểm Tưởng Hạo nhìn thấy Tưởng Thần. Trong mắt hắn chỉ có hận, chỉ có khát vọng đem tất cả những gì của cậu chiếm hữu. Nhưng vì sao Tưởng Thần luôn sợ hãi hắn..

Khi Tưởng Hạo nói kế hoạch của mình cho Tưởng Hằng nghe, dưới đáy lòng hắn thật sự muốn huỷ đi tay của Tưởng Thần. Nhưng Tưởng Hằng cảm thấy làm như vậy quá nguy hiểm, nếu bọn họ làm không tốt Tưởng Chính Bắc chắc chắn sẽ đem bọn họ đến đồn cảnh sát. Vì thế cuối cùng hắn chọn lựa nước sôi. Nhìn vẻ mặt cắn răng chống đỡ của Tường Thần, Tưởng Hạo rốt cuộc nở nụ cười. Ở Tưởng gia này không có bất kỳ ai có quyền được hạnh phúc.

“Hạo?! Anh sao lại ngẫn người vậy? Anh nhìn xem người bên kia là ai?”

Tưởng Hạo lần nữa lặng lẽ tránh đi bàn tay của Tưởng Hằng. Hắn quay về phía Tưởng Hằng chỉ liền nhìn thấy một người đàn ông cường tráng to lớn được bốn người vệ sĩ vây quanh đang đi đến. “Là người của Hạ gia.”

“Sao em lại không biết cha quen với những người này?”

Kế đó Tưởng Hạo liền nhìn thấy bên cạnh người đàn ông cao lớn đột nhiên xông tới một cậu thanh niên tóc vàng. Người nọ vội vàng chạy hai ba bước tới gần Tưởng Thần, ôm lấy cổ cậu thân mật nói chuyện.

“Aizz! Người kia không phải là vị hoạ sĩ thiên tài náo loạn cùng Tưởng Thần ở Paris sao? Aizz, tên người ngoại quốc thật khó nhớ.”

“Gass Sezer”

“Phải phải, chính là cái tên đáng chết kia. Tưởng Thần và Hạ gia có quan hệ gì ah’? Hạ gia tới đây không phải vì nó chứ?”

Tưởng Hạo đút hai tay vào túi đứng thẳng dậy, “Có thể, ai thèm để ý.”

Tưởng Hằng thấy hắn rời đi liền bĩu môi, y tiếp tục ở lại bữa tiệc trộm uống rượu. Ai thèm để ý? Dù sao mình cũng không quan tâm.

Sự xuất hiện của Hạ gia làm cho bầu không khí của bữa tiệc trở nên có chút khẩn trương. Theo lý thuyết, thế lực của Hồng bang luôn ở nước ngoài. Nhưng vì sao hiện giờ bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc rượu của Tưởng Thị? Hay là bởi vì Hồng bang và Tưởng Thị đang thanh lập hiệp nghị nào đó?! Người trong bữa tiệc cầm ly rượu, tuy vẫn như trước kia tuỳ ý nói chuyện với nhau. Nhưng ánh mắt của bọn họ lại không nhịn được di chuyển sang bên này.

Còn người thanh niên quấn lấy Tưởng Thần kia.. chẳng lẽ bọn họ là bạn bè?

“Tôi nhớ cậu muốn chết!” Gass vươn hai tay ôm lấy Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc ở phía sau thấy thế liền cảnh giác. “Cậu sao không gọi điện thoại cho tôi, danh thiếp tôi đưa cho cậu đâu?”

“Cái đó… tôi không cẩn thận làm mất rồi…”

Gass ngầm hiểu, y liếc mắt nhìn chăm chú Tưởng Chính Bắc, “Không sao, tôi gần đây sẽ ở lại đây.”

“Thật vậy sao?!” Tưởng Thần nhìn người đàn ông đang nói chuyện cùng Tưởng Chính Bắc, cậu đến gần khẽ hỏi y. “Lần trước tôi thấy anh bị cha nuôi mình truy đuổi, anh làm gì sai sao?”

Gass xua tay, “Không có gì, tôi chỉ bỏ một chút thuốc cho ông ấy thôi.”

“…?!”

__________________________

Tưởng Hạo là một người không biết yêu, thật đáng thương.. haizz..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play