Anh buông điện thoại xuống, trong lòng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, tất cả những cung bậc cảm xúc cùng lúc ùa về.
Cô ấy lên tỉnh khi nào? Vì sao trước khi đi cô ấy lại không nói với mình
một tiếng? Cô ấy sợ mình cản cô ấy lại, hay vẫn muốn như lần trước dành
cho mình một sự bất ngờ? Nhưng cô ấy lên tỉnh tìm ai chứ? Liệu có phải
đi tìm anh trai của Mã Được Được - Mã Trung Tân? Anh đột nhiên nhớ tới
lần trước Vương Chính Tài từng nói, Mã Trung Tân làm việc chấp chính,
liêm minh, không tham ô, chỉ có điều có chút háo sắc. Cô ấy đi cầu xin
hắn ta, lẽ nào… Bất giác anh không giữ được bình tĩnh, vội vàng nhấc
điện thoại và lần này đã có thể liên lạc được với cô.
Hứa Thiếu Phong nói một cách nóng vội: “Tư Tư, em vẫn ở trên tỉnh sao?”
Trần Tư Tư cười nói: “Vâng, tin nhắn em gửi anh đã nhận được chưa?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Anh nhận được rồi, em lên tỉnh lúc nào vậy, sao không nói trước với anh một câu?”
Trần Tư Tư nói: “Em đi hôm qua, Thiếu Phong, em định dành cho anh một sự bất ngờ, nhưng nào ngờ tin nhận được lại khiến người ta phải thất vọng,
thật là thất vọng tới mức không thể chịu nổi”.
Hứa Thiếu Phong
nghe vậy, vô cùng cảm động, cho dù kết quả có như thế nào, thì điều Tư
Tư làm cũng khiến ông cảm kích muôn phần, ông không kìm được xúc động
nói: “Tư Tư, em đừng thất vọng, em đã làm hết sức rồi, em về đi, đừng ở
trên đó nữa”.
Trần Tư Tư ừm một tiếng nói: “Em định mai sẽ về”.
Hứa Thiếu Phong liền cảnh giác hỏi: “Anh hỏi em, có phải em đi tìm Mã Trung Tân không?”
Trần Tư Tư nói: “Vâng đúng ạ, sao anh lại đoán được là em tới tìm anh ta?”
Trong lòng Hứa Thiếu Phong tràn đầy một cảm giác bất an, giống như mất đi một thứ gì đó, bỗng ông dứt khoát nói: “Tư Tư, em nghe này, về nhà đi, hôm
nay phải về luôn, đừng ở lại đó nữa”.
Trần Tư Tư cười khúc khích
nói: “Thiếu Phong, có phải anh đang ghen không đấy? Anh yên tâm, anh ấy
là anh trai của Mã Được Được, cũng là anh trai em, anh ấy chỉ coi em như em gái thôi, em và anh ấy sẽ không có gì đâu”.
Hứa Thiếu Phong
vừa nghe thấy nào thì anh trai, nào thì em gái, trong lòng lại càng thêm phần lo lắng, liền nói: “Không phải anh không yên tâm, việc cũng đã có
kết quả rồi, em cứ ở đó là có ý gì chứ?”
Trần Tư Tư nói: “Em vẫn
còn có một số người bạn ở đây, tối nay đã hẹn nhau tụ tập, em mà đòi về
chẳng phải sẽ khiến người khác mất hứng sao?”
Hứa Thiếu Phong
nghe cô nói vậy, cũng không muốn bắt ép cô nữa, liền nói: “Vậy cũng
được, ở trên tỉnh nhiều người, phức tạp lắm, em phải cẩn thận, đừng để
ai cướp mất người đẹp của anh”.
Trần Tư Tư cười lớn: “Anh yên tâm, em là của anh rồi, chẳng ai cướp em đi được đâu”.
Nghe cô nói vậy, Hứa Thiếu Phong mới bình tâm trở lại.
Đặt máy xuống, lại nhớ tới người được đề cử vào chức Phó Thị trưởng là Bành Thành Thư, ông và Chu Đa Dân chẳng qua chỉ là làm nền cho ông ta, khiến ông cảm thấy rất thất vọng. Kể cũng phải, chó sói thì đông còn thịt lại quá ít, người nhằm vào vị trí đó thì quá nhiều, thực lực của ông lại
chẳng thể so bì với người ta, đành phải lùi bước để chờ thời cơ khác.
Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đợi sau này sẽ rõ.
Đã không thể trở thành Phó Thị trưởng, anh đành phải nắm bắt lấy công việc. Điều mà anh
nghĩ tới đầu tiên là bố trí nhân sự. Nói cho cùng, điều đầu tiên để trở
thành một người lãnh đạo tốt chính là phải chọn đúng người và dùng đúng
người. Nếu như trong một ban không đoàn kết, anh nói anh nghe, tôi nói
tôi nghe, như vậy thì sẽ rất mệt mỏi. Nếu như dùng đúng người có năng
lực, anh sẽ được thoải mái nhẹ nhàng, chỉ cần anh phải xác định đúng
phương hướng, bên dưới sẽ tự khắc làm tốt theo những gì anh đề ra.
Chuyện khẩn cấp lần này, khiến nhiều người để lộ ra những tính cách của mình,
cũng khiến anh nhìn thấu nhiều chuyện. Người khiến anh cảm thấy rùng
mình nhất chính là Trương Minh Hoa, trước đây hắn ta đối xử rất tốt với
anh, không ngờ vào đúng lúc quan trọng, hắn ta lại là người dội cho anh
một gáo nước lạnh. Lần này, anh nhất định sẽ xử lý hắn ta, sẽ đưa Vương
Chính Tài lên thay thế. Đương nhiên, chỉnh bộ máy điều hành trong Cục,
không phải anh nói là được, quan trọng vẫn là do tổ chức suy xét, anh
hoàn toàn có quyền kiến nghị, chỉ cần nhiều lần kiến nghị với lãnh đạo,
cấp trên sẽ lưu ý tới những ý kiến của anh.
Vì lẽ đó, anh bàn
riêng với Chung Học Văn chuyên lo việc quản lý nhân sự. Các lãnh đạo đều nói nước đôi, không hoàn toàn khẳng định cũng không phủ định, chỉ nói
là sẽ suy xét ý kiến của anh, đợi sau khi kết thúc “bầu cử”, việc bố trí nhân sự sẽ nói sau. Những tình huống thông thường đều là như vậy, hàng
năm sau khi kết thúc bầu cử, Thành ủy thành phố sẽ có những điều chỉnh
nho nhỏ nhân sự, những người nên được đề bạt thì sẽ được cân nhắc đề
bạt, còn những người nên điều đi thì sẽ bị điều đi. Có những câu trả lời như thế này, họ cảm thấy vấn đề không quá lớn, sẽ bàn tiếp sau khi
“cuộc bầu cử” bế mạc.
Hội nghị chiều nay, là để chọn ra một Phó
Thị trưởng thành phố, người đắc cử là Bành Thành Thư. Có nghĩa là hơn
một trăm đại biểu, đều tới bỏ phiếu cho Bành Thành Thư, làm gì có chuyện không thắng cử chứ? Hứa Thiếu Phong từ khi lên nhận chức Cục trưởng,
đương nhiên cũng trở thành một đại biểu lớn, nói cho cùng, những đại
biểu lớn thuộc cơ chế này, tất yếu phải giữ nguyên một sự thống nhất cao độ. Cái được gọi là giữ nguyên sự nhất trí đó, chính là phải lĩnh hội
được ý đồ lựa chọn của cấp trên, nếu bên trên muốn chọn ai, anh phải bầu phiếu cho người đó, tuyệt đối không được đối đầu lại.
Vì vậy,
trong số những lá phiếu bầu cho Bành Thành Thư có cả lá phiếu của Thiếu
Phong, chuông điện thoại của anh bỗng rung lên. Anh ngồi tại chỗ mở ra
xem, đó là tin nhắn của Trần Tư Tư, tin nhắn viết: “Thiếu Phong, Mã Được Được từ Thâm Quyến tới Hải Tân rồi, tối nay anh có thời gian không thì
đi gặp mặt với em?”. Anh nghĩ một lúc, tối nay nhất định sẽ có buổi gặp
mặt của đại hội, không thể tránh khỏi việc chạm mặt với các lãnh đạo
trên thành phố, đây chính là một cơ hội tốt để tạo dựng các mối quan hệ, nhưng, nghĩ tới việc lần trước Mã Được Được đã giúp đỡ ông, lần này lại từ Thâm Quyến tới mời cơm, ông lại thấy dù thế nào đi nữa cũng không
thể tránh mặt với cô ấy, liền vui vẻ nhắn tin lại: “Anh đang ở hội nghị, em cứ đặt trước chỗ ăn đi, hai người cứ ăn trước, anh sẽ tới muộn một
chút”.
Từ trên tỉnh trở về, Trần Tư Tư trong lòng cảm thấy rất
buồn bã, cô vốn muốn dành cho Hứa Thiếu Phong một sự bất ngờ, cuối cùng
bất ngờ thì chẳng thấy đâu, ngược lại còn mang đến cho ông một cái tin
chẳng tốt đẹp gì.
Thật ra, không phải Trần Tư Tư trực tiếp lên
tỉnh, cô tới Thâm Quyến trước, thứ nhất là để thay mặt Hứa Thiếu Phong
cảm ơn Mã Được Được lần trước đã giúp đỡ, cũng coi là đã trả nợ ân tình
cho cô ấy, hai là muốn Mã Được Được lại ra tay giúp đỡ Hứa Thiếu Phong
một lần nữa. Trần Tư Tư tặng cho Mã Được Được một chiếc nhẫn kim cương,
giá của nó không đắt cũng không rẻ, cô tới tận xưởng chế tác mua về.
Mã Được Được được tặng chiếc nhẫn đó thì rất vui, không ngừng nói nhờ Trần Tư Tư chuyển lời cảm ơn tới vị đại quan đó. Khi Trần Tư Tư định nhờ Mã
Được Được giúp đỡ, cô ấy nói không phải là không muốn giúp, nhưng trong
chuyện này cô ấy không giúp nổi và tỏ lời xin lỗi: "Tư Tư, khả năng của
mình không phải cậu không biết, trong số những người mà mình quen biết ở trên Tỉnh ủy, ngoài anh trai mình, thì thế lực của những người khác
không thể bằng được với anh ấy, những việc liên quan tới nhân sự của
tỉnh không phải ai cũng có thể giúp cậu được. Hay là, đợi mình xong việc rồi mình và cậu cùng lên tỉnh một chuyến tìm anh trai mình, hỏi xem
liệu anh ấy có giúp gì được không?". Trần Tư Tư sao có thể đợi được tới
lúc cô ấy xong việc chứ? Cô liền nói, không sao, cậu cứ thu xếp việc của cậu đi, anh trai cậu cũng như anh trai mình, mình có thể trực tiếp tới
gặp anh ấy. Mã Được Được nói, vậy cũng được, để mình gọi cho anh ấy
trước, bảo anh ấy phụ trách khoản tiếp đón cậu.
Theo sự thu xếp
của Mã Được Được, cô tới cửa hàng bán rượu và thuốc lá mua cho Mã Trung
Tân hai tút thuốc lá thượng hạng và hai chai rượu hạng nhất, một mình
lên trên tỉnh tìm gặp anh ta. Thật may, Mã Trung Tân cũng không phải kẻ
thất tín, tiếp đón Trần Tư Tư rất chu đáo. Sau khi nghe cô đề cập tới
việc cần bàn, Mã Trung Tân cũng gây khó dễ cho cô, chỉ nói anh ta có thể giúp cô hỏi han tình hình, nhưng chưa chắc đã giúp được gì, vì việc
liên quan tới nhân sự thường rất phức tạp, Tỉnh ủy cơ bản thường tôn
trọng ý kiến của Đảng ủy địa phương, người khác thường rất khó xen vào.
Ngày thứ hai, Mã Trung Tân nói cho cô biết, Phó Thị trưởng mới của thành phố Hải Tân đã được xác định rồi, không phải là Hứa Thiếu Phong, mà là Bành Thành Thư. Thực sự sốc, cô không ngờ mình vất vả tới đây, mà kết quả
lại như thế. Trở về khách sạn, cô do dự rất lâu, mới gửi tin nhắn đó cho Hứa Thiếu Phong.
Tuy nói là việc không có cách giải quyết, nhưng từ một góc độ khác cô lại cảm thấy, Hứa Thiếu Phong vẫn rất quan tâm
tới cô, đặc biệt là khi ông nghe được tin cô lên tỉnh là để gặp Mã Trung Tân, từ trong điện thoại cô cảm nhận được sự ghen tuông trong đó, khiến cô vừa thấy buồn cười, vừa thấy yên lòng. Con gái thường rất kỳ lạ, đàn ông mà ghen quá thì sẽ cảm thấy phiền phức, đàn ông không biết ghen thì lại thất vọng. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thử xem Hứa Thiếu Phong có ghen vì cô, sự việc bất ngờ này chính là một cơ hội tốt, để cô thấy
được cảm giác hạnh phúc khi Hứa Thiếu Phong ghen vì cô, cô có thể biết
được Hứa Thiếu Phong vẫn còn rất yêu cô, nếu như không yêu cô, ông tuyệt đối sẽ không có thái độ như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT