Mặt nạ vàng im lặng giây lát rồi chậm rãi gật đầu, đồng thời y còn thốt lên: “Ngươi nói cũng có phần đúng, nhưng mấy năm nay đã có không ít mật thám của giáp ẩn nấp trong Chân Tiên Minh thử điều tra việc này mà không thu lại được điều gì cả, ngươi có cách nào khác không?”

Trần Hác lắc đầu đáp lại: “Chuyện này chỉ có một cách, đó là cẩn thận điều tra, lần theo từng điểm từng điểm đầu mối. Phù Vân Ti trong Chân Tiên Minh xưa nay luôn bảo vệ cho đám Ảnh tử có thân phận và lai lịch kín bưng này, từ đó cũng không rõ đã giấu đi bao nhiêu tầng bí mật. Nhiều năm qua dù chúng ta đã cực lực điều tra nhưng cũng không hề có chút hiệu quả nào.”

Nói xong, Trần Hác dừng lại thoáng chốc rồi hơi lay động ánh mắt xong mới nói: “Nhưng ta có một cách này, có lẽ có thể giúp sức.”

“Nói đi!”

“Xưa nay chúng ta vẫn luôn liều mạng tìm kiếm đám Ảnh tử cực kì bí ẩn kia nhưng thường chỉ là phí công, vì thế ta thường âm thầm tự hỏi, tại sao lại không thay đổi cách nghĩ mà chuyển qua ra tay với những người tiếp xúc với kẻ kia và đám Ảnh tử không?”

“Ồ?” Mặt nạ vàng hơi ngước lên, rõ ràng là những lời kia đã đả động được sự quan tâm của hắn.

Trần Hác liền chú ý tới điều đó nên thoáng hiện vẻ vui mừng qua ánh mắt, nhưng hắn cũng không bộc lộ rõ điều đó ra gương mặt mà vẫn tiếp tục mở miệng: “Chân Tiên Minh xưa nay luôn chú trọng an toàn của Ảnh tử nên bảo vệ rất chu toàn, nhưng những người thường xuyên tiếp xúc với chúng như Tuần Sát Sứ, Giám Thị… dù có được bảo vệ nhưng vẫn luôn là kẻ ngoài sáng như là những đệ tử thân truyền của các môn phái, vì thế nếu chúng ta ra tay trên người chúng rồi thuận đà tìm theo thì..”

“Được! Cứ làm vậy đi!” Một tiếng ngắt lên trực tiếp cắt đứt lời Trần Hácm nhưng y lại không hề giận mà còn vui mừng quỳ xuống hành lễ: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Bóng người mang mặt nạ màu vàng kia chậm rãi đứng dậy rồi tiếp tục chằm chằm nhìn vào bộ xương khủng khiếp trong ánh lửa trước mặt kia. Y bỗng nhiên rống lên một tiếng khiến người ta giật mình sợ hãi. Tiếp đó lại nghe được tiếng nghiến răng từ sau lớp mặt nạ vang lên, cùng với đó là một giọng lạnh lùng: “Cơ nghiệp tốt đẹp của thần giáo chúng ta, lại còn tính mệnh của ba vị trưởng lão, vốn phải là lúc cường thịnh nhất trong năm trăm năm qua, tất cả vậy mà đều bị hủy diệt dưới tay phản bội kia! Hắn không chết, thì thần giáo của ta phải làm gì đây!!”

Nói vừa buông hết, y liền phất tay lên, ầm ầm một tiếng, ngọn lửa bùng lên, ánh lửa rừng rực như muốn nuốt hết trời đất. Mà trong làn lửa vang vọng ấy lại có tiếng động như đang bị thiêu đốt, lại như sắt đá tương giao, không ngừng rống giận nguyền rủa về phía bóng tối kia!

“Nghiền xương thành tro!”

“Rút hồn luyện phách!”

“Khiến hắn chết!”

***

Bóng đêm lại phủ xuống như mọi ngày, tiếng gió thê lương kì dị như quỷ gào lại vang lên khắp núi chè. Lục Trần đứng trước nhà cỏ nhìn về phía núi giữa màn đêm nhưng lại chỉ nhìn được một khoảng yên tĩnh âm u như một bức tranh bị đổ mực lên vậy.

Hắn cứ bình thản đứng đó một hồi rồi mới quay đầu vào trong nhà cỏ, nằm lên giường, nhắm mắt lại, rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

….

Lần tiếp theo hắn thấy Đinh Đương là sáng sớm hai ngày sau. Đinh Đương lúc đó đang đi dọc theo dòng suối ThanH Thủy trong thôn, dung mạo xinh đẹp của nàng vẫn tươi tắn như hoa đào, rực rỡ chói mắt, tiếp tục bừng lên giữa dãy đào đã tàn úa, để rồi thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt khắp nơi trong thôn. 

Nhưng nàng như thể không hề để tâm tới những ánh mắt đó. Mắt nàng vẫn rực sáng, tựa như một đám mây chẳng vương chút bụi trần, lại có phần giống một kẻ đã hoàn toàn thay đổi vận mạng, chẳng hề đáp lại lời gọi của bất cứ kè nào.

Nàng cứ mỉm cười nhưng chẳng phải để cho bất cứ ai khác thưởng thức. Nụ cười ấy xuất phát từ tâm khảm, để nàng tự vui mừng, chứ không dành cho đám tục nhân bên cạnh. Thẳng tới khi nàng nhìn thấy Lục Trần đang đứng ở cửa quán rượu đằng xa kia thì mới hơi dừng bước, gương mặt phớt qua nét do dự, nhưng rồi vẫn cười hòa với Lục Trần ở đằng xa.

Như đào giữa gió xuân, xinh đẹp động lòng người, nhưng lại kèm theo vài phần cao ngạo, làm người ta chẳng dám lại gần.

Lục Trần gật đầu cười lại rồi cũng xoay người đi vào trong quán rượu.

Lão Mã ngồi cạnh một chiếc bàn, chuyện buôn bán trong quán vẫn cứ thưa thớt như vậy, vì thế sắc mặt của hắn cũng không tốt cho lắm. Lục Trần đi tới ngồi xuống cạnh y rồi cười hỏi: “Sao thế?”

Lão Mã trừng y, tức giận đáp lại: “Biết rồi còn hỏi.”

Lục Trần cười cười: “Ngươi cũng đâu thực sự dựa vào quán rượu này để kiếm tiền sinh sống chứ, cọi trọng vậy làm gì?”

Lão Mã hừ lên rồi xách một bình rượu tờ quầy hàng bên kia sang đưa hắn, sau đó mới hạ giọng: “Chuyện của Hứa Vân Hạc ở Thiên Thu Môn đã truyền tới Chân Tiên Minh, nghe nói bên trên cực kì tức giận nên điều tra rất kĩ.”

Lục Trần rót rượu vào chén, sau đó trầm ngâm vài giây rồi mới nói tiếp: “Việc này đúng là có phần quá đáng, nhưng cũng rất lạ là, ít nhất đã mấy chục năm rồi tam giới thân giáo không cứng rắn như vậy.”

Lão Mã nhún vai đáp lại: “Chắc là mấy năm nay bị đè đầu quá rồi, hoặc cũng có thể là trong ma giáo có người nào đó bắt đầu nổi lên, vì để lập uy nên mới giết gà dọa khỉ như vậy..” Nói xong y lại nhìn về Lục Trần: “Này, ngươi nói xem sao đám ma giáo mất dạy này đã bao lần bị đánh tan rồi mà lần nào cũng gắng gượng được, chẳng khác nào con gián đánh mãi không chết vậy.”

Lục Trần trầm ngâm, mãi một lúc sau mới khẽ khãng thốt lên: “Đại khái là đầu óc của chúng đều rất đơn giản, chúng ta cũng không thể hiểu nổi niềm tin vững chãi với một số thứ kia của chúng nữa.”

Lão Mã hơi đổi sắc mặt nhìn về Lục Trần, không lâu sau lại khẽ ho lên rồi chuyển đề tài: “Được rồi, hôm trước bên lão Lưu có tin đến, hắn đã giao lại chuyện ở Tiên thành xong xuôi rồi, ít ngày nữa sẽ chính thức lui lại dưỡng lão, quay về môn phái của mình.

Lục Trần gật đầu: “Vậy cung không tồi, lão Lưu cũng là một người tốt!”

Hai người nhàn rỗi câu được câu chăng trong quán rượu như cái cách mọi lần vẫn thế. Ở nơi sơn thôn tầm thường này thì họ thật giống hai kẻ nhỏ nhoi trốn trong một góc ảm đạm nhất của thế gian, lặng lẽ sống qua một đời an nhàn.

Đến giữa trưa, Lục Trần mới rời khỏi cửa, bỗng Lão Mã lại nói vọng lại: “Mấy nay sắc mặt của ngươi có vẻ rất tốt nhỉ.”

Lục Trần bỗng ngẩn người. Hắn chỉ cười không nói rồi tiếp tục rời đi.

Hắn đi thẳng về căn nhà cỏ dưới chân núi. Sau khi đóng lại cửa phòng, hắn khoanh chân ngồi lên giường, không lâu sau, trong khí hải của hắn, ngũ hành thần bàn cực kì bình thường mới sống lại kia lại chậm rãi hiện ra. Sắc mặt Lục Trần vẫn cực kì bình tĩnh, hắn chỉ lặng lặng vận khí điều tức, dần dần, có một tia linh lực cực mảnh xuất hiện rồi chậm rãi chuyển động trong khí hải của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play