Tưởng Chính Bắc che chở cho Tưởng Thần, người ngoài nhìn vào liền hiểu.

Mưu kế của Tưởng Hằng và Tưởng Hạo không thể thực hiện được. Hai chúng nó không cam tâm trong lòng nhưng đành phải rời đi. Tưởng lão gia tử quan sát hành động của bọn họ ở trong mắt, chân mày của ông cũng theo đó mà nhíu lại.

Tưởng lão gia tử dường như cũng không muốn thảo luận chuyện công ty với Tưởng Chính Bắc. Ông lúc trước đón Tưởng Thần trở về nói cho cùng là vì suy xét tương lai sau này của hắn. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, Tưởng Chính Bắc dường như vì Tưởng Thần mà buông tha rất nhiều thứ.

“Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người ổn định đi.”

Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút, không thể tưởng tượng được cha hắn lại bắt đầu quan tâm đến cuộc sống riêng tư của hắn. “Con gần đây không nghĩ đến phương diện này. Công ty lại rất bận, tuỳ tiện tìm một người chỉ sợ cô ta không chăm sóc tốt cho tiểu Thần.”

Tưởng lão gia tử cũng không phản bác, “Cuối tuần có một bữa tiệc rượu con đến đó đi.”

Tưởng Chính Bắc không có từ chối, nhưng thời điểm đến đó hắn lại mang theo Tưởng Thần. Đây là lần đầu tiên Tưởng Thần tham gia một bữa tiệc như thế này. Ăn uống linh đình, cả nam lẫn nữ đều mặc quần áo sang trọng lộng lẫy, giống như những vị bá tước tiểu thư trong lâu đài Châu Âu được chiếu trên TV.

Tưởng Chính Bắc cầm một ly champagne, sau đó hắn lại lấy thêm một ly nước trái cây cho Tưởng Thần. “Khẩn trương?”

“Ba ba, vì sao chúng ta phải tới nơi này?”

“Vì phải giải quyết một số chuyện phiền phức.”

Tưởng Thần ngẩng đầu nhìn hắn, cậu hiện giờ đã cao đến hai phần ba thân người của Tưởng Chính Bắc. Hôm nay Tưởng Thần mặc tây trang, cậu thắt một cái nơ bướm trên cổ trông rất xinh đẹp.

“Tưởng tiên sinh, không ngờ ngài cũng đến.”

“Náo nhiệt như vậy tôi làm sao có thể bỏ lỡ.”

“Vị thiếu gia này là..?”

Tưởng Chính Bắc xoa đầu Tưởng Thần cười nói, “Đây là con trai của tôi, Tưởng Thần.”

Hôm nay Tưởng Chính Bắc mang Tưởng Thần tới đây là vì mục đích muốn cho nhiều người biết khó mà lui. Đương nhiên trong số đó khẳng định cũng không thiếu người không ngại trắc trở mà lao vào. Nhưng ít ra cũng có thể dễ dàng đập tan ảo mộng của một số người muốn tiến tới.

“Tiểu thiếu gia thật đáng yêu.”

Tưởng Chính Bắc từ chối cho ý kiến.

Hắn thoát ly khỏi Tưởng gia một mặt là vì muốn từ chối quyền lợi tranh giành tài sản. Một mặt khác chính là muốn thoát khỏi trói buộc của lão gia tử. Hắn muốn chăm sóc tốt cho Tưởng Thần, xây dựng cho cậu một thế giới trưởng thành tràn ngập tình thương cùng ấm áp. Hiện giờ cha hắn lại đột nhiên buộc hắn kết hôn, không biết ông lại đánh chủ ý gì đây.

Tưởng lão gia tử thấy Tưởng Chính Bắc mang theo Tưởng Thần đến đây. Lông mày của ông liền dựng thẳng lên, nhưng Tưởng lão gia tử là ai? Ông đã quyết định chuyện gì thì chuyện đó không thể không thành. “Chính Bắc, vị này chính là thiên kim của tập đoàn Lâm Thị, Lâm Mộ tiểu thư. Lâm tiểu thư vừa mới từ nước Mỹ du học trở về. Hiện giờ đang ở tập đoàn trợ giúp cha mình xử lý công tác.”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Ah, không biết Lâm tiểu thư ăn bánh mỳ hamburger bên Mỹ rồi về đây ăn đồ Trung Quốc có quen không?”

“Tưởng tiên sinh thật thích nói đùa.” Lâm tiểu thư cười rộ lên, cô liếc mắt nhìn Tưởng Thần đang đứng bên cạnh Tưởng Chính Bắc. “Vị này là..?”

“Đây là con trai của tôi, Tưởng Thần. Tiểu Thần gọi dì đi con.”

Sắc mặt của Lâm tiểu thư liền trở nên khó coi. “Không nghĩ tới Tưởng tiên sinh đã có con. Bà Tưởng sao không theo ngài đến đây?”

“Lâm tiểu thư thông minh như vậy ắt hẳn cũng có thể nhìn ra được. Cha tôi hiện giờ đang mưu tính giúp con tôi tìm một người mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp ah’. Lâm tiểu thư có hứng thú không?”

“Thật có lỗi, tôi có bạn ở gần đây, lát nữa nói chuyện sau.”

Lâm tiểu thư vừa đi, Tưởng Chính Bắc liền cười lạnh. Trước kia tại sao hắn lại có thể hoà mình vào những bữa tiệc như thế này? Còn nguyện ý vui đùa với những kẻ đeo bộ giả dối như thế kia?

“Ba ba, ông nội hình như rất tức giận.”

“Không sao, ông nội sẽ tự hiểu. Không phải chuyện gì cũng có thể nằm trong lòng bàn tay mình.”

Tưởng Thần không hiểu ý tứ trong lời nói của Tưởng Chính Bắc. Nhưng cậu không muốn ngây ngốc ở chỗ này, cậu thấy thật không thoải mái, “Ba ba, con muốn về nhà.”

“Đi, ba dẫn con về nhà.”

Tưởng Chính Bắc sau khi trải qua sự kiện ầm ĩ đó. Những gia tộc có uy danh đại khái cũng không muốn đem con gái bảo bối của mình gả cho Tưởng gia. Tưởng lão gia tử trong cơn nóng giận dường như cảm thấy mình nhìn ra được chút nguyên nhân nào đó. Chẳng lẽ nó còn tình cảm với Lâm Tĩnh? Tưởng lão gia tử cầm tấm hình trong tay, ông dựa lưng vào ghế xoa xoa hai mắt.

Bởi vì muốn đuổi kịp cuộc thi, nên lão giáo sư đã đưa cho Tưởng thần một bộ cọ vẽ. Tưởng Thần thích đến độ không muốn buông tay. Mỗi ngày cậu đều mang trong túi xách, lúc không có việc gì liền lấy ra luyện tập.

Tưởng Chính Bắc ở trong văn phòng xem văn kiện, Tưởng Thần ngồi ở bên cạnh hắn luyện vẽ. Vì để thuận tiện cho Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc đặt một cái bàn nhỏ ở bên cạnh bàn làm việc của hắn, còn để thêm một cái đèn bàn lên đó. Hai người một lớn một nhỏ song song ngồi cùng nhau.

“Sắp nghỉ lễ con muốn đi đâu chơi?”

Có một nơi Tưởng Thần vẫn luôn muốn đi, nhưng cậu vẫn chưa dám đề cập với Tưởng Chính Bắc. Dù sao hiện giờ cũng gần được nghỉ lễ. Tưởng Thần trong lòng cảm thấy hoài niệm. Chung quy cậu vẫn muốn về thăm nơi đó, dù sao ông cũng là ân nhân dưỡng dục cậu nhiều năm.

Tự hỏi nửa ngày, Tưởng Thần vẫn quyết định mở miệng nói. “Ba ba, con có một chỗ muốn đi..”

Tưởng Chính Bắc nghe xong liền lập tức đáp ứng cậu. Kỳ thật hắn cũng rất muốn nhìn thấy nơi Tưởng Thần lớn lên.



Sau giữa tháng một, toàn bộ trường trung học hầu như đều đã nghỉ. Thư Lãng đứng trước cửa trường trung học, do dự không biết có nên đi vào hay không.

“Tiên sinh tìm ai ah’?”

Bảo vệ trường là một người trẻ tuổi, hắn nhìn thấy Thư Lãng lạ mặt lại đứng bồi hồi nửa ngày ở trước cửa. Xuất phát từ an toàn, hắn đi đến hỏi người kia một câu. “Thật ngại quá, tôi tới tìm ngươi.”

“Tìm ai?”

“Diệp Phong, cậu ấy là thầy giáo trung học.”

Bảo vệ gật đầu, nghe đến tên Diệp Phong xem như xác định Thư Lãng không phải là người xấu. “Cậu tìm thầy Diệp ah’. Vậy cậu tới trễ rồi, trường học hai ngày trước đã nghỉ lễ. Toàn bộ giáo viên đều đã về nhà đón năm mới.

“Đều đi hết sao?” Nghe được tin này trong lòng Thư Lãng liền căng thẳng.

“Đúng vậy, đều đã đi hết rồi. Ngày mai cổng trường cũng sẽ khoá lại. Cậu muốn tìm thầy Diệp thì gọi điện thoại cho thầy ấy đi.”

Từ ngày xảy ra chuyện đó, Thư Lãng căn bản không dám gọi điện thoại cho Diệp Phong. Trong lòng y nghĩ Diệp Phong không chừng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi. Đợi hai ngày nữa thì mọi chuyện sẽ ổn. Bởi vì lúc trước Diệp Phong cũng từng đột nhiên ôm lấy y, nói hắn thích y. Thư Lãng biết vì cãi nhau nên đối phương không muốn gặp mình. Nhưng lần này đã gần một tháng Diệp Phong không có tới tìm y.

Xem ra cậu ấy giận thật rồi..

Buổi tối Thư Lãng nằm ở trên giường, ngón tay của y khẽ lướt qua một cái tên quen thuộc trên màn hình di động. Nên gọi hay không gọi? Gọi thì phải nói gì? Xem ra y thật sự rất để ý đến người này…

Thư Lãng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Mắt y nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ rồi. Diệp Phong hiện giờ đang ở đâu? Đã về quê sao?

Do dự nửa ngày, Thư Lãng vẫn gọi cho dãy số kia.

“Thật xin lỗi, số điện thoại này không tồn tại.”

Thư Lãng sửng sốt một chút, y kiểm tra lại dãy số một lần nữa. Sau đó y nhấn gọi lại, cư nhiên vẫn là số điện thoại này không tồn tại. Ngây người nửa ngày, Thư Lãng rốt cuộc đem điện thoại ném đi. Di động đập xuống mặt đất vang lên một tiếng thanh thuý. Thư Lãng che mặt, một cảm giác vô lực muốn khóc nhưng lại khóc không được trỗi dậy trong lòng y.



“Chị dâu, chị không cần vội.” Trông thấy chị dâu hắn dự định đi vào nhà bếp, hắn liền ngăn cản bước của chân của cô. Trên bàn chất đầy quà tặng, tuy không phải là bào ngư di cá, nhưng vẫn là tấm lòng khó có được của Diệp Phong.

Diệp Phong từ khi làm thầy giáo ở Nhất Trung cũng rất ít khi về nhà. Trong nhà đã từng xảy ra chuyện nên hắn cũng vì vậy mà bài xích với nơi này. Chờ đến khi người kia mất, anh hai và chị dâu hắn cố gắng chống đỡ cho gia đình này. Bọn họ thường xuyên gọi điện thoại cho Diệp Phong mới dần dần khiến cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

“Năm nay sao em lại về sớm thế? Mà sao chỉ về có một mình vậy? Thầy Thư đâu? Sao thầy ấy không về cùng em ah’?”

“Thầy bận, không có thời gian.”

Anh hai hắn gật đầu, “Thầy Thư trẻ tuổi như vậy mà đã lên làm giáo sư ở đại học cũng thật không dễ dàng ah’. Sao em không ở lại thành phố với thầy ấy mà lại chạy về đây một mình? Thầy Thư dù sao cũng là ân nhân của em.”

“Em cứ ở bên cạnh thầy Thư thì làm sao thầy ấy tìm được bạn gái?”

Anh hai nghe hắn nói xong liền cười, “Cái này cũng có lý, thầy Thư cũng sắp ba mươi tuổi rồi.”

“Hai mươi chín, năm tới mới ba mươi.”

“Người trong thành phố bảo dưỡng thật tốt, chị hoàn toàn nhìn không ra ah’.” Vẻ mặt chị dâu lộ ra sự hâm mộ.

Diệp Phong không muốn nhắc đến bất kỳ đề tài nào có liên quan đến Thư Lãng, hắn gắp một miếng cá rồi nói sang chuyện khác. “Anh hai khi nào muốn tu sửa ngôi nhà này? Em tìm người đến giúp đỡ.”

“Anh dự định tu sửa lại sân sau trước khi năm mới đến, còn lại thì chờ năm tới đi. Anh tính xây cho em một cái phòng lớn ở đó. Em sau này dẫn thầy Thư về cũng có phòng để ở, cái phòng lúc trước nhỏ quá.”

“Cũng không cần phiền phức như vậy, phòng đó em đã ở quen.” Trước kia mỗi lần về nhà hằn đều cùng Thư Lãng ở trong căn phòng nhỏ đó. Hai người trưởng thành chen chúc trên chiếc giường một mét hai. Bản thân hắn khi đó còn vô cùng thích thú để y nằm trên người mình. Thư Lãng tuy bất mãn, nhưng y cũng không dám nói lung tung. Hiện giờ ngay cả căn phòng kia cũng không còn.

Chị dâu từ trong nhà bếp mang đậu phộng và rượu trắng ra. “Tiểu Phong lần này về nhà phải ở lâu một chút. Anh hai của em gần đây muốn tìm cho em một người vợ, chuẩn bị dẫn em đi xem mắt đó.”

“Anh biết có nhiều cô gái tốt ở đây lắm. Tuy bọn họ là những cô gái ở nông thôn, nhưng rất hiền lành chất phát. Em thử gặp mặt xem, nếu không thích thì thôi. Việc này anh cũng không bức bách em. Em dù sao cũng là thầy giáo.”

Diệp Phong uống một hớp rượu gật đầu, anh hai hắn liền cười hớn hở gắp cho hắn một cái đùi gà. “Ăn nhiều một chút, đây là gà trong nhà nuôi. Chính là cái loại mà mọi người thường nói, khoẻ mạnh không độc hại đó.”

Diệp Phong cắn một cái, trong lòng hắn có chút buồn bực. Rời khỏi cuộc sống của Thư Lãng đến tột cùng là xấu hay là tốt hắn cũng không biết.

Buổi tối Diệp Phong sắp xếp lại hành lý, đột nhiên phát hiện di động của mình bị mất.

“Hay là bị trộm lấy đi rồi, còn mất cái gì nữa không? Tiền thì sao?”

“Tiền và di động em để riêng, không nhiều lắm chỉ một ít thôi.”

“Mấy thằng trộm cướp trời đánh!”

Diệp Phong vỗ vai anh trai, “Quên đi, sau năm mới về lại đó em mua cái khác.”

Di động bị mất như vậy cũng tốt, hắn không cần từng giây từng phút ngăn cản bản thân mình gọi điện thoại cho Thư Lãng..

_____________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play