Khi đêm đến, thi hài của trưởng lão Hứa Vân Hạc đã được Thiên Thu Môn dời đi, nhưng đệ tử đang canh giữ trong thôn lại không hề lùi bước mà vân tiếp tục cẩn thận kiểm tra một lượt, tiếc rằng đến cuối cùng vẫn không tìm được ai khả nghi. Dù sao ở đây cũng toàn người đã đờ đẫn sống suốt nhiều năm, nên họ chỉ đành phải tức giận trở về.
***
Chuyện này rõ ràng việc hệ trọng không thể đùa cợt, vì thế có thể tưởng tượng ra nó đã gây nên sóng dữ tới mức nào trong Thiên Thu Môn, thậm chí sau khi tam giới ma giáo vốn thường lặng lẽ suốt mười năm qua lại đột nhiên thay đổi cách xử sự, làm ra chuyện trả thù mãnh liệt thế này, thì Thiên Thu Môn cũng đã bẩm báo Chân Tiên Minh, chính đạo trung thổ cũng theo đó khởi động từng hành động bí ẩn.
Nhưng việc này đối với thôn Thanh thủy với phần lớn cư dân đều là người phàm thì lại quá xa vời. Sau khi người ngựa của Thiên Thu Môn rút lui hết, thôn Thanh Thủy cũng nhanh chóng yên bình trở lại, may ra chỉ còn một người vẫn đang tức giận khó chịu là chủ của căn nhà bị rơi vỡ nóc kia. Nhưng dù gặp tai họa bất ngờ ấy, y cũng không dám nói gì Thiên Thu Môn, cuối cùng chỉ đành phải chấp nhận mà không thể làm được gì khác.
Nhưng vài người lại vô tình cảm thấy, thôn lành bình yên này dường như đã bắt đầu xuất hiện từng điểm thay đổi, không còn yên bình y hệt trước đây nữa.
Cuộc sống của Lục Trần lại không khác gì phần lớn người nơi đây, chẳng hề có chút thay đổi nào. Hắn mỗi ngày vẫn nhàn rỗi đi dạo, gương mặt lúc nào cũng vô tư mỉm cười, giống hệt một kẻ trẻ tuổi mong muốn tu tiên nhưng lại ngại khổ, cứ vậy mà an nhàn sống hết một đời.
Hắn giúp người làm việc thiện, lại rất hòa nhã với đa số thôn dân trong thôn. Người nơi này cũng đều biết hắn, cũng rất vui vẻ với hắn, nhưng nếu quan sát thật kĩ, thì hình như chẳng hề có ai có thể thật sự trở thành bằng hữu thân cận của hắn cả.
Tháng tháng năm năm qua đi, hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần như vậy với tất cả, bình an mà sống đời mình.
Mỗi khi trời tối, hắn lại một mình quay về chân núi cùng với căn nhà cô độc đằng kia.
Chẳng rõ vì sao, Lục Trần không hề khó chịu với bóng tối như đa số người khác, thậm chí y dường như còn rất thích bóng tối. Mỗi khi nó tràn đến, hắn nằm yên trong căn nhà thậm chí còn cảm thấy là lúc mình tự do nhất.
Giữa bóng tối âm u, suy nghĩ của người ta cũng bắt đầu lan đi rất xa, sau đó lại như nhớ về rất nhiều chuyện cũ, hoặc còn có thể làm những chuyện bí mật mà không thể để người khác biết được.
Đêm ấy, trong khí hải đan điền của hắn, ngũ hành thần bàn mới sống lại kia lại xuất hiện. Dù cho thần bàn dựa vào chút nước sinh mệnh cuối cùng trong gốc cây thần bí để sống lại kia có vẻ rất kém cỏi, ngay cả có trải qua Giám Tiên Kinh của môn phái như Thiên Thu Môn, e rằng cũng chỉ có thể nhận ra căn cốt tu đạo chẳng đáng để tâm. Nhưng nếu ngũ hành thần bàn không có mặt khác thì y cũng sẽ rất vui mừng.
Theo sự chuyển mình lặng yên của thần bàn, bờ mặt đen tối kia cũng lại hiện ra. Sau một thời gian dài làm quen và tìm hiểu, Lục Trần đã rõ chuyện xảy ra trong khí hải của mình, Hắc Diễm Ma Chú quấy nhiễu hắn suốt mười năm qua hình như đã biến mất, có lẽ đã cùng tan với dòng nước sinh mệnh, nhưng lại chẳng rõ vì sao, ngũ hành thần bàn là căn cơ của người tu đạo sống lại trong người hắn kia lại đột nhiên xảy ra thay đổi kì dị.
Trên mặt thần bàn bình thường kia, bốn phía đông tây nam bắc, cũng chính là nơi tượng trưng cho kim mộc thủy hỏa, lại không hề có thần trụ xuất hiện, chỉ có thổ ở giữa thần bàn, là có một thần trụ cực kì nhỏ bé hiện lên.
Điều này cho thấy, dù Lục Trần lúc này chỉ có cơ thể của người phàm, nhưng đã lại có căn cơ để tu luyện, nhưng thiên phú lại quá thấp nên chỉ cso thể tu luyện công pháp hệ thổ, hơn nữa tiến độ tu luyện thần thông còn cực kì chậm chạp.
Nhưng tất cả cũng không phải chuyện quá khó khăn gì với Lục Trần. Thần bàn có thể sống lại đã là sự ban thưởng lớn nhất cho y rồi, có điều không như mọi người dự đoán là ở mặt kia, mặt tối đen của thần bàn.
Trên thế gian này, ít nhất là trong trí nhớ của hắn, xưa này chưa từng nghe nói tới chuyện như vậy. Thứ nhất, chưa hề thấy ai bảo rằng thần bàn có hai mặt, thứ hai, cũng chưa từng ngeh được ngũ hành thần bàn màu đen trống rỗng.
Hắn lặng lặng ngồi yên trong bóng đêm quan sát lấy phía đen tối của thần bàn, cũng đồng thời chăm chú nhìn ánh lửa đen nho nhỏ ở giữa, thậm chí còn từ từ thử kêu gọi luồng lửa ấy ra.
Thần niệm của hắn như một sợi dây thừng, từ từ áp tới lửa đen. Giữa bóng tối không ai rõ, giữa nơi im lặng đáng sợ, một khắc kia, hắn bỗng mở to hai mắt, cũng không lộ ra nét đau đớn, càng chẳng có chút cảm tình nào, nhưng trogn ánh mắt bình tĩnh xen lẫn nghiêm trang ấy, lại phảng phất có hai luồng lửa đen bập bùng…
***
Tháng bảy giữa hè, trời càng lúc càng oi bức, nhưng bởi một điều có lẽ mãi mãi không thay đổi, dòng suối Thanh Thủy mát trong vẫn lặng lẽ chảy khắp thôn làng, vì thế người trong thôn cũng vẫn cảm thấy thoải mái hơn hẳn nơi khác.
Ngày gần cuối tháng, nhà cỏ của Lục Trần bỗng hơi xao động. Hắn dậy mở cửa, thì thấy Đinh Đương đang đứng bên ngoài.
Dưới ánh nắng ban mai nàng vẫn xinh đẹp như thế dù cho gương mặt nóng bừng hơi chút ửng hồng, vầng trán xinh xinh cũng lấm tấm mồ hôi. Nàng nhìn Lục Trần rồi tươi cười vẫy tay gọi hắn.
Lục Trần mỉm cười mời nàng vào rồi hỏi: “Sao lại tìm tới ta thế này, có chuyện gì à?”
“Ừ!” Đinh Đương có vẻ đang rất vui mừng, rất thoải mái, có lẽ đang có chuyện gì cực kì sung sướng. Nàng nói với Lục Trần: “Ngươi giúp ta một chuyện này, được không?”
Lục Trần nhìn nàng, Đinh Đương bỗng đỏ mặt, hình như bỗng nhớ ra gì đó nên hơi vội vàng ngại ngần nói ra: “À, ta còn chưa lấy lại được đủ linh thạch, chờ ta thêm một thời gian nữa thì ta sẽ trả lại cho ngươi được không?”
Lục Trần hững hờ xua tay: “Không sao cả, ta cũng không cần gì gấp. Nói đi, hôm nay tìm ta có việc gì?”
Đinh Đương nói: “Ngươi dẫn ta đi lên Long Hồ sau núi đi.”
“Long Hồ?”
“Ừ!” Đinh Đương liên tục gật đầu sau đó lại tươi cười vui vẻ.
“Ngươi đến Long Hồ làm gì?” Lục Trần hơi bất ngờ hỏi thêm: “Nơi đó núi cao đường xa, đường đi lại không dễ dàng, thường ngày cũng không có bóng người, ngươi tự nhiên muốn tới đó làm gì chứ?”
Đinh Đương hé miệng cười, nét vui mừng tren gương mặt cũng không hề bị giấu đi, nhin chẳng khác nào một con gã mẽ đầy kiêu ngạo đang cố tình muốn khoe khoang vậy.
Nhưng đến cùng nàng cũng nhịn được, có điều nét vui mừng vẫn lăn tăn như sóng nước nơi đáy mắt. Nàng nhẹ nhàng đáp lại: “Ta nghe nói cảnh quan bên kia rất đẹp nên muốn tới xem thử.”
Nàng xoa tay tiếc nhủ: “Ta tới thôn Thanh Thủy này đã nhiều năm, nhưng lại chưa từng lên núi trà, nghe nói đường núi còn như mê cung, nghĩ ngợi một hồi, vẫn chỉ đành tới đây nhờ ngươi dẫn ta đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT