Buổi sáng hôm nay dường như là một buổi sáng thâu tóm cả cuộc đời Lâm Như, khiến cô chứng kiến không ít sự việc.

Cô gặp phải sự chế giễu của Phùng Hải Lan người mà trước đây vẫn một mực tôn trọng cô, nhìn thấy sự phản bội của người mà trước đây cô vẫn hay tin tưởng, cô lại dùng máu của mình để đổi lấy tính mạng cho một kẻ là tình địch của cô, điều này liệu có phải là kết cục không thể tránh khỏi của đời người?

Một lúc sau Hồ Tiểu Dương đến.

Hồ Tiểu Dương vừa vào đến cửa đã cảm động nói: “Chị, chị đúng là một người vĩ đại, vừa rồi nghe các cô y tá nói vì cứu bệnh nhân chị đã không màng đến sức khỏe bản thân mà cho họ máu, đấy không phải là hành động của một anh hùng sao?”

Lâm Như cười một cách miễn cưỡng nói: “Đừng có ăn nói lung tung nữa, đã làm thủ tục xong chưa?”

Hồ Tiểu Dương đáp: “Xong hết rồi ạ!”

Lâm Như lại hỏi: “Cô ấy bây giờ thế nào rồi?”

Hồ Tiểu Dương đáp: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, trông cô ấy bây giờ đến là tội nghiệp. Đi thôi, em đưa chị về nhà nghỉ, tiện thể nấu ít canh mang vào cho cô ấy”.

Lâm Như nói: “Ừ, cũng nên làm thế, dù sao cô ấy cũng là một người đang bị nguy hiểm đến tính mạng”.

Hồ Tiểu Dương định lại dìu Lâm Như nhưng bị cô từ chối: “Không cần đâu, tôi không phải là đậu phụ, không đến nỗi không thể đi được”.

Hồ Tiểu Dương: “Chị à, nhiều lúc chị khiến người ta phải ngưỡng mộ đấy”.

Lâm Như nói: “Nói linh tinh gì thế, à đúng rồi, về nhà thì đừng kể cho anh rể cô biết cô ấy nằm viện”.

Hồ Tiểu Dương gật đầu: “Em biết rồi, chị yên tâm, em cũng đâu phải là con ngốc”, nói xong đột nhiên nhớ ra điều gì lại hỏi tiếp: “Chị, bây giờ anh rể có vẻ đứng đắn hơn rồi thì phải?”

Lâm Như cười đáp: “Tai vạ lần này đã khiến ông ấy bị mất mặt lắm rồi, còn không sống tử tế nữa thì chỉ sợ cháo cũng chẳng có mà ăn”.

Hồ Tiểu Dương gật đầu: “Đúng vậy, tai vạ lần này ai cũng bị tổn thương cả”.

Hai người lên xe, ra đến đại lộ, Lâm Như bỗng nhớ ra tại sao Hồ Tiểu Dương lại ở chỗ Tư Tư khi cô ta bị nạn, liền hỏi: “Tại sao cô biết cô ta bị tai nạn”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Nói ra lại khiến người ta rùng mình. Em đang từ nhà đến trung tâm tư vấn, nào ngờ trên đường đi nhận được điện thoại của cô ấy, chỉ nghe tiếng thở đuối sức của cô ấy, chị Tiểu Dương mau đến đây cứu em. Em liền hỏi, bây giờ cô ở đâu? Cô ấy đáp đang ở tầng hầm để xe khu hoa viên Di Tình. Em nghe xong thì giật mình hoảng hốt, cứ nghĩ là cô ấy bị tai nạn xe cộ, hoặc là bị bọn đầu gấu đánh trọng thương, liền nói tôi sẽ đến ngay. Khi đến hầm đỗ xe, chẳng thấy cô ấy đâu cả, em lại lấy điện thoại ra gọi, cô ấy nói đang ở chỗ cửa lên nhà. Em vội vàng chạy đến cửa thang máy, trời ơi máu cô ấy đã chảy thành dòng rồi, nhìn cô ấy lúc đó sắc mặt thì tái mét, thở hổn hển không ra hơi đúng là khiến người ta phải hoảng sợ. Em liền gọi ngay cho Trung tâm Cấp cứu 112, một lúc sau thì xe cấp cứu đến. Sau khi đến bệnh viện, em nghe y tá nói, bác sỹ trực ban đang phải làm phẫu thuật cho một ca khác, chỉ còn một bác sỹ trợ lý thôi, em sợ tính mạng cô ấy bị nguy hiểm, nên mới gọi điện thoại cho chị. Chị ngoài miệng nói là không đến nhưng cuối cùng lại vẫn đến”.

Lâm Như giải thích: “Lúc đầu chị định không đến, nhưng về sau Viện trưởng gọi đến nói, bác sĩ phẫu thuật không đủ, bảo chị đến nên chị mới đến, cô lại cứ nghĩ tôi là người tốt sao?”

Hồ Tiểu Dương đáp: “Em nghĩ cũng chẳng khác nhau là mấy, ngoài miệng thì luôn ra vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất lương thiện, hiền lành. Không giống như những kẻ khác ngoài miệng suốt ngày nam mô nhưng trong bụng chứa toàn dao găm”.

Hồ Tiểu Dương nói như vậy, Lâm Như lại nghĩ ngay đến Phùng Hải Lan, người đàn bà suốt ngày nói lời mật ngọt nhưng trong lòng lại hiểm độc khôn lường, liền nói: “Chẳng có cách nào nữa cả, tính của chị là như vậy rồi”.

Một điều khiến Lâm Như và Hồ Tiểu Dương không ngờ đến đó là khi họ về đến nhà, liền ngửi thấy mùi thơm của món ăn từ phòng bếp lan tỏa ra khắp căn phòng.

Hồ Tiểu Dương đang thay giày đi trong nhà thì nhìn thấy Hứa Tiểu Phong đi ra từ nhà bếp, trên người còn mặc chiếc tạp dề, trông rất đáng yêu giống như một đầu bếp, cô liền vui vẻ nói: “Anh rể, trông anh đáng yêu thật đấy, anh nấu món gì mà thơm quá vậy?”

Hứa Tiểu Phong liền cười khà khà nói: “Canh gà hầm, biết là cô đến chơi, nên tôi cũng chuẩn bị vài món”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Xem ra em rất có phúc, cảm ơn ông anh rể vĩ đại của em”.

Lâm Như ngửi thấy mùi thơm của canh, lòng cũng cảm tháy ấm áp hơn, liền vui vẻ nói: “Mùi vị rất thơm, không ngờ anh cũng biết nấu canh ngon như vậy”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Bà nấu ăn giỏi như vậy, lẽ nào tôi không học trộm được vài chiêu?”. Đang nói chuyện, Hứa Thiếu Phong bỗng nhìn thấy sắc mặt tái mét của Lâm Như bèn hỏi: “Bà làm sao vậy? Sắc mặt sao lại tái như vậy?”

Lâm Như đáp: “Tôi không sao”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Chị ấy vừa làm một vị nữ anh hùng, không những cứu chữa cho bệnh nhân mà còn cho họ 200 CC máu”.

Hứa Thiếu Phong trách móc: “Bà đúng là bản thân đã không ra gì rồi, lại còn tùy tiện cho người ta máu? Họ là bệnh nhân như thế nào mà đáng để cho bà làm như thế?”

Lâm Như đang định nói thì bị Hồ Tiểu Dương ngăn lại: “Làm sao biết cô ta tên là gì, chỉ biết là một bệnh nhân bị băng huyết, bệnh viện lại không còn máu dự trữ, bệnh nhân nguy kịch lắm rồi, biết làm sao được chứ. Chị Lâm lúc đó chỉ còn biết lấy hết can đảm đưa tay ra cho bác sĩ hộ lý, hãy lấy của tôi đi, tôi cũng nhóm máu AB. Như thế, trong giờ phútquantrọng, Lâm Như đã không màng đến sự an nguy của bản thân mà hiến máu của mình cứu sống được người bệnh. Tinh thần đó là tinh thần cống hiến hết mình trong thời đại ngày nay. Và chị ấy, một bác sĩ bình thường nhưng đã dùng hành động thực tế của bản thân để cứu sống người bệnh, chị ấy đã xây dựng được hình tượng bác sĩ đẹp trong mắt những người bệnh nhân. Chị ấy yêu quý đất nước Trung Quốc, yêu thành phố Hải Tân, cũng yêu quý những người dân bình thường như Hồ Tiểu Dương và người cán bộ Đảng viên Hứa Thiếu Phong, chị ấy mới chính là người đáng để chúng ta học tập và yêu quý”.

Hứa Thiếu Phong và Lâm Như được một trận cười như nắc nẻ.

Hứa Thiếu Phong nói: “Trời ơi, đây không phải một nữ anh hùng sao?”

Lâm Như nói: “Hai người đang cười tôi hay đang khen tôi đây?”

Hứa Thiếu Phong đùa: “Đương nhiên là khen rồi, trong nhà bỗng nhiên có nữ anh hùng, tôi cũng thấy rất hãnh diện”.

Lâm Như liếc ông một cái nói: “Đấy mà gọi là khen à, hai người rõ ràng là đang đả kích tôi đây mà”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Được rồi, thôi không đùa nữa, chị, chị phải đi nghỉ một chút đi, em đi giúp anh rể nấu cơm”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Không cần cô giúp nữa đâu, tôi sắp nấu xong rồi, cô cứ ngồi nói chuyện với chị cô đi”.

Lâm Như cười nói: “Không sao, hai người cứ yên tâm đi, tôi là bác sĩ, chắc chắn phải am hiểu sức khỏe bản thân hơn hai người rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play