Thư Lãng sửng sốt một chút, y nhìn khuôn mặt của Tưởng Chính Bắc không biết vì sao lại bật cười. “Chính Bắc, cậu ấy đi rồi…”

Tưởng Chính Bắc không biết người đi rồi này là ai mà có thể khiến cho Thư Lãng biến thành bộ dạng đau khổ như vậy. Nút thang máy sáng lên từng nút từng nút hướng về dưới lầu. Hắn thầm nghĩ mau mau đem Thư Lãng đưa đến bệnh viện. Cả người y nồng nặc mùi rượu, cho dù là ai ngửi thấy cũng sẽ mau say.

“Chính Bắc, cậu có điện thoại không?” Thư Lãng đột nhiên hỏi.

Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút, nhưng lại ngay lập tức gật đầu. Hắn lấy lý do đưa điện thoại cho Thư Lãng mà đi tới gần y.

Thư Lãng cầm điện thoại của Tưởng Chính Bắc trong tay, y nhìn nó hơn nửa ngày, dường như đang do dự có nên gọi điện thoại hay không. Tưởng Chính Bắc lúc này đã đem Thư Lãng siết chặt trong lòng. Thư Lãng từ lúc cầm điện thoại vẫn luôn lăng lăng nhìn màn hình. Lực chú ý của y bị dời đi, Tưởng Chính Bắc cũng không hỏi nhiều. Hắn bế Thư Lãng ra khỏi thang máy, hợp lực với Âu Tề đem y đưa vào trong xe.

“Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?”

“Không có chuyện gì, chỉ là uống rượu quá độ thôi. Hơn nữa cậu ta đã lâu không có ăn cơm, cho nên thể chất khá suy yếu, cần ở lại quan sát một thời gian.”

Nghe Thư Lãng không xảy ra chuyện gì lớn. Âu Tề thở phào một hơi xem như yên lòng. Y quay đầu thấy Tưởng Chính Bắc đang nhìn đồng hồ liền cười nói, “Sốt ruột sao ah’?”

“Tiểu Thần còn ở nhà của giáo sư Dương, tôi phải đi đón nó.”

“Vậy được rồi, cậu mau đi đi, tôi ở lại đây chăm sóc cho Thư Lãng.”

Tưởng Chính Bắc gật đầu, hắn vươn tay lấy di động của mình trong tay Thư Lãng. Nhưng đối phương lại giữ chặt lấy điện thoại của hắn, như thế nào cũng không chịu buông. Âu Tề bất đắc dĩ đành phải đem di động của mình đưa cho Thư Lãng. Lúc này y mới chịu buông điện thoại của Tưởng Chính Bắc ra. “Chính Bắc, tôi cảm thấy Tương Lãng có chút kỳ lạ.”

“Do uống rượu thôi.”

Tưởng Chính Bắc trước khi đi vẫn luôn nhìn Thư Lãng. Thư Lãng luôn là một người im lặng, nhưng y hiện giờ lại giống như một người bị bệnh thần kinh. Tay cầm chặt lấy di động của Âu Tề, làm thế nào cũng không chịu buông ra. Y lúc đó đã nói “Cậu ấy đi rồi”, là ai đi rồi? Tưởng Chính Bắc nghĩ đến đời trước Thư Lãng yêu thầm hắn liền đau đầu xoa trán.

Lúc Âu Tề có ý định lấy lại di động của mình trong tay Thư Lãng, đột nhiên điện thoại của y vang lên. Thư Lãng kinh ngạc một chút, y nắm chặt chiếc điện thoại di động rồi nhìn chằm chằm Âu Tề. “Thư Lãng, ngoan, đưa đi động cho tôi.”

Thư Lãng lắc đầu, y nhấn nút nghe điện thoại. “Cậu hiện giờ mới gọi điện thoại cho tôi sao?”

Âu Tín nghe thấy thanh âm say rượu ở đầu dây bên kia liền sửng sốt một chút. Hắn khẽ cau mày thoáng nhìn qua màn hình di động. Thấy mình không gọi sai số, lúc này hắn bỗng nghe thanh âm gào thét của Âu Tề ở đối diện, xem ra Thư Lãng đang uống rượu.

Không nghe thấy ai trả lời Thư Lãng bất mãn nói, “Alo, sao cậu không nói gì?”

“Thư Lãng đại gia ah’, tôi quỳ xuống lạy cậu, đưa điện thoại cho tôi đi. Tiểu Tín, Thư Lãng cậu ấy uống rượu. Anh hôm nay không về nhà được, phải ở đây chăm sóc cho cậu ấy, em không cần chờ anh.”

“Ừ, em biết rồi.”

Biết Âu Tề đêm nay không trở về nhà, Âu Tín dứt khoát cúp điện thoại. Thư Lãng vẫn còn sững sờ cầm di động bỗng nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến thanh âm “tít tít”, y ngay lập tức khóc nức nở. Âu Tín luống cuống đứng ở bên cạnh, “Thư Lãng, cậu rốt cuộc làm sao vậy..? Đã xảy ra chuyện gì…?”

Thư Lãng chỉ khóc và khóc, hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Âu Tề. Âu Tề nghĩ y uống rượu đến say khướt nên mới hành động kỳ lạ như thế. Y đành cầm lấy di động thật vất vả mới cướp trở về của mình chơi games.

Thư Lãng khóc một hồi lâu dần ngủ thiếp đi, hai mắt y đỏ ngầu, khoé mắt còn đọng lại vài giọt lệ. Âu Tề lấy lại di động, hai mắt bình tĩnh đánh giá gương mặt mệt mỏi của Thư Lãng. Rốt cuộc y đang chờ điện thoại của ai? Là của Chính Bắc sao?

Chuyện Thư Lãng yêu Tưởng Chính Bắc lên đến trung học Âu Tề mới biết được.

Tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ, bọn họ đại khái đều cho rằng mình che giấu rất tốt. Nhưng ánh mắt lại không thể lừa gạt được người khác. Ánh mắt mà Thư Lãng nhìn Tưởng Chính Bắc luôn khiến cho Âu Tề cảm thấy nóng bỏng đến độ làm cho người ta muốn né tránh. Cũng chỉ có một mình Tưởng Chính Bắc mới không nhìn ra được. Âu Tề khi đó cũng không có ý nghĩ muốn đâm chọc mối quan hệ của hai người họ. Thư Lãng không nói ra chung quy cũng có nguyên nhân của y. Hơn nữa nếu dựa vào tính tình lúc đó của Tưởng Chính Bắc. Một khi nói toạc ra, chỉ sợ bọn họ ngay cả làm bạn cũng không thể làm được.

Chung quy cũng bởi vì thấy Thư Lãng thầm mến Tưởng Chính Bắc quá cực khổ. Cho nên dưới đáy lòng của Âu Tề luôn thiên vị một chút cho Thư Lãng. Huống chi Tưởng Chính Bắc cuối cùng lại ra nước ngoài nhiều năm, chưa kể còn chặt đứt liên lạc với bọn họ. Những ngày tháng đó Thư Lãng thương tâm ra sao y vẫn còn nhớ rất rõ.

“Haizz.. tình yêu là cái gì chứ, thật là phiền toái!”

Âu Tề chống tay nằm trên chiếc giường đối diện với Thư Lãng chơi games. Không biết ngày mai ngươi này tỉnh lại có còn nhớ bộ dạng ngu ngốc của mình ngày hôm nay hay không.

Thư Lãng mở to hai mắt, nhất thời bị ánh sáng xung quanh chiếu vào mắt làm cho y đau đớn. Mình ở bệnh viện? Mình sao lại đến bệnh viện? Thư Lãng theo thói quen vươn tay tìm di động, nhưng lại phát hiện mình không mang theo di động bên người. Một cảm giác thất bại kéo đến đả kích Thư Lãng, khiến cho y ngã người nằm lại giường bệnh.

Thư Lãng đảo mắt, y nhìn thấy Âu Tề và Âu Tín đang đứng đối diện giường mình. Hai anh em đang cười tủm tỉm quan sát y.

“Thư Lãng, cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.”

“Tôi làm sao vậy?”

“Cậu còn hỏi mình làm sao hả?! Uống say đến nỗi không còn biết trời trăng gì. Cậu thật là đã giày vò người ta đến chết, cậu quậy tới độ tôi và Chính Bắc thiếu chút nữa chết không toàn thây trong bệnh viện. Tôi hỏi, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy? Bình thường cậu gần như chẳng bao giờ đụng vào một giọt rượu ah’.”

“Không có gì, tâm trạng tôi không tốt thôi.”

“Tâm trạng cậu không tốt liền uống rượu ba ngày ba đêm hả?” Âu Tề hiển nhiên là không tin. “Tôi ở đây mà cậu còn không chịu nói thật? Có phải bởi vì Chính Bắc không? Cậu thổ lộ bị cậu ta từ chối?”

Thư Lãng sửng sốt một chút lắc đầu, “Không có liên quan đến Chính Bắc.”

“Vậy có thể là ai ah’?”

Âu Tín cũng lần đầu biết Thư Lãng cư nhiên thích Tưởng Chính Bắc. Nhưng hắn cũng nhìn ra Thư Lãng hiện giờ không nguyện ý nói đến chuyện này. Âu Tín vỗ vai anh trai mình rồi nói. “Tâm trạng hiện giờ của Thư tiên sinh không được tốt. Anh ah’, anh không nên quấy rầy anh ấy.”

Âu Tề bĩu môi tiếp tục ăn cháo của mình.

Thư Lãng gật đầu với Âu Tín, hiển nhiên y đã hoàn toàn quên hết những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua.

Sau khi Tưởng Chính Bắc đưa Tưởng Thần đến nhà giáo sư Dương, hắn chạy đến thăm Thư Lãng. Nhìn thấy tinh thần của y đã trở lại bình thường hắn liền nói. “Nếu tâm trạng cậu không tốt thì đi ra ngoài chơi một chút đi. Cậu muốn đi đâu? Tôi tìm người giúp cậu sắp xếp.”

“Cảm ơn, tạm thời tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình.”

Tưởng Chính Bắc cũng không muốn nhúng tay nhiều vào việc của Thư Lãng. Bởi vì chuyện đời trước như một tấm gương soi ở trước mặt hắn, nên hắn muốn tận lực bảo trì khoảng cách hoà bình với người này. Nhưng dù sao Thư Lãng cũng là bạn của Tưởng Chính Bắc, xuất phát từ sự lo lắng của tình bạn, hắn vẫn tìm người sắp xếp cho Thư Lãng vài kế hoạch du lịch. Nếu người mình đợi vẫn không xuất hiện thì tại sao không tự mình đi tìm chứ?



“Chỗ này con vẽ chưa được, phải chú ý đến độ đậm nhạt của bóng. Cầm bút phải vừa nhanh vừa chuẩn lại kiên quyết. Tốt nhất là vẽ như thế nào để không cần phải sửa lại lần thứ hai.” Giáo sư Dương nhìn Tưởng Thần vẽ rồi chỉ dẫn. Ông thuận tay cầm bút vẽ vài nét, làm cho bức hoạ trên giấy của Tưởng Thần sống động như hình ảnh ba chiều.

Tưởng Thần gật đầu.

“Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Qua vài ngày nữa là giao thừa rồi, con không cần đến đây nữa. Về nhà đón năm mới đi.”

“Giáo sư không ở đây cùng con đón năm mới sao…”

Dương giáo sư cười cười vỗ đầu Tưởng Thần. “Gần đây có một số danh hoạ xuất hiện ở thành phố X. Bọn họ mời thầy đến xem. Chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian thầy mới có thể trở về. Con mỗi ngày nhớ luyện tập nhiều một chút, thầy trở về nhất định sẽ kiểm tra con.”

Khi Tưởng Chính Bắc đến đón Tưởng Thần liền phát hiện tâm trạng của cậu không vui. Hắn hỏi một hồi mới biết là vì giáo sư Dương phải đi ra ngoài. Tưởng Chính Bắc ôm lấy bé cưng của hắn an ủi, chờ đến khi cảm xúc của Tưởng Thần bình thường trở lại hắn liền hỏi.”Năm mới tiểu Thần muốn làm gì?”

“Ở nhà cùng với ba ba.”

“Con không muốn đi ra ngoài chơi sao?”

Tưởng Thần lắc đầu, cậu lập lại lần nữa. “Con muốn ở nhà với ba ba thôi.”

Tưởng Chính Bắc cười vuốt tóc của Tưởng Thần, “Được, vậy ba sẽ ở nhà với con.”

Nhưng cùng ngày, một vị khách không mời mà tới đã ghé thăm nhà của bọn họ.

Tưởng Chính Đông quan sát thiết kế nội thất trong ngôi nhà, cùng cậu bé đang mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu lam nhạt. Hắn mỉm cười hỏi. “Con ở đây có quen không?”

Tưởng Thần nhìn hắn không trả lời, Tưởng Chính Bắc từ trong văn phòng đi ra. Hắn tuỳ ý nằm trên ghế sô-pha, một chút cũng không có ý định tiếp đãi Tưởng Chính Đông, “Em hôm nay không dự định về nhà sao?”

“Em hiện giờ đang ở nhà đây.”

Nghe Tưởng Chính Bắc nói như vậy, Tưởng Chính Đông cũng không tức giận. “Tính tình của em vẫn ương ngạnh như thế. Dù sao cha sắp xếp cho em đi thân cận cũng là vì muốn tốt cho em thôi. Em cũng không nên vì thế mà năm mới không trở về nhà ah’. Cha ngoài miệng không nói nhưng trong lòng luôn nhớ đến em.”

“Cho nên anh định thuyết phục em về nhà ah’?”

Tưởng Chính Đông giật mình, tiếp tục nói. “Chính Bắc, em quyết tâm đoạt tuyệt quan hệ với cả nhà sao?”

“Em nghĩ em làm nhiều chuyện như vậy có lẽ đã quá rõ ràng rồi.” Tưởng Chính Bắc quay đầu nhìn hắn. “Anh hai, em đoán anh cũng đã biết được ý nghĩ của cha. Cho dù anh không nhìn thấu, nhưng em tin là người mẹ thông minh hiểu ý người khác của chúng ta có lẽ đã đề cập qua với anh. Trên đời này vốn không có thứ gì thập toàn thập mỹ cả. Anh có thứ này thì liền sẽ mất đi thứ kia, con người cũng giống như vậy.”

“Chỉ là về nhà ăn năm mới thôi mà.”

“Anh hai, anh vẫn thiếu sự lãnh khốc, đây là điều cơ bản nhất của một người thương nhân. Nếu anh không quyết đoán thì đồ vật anh có được ngày hôm nay sẽ bị huỷ trong tay của anh. Tin chắc là anh không hy vọng có một ngày Tưởng Thị đổi sang họ Phương đi.”

Tưởng Chính Đông nhíu chặt mày hỏi, “Lời này của em là có ý gì?”

“Không phải anh là người rõ ràng nhất trong lòng sao? Anh hai, em đã hứa với Tưởng Thần cùng nó đón năm mới. Anh về trước đi, thuận tiện nói với lão gia tử, chúc ông ấy năm mới vui vẻ.”

Tưởng Chính Đông đi rồi, Tưởng Thần mới dựa lên chân Tưởng Chính Bắc nhỏ giọng nói. “Ba ba là vì con nên mới không trở về nhà đón năm mới sao?”

“Đúng vậy ah’, cho nên ba hiện giờ chỉ có một mình tiểu Thần thôi. Tiểu Thần phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ba có biết không?”

“Con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ba ba!”

Tưởng Chính Bắc nhéo cái mũi của Tưởng thần, “Tiểu ngốc nghếch cùng ba đi dán câu đối xuân đi.”

Tưởng Chính Bắc dĩ nhiên sẽ không đi dạo phố mua sắm đồ tết. Những câu đối xuân trong nhà và những vật trang trí nhỏ nhắn đều là do chị thư ký muốn lấy lòng Tưởng Chính Bắc mà đóng gói đưa tới. Để tiện cho việc sử dụng, chị thư ký thậm chí còn bỏ thêm một cuộn băng keo và một cây kéo nhỏ ở bên trong.

“Hiệu suất làm việc của người này cũng không tệ lắm.” Tưởng Chính Bắc vừa lòng gật đầu.

Tưởng Thần đứng trên ghế dựa, cậu cầm kéo khoa tay múa chân dán câu đối xuân trước cửa. Lúc Tưởng Chính Bắc đi ra liền thấy cậu đang nhón chân cố sức vươn người lên, hắn cười cười đi đến gần giúp cậu.

“Ba ba?”

“Đừng có lộn xộn, để ba đỡ con.”

“Nhưng mà ba ba.. con thấy nhột..”

Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc đụng vào người không ngừng cười khanh khách. Câu đối xuân trên tay cậu cũng rớt xuống. Tưởng Chính Bắc không ngờ chỗ này lại là điểm mẫn cảm của cậu. Trong lòng vui vẻ liền trêu đùa Tưởng Thần, hắn không những không buông tay, mà ngược lại còn nảy ra ý xấu không ngừng kích thích cậu. Tưởng Thần cười lăn lộn, lắc lắc thân mình chui vào trong ngực Tưởng Chính Bắc. “Ba ba.. mau mau buông con ra.. con nhột quá…”

“Làm sao đây, tay của ba không ngừng được.” Tưởng Chính Bắc cười gian nói.

Tưởng Thần rất nhanh bị Tưởng Chính Bắc chọc cười đến chảy nước mắt. Hai mắt hồng hồng, cậu thở gấp gáp hỏi. “Vậy làm sao bây giờ… ba ba.. con nhột quá.. ha ha.. đừng chạm vào nơi đó.. ba ba.. xin ba ba…”

Nghe Tưởng Thần cầu xin hắn, Tưởng Chính Bắc lúc này mới thả lỏng sức lực. “Không đùa nữa, mau dán câu đối xuân đi.”

Cầm lấy câu đối xuân trong tay của Tưởng Thần. Tưởng Chính Bắc động tay hai ba cái liền dán xong. Hắn nhìn cánh cửa màu đỏ sáng bóng, hai mắt liền ảm đạm. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được cảm thụ sự ấm áp của gia đình. Cũng không cầu mong xa vời người khác sẽ quan tâm đến hắn. Nhưng đứa trẻ này lại cho hắn sự quyết tâm muốn sống một cuộc sống bình yên. Tưởng Chính Bắc nghĩ đến chuyện hai người cứ như vậy ở bên cạnh nhau không phải là không tốt.

“Ba ba, ở đây có pháo hoa!”

“Buổi tối chúng ta cùng nhau đốt.”

Thức ăn trong tủ lạnh đều là đồ được mua trong siêu thị. Hai người sử dụng gia vị đơn giản trong nhà bếp, nêm nếm lại một chút. Cứ như vậy bảy tám món hợp lại thành một bàn đầy thức ăn. Tưởng Chính Bắc nếm một chút, hương vị xem như không tệ.

Chuẩn bị rượu cùng đồ uống, hai người ngồi trên ghế sô-pha xem lễ hội mùa xuân trên TV. Câu được câu không trò chuyện. Những điều đơn giản này Tưởng Chính Bắc đã từng vứt bỏ như một đôi giày rách. Nhưng hiện giờ, trong nội tâm của hắn lại phát hiện nó có thể làm cho hắn mỉm cười.

Chờ đến khi tiếng chuông đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, Tưởng Thần đã dựa vào trong ***g ngực của Tưởng Chính Bắc ngủ thiếp đi. Cậu còn mơ mơ màng màng nhớ đến chuyện phải đốt pháo hoa. Tưởng Chính Bắc ôm Tưởng Thần vào lòng, hắn bế cậu đi đến phòng ngủ, lột sạch quần áo trên người cậu. Sau khi hắn nhét Tưởng Thần vào trong ổ chăn liền nói “Đừng nghĩ đến chuyện đốt pháo hoa nữa, con mau ngủ đi.”

Tưởng Thần cầm lấy tay Tưởng Chính Bắc khẽ nói, “Ba ba, năm mới vui vẻ.”

“Con cũng vui vẻ.” Tưởng Chính Bắc cúi người hôn lên cánh môi phấn nộn của Tưởng Thần. Sau đó đứng dậy tắt TV ôm cậu đi ngủ.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc của pháo hoa không ngừng được bắn lên không trung. Có lẽ ngày hôm nay là ngày hắn cảm nhận được hạnh phúc chân thật nhất trong hai kiếp nhân sinh mà bản thân hắn từng trải qua.



Thư Lãng sau lần cuối ấn nút tắt cuộc gọi, y dựa người lên cửa sổ ở ban công nhìn pháo hoa. Ngôi nhà cao tầng đối diện treo bốn chữ “năm mới vui vẻ” sáng ngời chói mắt. Y còn nhớ rõ năm trước, khi đó Diệp Phong còn ở bên cạnh y. Hắn độc mồm độc miệng mà giễu cợt những người thiết kế ra thứ thị hiếu đó.

Về sau cả hai dần dần có những cử chỉ theo hướng ái muội nào đó, Thư Lãng đã không còn nhớ rõ. Y chỉ nhớ khi đó Diệp Phong nắm lấy tay y viết một câu gì đó lên cánh cửa sổ. Thư Lãng lúc đó cũng không tỉ mỉ đi tìm hiểu ý nghĩa của những chữ kia. Nhưng bây giờ nghĩ lại, những chữ nhỏ bé ấy bỗng nhiên phóng đại vô số lần trước mắt y.

Diệp Phong nói không sai, y là người ích kỹ.

Y chỉ muốn có một người ở bên cạnh sửa ấm trái tim cho y. Nhưng lại không lưu tâm đến cảm thụ của đối phương. Một lòng hãm trong tình yêu say đắm không thể chiếm được của Tưởng Chính Bắc. Rồi tự mình hối tiếc tự mình dày vò, để rồi bỏ lỡ một người thật sự quan trọng đối với bản thân mình.

Khi Diệp Phong muốn dẫn y về quê đón năm mới, y nên nghĩ đến điều này, người kia đối với mình không phải chỉ có mỗi lòng cảm kích..

Ở nông thôn?!

Mạch suy nghĩ của Thư Lãng bỗng ngừng lại, đôi mắt phượng xinh đẹp của y híp lại rồi mở ra thật to. Mình sao lại quên chuyện quan trọng như vậy?

_____________________________

p/s: thế là ta không thiếu chương nữa, vẫn cố gắng giữ tốc độ mỗi ngày 1 chương :”>~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play