Chiều ngày hôm sau, cuộc họp tự kiểm điểm của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn diễn ra theo dự kiến.
Tham gia họp, ngoài những thành viên của Đảng ủy phòng Công vụ, còn có bốn
thành viên của Tổ Điều tra Sự cố tỉnh. Trước khi cuộc họp bắt đầu, Chung Học Văn nói với Hứa Thiếu Phong rằng cuộc họp này sẽ do ông ấy chủ trì, Hứa Thiếu Phong ngoài mặt vẫn nói đồng ý nhưng trong lòng lại có một
cảm giác lo lắng bất an. Anh ta biết, cuộc họp này vốn dĩ do mình chủ
trì đột nhiên lại chuyển cho Phó Thị trưởng, không thể không nói là tình hình đang ngày càng gay go.
Đây là một tín hiệu, từ tín hiệu này ông có thể nhìn thấy nguy cơ mà ông đang phải đương đầu.
Thực ra, nguy cơ này Vương Chính Tài đã tiết lộ với ông vào buổi sang hôm
nay, không ngờ tình hình lại xấu tới mức ông không thể tưởng tượng được, điều này khiến ông không lo liệu kịp.
Tối hôm qua, Vương Chính
Tài hẹn bạn học cũ đi ăn cơm, sau đó lại cùng nhau đi tắm hơi, mới có
thể làm rõ được nội dung của bức thư nặc danh đó. Trần Nghệ Lâm là
Trưởng phòng Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng chẳng qua cũng chỉ là một
con tốt thí mạng, kẻ đầu sỏ mở vũ trường ở Trung tâm Nghệ thuật Quần
chúng không phải ai khác mà chính là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Hứa Thiếu Phong. Anh không thể nào đùn đẩy trách nhiệm được,
vì sự minh bạch của chính nghĩa, hy vọng Tổ Điều tra Sự cố làm một
chuyến tới Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn điều tra làm rõ, đưa ra
câu trả lời thỏa đáng với quần chúng.
Hứa Thiếu Phong nghe xong,
cảm giác như đang có một luồng gió chạy dọc sống lưng, bất chợt thấy
lạnh buốt, ông lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Còn gì nữa?”
Vương
Chính Tài thấy sắc mặt của Hứa Thiếu Phong có chút thất thường, bèn vội
vàng nói: “Không ạ, chỉ thế thôi. Đêm qua, vốn dĩ tôi định gọi điện báo
cho anh biết, nhưng thấy muộn quá, lúc đó cũng sắp 1h sáng rồi, tôi sợ
sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi nên không gọi nữa”.
Hứa Thiếu Phong
gật gật đầu nói: “Có phải là vì bức thư nặc danh đã làm thay đổi chủ ý
của Tổ Điều tra Sự cố? Họ vốn dĩ muốn rời đi rồi, giờ lại phải điều tra
lại?”.
Vương Chính Tài nói: “Tình hình đúng là như thế”.
Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Bức thư đó là do người trong Cục ta viết, cậu thấy sao?”
Vương Chính Tài đáp: “Tôi vừa nghe những nội dung này, cũng nghi ngờ là người trong Cục ta làm, tôi nghĩ… không phải là Trần Nghệ Lâm, mà nhất định
là Trương Minh Hoa”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Khả năng Trần Nghệ Lâm viết là rất hiếm, bởi vì cậu ta biết sự việc phát sinh ngay từ ngày đầu tiên, tôi ngăn chặn sợ cậu ta và Trương Minh Hoa đối đầu nhau, cậu ta
không thể không biết đúng sai”.
Vương Chính Tài nói: “Đã như thế thì chỉ có hắn thôi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Chính Tài à, đây gọi là biết người biết mặt không
biết lòng, năm đó, vì tên Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa đó, tôi đã nói
không biết bao nhiêu lời đường mật với Chung Học Văn, tích cực đề cử
hắn, không ngờ làm ơn lại mắc oán, đúng là khiến cho người ta thất
vọng”.
Vương Chính Tài nói: “Cục trưởng, tôi nghĩ hắn không phải
có thù oán gì với anh đâu, chủ yếu là hắn ta thấy lóa mắt trước vị trí
Cục trưởng của anh thôi”.
“Có lóa mắt thì cũng không thể làm
chuyện đâm người sau lưng như vậy được. Ông ta lóa mắt trước vị trí của
tôi, tôi còn lóa mắt trước vị trí của Thị trưởng hay Bí thư Thành ủy đây này, không thể nói bị lóa mắt là có thể làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy được. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, bọn họ đã muốn tới điều tra, cũng được, hắn phụ trách toàn bộ việc trong Cục cũng không
thể thoát được trách nhiệm, tôi mà đã không thể làm tiếp được chức này
thì hắn cũng đừng hòng leo lên”.
Vương Chính Tài nói: “Anh đừng nên quá bi quan như thế, sự tình không nghiêm trọng như anh tưởng đâu”.
Hứa Thiếu Phong lắc lắc đầu nói: “Tôi đoán bọn họ đã thông qua Tỉnh ủy rồi, nếu không họ không thể một mạch điều tra xuống Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn như thế được. Đúng rồi, cậu đã điều tra ra Chủ nhiệm Mã đó…
có sở thích gì?
Vương Chính Tài nói: “Chỉ có một chút sở thích, đó là thích đàn bà, hơi háo sắc”.
Hứa Thiếu Phong gật gật đầu, nói: “Sở thích của một người, cũng là nhược điểm chí mạng của người đó”.
Hứa Thiếu Phong vốn còn muốn nói thêm, muốn tính kế để vị Chủ nhiệm họ Mã
này chui vào, sau đó nắm trong tay của mình, không lo ông ta không bỏ
đi, cũng không lo ông ta không nói giúp ông với lãnh đạo, đến lúc đó, có thể biến bị động thành chủ động. Tuy nhiên, định buột miệng rồi ông lại không nói ra, bởi vì trong giờ phút quan trọng này, ông càng phải cẩn
thận hơn nữa, nếu không sẽ làm hỏng mất việc của bản thân.
Sau
khi Vương Chính Tài đi, ông vẫn còn nghĩ, sắp đặt cái bẫy nào cho ông ta mới ổn? Bảo A Xán tìm một đứa con gái đến chủ động gõ cửa, e rằng ông
ta nhất định không nhận. Bảo anh bạn cũ của Vương Chính Tài mời ông ta
đi mát xa một chuyến, sợ rằng anh ta còn chưa đạt được tới mức có thể
mời được lãnh đạo đi mát xa cùng, thứ nhất không dám mời, thứ hai là
không mời được. Cài một cái bẫy cho nhân vật quan trọng như thế không hề đơn giản, điều này không chỉ yêu cầu trí tuệ, còn yêu cầu thời gian.
Cuộc họp đã bắt đầu rồi.
Chung Học Văn đằng hắng một tiếng. Đây là thói quen của ông ấy, mỗi lần chủ
trì cuộc họp, khi bắt đầu phát biểu, nhất định ông ấy phải ho lên một
tiếng như ngầm báo hiệu rằng ông ta sẽ phát biểu. Chung Học Văn nói:
“Chúng ta bắt đầu họp nhé, cuộc họp ngày hôm nay rất đặc biệt, cho nên tạm
thời sẽ do tôi chủ trì. Mọi người đều rất rõ vụ hỏa hoạn vừa rồi gây ra
ảnh hưởng vô cùng to lớn cho thành phố chúng ta, Tỉnh ủy rất coi trọng
kết quả của Tổ Điều tra Sự cố tỉnh, hôm nay Tổ Điều tra Sự cố về Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn tiến hành đi sâu điều tra làm rõ vụ việc.
Bây giờ tôi xin giới thiệu cho mọi người một thành viên trong Tổ Điều
tra Sự cố”.
Chung Học Văn nói: “Đây là vị Chủ nhiệm Tổ Điều tra, đồng chí Mã Trung Tân”.
Mã Trung Tân gật gật đầu với mọi người. Mã Trung Tân xem chừng khoảng hơn 40 tuổi, rất phong độ.
Chung Học Văn tiếp tục giới thiệu từng người một cho đến hết mấy vị thành
viên của Tổ Điều tra Sự cố, sau khi giới thiệu xong, mới nói tiếp: “Sự
cố hỏa hoạn này, phản ứng ban đầu của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng tôi nhằm giải quyết hậu quả vụ hỏa hoạn là rất tích cực, rất chủ
động, tạm thời không chỉ chịu trách nhiệm trong việc động viên thân nhân những gia đình có người thiệt mạng và những người bị thương, mà còn xử
lý kỷ luật cách chức đối với đồng chí Trần Nghệ Lâm người trực tiếp chịu trách nhiệm trong vụ hỏa hoạn, những điều này đều đã được Tỉnh ủy và Tổ Điều tra Sự cố khẳng định. Nhưng điều này vẫn chưa thể chứng minh được
rằng lãnh đạo của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng ta không có
chút trách nhiệm nào nữa. Vụ hỏa hoạn có liên quan đến hai mạng người,
và còn làm hại đến hơn mười người vô can, là đơn vị hành chính chủ quản, đương nhiên không tránh khỏi trách nhiệm. Hôm qua trong cuộc họp của
Trung tâm Học tập Tỉnh ủy, tôi cũng đã làm bản kiểm điểm chính mình, cho nên, hy vọng rằng những thành viên trong Cục chúng ta, đặc biệt là
những vị lãnh đạo chủ chốt, nên suy nghĩ nghiêm túc, tìm ra nguyên nhân
sâu xa trên lĩnh vực công việc, trên lĩnh vực quản lý, vụ hỏa hoạn này,
với công tác quản lý của chúng ta, và với phương hướng chiến lược của
chúng ta, liệu có mối liên quan trực tiếp hay gián tiếp nào không? Tiếp
sau đây xin mời Chủ nhiệm của Tổ Điều tra Sự cố, đồng chí Mã lên phát
biểu”.
Mã Trung Tân gật đầu với mọi người rồi bắt đầu nói: “Lúc
nãy Phó Thị trưởng Chung đã nói với mọi người mục đích của Tổ Điều tra
Sự cố chúng tôi đến Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn lần này rồi, tôi
không nhắc lại nữa. Tôi rất tán đồng với ý kiến của Phó Thị trưởng Chung Học Văn, những điều cần nói ở đây bao gồm hai điểm: Thứ nhất, vụ hỏa
hoạn này gây ra ảnh hưởng rất lớn, trên ủy thác cho Tổ Điều tra Sự cố
chúng tôi phải đi sâu vào điều tra, làm rõ nguyên nhân, truy cứu trách
nhiệm pháp luật đối với những người có trách nhiệm trực tiếp gây ra sự
cố này, nhất định phải giao cho cơ quan tư pháp xử lý, nếu phải chịu
trách nhiệm trước Ban Hành chính Kỷ luật Đảng, nhất định phải xử lý cho
nghiêm túc, tuyệt đối không được qua loa. Nhất là việc lớn liên quan tới an toàn tài sản và tính mạng của quần chúng nhân dân, thái độ của chúng tôi có mặt ở đây lần này là rất rõ ràng, cho dù có liên quan đến bất kỳ ai, vì quản lý không tốt mà dẫn đến sự cố lớn, thì nhất định phải chịu
trách nhiệm liên quan. Thứ hai, hy vọng đội ngũ lãnh đạo chủ chốt của
Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, phải có cách nhìn đúng đắn, nêu cao
tinh thần tự điều tra, bắt đầu từ công tác quản lý tìm ra nguyên nhân.
Đương nhiên, có một số việc, không phải các anh đã chủ động gánh chịu
rồi, thì chúng tôi không chỉ ra trách nhiệm lớn của anh trong đó. Chúng
tôi xin hứa nhất định sẽ lấy sự thực làm căn cứ, để đưa ra quyết định
cuối cùng của chúng tôi, còn thái độ của các anh tốt hay không, sâu sắc
hay lạnh nhạt, cũng có tác dụng nhất định làm tài liệu tham khảo trong
quá trình điều tra của chúng tôi, có ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định
nặng hay nhẹ về ý kiến xử lý của chúng tôi. Tôi nghĩ, các vị có mặt ở
đây đều hiểu ý tôi. Tôi chỉ xin nói đến đây, để thời gian cho mọi
người”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT