Việc xử lý những hậu quả sau cơn đại chấn trên Núi Côn Luân vẫn tiếp tục diễn ra hết sức khẩn trương, vì thế nên trên dưới núi rất nhanh đã an định trở lại, trước tiên bọn họ lo chăm sóc cho những người bị thương, kế đó là kiểm kê tổn thất sau tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi.
Bách Thảo Đường trong Côn Luân phái là một trong các đường khẩu chịu tổn thất lớn nhất, trong đó khu dược viên Lưu Hương Phố vốn là nơi đang dùng để gieo trồng lộ thiên rất nhiều chủng loại linh thảo linh tài trân quý, trước trận thiên tai lớn như vậy, những loại linh thảo thân thể kiều quý ấy càng bộc lộ ra vẻ yếu ớt khác thường, hầu như tất cả chúng đều không chịu nổi sự tàn phá của trận đại địa chấn kia.
Số lượng tổn thất tất nhiên là rất lớn, nhưng đến mức nào, thân là đệ tử tạp dịch như Lục Trần tất nhiên là không có tư cách để hỏi rõ, nhưng chỉ cần để ý rằng mấy ngày nay, một đám các chân nhân cao cấp của Bách Thảo Đường thường xuyên lui tới Lưu Hương Phố, trên mặt người nào người nấy như căng cứng, tựa hồ viết lên mặt mấy chữ “chớ tới gần tao “, thì đại khái cũng có thể đoán đúng một hai phần về mức độ tổn thất rồi.
Những ngày này tất cả các đệ tử Trúc Cơ, Luyện Khí, khi lui tới Bách Thảo Đường ai nấy cũng đều chỉ biết câm như hến, đám ấy chỉ dám theo khuôn phép cũ mà làm việc, chỉ sợ vô tình đụng chạm phải những vị chân nhân kia thì rủi ro quả không ít. Ngược lại, về phía đám đệ tử tạp dịch bên dưới kia, thì công việc so với ngày thường lại nhẹ nhõm đi một ít, thứ nhất là do dược viên bị hủy hoại rất nhiều cho nên mọi người tạm thời không có việc gì để làm, thứ hai là các đệ tử tiểu đầu mục ngày thường vẫn giám thị họ, hôm nay được gọi đi dạy bảo hỏi han suốt, nên bọn họ chẳng ai còn tâm trí đâu mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì ở chỗ này nữa.
Lục Trần cảm thấy khoảng thời gian này quả rất không tệ.
Từ lúc sáng sớm, hắn và A Thổ đi ra ngoài cùng một lúc, nhưng ngay sau đó con chó kia thoắt cái đã chạy đi chơi đâu mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, nên hắn một mình đi vào "Thảo Viên" Lưu Hương Phố, tất nhiên chỉ là đến cho có lệ mà thôi, vì trong “Viên” vẫn chẳng có một loài “Thảo” nào cả, bởi lẽ tình trạng nơi này vẫn như cũ, vẫn chẳng có việc gì để làm cả.
Từ trước đến nay trong Côn Luân phái lúc nào cũng o ép bóc lột đệ tử tạp dịch rất nhiều, nên thời gian nhàn nhã như vậy quả thật là rất hiếm khi xảy ra.
Tâm tình Lục Trần rất tốt, đi lại lang thang nhiều chỗ, dù sao thì lúc này cũng không có những tiểu đầu mục kia trông coi ở đây nữa, nên hắn tự do vô cùng. Hắn cứ như vậy thong thả đi thẳng về phía trước, chốc chốc lại dừng bước chào hỏi xã giao vài câu với người quen ven đường, cho đến khi qua tới mảnh linh điền của Hạ Trường Sinh, hắn nhìn thấy Hạ Trường Sinh ngồi trong linh điền có vẻ như đang rất ủ rũ.
Lục Trần đi qua bắt chuyện, hỏi: "Ngươi làm sao vậy, sao buồn bã ỉu xìu như thế?"
Hạ Trường Sinh thở dài, nói: "Ta đang trồng "Thạch Toán" mà nay không còn thấy nữa rồi."
Lục Trần ngơ ngác một chút, đối với loại "Thạch Toán" kia, hắn cũng có hiểu biết chút ít, thứ này là một loại linh thảo hai vân, dược lực tràn đầy, thường được dùng để chế luyện ra rất nhiều loại linh đan, vì thế công dụng của nó là không hề nhỏ. Đặc điểm lớn nhất để nhận biết loại linh thảo này là lúc nở hoa, trông nó cực kỳ hoa lệ, nghe nói rằng ở hải ngoại cũng có trồng loại này, đã thế nó còn được đặt cho một cái tên nghe khá là đặc biệt và cũng rất uy phong, tuy có chút khó đọc, nhưng cụ thể là tên gì thì Lục Trần cũng không nhớ rõ, còn ở vùng Thần Châu hạo thổ này, giới Tu chân Trung thổ lại đặt cho nó một cái tên chất phác cứng rắn như vậy.
Lục Trần mỉm cười vỗ vai Hạ Trường Sinh, nói: "Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, lần này là do thiên tai, trách nhiệm cũng không phải là đổ hết lên đầu ngươi, không cần phải lo lắng nhiều như vậy, vừa vặn còn được nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Chút nữa trên Bách Thảo Đường tự nhiên là lại sắp xếp xuống một giống linh thực mới, chúng ta cứ thế dụng tâm mà nuôi trồng lại là được rồi."
Hạ Trường Sinh cười khổ một cái, lắc lắc đầu nói: "Ta không phải buồn vì việc đó, lúc trước ta vốn là đang trồng được loại Thạch Toán này vô cùng tốt, sắp có thể gặt hái được rồi, cứ đoan chắc là sẽ được ban thưởng không ít, thế mà bây giờ toàn bộ đều hỏng bét hết rồi."
Hắn thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lộ đầy vẻ đìu hiu, nói: "Ta chỉ là muốn làm việc cho thật tốt, qua đó, từng bước trọng chấn lại danh dự gia đình, nhưng sao mà cái gì cũng gặp khó khăn như vậy, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn đối nghịch với ta sao?"
Lục Trần nhất thời cũng không phản bác gì được, nhìn bộ dáng phiền muộn thống khổ như vừa chui đầu vào ngõ cụt của Hạ Trường Sinh, cuối cùng hắn cũng chỉ biết tiến lại vỗ vỗ bờ vai gã, tùy tiện an ủi vài câu, rồi rời đi.
Sau khi đã đi rất xa chỗ đó, hắn bất chợt quay đầu nhìn lại một cái, từ xa vẫn còn nhìn thấy một bóng người đang cúi đầu ngồi trong linh điền, phảng phất như có gánh nặng ngàn cân vô hình nào đó đang đè nặng lên vai gã, khiến cho Hạ Trường Sinh trông có cảm giác như mãi vẫn không thể đứng thẳng lên nổi.
※※※
Thời gian cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, thiên tai tuy rằng đáng sợ, nhưng sức lực lượng con người khi đồng lòng chung sức thì cứng cỏi và mạnh mẽ hơn nhiều. Những Quy củ và nhịp sống thường nhật cũng dần khôi phục lại, trong Bách Thảo Đường cũng nhanh chóng bắt đầu phái thêm người xuống chỉnh đốn sửa sang lại các nơi bị hư hại, cũng như phát ra các hạt giống linh thực hay giống cây mới xuống một lần nữa, thời gian nhàn nhã của đám đệ tử tạp dịch xem như chính thức chấm dứt.
Bất chợt nhìn về phía xa xa trong dãy núi Côn Luân sừng sững, ở chỗ sâu trong rặng núi, nơi bị mây mù quanh năm che phủ, vào những lúc tiết trời trong xanh còn có thể miễn cưỡng trông thấy được bóng dáng một phần của bốn ngọn kỳ phong như đang treo lơ lửng giữa trời cao, nơi đây chính là nơi mà tất cả những con người đang cố gắng làm việc trong ngọn núi này, ngày đêm mơ tưởng được một lần đặt chân đến.
Chỗ đó nhất định là tiên cảnh rồi.
Chỗ đó nhất định là một vùng đất tốt đẹp nhất trong cuộc sống này.
Lúc hừng đông, mây mù bốc hơi, tiên khí vờn quanh, thế nhưng lúc bầu trời tối đen lại mà sương mù vẫn như trước, không hề tiêu tan đi chút nào, khu vực kia vẫn được gọi là Thiên Khung Vân Gian, một nơi tốt đẹp và lúc nào cũng ẩn chứa nhiều sự thần bí.
Giờ Tý qua đi, chính là thời gian trong núi Côn Luân cấm đi lại ban đêm, không người nào còn dám đi lại bên ngoài phòng, ngoại trừ đội ngũ đệ tử thủ vệ trực đêm, thỉnh thoảng vẫn đi tuần qua các nơi trên đường núi. Nhưng ngay cả những đệ tử thủ vệ kia cũng không dám bén mảng tới gần khu vực thâm sâu lúc nào cũng phủ đầy sương mờ kia, vì đấy là vùng cấm địa nghiêm mật nhất trong Côn Luân phái.
Nếu như nói trong bốn ngọn kỳ phong Thiên Khung Vân Gian ngoại trừ hai nơi bên ngoài đã bị hai vị Hóa Thần chân quân chiếm được, thì hai tòa kỳ phong còn lại vẫn có thể làm nơi cho các vị Nguyên Anh chân nhân vào tu luyện, nhưng ngay phía dưới Thiên Khung Vân Gian lại là khu vực cấm địa, quanh năm sương mù nồng đậm không tiêu tan, mà theo quy củ thì ngay cả những vị Nguyên Anh chân nhân cũng không được bước chân vào.
Sự tình này, người bình thường không biết, mà tu sĩ cấp cao biết rõ cũng không nói lại, cứ như vậy sự tình ấy âm thầm tồn tại mấy ngàn năm trong Côn Luân phái.
Đêm khuya hôm nay, trăng sáng sao thưa, giữa bầu trời đêm như treo lên một vòng trăng tròn, đem ánh trăng thuần khiết ấy rải đều xuống dãy núi Côn Luân hùng vĩ, chiếu sáng những đỉnh núi cao lớn ấy, nhưng rốt lại vẫn không chiếu vào thấu bên trong mảng sương mù nồng đậm như vô cùng kia.
Xuân Hạ Thu Đông bốn ngọn kỳ phong, trôi lơ lửng ngay phía trên làn sương mù kia, mỗi ngọn lại cách xa nhau ngàn trượng, tạo thành một màn kỳ cảnh hiếm thấy trên thế gian.
Dưới ánh trăng, sương mù phiêu đãng bồng bềnh trôi một cách chậm rãi, như làn nước biển thần bí bằng lặng, không một ai biết được ở dưới đáy biển sâu kia, rốt cuộc là đang cất giấu bí mật gì.
Bỗng nhiên từ bầu trời có một thân ảnh lướt qua, như cô hồng bay lượn, nhẹ nhàng linh hoạt mà đáp thẳng xuống dưới làn sương mù, lúc sắp tiếp cận làn sương mù kia, thân ảnh ấy đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Trên bầu trời gió đêm thổi mạnh, dưới ánh trăng đang chiếu tỏa, tỏ rõ một phần vạt áo người ấy đang tung bay phần phật, cũng chiếu rõ cả thân hình mập mạp khôi ngô dị thường của hắn, cùng với một cái đầu trọc bóng láng như phản chiếu cả ánh trăng vào đấy.
Thiên Lan chân quân ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng ngời mỹ lệ, hai mắt thâm trầm đầy vẻ bình thản, khiến người ta khó mà nhận ra lão đang có cảm xúc gì, sau đó ánh mắt của lão có chút chuyển động, nhìn về cái bóng lờ mờ của bốn tòa đỉnh phong hùng vĩ trên bầu trời.
Một đỉnh trong đó mang gió tuyết quanh năm, một thế giới của băng hàn, ngọn Đông Phong.
Ánh mắt của hắn dường như xuyên thấu cả màn đêm, qua tầng tầng trở ngại, nhìn lên đến tận đỉnh Đông Phong xa xa, nơi đỉnh núi đang bị vô số cuồng phong bạo tuyết vây quanh, trong đáy mắt hắn như phản chiếu cả hình ảnh của những cơn gió tuyết nơi xa ấy, có chút điên cuồng kích động, khắc nghiệt và lạnh lẽo.
Một lát sau, thân thể cao lớn của hắn bỗng nhiên trầm xuống một cái, rơi thẳng vào trong làn sương mù.
※※※
Vừa chạm vào màn sương mù dày đặc, lập tức một làn hơi lạnh buốt hùng dũng xông tới bao bọc lấy xung quanh thân thể lão, giá rét đến mức có thể khiến cho máu huyết của một người bình thường bị đông cứng trong nháy mắt. Nhưng đối với Thiên Lan chân quân thì cái lạnh này như thể không hề tồn tại.
Ngay sau đó, từ trong làn sương mù đột nhiên có tiếng sấm vang rền, vài đạo điện mang quỷ dị đột nhiên lóe lên, từ bốn phương tám hướng bắn thẳng đến bên người Thiên Lan chân quân, nhưng mỗi lần chúng vừa tới gần, chưa kịp chạm vào đã bị vặn vẹo một cách quỷ dị, uốn éo thành các hình thù dữ tợn giữa không trung, sau đó biến mất tăm trong sương mù không một tiếng động.
Tiếp tục lại có cấm chế, gào thét nổ vang, như ma như quỷ, giống như thủy triều mà lao vọt tới, từ trong màn sương mù tuôn ra vô số luồng khí màu xanh, phảng phất như âm linh, thậm chí như ác quỷ hung hăng chỉ chực chờ mà nhào tới, nuốt chửng lấy người ta.
Nhưng hết thảy những cái đó đối với Thiên Lan chân quân như không hề có tác dụng, lão thậm chí còn không thèm nhìn đến chúng dù chỉ một cái, gương mặt lão vẫn không chút biểu tình, vẫn im lặng trầm mình rơi xuống, tựa hồ như không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản nổi thân thể lão.
Cuối cùng hết thảy mọi trở ngại liền tan thành tro bụi, sau lưng lão chỉ còn lại tiếng gào thét phẫn nộ như thể không cam lòng trước sự thờ ơ của lão, nhưng chỉ trong phút chốc chúng cũng hòa tan vào trong mảng sương mù thâm trầm như biển kia.
Sương mù thật sâu, chẳng biết chỗ nào cùng, nhưng trước mặt Chân quân, hết thảy đều chỉ như ảo ảnh.
Ước chừng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, trước mắt Thiên Lan chân quân, sương mù bỗng nhiên tản ra một chút, đã thấy thấp thoáng dưới chân là một mảnh thực địa bằng phẳng, đó là một tòa sơn cốc thâm sâu rộng khoảng hơn một trượng, có một cái khay tròn màu đen khảm nạm đang nằm trên mặt đất.
Khay tròn màu đen kia sắt không phải sắt, lại không phải đá cũng chẳng phải ngọc, không biết rốt cuộc nó làm bằng cái chất liệu gì, chỉ là trên cái khay màu đen ấy có đầy các loại phù văn kỳ dị, uốn éo phức tạp, khiến nó toát ra một cỗ khí tức thê lương cổ xưa, dường như là một khối đồ vật đã có từ rất lâu rồi.
Bên trên cái khay tròn màu đen ấy, có sương mù dày đặc bên trong, lúc này còn có một thân ảnh, đang cô độc, yên tĩnh mà ngồi ở đó.
Thiên Lan chân quân chậm rãi đáp xuống, đã đứng ở phía đối diện với người kia.
Thế giới phía dưới màn sương mù này, yên tĩnh khác thường, dường như bị ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài, nên hầu như không còn nghe được bất kỳ tiếng động gì ở bên ngoài. Ở chỗ này, có vẻ như ngay cả gió núi bình thường cũng không có, ở bên ngoài cái khay tròn màu đen kia, cách đó không xa, là những luồng khí nồng đậm như một lớp sương mù màu xám.
Thiên Lan chân quân tay áo phất động, chậm rãi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn về hướng người đang ngồi phía đối diện kia.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, trong một không gian cô tịch đến vậy, người đối diện hắn càng toát lên vẻ già nua tiều tụy dị thường, trên khuôn mặt người ấy dường như sớm đã mất đi toàn bộ vẻ sáng bóng đầy sinh khí, thay vào đó là những nếp nhăn khắc sâu trên làn da khô héo, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe như có chút ít gian nan.
Đó là một lão đầu nhỏ thó rất lớn tuổi.
Xem ra thân hình lão còn chưa bằng một nửa cái thân hình mập mạp to lớn của Thiên Lan chân quân, lão xem chừng như đang cố gắng cầm cự bằng những giọt sinh mệnh cuối cùng, thân thể như ngọn đèn dầu sắp tắt, lại giống như một chiếc lá vàng úa, già cỗi, rơi rớt trong gió tuyết mùa đông buốt lạnh.
Thiên Lan chân quân lẳng lặng mà nhìn về phía lão đầu tiều tụy này, miệng vẫn không nói gì, trong ánh mắt ánh lên những tia sáng nhàn nhạt, dường như có chút cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Mà lão đầu tiều tụy kia vẫn ngồi nhắm mắt trầm tư, như thể vẫn đang nhập định, bất chợt lão tựa như người đang ngủ say choàng tỉnh, chậm rãi trợn mắt, hướng ánh nhìn về phía Thiên Lan.
Ánh mắt kia bất chợt sáng ngời như ánh trăng đang tỏa soi trên vòm trời, dường như tất cả linh lực tinh thần của lão đều ngưng tụ cả vào trong đôi mắt này, cái nhìn ấy như có thể nhìn thấu nhân tâm, xem thấu cả vạn vật trên thế gian này!
Thiên Lan chân quân khẽ khom người, bình thản nói:
"Sư huynh, đã lâu không gặp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT