Trên đường về nhà, Hứa Thiếu Phong đã sớm nghĩ được phương án đối phó: Thứ nhất phải tỏ vẻ thành khẩn tiếp nhận phê bình, nếu cần thiết thì phải tỏ ra vẻ bị oan ức.

Bất luận Lâm Như có tức giận thế nào, cũng không được cãi lại. Thứ hai nếu gặp phải câu hỏi như mình nghĩ thì phải tìm cách tránh đi chứ không được nói ra, chờ sau khi thống nhất lời khai với Trần Tư Tư, xét đi xét lại rồi nói ra cũng không muộn. Tuy Hứa Thiếu phong đã chuẩn bị sẵn tư tưởng thật tốt nhưng khi bước vào nhà lòng vẫn cảm thấy không yên.

Bước vào nhà, ông cho rằng Lâm Như và mình sẽ có một cuộc cãi vã. Nào ngờ Lâm Như chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ông về rồi đấy à?”

Hứa Thiếu Phong cười hề hề nói: “Vừa rồi trong điện thoại, bà có vẻ rất tức giận, có phải hôm nay thấy không thoải mái không? Thế bà nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu cơm”. Ông ta nói xong tháo giày rồi đi ngay vào trong bế́p.

Lâm Như nói: “Tôi đã gọi cơm ở ngoài hàng rồi, một lát nữa họ mang tới”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Thế cũng được, ăn ở ngoài cũng tốt. Đáng nhẽ ra có một tốp người trên tỉnh từ Thâm Quyến đến, tôi phải tiếp đón họ nhưng vừa nghe thấy bà xã không vui, tôi liền mau chóng thu xếp để người khác đi”.

Lâm Như bình tĩnh nói: “Lời nói của tôi mà có hiệu lực thế sao?”

Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong giọng nói lạnh tanh của Lâm Như có sự không hay rồi, biết là sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mà mình đã dự tính trước, bèn cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”.

Lâm Như nói: “Ông ngồi xuống đây rồi chúng ta nói chuyện được không?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Làm gì mà phải nghiêm trọng thế? Có chuyện gì thì bà cứ nói đi!”

Lâm Như nói: “Có người nói cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, đối với ai cũng đều đau khổ. Ông hãy nói thật cho tôi biết, có đúng là ông rất đau khổ không?”

Tâm trạng Hứa Thiếu Phong rối bời, bọn họ nhất định là đã chạm trán nhau rồi, bèn cố làm ra vẻ tức giận nói: “Đúng là nói xằng nói bậy! Lâm Như, sao bà lại hồ đồ như thế? Chúng ta là tình nghĩa phu thê gần hai mươi năm rồi, quan hệ của chúng ta tốt hay không tốt lẽ nào bà lại không biết, hà tất phải quan tâm xem người khác nói gì?”

Lâm Như nói: “Sao ông không hỏi câu nói này là của ai?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Việc ai nói không quan trọng, quan trọng là chúng ta có bị lời nói của người khác chi phối hay không, chịu phong ba bão táp không ít năm rồi, chúng ta hà cớ gì vì chuyện vụn vặt này mà phải cãi nhau? Bà cũng thật là, một chút hiểu biết cũng không có, đừng có tin lời người khác, phải tin vào chính bản thân mình chứ?”

Lâm Như nói: “Ông không cần phải né tránh những câu hỏi của tôi, thế để tôi xác nhận rõ cho ông nhé, câu nói này do chính cô tình nhân bé nhỏ Trần Tư Tư của ông đáp trả lại tôi đấy!”

Hứa Thiếu Phong vừa nghe đã thấy đau đầu, Trần Tư Tư này, nói gì không nói, sao lại nói ra câu để kích động Lâm Như như vậy. Đúng ra… dù gì thì cũng không được phát ngôn ra những câu thiếu suy nghĩ như vậy chứ, thế này nhất định là Lâm Như đã làm tổn thương cô ấy, nếu không, việc này không thể xảy ra được. Bây giờ Lâm Như toàn nói đến Trần Tư Tư, ông biết sự việc đã vỡ lở, liền nói: “Lâm Như, rốt cuộc là có việc gì? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, là bà tìm cô ấy hay cô ấy đến tìm bà? Cái gì mà cô nhân tình bé nhỏ chứ? Đừng nói mò nữa, cùng lắm chỉ là người quen thôi, làm sao mà có thể nói là nhân tình được”.

Lâm Như nói: “Hứa Thiếu Phong, ông đừng đóng kịch nữa, ông coi tôi là con ngốc à? Vì con cái, vì gìn giữ cái gia đình này mà tôi không thể không giả vờ hồ đồ, nhắm mắt cho qua, nào ngờ hai người cùng nhau kết hợp ức hiếp tôi đến mức này, lại còn nói hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ. Hứa Thiếu Phong, có thật là sống cùng với tôi ông rất đau khổ, còn sống với Trần Tư Tư thì rất hạnh phúc đúng không? Tôi đã sống trọn đời với ông rồi, hôm nay tôi nhất định phải ly hôn với ông cho ông được toại nguyện, tôi tuyệt đối không muốn kéo dài đến ngày mai nữa, ông cũng không cần phải kể khổ với cô tình nhân của ông nữa, càng không phải tỏ ra rầu rĩ trước mặt tôi nữa đâu”. Lâm Như nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hứa Thiếu Phong sợ nhất là nước mắt đàn bà, Lâm Như cứ khóc, ông lại mềm lòng liền cố nói những lời ngọt ngào: “Bà nói gì thế, nói thật khó nghe quá! Cái gì mà tình nhân, cái gì mà cho tôi toại nguyện. Tôi với bà không phải đang sống rất ổn sao, còn cho tôi được toại nguyện điều gì nữa? Người ta là người phụ nữ độc thân, chân đất không sợ chân đi giày, nói lời mà bất chấp hậu quả, cũng không chịu trách nhiệm gì, sao bà lại có thể nhẹ dạ cả tin lời của cô ấy chứ? Nếu bà tin cô ấy, chẳng phải là rơi đúng vào mưu kế của cô ấy sao? Đừng giận nữa nhé”. Nói rồi đưa tay ôm lấy Lâm Như, không ngờ lại bị cô đẩy ra.

Hứa Thiếu Phong không hề nhụt chí, lại đưa tay ra lau nước mắt cho Lâm Như, lần này lại bị Lâm Như gạt ra nói: “Đừng động vào tôi!”

Hứa Thiếu Phong nói: “Nhìn bà oan ức chưa kìa, thế giờ tôi phải làm gì cho bà đây?”. Nói xong lại lấy mấy tờ giấy ăn đưa cho Lâm Như nói: “Lau mặt đi, đừng vì những chuyện đồn đại nhảm nhí đó mà tự mình làm khổ mình”.

Lâm Như cầm lấy giấy ăn, lau mặt xong liền nói: “Hứa Thiếu Phong, gan của ông cũng to thật! Trong mắt ông không còn người vợ này cũng được, nhưng ông không thể không có sự nghiệp chính trị, không thể không có tiền đồ. Bây giờ không phải công chức nhà nước phải tuân thủ pháp luật sao? Bao người tình bên ngoài phải chịu sự xử lý như thế nào không phải ông không biết, có rất nhiều những vị quan chức to hơn ông không phải cũng vì có bồ nhí mà mất mũ ô sa sao, những đạo lý này chắc cũng không cần tôi phải nói cho ông biết chứ? Ông đi một bước là có một dấu chân, từ một người viên chức bình thường leo lên được chức vụ như ngày hôm nay phải mất bao công sức, tại sao ông lại không quý trọng nó? Cho dù ông không nghĩ cho tôi đi nữa, cũng nên nghĩ cho con một chút chứ, cho dù có không nghĩ cho con đi nữa thì cũng nên nghĩ cho chính bản thân mình, nếu ông thật sự bị người ta tóm được thóp, mất chức vì một con đàn bà, tiền đồ đứt gánh, có đáng không?”

Hứa Thiếu Phong cảm thấy lời của Lâm Như giống như một nhát dao đâm thẳng vào trong lòng ông, không chịu nổi, từng giọt mồ hôi từ trên đầu ông chảy xuống. Ông biết, mặc dù lời của Lâm Như có đôi chút nhẫn tâm, nhưng câu nào cũng có lý, việc này không giống những việc khác, một khi bị người khác nắm được thóp là xong rồi. Đương nhiên không có việc gì là tuyệt đối, phụ nữ cũng không phải ai cũng là tai họa, nếu như không có sự ứng cứu của Trần Tư Tư trong lần trước, ông e là đã sớm tiêu rồi. Điều này thì giải thích thế nào đây? Ông bèn ngắt lời của Lâm Như: “Được rồi, được rồi, đừng lôi lý lẽ ra nữa, bà cứ nói linh tinh cái gì thế?”

Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, người đưa đồ ăn đến. Hứa Thiếu Phong nhận lấy thức ăn đã đặt, trả tiền, sau đó mở ra, rồi đưa cho Lâm Như một đôi đũa nói: “Nào, nhanh qua đây ăn cho nóng”.

Lâm Như cầm lấy đũa, lại đặt ở bàn trà nói: “Tôi không đói, ông ăn đi”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Ăn đi mà, người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn đói hoa mắt. Ăn cơm rồi sẽ có tinh thần, tôi thật lòng chấp nhận phê bình, bà cứ tiếp tục dạy bảo tôi có được không?”

Lâm Như nói: “Đâu có, tôi đâu dám dạy bảo ông?”

Hứa Thiếu Phong lại cầm lấy đũa đưa vào tay Lâm Như nói: “Đừng giận nữa, tức quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy, ăn nào, đừng có đặt đũa xuống nữa nhé”, nói rồi ông làm ra vẻ như không có chuyện gì ăn lấy ăn để.

Lâm Như vốn vẫn tức đến tận cổ, còn đầy một bồ ấm ức muốn nói, nhưng cứ nhìn thấy thái độ này của Hứa Thiếu Phong, lại không điên lên được, ấm ức cũng không nói ra được, bèn cố ăn lấy vài miếng, thực tình thì chẳng thể nào mà nuốt nổi, bèn đặt đũa xuống, quay ra rót lấy hai cốc nước, một cốc đặt trước mặt cô, một cốc đưa cho Hứa Thiếu Phong.

Hứa Thiếu Phong cười nói: “Chỉ có bà xã là yêu thương tôi”.

Lâm Như trong lòng thích những lời nói kiểu này của ông, nhưng miệng lại thốt lên: “Làm sao yêu thương ông bằng người ta, còn nói vì giúp ông thoát tội liên đới trong sự cố hỏa hoạn, cô ta đã bôn ba khắp nơi, đúng là cô ta đã trở thành người cứu thế của ông rồi”.

Hứa Thiếu Phong vừa nghe nhắc đến việc Trần Tư Tư giúp anh thoát vụ hỏa hoạn, trong lòng mừng thầm, đang lo không biết giải thích thế nào về chuyện giữa anh và Trần Tư Tư, thì may quá, đây quả là một cơ hội tích cực. Để khiến Lâm Như có thể chấp nhận được, bèn cố ý nói: “Bà xem bà đấy, sao lại nhắc đến cô ấy rồi? Nếu như không phải vì vụ hỏa hoạn lần trước khiến tôi đứng trước nguy cơ bị khai trừ, tôi cũng không có mối quan hệ này với cô ta, chủ yếu là trong thời khắc then chốt ấy, tôi nghe người ta nói cô ấy có quen với Tổ trưởng Tổ Điều tra Sự cố Mã Trung Tân, mới nhờ cô ta giúp một chút. Nhưng không ngờ được là sau việc đó lại chịu nhiều tai tiếng thế này, đúng là được không bằng mất. Cứ thế này, thà trước đây tôi không nhờ cô ta còn hơn, cho dù có mất chức quan cũng không bị mang tiếng”. Hứa Thiếu Phong nói nhiều như thế, sau khi nói xong, ông mới thực sự ngạc nhiên không ngờ được mình lại có thể nói ra những lời như thế này, lại có thể đưa một việc vốn dĩ thuộc lĩnh vực tình cảm chuyển thành việc vì lợi ích chính trị, như thế có thể tìm được đường lui cho mình mà lại tìm được lý do đối phó với Lâm Như.

Sau khi Lâm Như nghe xong những lời này, quả nhiên thái độ tốt lên rất nhiều, bèn nói: “Nếu đàn bà là nước, đàn ông là thuyền, thì nước có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Từ cổ chí kim, đã có không biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, gió bão dặm trường gì cũng từng trải qua, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền vì sự dụ dỗ của đàn bà. Tôi hy vọng ông không mắc phải sai lầm đó”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Làm sao tôi thế được?”. Chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo, Hứa Thiếu Phong nói: “Có điện thoại, bà đi nghe đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play