Lâm Như không hề phản bội Hứa Thiếu Phong, nhưng Hứa Thiếu Phong lại phản bội lại cô.
Sự phản bội này không phải là sự phản bội trong lòng mà là sự phản bội về
mặt thể xác. Sự phản bội về tinh thần và sự phản bội về thể xác là hai
chuyện hoàn toàn khác nhau, đây là vấn đề mà nhiều người làm vợ thường
hiểu sai.
Rất nhiều người phụ nữ làm vợ đều cho rằng, đàn ông một khi đã giở quẻ, trái tim sẽ đặt ở nơi người phụ nữ khác, có gọi cũng
không về. Trên thực tế không phải như thế, có người đàn ông cơ thể
thường giở quẻ, nhưng trái tim vẫn hướng về phía người vợ của mình, gia
đình là gia đình, tình nhân là tình nhân, họ phân biệt rất rõ ràng hai
vấn đề này, chưa từng lẫn lộn bao giờ. Những người đàn ông này phần lớn
là những người làm quan chức, hoặc là những ông chủ lớn có sự nghiệp
thành đạt, bọn họ vì lo sợ sự đàm tiếu của thiên hạ, lo lắng cho sự
nghiệp của cá nhân, chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, bởi vậy, cũng chỉ
trăng hoa bên ngoài thôi, còn lá cờ đỏ ở trong nhà vẫn nằm yên đó. Hứa
Thiếu Phong chính là người đàn ông thuộc tuýp người đó.
Lúc này, Hứa Thiếu Phong đang có mặt ở nhà cô giáo dạy yoga Trần Tư Tư, toàn thân tập trung vào việc tập yoga.
Mấy ngày qua, tinh thần của Hứa Thiếu Phong lúc nào cũng bị sự cố hỏa hoạn
bám chặt lấy, chỉ sợ ở mắt xích nào có lỗ thủng, vì thế ông ta không qua chỗ Trần Tư Tư. Sáng hôm nay, ông nhận được một tin tức nói, Tổ Điều
tra Sự cố tỉnh đã điều tra ra chân tướng mọi việc, đề nghị Ban Tư pháp
truy cứu trách nhiệm hình sự của những người có liên quan, còn về vấn đề trách nhiệm hành chính, sau khi bọn họ trưng cầu ý kiến của Thành ủy,
đã không còn truy cứu nữa.
Hứa Thiếu Phong sau khi uống thuốc an
thần, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, liền muốn thả lỏng một chút, không
ngờ đúng lúc đó lại nhận được một tin nhắn của Trần Tư Tư viết:
“Anh yêu, anh đang bận gì thế? Em nhớ anh! Thật muốn biến thành con côn
trùng nhỏ, đậu ở tai anh, xem anh có thấy em phiền hay không?”
Anh ta xem xong tin nhắn không nhịn được cười phá lên, trong lòng nghĩ mấy
hôm nay không gần gũi với Trần Tư Tư, cô ấy không chịu được cô đơn, nên
mới gửi tin nhắn này để trêu đùa? Liền vừa cười vừa nhắn tin lại: “Anh
không phiền, nhưng nhất định là ngứa. Có phải em cũng ngứa không? Tối
anh sẽ qua”.
Rất nhanh, cô ta lại nhắn lại: “Thật lưu manh, tối anh đến, xem em chỉnh đốn anh thế nào!”
Anh vừa nhìn thấy dòng chữ “xem em chỉnh đốn anh như thế nào”, liền nghĩ
tới dáng vẻ cô ấy sẽ chỉnh đốn mình khi anh qua đó, lập tức khắp cơ thể
đã có phản ứng, hận một nỗi không thể để cô ta chỉnh đốn ngay lập tức.
Một người đàn ông trung niên bị một cô gái trẻ trung, xinh đẹp chỉnh đốn ắt hẳn phải là một chuyện rất vui vẻ, mà cô gái xinh đẹp này lại là một
người đã từng học múa và giờ đây là giáo viên dạy yoga, sự mềm dẻo của
cơ thể người bình thường không thể có được, có thể để một người như thế
chỉnh đốn, tất nhiên sẽ kích thích hơn rất nhiều so với để một người
bình thường.
Hứa Thiếu Phong không biết đã để cho Trần Tư Tư
chỉnh đốn bao nhiêu lần rồi, mỗi lần chỉnh đốn anh, cô ta có thể biến
hóa ra rất nhiều kiểu, những động tác vô cùng khó khiến anh cảm thấy vừa mới lạ vừa kích thích, vừa mệt lừ. Dần dần, anh gọi cô là huấn luyện
viên, cô gọi anh là học viên. Khi động tác của học viên chưa đến độ,
huấn luyện viên sẽ bắt học viên tiếp tục tập luyện, loại trừng phạt biến tướng này chính là sự chỉnh đốn mà họ thường nhắc tới.
Hứa Thiếu Phong trong lòng cứ nghĩ tới việc để cô ấy chỉnh đốn anh, cho nên khi
Lâm Như gọi điện đến hỏi anh có về nhà ăn cơm không, anh gần như không
hề suy nghĩ gì lập tức trả lời ngay rằng tối nay anh còn có việc sẽ
không về nhà sớm được. Những lời nói dối như thế này đối với Hứa Thiếu
Phong đã không phải là lần một lần hai gì, anh ta đã quen với cách nói
dối này. Anh thấy vợ có thể dỗ dành được. Chỉ cần kinh tế dư dả, thường
xuyên nhường vợ một chút, đưa lương cho vợ không theo định kỳ, có phản
bội về mặt thể xác một chút thì cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn lao cả. Có tư tưởng đó, anh không hề do dự một chút nào về sự đúng sai trong
hành vi của mình nữa.
Buổi tối vừa tan ca, Hứa Thiếu Phong liền
lái xe tới khu hoa viên Di Tình. Cửa của khu nhà hoa viên Di Tình có
thiết kế thẻ quét điện tử, nhân viên bảo vệ lễ phép đưa cho anh một tấm
thẻ ra vào, mới để cho anh đi vào. Anh để xe ở nhà để xe dưới tầng hầm,
rồi xông thẳng lên căn hộ riêng của huấn luyện viên yoga.
Anh ấn
hai hồi chuông cửa, khi ấn lần thứ ba, cửa đã mở rồi. Trước mắt anh lập
tức xuất hiện một người con gái xinh xắn, đáng yêu. Trần Tư Tư mặc một
chiếc váy quây ở trên có thêu hình một chú thỏ non, tóc thì tết một cách rất tự nhiên tới ngang lưng, cao cao nhìn thẳng anh ta, ngực căng tròn
đầy sức sống, gương mặt cũng hiện lên vẻ thanh tú. Hứa Thiếu Phong đóng
cửa, lúc nhìn cô ấy cởi giày cho anh, để lộ cả mông, chiếc váy siêu
ngắn, khiến anh không không thể không đưa tay vỗ vào mông cô một cái.
“Lưu manh!”, Trần Tư Tư không thèm quay đầu lại, chỉ nói với anh một câu.
Anh ta không nhịn được cười ha hả, đã lâu rồi Hứa Thiếu Phong không được
cười sung sướng, thoải mái như thế này. Hai từ này buột ra từ miệng cô,
thật vô cùng dịu nhẹ, nghe bên ngoài cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Anh cười gì?”, Tư Tư lúc này mới quay đầu lại.
Hứa Thiếu Phong vừa thay giày, vừa nói: “Lại dám mắng anh là lưu manh?”
“Vốn dĩ là thế mà”, Tư Tư cũng cười để lộ hàm răng trắng đến chói cả mắt.
Hứa Thiếu Phong nói: “Người dám mắng anh là lưu manh chỉ có một mình em”.
Trần Tư Tư nói: “Người dám vỗ mông em cũng chỉ có mình anh”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Mắng rất hay!”
Trần Tư lại cười nói: “Liệu có phải anh muốn em cũng nói vỗ rất hay? Em sẽ không nói đâu”.
Hứa Thiếu Phong nhanh chóng lại ôm cô từ phía sau: “Không nói chính là thừa nhận”.