Trải qua một buổi tối hoảng sợ Tưởng Thần vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, cậu đột nhiên hoá thân thành đứa trẻ thích kề cận Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc nấu cơm trong nhà bếp, cậu sẽ ngồi ở bàn ăn lẳng lặng nhìn hắn. Tưởng Chính Bắc đi ra ngoài lấy đồ, cậu cũng sẽ đi theo phía sau giúp đỡ hắn. Tưởng Chính Bắc không thể tưởng tượng được chỉ trong một đêm Tưởng Thần không tìm thấy hắn liền sẽ khẩn trương đến như vậy. Hắn đưa lưng về phía cậu, tay đang nêm nếm gia vị của hắn có chút không kềm chế được mà đắc ý đến run rẩy.

Vì hiện tại đã không còn kịp giờ đến trường nên Tưởng Chính Bắc đã xin nghỉ phép cho Tưởng Thần. Hai người ở nhà cùng nhau chậm rãi ăn cơm.

Tưởng Thần cầm bát ngồi đối diện với Tưởng Chính Bắc. Cậu không còn giống hai ngày trước bởi vì chuyện kia mà trốn tránh hắn. Ngược lại, hai mắt của Tưởng Thần hiện giờ luôn chăm chú nhìn Tưởng Chính Bắc, giống như sợ hắn bỗng nhiên sẽ biến mất.

Tưởng Chính Bắc cảm thấy rất vui sướng, nhưng dưới đáy lòng hắn vẫn cảm thấy có chút đau đớn. Nếu hắn có thể sống lại sớm hơn thời gian trước đây, có lẽ Tưởng Thần đã không phải trải qua những sự việc chia ly đầy đau lòng cùng thống khổ bị vứt bỏ. Chí ít hắn có thể cho cậu một tuổi thơ tốt đẹp trọn vẹn.

“Hôm nay con không vẽ tranh sao?”

Tưởng Thần lắc đầu.

“Cũng không muốn đi tìm thầy Dương ah’?”

Cậu tiếp tục lắc đầu.

Tưởng Chính Bắc thở dài một hơi, hắn vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình rồi nói với Tưởng Thần, “Lại đây ngồi với ba.”

Tưởng Thần nghe theo lời Tưởng Chính Bắc đi đến ngồi cạnh hắn.

“Con còn nhớ rõ những chuyện khi nhỏ không?” Đôi mắt của Tưởng Thần rủ xuống, nhưng cậu vẫn kiên trì lắc đầu. Tưởng Chính Bắc nâng cằm cậu lên, hắn nhìn vào đôi mắt của cậu. “Con còn nhớ rõ.”

Tưởng Thần cũng không phản bác lời hắn. Nếu như là những chuyện vui vẻ cậu có thể sẽ lãng quên. Nhưng nếu là những miệng vết thương khắc cốt ghi tâm đối với một đứa trẻ sáu tuổi mà nói, những đau xót đó tựa như dấu vết in sâu trong linh hồn của cậu. Chưa kể đến nơi trưởng thành của cậu lại là một nơi hẻo lánh đến khó có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Tưởng Chính Bắc đem đầu Tưởng Thần dựa lên ***g ngực của hắn. “Ba biết con trước kia có rất nhiều hồi ức không vui vẻ. Tất cả những điều đó đều là trách nhiệm của ba, nhưng ba không hy vọng những ký ức đó sẽ luôn đi theo cuộc sống của con. Ba yêu con, nên luôn hy vọng con có thể sống một cuộc sống vui vẻ.”

Tưởng Chính Bắt lần đầu tiên nói từ “yêu” với Tưởng Thần. Một nửa là vì muốn trấn an sự sợ hãi của Tưởng Thần. Một nửa khác là vì muốn thẳng thắng thành khẩn nói ra bí mật sâu bên trong trái tim hắn.

“Ba ba, ba sẽ không rời bỏ con có đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Ba ba, có phải con không đủ kiên cường?”

Tưởng Chính Bắc mỉm cười, “Con không cần quá kiên cường, ba sẽ bảo vệ con.”

“Kỳ thật khi con còn nhỏ cũng biết lấy đá ném vỡ cửa kính nhà bạn học. Bởi vì chúng nó mắng ông của con, mắng con là đứa trẻ không ai cần.”

“Vậy sao? Không nghĩ tới con cũng giống như ba hồi nhỏ.”

“Con còn trộm gà con của nó mang về cho ông. Nhưng cuối cùng lại bị ông mang trả trở về. Ông nói với con, dùng bạo lực đánh trả những người kỳ thị khinh thường mình sẽ không có tác dụng. Con phải cố gắng xuất sắc hơn họ, họ mới không còn xem thường con.”

“Con hiện giờ rất xuất sắc.”

Ngày hôm đó Tưởng Thần lôi kéo Tưởng Chính Bắc nói rất nhiều chuyện. Những hồi ức mà cậu chưa bao giờ nhắc đến đều được cậu đào ra từng cái một. Thậm chí những việc nhỏ nhặt không đáng kể đến chuyện người khác đã nói những gì với cậu, cậu đều nói ra hết. Tưởng Chính Bắc nói không sai, Tưởng Thần cho tới bây giờ vẫn không thể quên đi những chuyện đó. Chính là vì cuộc sống hiện giờ của cậu quá hạnh phúc, nên cậu đã che giấu những vết thương ấy. Hiện giờ lần nữa nhắc lại, điều Tưởng Chính Bắc có thể làm là vuốt lên những miệng vết thương đó cho cậu.

Hắn không muốn Tưởng Thần giấu giếm hắn điều gì. Cũng không muốn cuộc sống của cậu có lỗ hỏng. Tưởng Thần trong lòng Tưởng Chính Bắc chính là bảo bối hắn phủng trên tay. Hắn muốn mang đến cho cậu một cuộc sống thập toàn thập mỹ.

Tưởng Chính Bắc chưa từng nghi ngờ về điều này.

Sau khi mở rộng nội tâm của mình, Tưởng Thần lại càng thêm thân cận với Tưởng Chính Bắc. Những chuyện xấu hổ nho nhỏ giữ cậu và hắn vào hai ngày trước cũng được hoá giải. Tình yêu của Tưởng Chính Bắc đối với Tưởng Thần cũng biểu hiện càng ngày càng rõ ràng.

“Chính Bắc.”

Tưởng Chính Đông đứng ở trước cửa nhà Tưởng Chính Bắc. Hắn thấy hai cha con nắm tay nhau đi tới, một người anh tuấn cao lớn, một người nhu thuận hiểu chuyện. Cả hai thân mật dựa vào nhau, Tưởng Chính Bắc cúi đầu ghé vào tai Tưởng Thần nói gì đó, cậu bé liền thẹn thùng đỏ mặt. Rõ ràng là một hình ảnh rất bình thường, nhưng Tưởng Chính Đông không hiểu vì sao bản thân hắn lại sinh ra một cảm giác khó diễn tả.

Sự biến hoá của Tưởng Chính Bắc vài năm nay hắn đều để trong mắt. Buông tha hết mọi thứ của Tưởng gia, mang theo một đứa bé dọn ra ngoài sống riêng. Rõ ràng trước kia hắn tràn ngập sự chán ghét đối với sự xuất hiện của Tưởng Thần. Vì sao lại đột nhiên chuyển biến tính tình? Ban đầu Tưởng Chính Đông cũng từng nghi ngờ những điều Tưởng Chính Bắc đang làm, cộng với thái độ của lão gia tử là một âm mưu. Nhưng ba năm qua, Tưởng Chính Bắc thật sự không hề nhúng tay vào sản nghiệp của Tưởng gia. Thậm chí ngay cả chuyện hắn mở công ty mạng cũng chưa từng tìm Tưởng Thị hợp tác. Hắn chính là quyết tâm muốn tách ra khỏi Tưởng gia.

Về phương diện khác, dường như lão gia tử đối với chuyện phát sinh này trở tay không kịp. Nhưng Tưởng Chính Đông luôn nhớ lời Tưởng Chính Bắc khi đó đã nói với hắn. Đôi khi hắn lại đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ, Chính Bắc có phải có điều gì khổ tâm hay không. Từ nhỏ hắn đã biết Tưởng Chính Bắc không phải là con ruột của mẹ hắn. Thận chí hắn cảm thấy lão gia tử cũng không thích Tưởng Chính Bắc. Cho nên hắn luôn ôm cảm giác đồng tình đối với người anh em không có hào quang này. Cho dù Tưởng Chính Bắc không cảm kích hắn, cũng luôn ngoan độc nhẫn tâm đối phó hắn không ít lần.

“Chính Bắc theo anh về nhà đi.”

“Anh hai đừng nói giỡn.”

“Lão gia tử bị bệnh rồi.”

“…”

Tưởng gia, nơi mà Tưởng Thần đã rất lâu không trở về. Căn nhà này dường như chưa từng biến hoá, hoàn toàn vẫn giống như trong trí nhớ của cậu.

Hiện giờ Tưởng Thần đang ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách. Vẻ mặt cậu có chút dè dặt, đối diện cậu là hai anh em sinh đôi, một trái một phải luôn trộm dò xét cậu. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo vẫn giống như trước cao hơn Tưởng Thần. Cả hai có đôi mắt phượng sắc bén giống như Tưởng Chính Bắc cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi. Tưởng Hạo ôm cánh tay ngồi trên ghế, Tưởng Hằng hai tay đút trong túi quần đứng bên cạnh nó.

“Tiểu Thần ca ca không nhận ra chúng ta sao?” Tưởng Chính Bắc đang ở phòng lão gia tử nói chuyện. Trong lúc nhất thời sẽ không trở ra. Tưởng Hằng liền lớn mật nói, “Ah’ đúng rồi, phải là chúng em hiện giờ không nhận ra Tưởng Thần ca ca chứ. Nghe nói ca ca bây giờ là hoạ sĩ, năm đó chúng em hẳn là nên lưu giữ những bức tranh của ca ca mới phải.”

Tưởng Hạo ngồi ở một bên không lên tiếng, hai mắt nó đánh giá hàng hiệu trên người Tưởng Thần. Khí chất trên người cậu hoàn toàn bất đồng với trước kia. Ba năm trước đây Tưởng Thần đã có thể gọi là xinh đẹp. Thì cậu hiện giờ lại mang theo sự thanh tao cùng trầm tĩnh, khiến cho người khác cảm thấy phá lệ thoải mái.

Ngay cả khi hai anh em bọn họ thi đậu vào Nhất Trung cũng vẫn cảm thấy bản thân mình chênh lệch xa với Tưởng Thần. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Tưởng Hạo không khỏi tối sầm lại hơn phân nửa.

Tưởng Hằng không phát hiện Tưởng Hạo sinh khí. Nó tiến đến gần nắm lấy vai Tưởng Thần, khuôn mặt nó tươi cười nói, “Thần ca ca sao lại không nói lời nào ah’.”

“Anh không biết phải nói gì…” Tưởng Hằng đi tới gần khiến cho Tưởng Thần ngửi thấy mùi nước hoa trên người nó. Hoàn cảnh hiện giờ rất giống với lúc cậu mới đến Tưởng gia. Mặc dù đối phương không biểu hiện như lúc trước. Nhưng Tưởng Thần cảm thấy sự trưởng thành của hai anh em song sinh này hoàn toàn khác biệt với mình. Cho nên đây cũng là nguyên nhân Tưởng Thần luôn kháng cự bọn họ.

“Em và Hạo khi còn nhỏ không hiểu chuyện, nên đã gây ra rất nhiều phiền phức cho ca ca. Nhưng mà ca ca, chúng em hiện giờ đã sửa đổi. Cũng học tập theo ca ca thi đậu vào Nhất Trung.”

“Các em học ở Nhất Trung?!” Tưởng Thần sợ hãi kêu lên.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang giật mình của Tưởng Thần, Tưởng Hằng có chút đắt ý nhướng mày, “Đúng vậy ca ca, chúng em có lợi hại không.”

Tưởng Thần gật đầu.

“Vậy ca ca hiện giờ đồng ý chơi cùng với chúng em không?”

Tưởng Thần không biết nên trả lời nó như thế nào. Cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai mắt của Tưởng Hạo đang nhìn chằm chằm mình. Cậu cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, nhưng đối phương đột nhiên lại mỉm cười, “Thần ca ca trước kia có trồng hoa ở ban công, mau đến xem thử đi?!”

Không ngờ những chậu hoa lúc trước cậu và ba ba trồng vẫn còn sống, Tưởng Thần kinh ngạc nhìn Tưởng Hạo, “Em trồng sao?”

“Ừ.”

“Hạo chăm sóc những bông hoa đó rất tỉ mỉ. Mỗi ngày đều phải lên đây nhìn ba lần, em động một chút cũng không được.” Tưởng Hằng đứng ở sau Tưởng Thần nói, trong giọng nói của nó mang theo sự oán giận còn kèm theo một chút gì đó.

“… vì sao ah’?”

Tưởng Hạo mỉm cười, “Không vì sao hết, em cảm thấy chúng nó trông rất đẹp nên chăm sóc thôi. Không nghĩ tới lại sống lâu như vậy.”

Tưởng Thần nói, “Loại hoa này rất dễ sống.”

“Như vậy ah’.” Giọng nói của Tưởng Hạo khá nhẹ nhàng, làm cho Tưởng Thần không hiểu được cảm xúc bên trong.

“.. ông nội không có việc gì phải không?”

Tưởng Hằng đứng ở bên cạnh nghe thấy Tưởng Thần nói liền trả lời, “Ông nội đương nhiên không có việc gì!”

Tưởng lão gia tử đột nhiên bị bệnh, hơn nữa lại không hề trong dự tính. Nhưng điều làm cho Tưởng Thần có chút buồn bực chính là, cậu vốn muốn cùng Tưởng Chính Bắc đi vào thăm ông nội. Nhưng Tưởng Chính Đông lại ngăn cản cậu, nói chuyện của người lớn rất phức tạp. Tưởng Thần đành phải ở lại trong phòng khách cùng Tưởng Hằng và Tưởng Hạo.

Thấy Tưởng Thần xuất thần, Tưởng Hằng liền nháy mắt ra hiệu với Tưởng Hạo. Nó vỗ vai Tưởng Thần, “Thần ca ca theo chúng em đi xem phim đi, ngồi ở đây lâu thật nhàm chán.”

“.. anh…”

Tưởng Thần không kịp phản bác đã bị Tưởng Hằng cưỡng ép đưa lên lầu hai quẹo vào trong một căn phòng. Bên trong là một phòng chiếu phim mini, xung quanh căn phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ mờ ảo ảo chiếu sáng, đặt biệt có cảm giác như rạp chiếu phim. Tưởng Hằng ấn Tưởng Thần ngồi lên ghế sô-pha. Tưởng Hạo ngồi ở bên cạnh chắn lối ra của Tưởng Thần. Nó thấy cậu muốn đứng lên liền vươn tay nắm lấy tay cậu. “Làm sao vậy?”

“Anh không muốn xem phim.”

“Vậy thì Hằng quyết định đi.”

Tưởng Hằng nháy mắt nói, “Được ah’, cam đoan là một bộ phim Thần ca ca chưa từng xem qua.”

Hết thảy đã được chuẩn bị, Tưởng Hằng ngồi bên tay phải của Tưởng Thần. Hai người đem cậu kẹp ở giữa, làm cho cậu cảm thấy rất áp bách. Tưởng Thần ngồi trên ghế sô-pha rất không thoải mái, “… anh muốn uống nước.”

“Hằng, đi rót nước cho ca ca, đừng lấy nước lạnh, lấy nước nóng đó.”

“Được rồi.”

“Thần ca ca đang khẩn trương sao?” Tưởng Thần bị Tưởng Hạo nói trúng tâm sự. Cậu có chút xấu hổ mà quay mặt đi. Tưởng Hạo trong bóng đêm cười lạnh một chút, “Ca ca, em thấy anh nên cẩn thận một chút không nên lộn xộn. Lỡ như làm tay của mình bị thương thì không còn vẽ tranh được nữa, như vậy thì thật không tốt ah’.”

Tưởng Thần ngẩn ngơ, nửa ngày cậu cũng không mở miệng được.

Tưởng Hằng rất nhanh liền đem nước từ bên ngoài đi vào. Nước nóng trong ly không ngừng bốc lên làn khói trắng.

“Cảm ơn.”

Tưởng Thần vươn tay định cầm lấy. Nhưng Tưởng Hằng không có ý định đưa cho cậu, “Thần ca ca, tay đối với hoạ sĩ có phải rất quan trọng?”

“Hả?”

Tưởng Thần vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của Tưởng Hằng thì nó đã đem ly nước nóng trên tay hất về phía tay của cậu. Nước nóng tiếp xúc với làn da của Tưởng Thần làm cho cậu đau đến phải hô lên. Thậm chí sinh ra cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

“Nha, Thần ca ca thật ngại quá đi, em lỡ trượt tay, ha ha..”

Tưởng Hằng nói xong liền ném cái ly trong tay xuống, giả vờ như bối rối mà chạy ra ngoài tìm người. Tưởng Hạo ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhìn cậu. “Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Thần ca ca thật giống một con chuột bạch ah’. Làm cho người ta muốn bắt nạt!”

_________________________

=_=” má hai thằng mất dạy, edit chương này mà tức ói máu!

hôm nay là 30 nhỉ :”>.. sắp mùng 1 rồi! Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha.

klq, nhưng mà..

18/02/2015 – chúc mừng sinh nhật Shim Changmin ^__^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play