Lục Trần đi thẳng một mạch, tới lúc ngang qua cây hòe lớn mới chợt dừng lại. Y liếc qua rễ cây đằng kia rồi tươi cười đi tới tảng đá lớn đằng kia để hỏi lão ngư ông đang ngồi đó: “Lão Dư, hôm nay thu hoạch ra sao?”
Nón của lão Dư hơi rung lên chứ chẳng hề có tiếng đáp lại.
Lục Trần đã sớm biết vậy nên càng vui vẻ ngồi phịch xuống bên cạnh lão Dư, sau đó mới mở lời khuyên: “Ta bảo này lão Dư, ngươi cứ ngồi đần mãi ở đây, thì ta tin cũng chẳng phải là cách hay đâu.”
Lão ngư vẫn im lặng, chỉ thẫn thờ liếc hắn một chút. Lục Trần cũng mặc kệ y mà tiếp tục khuyên: “Không thì, chúng ta đổi chỗ câu đi?”
Lão Dư nhíu mày hỏi: “Đi chỗ nào câu?”
Lục Trần chỉ về ngọn núi đằng xa rồi cười bảo: “Lên Long Hồ trên núi, chỗ đó nước sâu mưa nhiều, không chừng còn có thể câu được cá lớn mà ngươi muốn đấy.”
Lão Dư ngẩn ngơ lắc đầu: “Núi quá cao, hơn nữa, sao cá lại ở trên núi chứ?”
Lục Trần cười vang định khuyên thêm vài câu nhưng khóe mắt hắn bỗng thấy cần câu trong nước tự nhiên rung lên.
Điều này khiến cả Lục Trần và lão Dư đều kinh ngạc. Xưa nay bất cứ ai cũng đều đã tin rằng sẽ vĩnh viễn không thể câu được cá trong dòng suối này, chẳng lẽ… hôm nay sẽ có thay đổi sao?
Ngay sau đó, lão Dư và Lục Trần bật thẳng dậy rồi cùng hò hét vội vàng kéo cần câu lên, nhưng chỉ giây lát sau, dây câu kéo hết, hai người nhìn xuống thì lại chỉ thấy một con cá bình thường to bằng bàn tay ở lưỡi câu.
Nó lớn hơi những con cá nhỏ màu xám trong suối một chút nên cso thể cắn mồi câu, nhưng rõ ràng cũng không phải là loại cá lớn gì.
Hai người nhìn nhau trong thoáng chốc rồi lão Dư lại ngốc nghếch ngồi xuống. Lục Trần nhún vai nắm lấy con cá định tháo khỏi lưỡi câu, đồng thời còn phụ họa thêm: “Được rồi, loại cá này cũng hiếm thấy, có lẽ sau này còn có cơ hội.”
Mới nói tới đó thì tiếng của Lục Trần đột nhiên biến mất, bỡi lẽ khi hắn nắm tới con cá đang không ngừng giãy dụa nằm thoát khỏi lưỡi câu đâm xuyên mà không được kia thì bỗng có một luồng khí đột nhiên xuất hiện, lại vô tình mang theo sat ý lạnh lẽo lan đi khắp kinh mạch của hắn.
Gần như cùng lúc, Lục Trần cảm nhận được trong khí hải đan điền bên trong cơ thể của mình độ nhiên rung lên, ngũ hành thần bàn kia lập tức hiện ra rồi lật ngược, luồng khí tối đen kia lan sang bốn phương tám hướng. Bóng tối dày đặc vừa như ác quỷ rít gào, lại tựa như màn đêm gầm thét nhanh chóng bao phủ tất cả.
“Uỳnh!”
Nghe thấy tiếng động nặng nề vang lên bên cạnh nên lão Dư lập tức quay sang nhìn thử, lúc này lão mới thấy con cá nhỏ đã rơi thẳng khỏi tay Lục Trần xuống đất, hơn nữa lưỡi câu vốn chỉ khoét vào miệng cá kia lại không hiểu sao đã đâm sâu vào thân cá, trực tiếp đăm thủng bụng của nó.
Cá nhỏ quẫy thêm vài lần trên mặt đất rồi nhanh chóng mất hết sức lực chết đi.
Lão Dư nhíu mày nhìn Lục Trần hỏi: “Con cá này cũng đâu ăn được, giết làm gì, không bằng thả nó đi còn hơn.”
Dứt lời ông lại quay đầu đi đính lại mồi câu rồi tiếp tục vung cần câu cá.
Lục Trần lặng lẽ đứng sau lưng ngư ông rất lâu, lâu đến mức khiến cho lão Dư thấy lạ thì mới nghe được giọng nói đột nhiên trở nên chậm rãi xen lẫn nặng nề của Lục Trần vang lên: “Ngươi nói đúng, ta ra tay quá nặng rồi.”
Lão Dư ngạc nhiên quay lại nhìn Lục Trần, nhưng khi thấy sắc mặt y vẫn tốt, đôi mắt lại bình tĩnh như không có gì không ổn thì cũng bỏ qua mà tiếp tục chuyển ánh mắt về trên mặt nước.
Lục Trần đứng đó một thời gian rồi cũng rời đi. Hắn không tiếp tục đi về trong thôn dù rằng nơi này đã không còn cách quán rượu của lão Mã bao xa mà đổi hướng quay về núi chè, một mạch trở lại căn nhà cỏ dưới chân núi.
Trước khi qua cửa, hắn nhìn về núi chè một lần nữa. Cả ngọn núi xanh rì yên bình chẳng hề có bóng người, Đinh Đương không rõ đã đi tới đâu, có thể vẫn còn lang thang đâu đó trên núi.
Lục Trần quay về nhà cỏ rồi cứ im lặng ngồi lên giường cúi đầu suy nghĩ. Y nhớ lại từng điểm, từng điểm của chuyện vừa xảy ra, thậm chí mỗi động tác, mỗi cảm giác cũng không hề bị y bỏ rqua.
Sắc mặt của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng thêm phần sắc lạnh, tựa như đã đoán được điều gì đó. Mãi sau, y mới đứng dậy đi về phía cửa. Cũng trong lúc ấy, nơi tay phải ở dọc người hắn bỗng hơi khép năm ngón lại, chỉ chốc lát sau bỗng có một thành kiếm ngắn màu đen từ trong tay áo tuột lên.
Bên ngoài trởi vẫn trong xanh, nắng còn rực rỡ, hắn hơi híp mắt lại nhìn quanh quẩn rồi sau một lúc trầm ngâm lại đi về phía núi chè.
Trên núi rất yên tĩnh, ngoại trừ gió núi khi thổi qua cây chè tạo nên những làn sóng rì rào thì cũng rất ít khi nghe được tiếng do hắn phát ra, thi thoảng lắm mới có tiếng chim kêu truyền lại từ rừng cây xa xa. Núi chè không phải một nơi nguy nga rộng lớn nhưng cũng chẳng thiếu động vật hoang dã, chỉ vì nhiều năm trước bị con người khai hoang đề lấy đất trồng chè nên chim, thú gần như đã trốn đi lên cao hơn hoặc phía hậu sơn.
Trong tay Lục Trần vẫn nắm chặt thanh kiếm đen kia, mũi kiếm nhàn nhạt không loáng, tựa như không hề phản chiếu được ánh sáng nên lắng cả vào trong, hơn nữa lại còn rất mỏng. Tay hắn nắm rất vững, nhưng không hiểu sao, thanh kiếm ấy lại khiến người cảm thấy đang không ngừng run rẩy, không phải hãi, chẳng phải sợ, mà là một niềm kích động như xa cách đã lâu, qua bao nhiêu năm mới được gặp lại..
Ngay cả thanh kiếm ngắn này cũng như đang chờ mong điều gì.
Ánh mắt của người đàn ông này lướt khắp nơi rồi dừng lại phía trước, nhưng không rõ từ bao giờ, sắc mặt Lục Trần cũng trở nên thờ ở.
Khi lên đến khoảng giữa sườn núi, rừng cây lại càng vắng vẻ, nhưng vì đã đến chỗ cao nên tiếng chim kêu quanh quẩn lại càng vang vọng, thậm chí trên những cành cao còn ẩn hiện thấy được bóng dáng của những con sóc.
Bỗng khoảng cỏ dại phía trước rung rinh, tiếp đó có một cái đầu màu xám hiện ra, là một con thỏ xám thường gặp ở vùng sơn dã quanh đây. Miệng của nó liên tục lên xuống, tựa như đang gặm nhấm cái gì, hơn nữa còn rất e dè nhìn ngso xung quanh.
Sau đó nó liền thấy Lục Trần đang đứng trên con đường mòn cách đó không xa.
Đó là một nam tử ôn hòa có gương mặt hiền hậu, thậm chí nụ cười nơi khóe miệng của y còn thấp thoáng nét dịu dàng. Rõ ràng, cái lạnh lùng kèm theo sát ý lúc nãy trên người hắn đã đột nhiên biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT